Desire Me If You Can - Chương 23

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 23

“Không phải chỉ cần quật ngã cái tên đó là đủ rồi sao, cớ gì tôi cũng phải xắn tay vào cái trò hề này?”

Trước lời phản kháng đầy chính đáng, Wilkins vẫn kiên nhẫn thuyết phục Dane.

“Cậu ra tay thì dĩ nhiên là thừa sức rồi. Nhưng phải có gì đó áp đảo hoàn toàn, nghiền nát hắn mới được. Ý tôi là phải có một đối trọng đủ sức làm nổi bật sự vô dụng của Miller trong thực chiến, dù cho hắn có giỏi tán gái đến đâu đi chăng nữa.”

Wilkins nắm chặt lấy cánh tay Dane như thể sợ anh sẽ bỏ chạy rồi tiếp tục thuyết phục.

“Kế hoạch này nhất định phải có cậu tham gia.”

Trong đôi mắt tối sẫm của đội trưởng ánh lên vẻ kỳ quái, Dane nhăn nhó mặt mày, lộ rõ vẻ rùng mình.

“Chẳng phải cứ hễ một kế hoạch mà đã phải tính đến những điều kiện ‘nhất định phải có’ thì tức là kế hoạch đó đã thất bại rồi sao?”

Thấy Dane vẫn cố vùng vẫy tìm đường thoát thân, Wilkins bỗng đổi giọng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn hẳn.

“Dane này, tôi không chỉ đơn thuần muốn bày trò chọc phá Grayson Miller đâu. Phải cho cái tên đó nếm trải sự khác biệt đẳng cấp giữa hắn và chúng ta, may ra sau này hắn mới biết điều mà ngoan ngoãn nghe lời được. Một năm dài lắm. Ai mà biết được cái tên đó sẽ còn gây ra chuyện gì nữa? Phải ra tay phủ đầu hắn ngay từ bây giờ mới được, cậu hiểu không?”

Dĩ nhiên với tư cách là đội trưởng, Wilkins nóng lòng muốn tìm cách quản thúc Grayson Miller cho ổn thỏa cũng là điều dễ hiểu. Cái viễn cảnh Grayson ngoan ngoãn nghe lời răm rắp theo lệnh của anh ta quả thật là quá xa vời, nên anh ta mới nghĩ ra cái hạ sách này để ép buộc hắn phải tuân theo. Tuy có hơi gượng ép, nhưng với vai trò đội trưởng, suy nghĩ như vậy cũng là điều có thể lý giải được...

Thấy Dane vẫn còn tỏ vẻ miễn cưỡng, Ezra chợt bất ngờ chen ngang vào cuộc trò chuyện.

“Tốt nhất là anh nên hợp tác đi. Cứ nghĩ mà xem, nhỡ đâu cái tên đó cùng chúng ta xông pha vào hiện trường rồi lại bị bỏ rơi, lạc lõng ở đó thì sao? Lúc đó chẳng phải sẽ có người phải mạo hiểm quay lại cứu hắn hay sao? Trong số chúng ta, ai sẽ đủ khả năng gánh vác cái trọng trách đó?”

Dane nhăn mặt, im lặng chỉ ngón tay trỏ vào chính mình, hệt như thể muốn hỏi, ‘Thật sự là tôi phải đi cứu cái tên đó sao?Ezra kiên quyết gật đầu.

“Đúng vậy, dĩ nhiên là tôi và những người khác cũng sẽ cùng đi, nhưng anh nhất định phải tham gia. Vì sao ư? Vì thể lực của anh là đỉnh nhất ở đây! Trong số chúng ta, người duy nhất có khả năng lôi cái tên Grayson Miller kia ra khỏi đám cháy, may ra chỉ có mình anh mà thôi!”

Lời giải thích nhiệt tình kia chẳng khác nào một tràng ngụy biện lố bịch, nhưng xem ra Dane khó lòng thoát khỏi cái bẫy giăng sẵn này.

“Này, Dane Stryker.”

Tiếp nối cái hiện thực phũ phàng kia, Wilkins bất ngờ gọi đầy đủ cả họ tên của Dane. Vẻ mặt anh ta trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết, chăm chú nhìn thẳng vào mắt Dane rồi cất giọng đầy uy lực:

“Cậu làm hay là không làm?”

“…Haizzz.”

Cuối cùng Dane cũng chỉ còn biết dùng một tay che khuất nửa khuôn mặt rồi khẽ thở dài một tiếng nặng nề. Và chỉ một tiếng thở dài ấy thôi, mọi chuyện đã được định đoạt.

***

Giữa trưa nắng chang chang, trời trong xanh ngắt một màu.

Bầu trời bao la trải rộng một màu xanh biếc, không gợn một bóng mây. Ánh nắng chói chang rọi xuống mặt đất, làm vạn vật bừng sáng. Từ xa, những tấm kính cửa sổ của các tòa nhà cao tầng phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh đến chói mắt. Nhờ có những cơn gió thoảng qua, không khí vẫn mang theo chút hơi mát dễ chịu. Một ngày đẹp trời đến hoàn hảo. Nhưng khoảnh khắc đặt chân đến địa điểm tập kết và chứng kiến cảnh tượng trước mắt, Dane chợt cảm thấy chỉ muốn giơ tay lên che khuất ánh mặt trời chói lọi kia.

Khi đến nơi, các thành viên khác trong đội đã tề tựu đông đủ từ trước. Đám đông nữ nhân viên cũng tụ tập thành từng nhóm như để chứng kiến cái mục đích lố bịch của bài kiểm tra vô vị này làm Dane không khỏi thở dài ngao ngán. Họ đã sẵn sàng, tràn trề hưng phấn. Nhìn cảnh đám đông vung nắm đấm hô vang tên Dane và đồng thời không tiếc lời chế nhạo Grayson, Dane chợt nghĩ, hay là cứ quay đầu bỏ về nhà có lẽ sẽ hay hơn.

“Này, lại đây mau. Để tôi phổ biến về đường chạy cho. Dane, Dane! Tôi gọi cậu đấy, lại đây ngay!”

Nghe tiếng Wilkins gọi với, Dane bất đắc dĩ lững thững bước về phía anh ta. Grayson đã đến từ trước và đứng chờ sẵn ở đó. Khi hai người đàn ông cao lớn đứng cạnh nhau, hai bên sườn đội trưởng, Wilkins liền giở tấm bản đồ đã chuẩn bị sẵn ra rồi bắt đầu thuyết minh.

“Đây, đây là sở cứu hỏa của chúng ta.”

Wilkins dùng ngón tay gõ gõ lên tấm bản đồ, vừa chỉ dẫn vừa giải thích.

“Xuất phát từ đây, chạy vòng theo đường này rồi quay trở về, cậu hiểu chứ? Nếu chạy nhanh thì chắc chỉ mất khoảng ba mươi phút thôi. Coi này, đi qua chỗ này, rồi cứ theo đường này mà chạy là……”

Dane đứng đó với vẻ mặt thờ ơ, chẳng buồn để tâm đến lời giải thích của Wilkins mà chỉ hờ hững liếc nhìn xuống tấm bản đồ. Thật ra thì đường chạy này đã quá quen thuộc với anh rồi. Cái đường chạy vòng quanh ngọn đồi thấp nằm ngay phía sau sở cứu hỏa này vốn dĩ chẳng khác gì mấy so với những đường chạy mà bọn họ vẫn thường dùng để tập thể lực, nên cũng chẳng cần phải cố gắng ghi nhớ làm gì. Điểm khác biệt duy nhất có lẽ chỉ là cái khúc cua khuất nẻo, chênh vênh bên lề đường kia thôi. Chắc chắn là bọn họ cố tình thêm vào để tăng độ khó cho bài kiểm tra vốn đã chẳng có gì đặc biệt này. Cái danh nghĩa thì là kiểm tra thể lực, nhưng thực chất chỉ là một cái kế hoạch vớ vẩn nhằm bày trò chọc phá Grayson Miller, nên việc bọn họ cố tình biến tấu đường chạy cũng là điều dễ hiểu thôi.

‘Nhưng dù sao thì, mọi chuyện cũng chẳng có gì thay đổi.’

Dane chống tay lên hông, chán chường quan sát xung quanh. Rồi anh chợt cảm thấy có điều gì đó là lạ. Dane ngẩng đầu lên thì bất ngờ chạm phải ánh mắt màu tím đậm đang nhìn mình chằm chằm.

‘Không biết là hắn đã nhìn mình từ bao giờ rồi?’

Dane không tài nào đoán được, nhưng có một điều chắc chắn là cái khoảng thời gian Grayson chăm chú nhìn anh như vậy, tuyệt đối không hề ngắn ngủi chút nào. ‘Đây là đang đấu mắt với mình đấy à?’ Một chuỗi những chuyện vô vị, nhảm nhí cứ liên tục kéo đến. Nhưng Dane chẳng đời nào nghĩ đến chuyện sẽ lảng tránh ánh mắt kia, anh cũng thẳng thắn đáp trả, kiên định nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Ngay khoảnh khắc ấy, đôi mắt màu tím đậm càng trở nên thẫm màu hơn. Đồng tử mắt hắn tối sầm lại gần như hòa lẫn vào bóng đêm. Cùng với đó, pheromone ngọt ngào vốn vẫn luôn thoang thoảng vờn quanh Grayson bỗng trở nên nồng đậm gấp bội.

Cảm giác như thể không khí xung quanh cũng đặc quánh lại, trở nên dính nhớp đến khó chịu. Pheromone mãnh liệt đột ngột ập đến, càn quét cả không gian, trong nháy mắt gây ra biến động.

“Á!”

“Jane, cô không sao chứ?”

“Mark, anh sao vậy? Mark!”

“Ai có thuốc ổn định ở đây không?”

Các đồng nghiệp mang gen omega chịu ảnh hưởng nặng nề, loạng choạng suýt ngã. Vài người thậm chí còn thở dốc, mặt mày tái mét vì hoảng hốt. “Haizzz”, Dane bất lực thở dài một tiếng, trong lòng không khỏi cảm thấy ngao ngán. ‘Lại là cái pheromone chết tiệt nồng nặc đến từ tên alpha trội đáng ghét này.’

Mùi pheromone ngọt ngào, nồng nặc đến phát ngấy.

Cái vóc dáng thì to xác đến vô lý, còn pheromone lại ngọt ngào đến phát sợ.

Ngọt đến độ chỉ muốn nghiến răng nghiến lợi mà cắn nát vụn, như sợ rằng nếu vô tình chạm vào thôi thì răng lợi cũng sẽ bị mục ruỗng hết cả.

Dĩ nhiên không phải là Dane hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nhưng nhờ kinh nghiệm dày dặn và cái gen đặc biệt trời phú, anh vẫn có thể dễ dàng vượt qua tình huống này. Vấn đề nằm ở chỗ những omega bình thường vốn dễ bị tổn thương. Cái tên này cứ thích phóng thích pheromone bừa bãi như vậy, đúng là một kẻ vô ý tứ và chẳng thèm quan tâm đến cảm xúc của người khác. Đúng là bản chất chung của tất cả bọn alpha trội đáng ghét.

‘Hay là cứ cho cái tên đáng ghét này ngất xỉu luôn cho xong chuyện nhỉ?’ Ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu Dane, nhưng rồi anh cũng cố gắng đè nén xuống. Cứ hễ gặp chuyện gì cũng giải quyết theo kiểu bạo lực như vậy thì cũng chẳng hay ho gì cho cam.

Trong đầu Dane lần đầu tiên thoáng hiện lên một ý nghĩ, hay là cứ nghe theo lời Wilkins mà dạy cho cái tên kia một bài học, để cho hắn ngoan ngoãn hơn một chút. Đó cũng không phải là một ý kiến tồi. Dù sao thì cái loại người chỉ biết ăn protein trong phòng tập, cơ bắp toàn đồ giả cầy này, khi thực sự phải trải qua những bài huấn luyện khắc nghiệt, đòi hỏi phải vận dụng toàn bộ sức mạnh cơ bắp, thế nào cũng sẽ lúng ta lúng túng và tụt lại phía sau cho mà xem. Vậy nên cái điệu bộ lên mặt huênh hoang, thách thức người khác của hắn, chắc cũng chẳng kéo dài được bao lâu nữa. Dane nghĩ vậy, lòng cũng tự nhiên trở nên rộng lượng hơn đôi chút.

“…Thấy chưa, rõ cả rồi chứ hả? Hai người nghe rõ cả rồi chứ?”

“Rõ rồi.”

“Hiểu rồi.”

Dane và Grayson lần lượt đáp lời, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi đối phương. Wilkins liếc nhìn cả hai người, nhún vai một cái rồi cuộn tròn tấm bản đồ lại và cầm chắc trong tay.

“Được rồi, vậy thì bắt đầu thôi nào. Ra vạch xuất phát mau lên, nhanh lên.”

Wilkins vừa giục giã vừa bước đi trước. Dane cũng bước theo đội trưởng. Đúng lúc này, một giọng nói khe khẽ gọi anh:

“Dane, Dane này.”

Người gọi anh là DeAndre. Anh ta liếc mắt nhìn quanh quất rồi lôi từ trong túi ra tờ mười đô, nhét vội vào tay Dane.

“Nhân lúc không có ai, cho cái tên đó một trận nhừ tử đi, tốt nhất là cứ nhằm thẳng vào mặt hắn mà đấm.”

Anh ta nói hoàn toàn là thật lòng. Dane cúi đầu nhìn xuống gương mặt dữ tợn của DeAndre, rồi lại liếc nhìn tờ giấy bạc trên tay, khẽ gập tờ tiền lại và nhét vào túi quần.

“Chỉ mười đô thôi chứ gì?”

Nghe Dane hờ hững hỏi lại, DeAndre khựng người một chút. Ngay sau đó, anh ta vội vàng lục lọi túi quần, vơ vét hết những tờ tiền giấy nhàu nhĩ, dúm dó rồi nhét vội nhét vàng vào lòng bàn tay Dane, cứ như đang dâng hiến lễ vật cho thánh thần. Nhìn vẻ mặt căng thẳng, hồi hộp như đang chờ đợi phán quyết của người kia, anh lẳng lặng mở từng tờ tiền ra đếm, xác nhận đúng số tiền rồi khẽ gật đầu.

“Tổng cộng ba mươi tám đô… và hai mươi lăm cent. Tôi nhớ rồi.”

DeAndre vét nốt những đồng xu lẻ còn sót lại trong túi, dúi hết vào tay Dane. Anh cũng không từ chối, nhận hết tất cả và đút vào túi, vỗ vai người “khách hàng” một cái, rồi quay người bước đi.

“Tin tưởng ở cậu đó, Dane! Tôi tin cậu mà!”

DeAndre vẫn còn cuống cuồng gào thét ở phía sau. Dane vẫn chẳng buồn ngoái đầu lại, chỉ khẽ vẫy tay ra hiệu rồi tiếp tục bước thẳng về phía vạch xuất phát, nơi mọi người đang chờ đợi anh.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo