Desire Me If You Can - Chương 27

Lịch ra ngoại truyện: Mỗi ngày 1 chương

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 27

Vậy rốt cuộc, người chiến thắng cuối cùng là Dane ư?

Trong khoảnh khắc mọi người đều đồng lòng tin tưởng như vậy, đột nhiên có một ai đó chợt nhớ ra một điều mà tất cả đã bỏ quên.

“Khoan đã, vậy người thắng cuộc trong trận này là ai?”

Không khí tức khắc đổi chiều. Chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng được.

“Đương nhiên là Dane rồi, Miller đã chơi xấu mà.”

“Chơi xấu? Chuyện gì cơ?”

“Tôi không biết, tóm lại thì Dane không thể thua cái tên đó được, chắc chắn hắn đã dùng thủ đoạn hèn hạ gì đó.”

“Cũng có lý đấy, Miller mà, hắn làm vậy cũng chẳng lạ gì. Một tên tâm thần, lại còn là alpha trội nữa chứ.”

Bọn họ là những kẻ vừa rồi còn tự do bàn tán ý kiến, giờ lại đồng loạt chĩa mũi dùi về phía Dane.

“Đúng không? Đã có chuyện gì xảy ra đúng không?”

“Cái loại người như hắn làm sao có thể thắng được cậu! Chắc chắn là đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì đó rồi, nhất định là vậy!”

“Kể hết cho bọn tôi nghe đi, Dane. Bọn tôi tin cậu mà.”

“Phải đó, cậu không thể thua một tên như Miller được. Cậu là Dane Stryker cơ mà!”

Tất cả nhất hô bá ứng, đồng thanh lên tiếng. Dane cau mày lộ rõ vẻ khó chịu, lườm nguýt nhìn xung quanh. Grayson Miller vẫn đứng ở chỗ cũ như đang chờ đợi xem bọn họ định nói gì tiếp theo.

“Haa…” 

Dane thở dài một tiếng rồi không chút do dự mở miệng.

“Tôi thua rồi.”

“Tất nhiên là vậy rồi, sao cơ?”

“Cậu… cậu vừa nói gì? Thua rồi á?”

Ezra ngơ ngác gật đầu khẳng định, DeAndre thì kinh ngạc tột độ, lặp đi lặp lại câu hỏi vừa rồi. Dane xoa xoa gáy, giọng điệu mệt mỏi.

“Mọi người đều thấy cả rồi mà, tôi đến muộn. Tên đó thắng, mọi người đã tận mắt chứng kiến rồi, có gì thay đổi được nữa đâu.”

“Hơ… nhưng, nhưng mà hắn đã chơi bẩn mà đúng không?”

Một người khác vội vàng hỏi với giọng điệu sốt sắng đến mức lắp bắp. Bên cạnh đó, những người khác cũng nhao nhao phụ họa.

“Đúng đó, nếu đấu sòng phẳng thì cậu không thể thua được. Cậu là át chủ bài của khu chúng ta mà!”

“Nói thật đi, Dane Stryker. Cậu bị uy hiếp đúng không? Là vậy phải không?”

“Dane không đời nào bị uy hiếp đâu, trừ khi là tiền thôi!”

“Gì cơ, cậu nhận tiền à? Bao nhiêu? Này, tôi sẽ đưa cậu! Nên hãy khai thật đi!”

“Tôi cũng góp thêm, đây là chuyện danh dự của bọn mình, không thể bỏ qua dễ dàng được!”

“Tôi nữa! Tôi nữa!”

Tất cả đều sục sôi nhiệt huyết, mắt rực lửa nhìn chằm chằm Dane để chờ đợi câu trả lời. Chỉ cần anh dứt lời là bọn họ sẽ lập tức móc túi và dốc hết tiền bạc ra ngay lập tức. Dù biết rằng cùng lắm cũng chỉ gom được khoảng 423 đô la 82 xu lẻ mà thôi.

Tuy vậy Dane không thể cho bọn họ câu trả lời mà họ mong muốn.

“Tôi nhắc lại lần nữa, tôi hiểu tấm lòng của mọi người, nhưng đây là sự thật. Tôi thua rồi, Grayson Miller đã thắng.”

Những người đặt cược niềm hy vọng cuối cùng vào Dane chết lặng, ngơ ngác không nói nên lời. Kế hoạch vĩ đại đạp đổ cái mũi cao ngạo của tên đáng ghét kia giờ tan thành mây khói. Dane một lần nữa lặp lại lời vừa rồi.

“Tôi đã đến muộn. Tên đó đã về đích trước. Vì vậy người chiến thắng là Grayson Miller.”

Dane dùng ngón tay chỉ vào mình rồi lại hướng về phía Miller. Ánh mắt của cả đám đông dõi theo ngón tay anh, Grayson ở phía kia nở một nụ cười rạng rỡ, vẫy tay chào như muốn nói: “Tôi thắng rồi nhé!”. Đương nhiên, trong đám đông tụ tập ở đây, không một ai đáp lại nụ cười của hắn.

Đến lúc này, mấy cô nhân viên nữ nãy giờ vẫn đứng quan sát mới bắt đầu lên tiếng, người trước người sau.

“Tiếc thật đó, Dane. Nhưng mà anh mà cũng thua thì chắc là đã có sơ suất gì đó rồi.”

“Cũng may là trông anh không bị thương nặng lắm. Dù sao thì mấy chuyện này cũng là do vận may thôi mà.”

Những lời an ủi Dane cứ thế nối tiếp nhau vang lên. Đột nhiên Valentina cất giọng hô lớn.

“Grayson nói sẽ khao mọi người một chầu rượu đó, ai đi không?”

Lúc này cũng đã gần giờ tan làm. Lời đề nghị quá đỗi hợp lý này đã tạo ra phản ứng chia đôi rõ rệt. Mấy cô gái vui vẻ hò reo và vẫy tay hưởng ứng, còn đám con trai thì mặt mày nhăn nhó, lườm nguýt Miller với ánh mắt hằn học.

“Không thể thua được.”

Wilkins nghiến răng ken két, tập hợp đám nhân viên nam lại.

“Hôm nay tôi bao hết. Uống tới khi nào nôn ra hết thì thôi, nghe rõ chưa?”

“Ừm!”

Đám đàn ông đồng loạt gầm lên như sấm dậy. Dane giơ tay, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng Wilkin lộ vẻ mặt nghiêm nghị ngay lập tức.

“Không được, dù có viện cớ mèo máy gì đi nữa thì hôm nay cậu cũng không thoát được đâu, cứ liệu hồn đấy. Tôi biết tỏng cậu về nhà cũng chỉ có nước ôm chai bia thôi mà.”

“Không phải viện cớ, thật sự là mèo nhà tôi đang đợi…”

“Đừng có xạo. Mèo nhà cậu không có cậu nó vẫn sống nhăn răng ra đấy.”

Ezra hùa theo bên cạnh. 

“Đúng đó, hơn nữa anh còn được nghỉ phép tận hai ngày cơ mà. Nghỉ giữa chừng là chuyện không tưởng rồi.”

Dane nhăn mày với vẻ mặt đầy bất mãn, nhưng cuối cùng đành bất lực hạ tay xuống. Và thế là ngay khi vừa tan làm, họ đã đồng loạt kéo nhau đến quán rượu. Đồng nghiệp vây kín xung quanh tạo thành một vòng vây kiên cố ngăn chặn mọi ý định đào tẩu, làm Dane muốn trốn cũng chẳng xong. Anh đành ngoan ngoãn để bị lôi thẳng đến quán. Chỉ riêng Wilkins là phải hứng chịu một tràng huấn dụ kinh hồn từ trưởng trạm trước đó.

“Rầm!” Tiếng bàn làm việc bị đập mạnh vang lên chói tai làm thân hình đồ sộ của Wilkins giật nảy mình. Trưởng trạm nghiến răng ken két, cặp mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào anh ta.

“Rốt cuộc là tại sao lại tự ý làm cái trò vô bổ đó hả? Sao, rảnh rỗi lắm à? Ngứa tay ngứa chân à? Vậy thì ra mấy trường học gần đây mà làm tình nguyện đi cho rồi!”

“Tôi xin lỗi, trưởng trạm.”

Wilkins lí nhí cúi đầu tạ lỗi, giọng nói nhỏ đó chẳng xứng với vóc dáng to lớn của anh ta chút nào. Nhưng thực tình, anh ta cũng có nỗi khổ riêng.

“Nhưng thưa trưởng trạm, tôi cũng là bất đắc dĩ thôi. Từ khi tên đó đến, không khí trong đội chẳng ra làm sao cả. Cũng cần phải cho hắn biết mặt một chút.”

“Vậy là thành công rồi hả? Đè đầu cưỡi cổ được người ta chưa hả!”

Tiếng quát tháo như sấm rền làm giọng nói của Wilkin nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn lại tiếng “Dạ không.” Trưởng trạm tức đến nghẹn cả họng, giật mạnh cà vạt như muốn tháo tung ra rồi đấm thùm thụp vào ngực.

“Tôi đã bảo là đừng có dây vào cái tên đó, có nghe không hả? Sao cứ thích gây sự, làm cho mọi chuyện thêm rắc rối lên vậy! Cái lời tôi dặn đừng đụng đến tên đó, cậu nghĩ là nói cho vui chắc? Hả?”

“…Nhưng cứ để yên như vậy thì cũng không ổn, thưa trưởng trạm. Chẳng phải trưởng trạm cũng thấy rồi sao, từ khi cái tên đó đến, đám thuộc cấp cứ như phát cuồng lên ấy.”

“Đúng là đau đầu nhức óc mà. Một năm thôi, một năm! Mới có thế mà đã không nhịn được, phải làm ầm lên như thế này hả? Cả cậu nữa, cả đám thuộc cấp của cậu cũng vậy! Bộ không biết sợ là gì à?”

“Đương nhiên là tôi có chút e ngại Miller nhưng mà…”

“Miller đó chỉ là chuyện thứ yếu thôi! Cái chính là Grayson! Chính là cái tên đó đấy!”

Như thể sắp phát điên đến nơi, trưởng trạm gào thét điên cuồng. Wilkins ngơ ngác chớp mắt, chỉ biết trân trân nhìn trưởng trạm như vậy. Chẳng phải hắn chỉ là một tên lông bông ham chơi và thích náo loạn thôi sao? Nghe nói alpha trội là lũ tâm thần, nhưng cũng đâu thấy hắn có biểu hiện gì đặc biệt đâu. Thấy vẻ mặt ngơ ngác đầy hoang mang của đội trưởng, trưởng trạm vẫn còn thở hồng hộc, nhưng giọng nói đã dịu lại phần nào.

“Cậu có biết hồi tên đó phỏng vấn đã giở trò gì không?”

“...Dạ không, tôi không biết.”

“Đương nhiên là không rồi, vì có ai nói cho cậu biết đâu.”

Lời nói đầy ngạo nghễ của trưởng trạm làm Wilkins chỉ còn biết há hốc mồm. Nhìn vẻ mặt ngớ ngẩn của cấp dưới, trưởng trạm vẫn giữ giọng điệu nặng nề nói tiếp.

“Những câu hỏi tôi đặt ra cho Miller đều hết sức bình thường. Ví dụ như tại sao muốn trở thành lính cứu hỏa, nếu trở thành lính cứu hỏa thì muốn làm gì, trước đây đã từng làm công việc nào khác chưa, vân vân.”

Đúng như lời trưởng trạm nói, đó đều là những câu hỏi cơ bản thường thấy trong các buổi phỏng vấn. Wilkins vẫn ngơ ngác chờ đợi, trưởng trạm mới nói tiếp.

“Nhưng cậu có biết Miller đã trả lời như thế nào không?”

“Tôi không biết, vì trưởng trạm vẫn chưa nói mà.”

Rút kinh nghiệm từ lần trước, Wilkins nhanh nhảu đáp lời. Có vẻ như không hài lòng với câu trả lời này, trưởng trạm liếc xéo anh ta một cái rồi mới tiếp tục.

“Câu trả lời của cậu ta hoàn hảo đến mức không thể chê vào đâu được. Thật sự là không tìm ra được một điểm nào để bắt bẻ.”

“...Vậy thì sao ạ?”

Wilkin vẫn chưa hiểu ra vấn đề, trưởng trạm đột ngột chống hai tay lên bàn, vươn người về phía trước và nhìn thẳng vào mắt anh ta.

“Vấn đề nằm ở chỗ đó đấy. Cậu ta đã trả lời y chang, từng chữ từng chữ một giống như trong video vậy.”

“Video ư? …A!”

Wilkin giật mình nhớ ra, thốt lên một tiếng kinh ngạc. Trưởng trạm gật đầu rồi lại ngồi thẳng người trở lại.

“Đúng vậy, chính là cái video mà chúng ta đã làm. Cái tài liệu huấn luyện ấy, cái mà chúng ta đã đăng lên trang chủ ấy.”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo