Lịch ra ngoại truyện: Mỗi ngày 1 chương
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 28
Để hỗ trợ những người muốn thi tuyển vào lực lượng cứu hỏa, họ đã dày công sản xuất vô số video hướng dẫn, trong đó có cả một đoạn phim so sánh những màn phỏng vấn mẫu mực và những tình huống tệ hại…
“Ngài bảo là hắn bắt chước răm rắp cái video kia ư?”
“Ừ.”
Thấy trưởng trạm gật đầu chắc nịch, Wilkins bật cười khẩy, nửa miệng chế giễu.
“Cái tên này đúng là đồ nhà quê lên tỉnh, thiếu tinh tế thấy sợ. Chắc mẩm mình là công tử nhà giàu nên nghĩ có thể qua mặt được ai, ai đời lại đi bê nguyên xi cái video mẫu về mà diễn lại như thế, đúng là đầu đất mà.”
“Ừ, đúng thế.”
Trưởng trạm vẫn tán thành, nhưng ý chính ông ta muốn truyền đạt vẫn còn ở phía sau.
“Vấn đề là cậu ta không chỉ bắt chước lời thoại. Điều đáng nói là đến cả từng cái nhấc tay, nhấc chân cũng rập khuôn theo.”
Nụ cười trên môi Wilkins đông cứng lại. Anh ta chớp mắt liên hồi, vẻ mặt ngơ ngác như nai vàng.
“...Dạ... ý ngài là sao ạ?”
Bực mình vì câu hỏi ngớ ngẩn đến mức khó tin này, trưởng trạm gằn giọng, tuôn một tràng dài với tốc độ nhanh hơn thường ngày gấp bội.
“Không chỉ có phần trả lời phỏng vấn, mà cả cái video hướng dẫn chết tiệt kia cậu ta cũng xào y như đúc, từ nét mặt, dáng điệu, đến cái nhíu mày, hắng giọng giữa chừng, cả cái liếc mắt sang phải rồi lại đảo mắt nhìn lên trên, tất tần tật đều theo đúng kịch bản trong video mà diễn! Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, cứ thế mà cậu ta thao thao bất tuyệt, không sai một ly!”
Lời tiết lộ động trời này làm Wilkins thực sự choáng váng. Người ta xem video rồi học thuộc lòng câu trả lời thì đầy ra đấy, nhưng họa hoằn lắm cũng chỉ thuộc được dăm ba câu chữ. Đằng này, hắn lại bê nguyên xi cả hình thể, động tác?
“Khoan đã, nhưng chắc chắn ngài cũng đã hỏi thêm những câu ngoài video chứ ạ? Ít nhất thì ngài cũng phải có ứng biến chứ?”
“Dĩ nhiên là tôi có hỏi thêm. Nhưng đến cả những câu hỏi đó hắn cũng đã lường trước được cả rồi, kiểu gì cũng cóp nhặt đâu đó trên mạng rồi học thuộc lòng mà thôi. Tôi chưa kiểm chứng lại nhưng linh tính mách bảo tôi là thế.”
Trước vẻ mặt ngơ ngác như trời trồng của Wilkins, trưởng trạm nghiến răng ken két, quát thẳng vào mặt anh ta.
“Giờ thì cậu sáng mắt ra chưa hả? Cái loại người này, đích thị là mắc chứng thái nhân cách rồi. Vậy nên tốt nhất là đừng có dại dột mà đụng vào làm gì, cứ để cậu ta yên thân mà sống. Không ai mà lường trước được cái lũ người này sẽ giở trò quỷ quái gì đâu. Tên Grayson Miller này, chắc chắn là một alpha trội cuồng dại vì pheromone, đầu óc có vấn đề nặng!”
Wilkins tái mặt, chỉ dám lí nhí dạ vâng cho qua chuyện. Trong lòng anh ta lúc này trăm mối tơ vò, xen lẫn với sự hoang mang là nỗi hối hận âm ỉ, cứ day dứt mãi vì cái sự lỗ mãng, dại dột của bản thân.
***
“Nâng cốc chúc mừng chiến thắng hôm nay của chúng ta nào!”
Tiếng Valentina cất cao, vang vọng cả không gian. Đám chị em hò reo phấn khích và đồng loạt giơ cao những cốc bia sóng sánh. Tiếng cụng ly rôm rả, tiếng cười nói huyên náo vang lên không ngớt. Giữa rừng hoa rực rỡ ấy, Grayson nổi bật lên như một đóa lan quân tử, ung dung ngồi nhấp môi cười.
“Rốt cuộc thì cả bọn mình vẫn lại mò đến cái chốn này.”
Rivette vừa nói vừa thở dài. Một đồng nghiệp khác liền tiếp lời với giọng điệu đầy vẻ thông cảm.
“Thì có đi đâu cho lạ nhà. Vả lại xét đi xét lại thì chỗ này vẫn là rộng rãi nhất, đủ sức chứa cả đám chúng mình.”
Tính đi tính lại thì trong cái thị trấn bé tí này, số quán xá đủ sức dung nạp cả một đoàn người đông đúc như bọn họ chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi. Thế nên mỗi khi công ty có dịp liên hoan hay đơn giản là tụ tập bạn bè, quán rượu “ruột” này nghiễm nhiên trở thành điểm đến quen thuộc. Nơi đây cũng chính là địa điểm đã từng diễn ra buổi tiệc chào đón Grayson vào ngày đầu tiên hắn đặt chân đến đơn vị.
“Đáng lẽ ra nên rủ cả mấy người đàn ông cùng nhập hội mới phải, cớ sao lại tự dưng chia phe rẽ phái ra làm gì cho nó lạc quẻ.”
Valentina vừa nhai rau ráu món khoai tây chiên khoái khẩu vừa liếc xéo sang phía đối diện, ngay tức khắc, cả tá ánh mắt tò mò liền đồng loạt đổ dồn về cùng một hướng. Hai chiếc bàn dài được ghép lại thành một, vốn dĩ là đồng nghiệp cùng chung một mái nhà, ấy thế mà giờ đây lại chia bè xẻ phái, mỗi nhóm một bàn, phân định rạch ròi như nước với lửa. Nói một cách công bằng thì một bên là Grayson và hội chị em bạn dì, bên còn lại là Wilkins cùng đám chiến hữu mày râu. Không chỉ có sự khác biệt một trời một vực về mặt giới tính mà ngay cả bầu không khí giữa hai bàn cũng đối lập nhau chan chát.
DeAndre hậm hực buông lời mà chẳng buồn hạ giọng, giọng điệu chua lè chua lét.
“Lo thân các người trước đi đã, bọn này không có rảnh hơi mà đi tranh phần ăn với cái lũ dựa hơi kia đâu.”
“Anh em chúng tôi đã quyết định là hôm nay sẽ chỉ đàn ông lai rai với nhau thôi. Lòng tốt của các cô chúng tôi xin ghi nhận, nhưng xin phép được từ chối cho nó vuông.”
Wilkins vội vàng đỡ lời, ra vẻ lịch thiệp từ chối lời mời. Lời dặn dò như đinh đóng cột của trưởng trạm vẫn còn nguyên giá trị, cứ văng vẳng bên tai anh ta. Trong thoáng chốc, Wilkins đã kịp vẽ ra trong đầu một viễn cảnh hãi hùng: hai phe lao vào nhau loạn đả, bàn ghế vỡ tan tành, Grayson nổi cơn điên cuồng lật nhào cả chiếc bàn gỗ lim, nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười quỷ dị, nhấc bổng chai rượu lên và “bộp” một tiếng, nện thẳng vào đầu DeAndre đến vỡ tan tành. Lời trưởng trạm cảnh báo quả nhiên chẳng sai một ly. Vấn đề cốt lõi không nằm ở Miller, mà chính là cái tên Grayson này.
“Khục... khục...”
Wilkins khẽ hắng giọng, giả vờ nâng cốc bia lên nhấp một ngụm nhỏ để đánh lạc hướng ánh nhìn của mọi người. Đám chị em bên kia cũng chẳng thèm chấp nhặt, nhanh chóng quay ngoắt 180 độ, buông tha cho đám đàn ông tự ái, hậm hực rồi lại nhao nhao xúm xít vây quanh Grayson. Thú thực mà nói thì đám chị em chẳng còn hơi sức đâu mà bận tâm đến cái lòng tự trọng mong manh dễ vỡ của đám đồng nghiệp nam nữa. Trong mắt họ, mấy gã đàn ông này dạo gần đây đã trở nên nhỏ nhen, ích kỷ đến mức nực cười. Bỏ ngoài tai những lời xì xào bàn tán đầy ác ý, đám đàn ông chỉ biết lặng lẽ cụng ly, tu ừng ực hết cốc này đến cốc khác, nuốt trôi cả nỗi tủi hờn vào trong.
Nếu như bọn họ quyết định chọn một địa điểm khác thì có lẽ cục diện đã không đến nỗi bi đát đến mức này. Ban đầu nghe bảo Grayson hào phóng “bao tất”, đám chiến hữu đã gật đầu cái rụp mà chẳng cần suy nghĩ. Chỉ đến khi đặt chân đến quán rồi, họ mới ngớ người nhận ra một sự thật phũ phàng: ngoài cái quán rượu quen thuộc này ra thì chẳng còn nơi nào khác đủ sức chứa cho cả một tập thể nữa. Ngồi đối diện với một bàn tiệc đang rộn rã tiếng cười và hò reo, đám đàn ông chợt thấy nghẹn ứ nơi cổ họng, đến thở mạnh một hơi cũng khó khăn.
“Này, rốt cuộc thì hôm nay chúng ta kéo nhau đến đây để ăn giỗ hay sao vậy? Sao nhìn người nào người nấy cũng như đưa đám thế kia?”
DeAndre rốt cuộc cũng không thể nuốt trôi được cục tức nghẹn ứ trong lòng, khẽ nghiến răng ken két. Ezra ngồi bên cạnh liền ỉu xìu đáp lời.
“Thì... cũng có cái gì vui đâu cơ chứ... đúng không hả...?”
Đám còn lại cũng nhao nhao phụ họa theo, mắt trước mắt sau ra hiệu hưởng ứng. DeAndre tức tối đến mức muốn nổ tung cả lồng ngực.
“Chắc chắn là phải phơi cái bộ dạng thảm hại này ra cho thiên hạ thấy sao? Nhìn bên kia kìa, bọn mình cũng đâu có chịu thua kém ai! Mấy người cười lên coi, cười lên mau!”
Mấy người đồng nghiệp liếc nhìn nhau dò xét rồi miễn cưỡng “ha ha” cười cho có lệ. DeAndre thì cứ làm ra vẻ ta đây, cười phá lên như được mùa và vỗ đùi đánh đét.
“Oa ha ha, ha ha ha! Oa ha ha ha ha!”
“À… ha ha, ha ha ha.”
“Ha ha, ha ha, ha ha ha.”
Mấy người khác cũng bắt chước DeAndre hùa theo cười rộ. Trong lúc cười nói ồn ào, bọn họ vẫn không quên liếc xéo sang cái bàn bên cạnh, nhưng đám con gái kia thì chẳng thèm đoái hoài gì đến bên này. Chỉ để thu hút chút xíu sự chú ý của mấy em gái mà cố tình làm ồn ào, bộ còn nít ranh hay sao vậy trời.
“Thôi đi, càng làm càng thấy lố bịch đó.”
Ezra vừa lên tiếng can ngăn, cả bọn, kể cả DeAndre đều im bặt. Sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này chứ. Trong cái bầu không khí ỉu xìu, mọi người lại tiếp tục vùi đầu vào rượu, thì Wilkins đặt mạnh cái cốc rỗng xuống bàn sau khi đã uống cạn veo ly bia rồi đột ngột lên tiếng.
“Thua trong trận đấu thì thôi đi, chuyện đó ai mà chẳng có lúc gặp phải. Nhưng có một chuyện tôi thật sự không tài nào nuốt trôi được.”
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía anh ta khi nghe anh ta nói như vậy, Wilkins liền hướng ánh nhìn về phía Dane rồi hỏi.
“Rốt cuộc đã có chuyện quái quỷ gì xảy ra vậy hả? Cậu đến đích muộn thì thôi đi, nhưng chắc chắn không chỉ đơn giản là đến đích muộn thôi đâu đúng không? Chắc chắn là đã có chuyện gì đó, mọi người nghĩ sao? Tôi nói đúng chứ?”
“Đúng đó. Dane à, bọn tôi tò mò muốn chết đi được đây này. Rốt cuộc tên chó chết đó đã thắng cậu bằng cách nào vậy hả?”
DeAndre nhanh nhảu hỏi, trong ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ vừa tò mò vừa sốt ruột. Trước những ánh mắt đầy vẻ dò hỏi ấy, Dane hờ hững đáp.
“Có gì đâu. Cũng chỉ là đấm đá nhau vài cái thôi mà.”
“Đánh nhau á? Tại sao?”
“Tự dưng lại thế?”
Mọi người đều kinh ngạc hỏi dồn dập, nhưng Dane vẫn im lặng không trả lời. Chỉ có DeAndre là cứ nốc ừng ực hết cốc bia này đến cốc bia khác với vẻ bồn chồn. Dane chẳng thèm nhìn về phía anh ta mà lên tiếng.
“Chỉ là tự dưng muốn đấm cho hắn một trận thôi.”
Cái quái gì thế này. Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau. Cái lời này nghe qua thì có vẻ vô lý thật, nhưng không phải là hoàn toàn không có căn cứ. Ngay cả Ezra cũng gật gù đồng tình.
“Ừ thì cũng phải, tôi đây còn phải cố nhịn cơn muốn đấm cho mỗi người một phát đây này.”
“Ngay cả bây giờ cũng vậy hả?”
Một người vừa đồng tình, lập tức hàng loạt tiếng than thở vang lên.
“Tôi đây còn nghĩ tới chuyện lôi cổ hắn vào kho rồi nhốt lại cho rồi đấy.”
“Tôi còn định bụng kiếm chuyện đâm thủng lốp xe Jaguar chết tiệt của hắn nữa kìa.”
“Nói thật, chỉ cần đấm được vào cái bản mặt đáng ghét của hắn một cái thôi là tôi mãn nguyện lắm rồi.”
“Nói xạo vừa thôi cha nội, ước mơ phải để dành cho những chuyện quan trọng hơn chứ. Tôi đây mà trúng số độc đắc thì thôi rồi.”
“Thằng khốn này?”
Sau một hồi trừng phạt cái tên phản bội bằng lời nói kia, cuộc trò chuyện lại tiếp tục.
“Đánh nhau thì đánh nhau, còn chuyện anh về đích muộn là sao hả?”
Ezra hỏi, Dane ngập ngừng một lát rồi mới lên tiếng.
“Hai đứa đánh nhau xong lỡ sẩy chân tí thì suýt nữa là lăn xuống vách đá rồi….”
“Cái gì? Vách đá á?”
“Cái chỗ cuối con dốc đó hả? Ôi trời, nguy hiểm vậy sao!”
Trước những tiếng la hét kinh ngạc liên hồi, Dane hờ hững đáp.
“Có gì mà phải làm quá lên vậy, thực tế thì có chuyện gì xảy ra đâu.”
Nửa sự thật, nửa dối trá. May mắn thay, cả hai không ai bị rơi xuống vách đá, nhưng lại rơi vào tình huống phải leo lên cái vách đá dựng đứng đó. Vừa mới nãy còn đấm đá nhau túi bụi, nhưng bây giờ thì không phải lúc để làm cái trò đó nữa rồi. Bây giờ việc ưu tiên là phải tìm chỗ để leo lên cái vách đá này để sống sót đã. Cả hai gần như đồng thời phát hiện ra cái chỗ đó. Và…….
Dane đưa cốc bia lên miệng, nhẹ nhàng nói thêm.
“Suýt rơi xuống thôi chứ dù sao thì cũng leo lên được rồi, mà Miller thì lại nhanh chân hơn tôi, thế thôi.”
Hiện thực được anh thu gọn đến mức tối đa, mấy người kia bán tín bán nghi nhìn nhau, một trong số đó lên tiếng hỏi.
“Nhưng mà nói thật đi, cậu thắng được mà đúng không? Hả?”
Còn tiếp
- - - - - -
Và… sao nữa, kể tiếp đi mà Daneeeeee
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.