Lịch ra ngoại truyện: Mỗi ngày 1 chương
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 44
***
Chỉ đến khi nghe được tin đứa trẻ trên đường đến bệnh viện đã bình an vô sự, Dane mới thở phào nhẹ nhõm một tiếng sâu kín. Mọi người xung quanh vỡ òa trong vui sướng, mỗi người một vài câu cảm thán rộn ràng thì Wilkins bỗng nhiên hét lên.
“Phải rồi, Miller!”
Câu nói ấy thức tỉnh cả đám người đang mải vui quên hết mọi sự. Đúng rồi, mục đích ban đầu họ đến đây là gì cơ chứ.
“Mọi người đang tìm Miller mà! Có ai phát hiện ra gì không? Có tin tức gì mới không?”
Trời đã nhá nhem tối. Không ai có thể đáp lời trước câu hỏi dồn dập của Wilkins. Đương nhiên rồi. Chẳng ai biết Grayson đang ở đâu cả. Ngoại trừ một người duy nhất.
‘Cái tên khốn kiếp này, đến phút cuối vẫn không để mình yên!’
Dane nghiến răng nguyền rủa trong lòng rồi vội vã ba chân bốn cẳng chạy về căn nhà lúc nãy.
***
Những giọt mưa nặng hạt gõ lộp độp trên mái nhà nghe thật chói tai. Grayson ngồi bệt dưới sàn tầng hầm, miệng lẩm nhẩm ngân nga một điệu nhạc vu vơ như hồi còn bé hắn vẫn hay làm.
Giết thời gian kiểu này đã quá quen thuộc đối với hắn. Mơ màng tưởng tượng, hát nghêu ngao, hoặc tệ nhất là ngủ vùi đi, rồi cánh cửa giam hãm sẽ mở ra, thời khắc tự do sẽ đến. Lần này cũng vậy thôi.
Grayson tựa lưng vào tường, hát líu lo một khúc nhạc lạc điệu thì giữa tiếng mưa rào bỗng lẫn vào âm thanh lách cách của ổ khóa đang xoay. Có ai đó đã về nhà.
‘Là cha của Santiano sao?’
Grayson thoáng nghĩ, vẫn ngồi im bất động. Chắc chắn lát nữa thôi cánh cửa kia sẽ mở ra. Và dự đoán của hắn quả nhiên không sai. Tiếng bước chân vọng lại, lúc gần lúc xa, hình như người kia đang đi lại giữa phòng bếp và hành lang.
‘Bao giờ thì cánh cửa kia mở ra đây?’
Thời gian luôn dài dằng dặc vô tận đối với người chờ đợi. Grayson đã quá quen với điều đó. Kể cả khi bị bỏ lại một mình trong tầng hầm tăm tối này, hay khi tất cả anh em đều đã tìm được vận mệnh của riêng mình, chỉ còn hắn bơ vơ lạc lõng, hắn vẫn luôn tự nhủ như thế. Sự chờ đợi bao giờ cũng dài hơn thực tế gấp bội, nên người ta mới nôn nóng đến vậy. Thời gian trong thực tế không trôi đi nhiều đâu. Vậy nên hắn có thể đợi, đợi bao lâu cũng được.
‘Thấy chưa, đúng là như vậy mà.’
Tiếng bước chân lại gần thêm lần nữa. Cuối cùng, khi người đó đứng trước cửa tầng hầm và tra chìa khóa vào ổ, Grayson khẽ nhếch mép cười như thể đã biết trước tất cả.
‘Chắc chắn là gã đàn ông kia đi đi lại lại chưa đến một trăm lần.’
Tiếng bản lề rỉ sét kêu lên ken két. Và cánh cửa tầng hầm thông với phòng khách cuối cùng cũng mở ra.
“…Cái quái gì thế này?”
Người đàn ông vốn chắc mẩm sẽ nhìn thấy con trai mình khi mở cửa, giờ đây lộ rõ vẻ hoảng hốt trên gương mặt. Đôi mắt ông ta hoang mang đảo quanh căn hầm tối tăm, nhưng sự thật vẫn là sự thật. Ông ta nhận ra con trai mình không hề ở đây, liền vội vàng dời ánh mắt trở lại và tập trung vào gã đàn ông xa lạ trước mặt.
“Mày, mày là ai? Con trai tao đâu rồi?”
Giọng nói run rẩy vì căng thẳng nghe the thé đến lạ thường. Grayson chậm rãi đứng dậy. Thân hình cao lớn như muốn chạm tới trần nhà làm cho người đàn ông giật mình lùi lại.
“Khoan, khoan đã, đứng lại! Đừng có đến đây!”
“Tôi là Grayson Miller.”
Grayson lịch sự giới thiệu bản thân rồi nở một nụ cười nhẹ. Nụ cười khi chào hỏi thì phải như thế này. Hắn đã học thuộc lòng điều đó cả đời, nên chắc chắn không thể sai được.
Đó là nụ cười mang đến sự thân thiện cho bất cứ ai, làm hắn trở nên thu hút hơn, nhưng lần này nó chẳng có tác dụng. Người đàn ông tái mét mặt mày, lùi lại phía sau như thể muốn nhảy dựng lên.
“Thằng chó chết, đứng lại! Đừng có lại gần!”
Người đàn ông gào thét như phát cuồng, nhưng Grayson vẫn thản nhiên tiếp tục lời giải thích.
“Santiano đáng bị trừng phạt, nhưng tiếc là đã có chút gián đoạn…”
Sự kích động của gã đàn ông kia bắt nguồn từ việc con trai ông ta đã biến mất mà chưa chịu sự trừng phạt thích đáng. Nếu bình tĩnh hắn giải thích, có lẽ ông ta sẽ dịu giọng lại thôi. Grayson tự nhủ rằng cùng lắm thì gã đàn ông này cũng chỉ cao đến ngực mình. Hắn hoàn toàn có thể chế ngự ông ta nếu cần, dùng vũ lực để thuyết phục cũng được. Sự tự tin ấy càng củng cố thêm vẻ điềm nhiên của Grayson. Tất nhiên, đó là cho đến khi gã đàn ông kia có hành động bất ngờ.
“Đứng lại! Cấm lại gần! Nhúc nhích là tao bắn đấy!”
Gã đàn ông gào lên the thé, tay lăm lăm rút khẩu súng ngắn giấu sau lưng và chĩa thẳng về phía Grayson. Nụ cười trên môi Grayson chợt tắt ngấm. Đôi mắt đỏ ngầu cùng nòng súng run run như muốn chứng minh rằng ông ta kia không hề nói suông.
‘Chết tiệt, thật không ngờ tới nước này.’
Grayson chậm rãi giơ hai tay lên để tỏ ý đầu hàng. Một bầu không khí căng thẳng nghẹt thở bao trùm lấy cả hai.
***
Phía trước căn nhà xuất hiện một chiếc xe tải cũ kỹ mà lúc nãy Dane không hề thấy. Cha của Santiano đã trở về rồi. Trong thoáng chốc, hàng vạn suy nghĩ vụt qua đầu Dane. Miller đã rời khỏi đây chưa? Có khi giờ này trong đó chẳng còn ai cả. Hay là mình quay về thôi? Nhưng nhỡ đâu hắn vẫn còn lẩn khuất đâu đó thì sao? ‘Cái tên vô tích sự, chỉ giỏi gây thêm phiền phức! Tôi mà bắt được cậu là tôi sẽ lột da cậu ra!’
Cửa trước không khóa. Dane bước vào bên trong thì lập tức cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo, căng thẳng đến rợn người. Tuyệt nhiên không một âm thanh nào lọt vào tai, nhưng bản năng mách bảo rằng sát khí nồng đậm đang bao trùm nơi đây, làm lông tơ trên khắp người anh dựng đứng cả lên.
“Tôi cứ tưởng súng ống thường được người ta cất kỹ trong nhà chứ, ai ngờ lại mang kè kè bên mình thế này. Ông đây quả là một tay nguy hiểm.”
Giọng nói bất chợt vang lên làm Dane khựng lại. Chất giọng quen thuộc ấy không lẫn đi đâu được, đích thị là của gã đàn ông mà anh đang tìm kiếm.
‘Không lẽ… không thể nào.’
Dane cố phủ nhận thực tế phũ phàng. Thú thật thì anh chỉ muốn giả vờ như không biết gì rồi lẳng lặng lùi ra ngoài, nhưng trớ trêu thay, anh lại vô tình tìm ra cội nguồn của sát khí kia. Vừa định xoay người chuồn êm, Dane chợt trông thấy bóng lưng một gã đàn ông cách cửa trước chỉ vài bước chân đang chĩa súng về phía tầng hầm.
‘Ôi, khỉ thật.’
Thực lòng muốn chửi thề một tiếng, Dane chỉ còn biết ôm trán bất lực. Ngay sau đó, tiếng gằn gừ đầy giận dữ của gã đàn ông kia vang lên. Đối diện ông ta sừng sững một bóng hình không nên xuất hiện ở nơi này. Tình huống tồi tệ nhất mà anh từng hình dung giờ đây đã hiện ra sờ sờ trước mắt.
Việc Grayson Miller bị bắn bởi một khẩu súng vốn chỉ là chuyện hoang đường trong trí tưởng tượng, nay lại thực sự diễn ra ngay trước mắt anh. Dane không khỏi cảm thấy phức tạp. Lý do anh không tự tay làm việc đó, đơn giản chỉ vì ngại phải thu dọn tàn cuộc, ấy vậy mà giờ anh lại phải gánh chịu hậu quả do người khác gây ra. Thật là vô lý hết sức mà.
Phải làm sao đó kết thúc chuyện này trước khi mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát. Vừa định đưa ra một lựa chọn bất đắc dĩ và hành động, Dane chợt nghe thấy tiếng gã đàn ông gào lên.
“Im miệng đi, thằng chó chết! Con trai tao đâu? Trả Santiano lại cho tao!”
“Tôi đã bảo là tôi sẽ giải thích rồi mà.”
Trái ngược với tiếng gào thét đầy phẫn uất của gã đàn ông, giọng Grayson vẫn bình thản đến lạ thường. Hắn tiếp tục cất giọng the thé, mang theo cái điệu cười khẩy đặc trưng.
“Chẳng phải chính ông đã nhốt con trai mình xuống tầng hầm vì nó mắc lỗi sao? Nhưng vì một vài sự cố, thằng bé không còn ở đây nữa rồi. Ở đây chỉ có mình tôi thôi. Khoan đã nào, đừng vội nổi nóng vì thằng bé tự ý bỏ đi chứ, bù lại, tôi đã ở lại đây rồi mà. Vậy là đủ để đền tội rồi chứ gì? Ai mà chẳng được, miễn là đủ số lượng, đúng không nào?”
Những lời lẽ lố bịch và vô nghĩa. Không chỉ Dane mà bất cứ ai nghe thấy cũng đều nghĩ như vậy.
“Mày nói cái thứ quái quỷ gì vậy, thằng chó đẻ khốn kiếp…”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.