Desire Me If You Can - Chương 43

Lịch ra ngoại truyện: Mỗi ngày 1 chương

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 43

Câu chuyện bỗng dưng chệch hướng một cách khó hiểu khiến Dane không thể nhịn được nữa mà cắt ngang lời đứa trẻ. Khi nó im lặng, anh nhíu mày rồi lên tiếng lần nữa.

“Quay lại chuyện bạn của cháu đi. Vậy là mấy hôm nay không thấy nó đâu à?”

“Vâng.”

Đứa trẻ gật đầu, giọng đầy lo lắng.

“Cháu đã nói với người lớn rồi nhưng chẳng ai quan tâm cả. Chú là lính cứu hỏa, chú là anh hùng mà đúng không? Chú sẽ nghe cháu, sẽ giúp cháu tìm bạn chứ?”

“...Ha.”

Dane ngửa đầu, thở dài một hơi thật sâu.

“Được rồi.”

Anh chớp mắt vài lần, sau đó cúi xuống. Đôi mắt hướng về phía đứa trẻ đã khác hẳn lúc trước.

“Nhà bạn cháu ở đâu? Dẫn đường đi.”

“Vâng ạ!”

Đứa trẻ phấn khích chạy vụt đi. Dane lập tức bám theo, vừa chạy vừa hỏi.

“Bạn cháu tên gì? Phải biết tên thì mới tìm được chứ!”

Vừa chạy, đứa trẻ vừa ngoảnh lại trả lời.

“Santiano ạ! Santiano Domingo!”

“Khốn thật.”

Dane sải bước, dùng hết tốc lực. Chỉ cần hai bước chân dài, anh đã bắt kịp đứa trẻ. Không hề dừng lại, anh tóm lấy cổ áo nó, nhấc bổng lên rồi kẹp bên hông, tiếp tục chạy thẳng.

“Rồi, nhà ở đâu?”

“Bên phải ạ!”

Dane lập tức đổi hướng theo lời chỉ dẫn. Bầu trời âm u, mây đen ùn ùn kéo đến. Những hạt mưa cũng bắt đầu rơi lác đác.

***

Có tiếng động văng vẳng.

Cơ thể gầy gò của Santiano giật nhẹ. Cậu bé kiệt sức nằm bẹp trên sàn. Cả mấy ngày trời chưa có một giọt nước nào, cơ thể cậu bé đã hoàn toàn rệu rã. Cậu bé đã gắng gượng dùng chút sức lực cuối cùng để cầu cứu nhưng kết quả lại quá đỗi tuyệt vọng. Cậu bé đã nghĩ mình có thể thoát ra ngoài, nào ngờ lại bị đẩy ngược trở lại đây.

Với sức của một đứa trẻ, việc nâng cánh cửa này là không thể. Grayson cũng chẳng có ý định giúp cậu bé trốn thoát. Tất cả những gì còn lại chỉ là tuyệt vọng.

Grayson nằm ngay bên cạnh cậu bé, tay vẫn nắm lấy tay cậu. Đôi mắt khẽ mở ra. Hẳn là cậu bé cũng đã nghe thấy âm thanh đó.

Tiếng động đứt quãng, lúc có lúc không. Nhưng dần dà mọi thứ lại chìm vào yên lặng. Bên ngoài cơn mưa bắt đầu nặng hạt.

Lạ thật, ở California mà cũng có mưa sao?

Grayson nhớ lại một mùa đông kỳ lạ nào đó, khi thời tiết trở chứng và mưa suốt mấy ngày liền. Lơ đãng lần mò trong ký ức, hắn nhận ra rằng trời sắp lạnh rồi. Dù sao nhiệt độ cũng sẽ giảm xuống.

“Santiano.”

Grayson chống tay ngồi dậy rồi gọi tên cậu bé.

“Santiano, lạnh không?”

Không có hồi đáp.

Grayson vươn tay khẽ lắc vai cậu bé đang nằm im bất động. Giọng hắn trầm xuống.

“Santiano, ổn chứ?”

Không gian lại rơi vào im lặng. Rồi Grayson mở miệng, giọng khàn khàn.

“Chết rồi sao?”

***

“Ở đây ạ!”

Đứa trẻ vẫn bị Dane kẹp bên hông giơ tay chỉ về phía trước, hét lên.

Dane nhanh chóng quan sát ngôi nhà mà đứa trẻ chỉ. Bề ngoài trông cũng bình thường thôi, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác âm u khó tả.

“Kia kìa! Qua cửa bên đó là vào được!”

Dane lao về phía cánh cửa bên hông, nhưng bất giác khựng lại. Nếu cứ thế mà xông vào, nhỡ bị khép tội đột nhập thì phiền phức to. Tệ hơn nữa, nếu bên trong có ai đó cầm súng thì sao? Tin lời một đứa trẻ mà lao đầu vào chẳng khác nào tự sát. Nếu bị bắn vì tội xâm nhập trái phép thì đó sẽ là kịch bản tệ hại nhất.

“Cháu ở yên đây, đừng nhúc nhích.”

Dane nhẹ nhàng đặt đứa trẻ xuống chỗ an toàn, sau đó lặng lẽ tiến đến bên cửa sổ, quan sát bên trong căn nhà. Không gian tối tăm, tĩnh mịch, chẳng hề có dấu hiệu của sự sống. Có lẽ Santiano thực sự chỉ bị ốm và đang nằm trên giường. Nếu vậy chẳng phải tất cả những gì anh đang làm đều trở nên vô nghĩa sao...?

Ngay lúc anh vừa quay đầu, đứa trẻ vốn dĩ phải đứng yên một chỗ lại biến mất không dấu vết. Dane giật mình, đảo mắt tìm kiếm xung quanh. Đúng lúc đó một giọng nói khẽ gọi anh, đầy gấp gáp.

"Chú ơi, chú!"

Ngay lập tức, Dane quay ngoắt lại—và khựng người.

Thằng bé đã mở cửa hông, chỉ ló mỗi cái đầu ra, vẫy tay gọi anh.

"Thằng nhóc này..."

Suýt chút nữa anh đã buột miệng chửi thề, nhưng đã kịp thời cắn chặt răng nén lại. Trước khi anh kịp phản ứng, thằng bé đã chui tọt vào trong nhà, nhanh đến mức không kịp giữ lại. Không còn cách nào khác, Dane cũng đành lao theo qua cửa hông.

"Chú đã dặn cháu không được nhúc nhích mà..."

Anh trừng mắt, gằn giọng trách mắng. Nhưng đứa trẻ hoàn toàn không thèm để tâm, chỉ liên tục nhảy chồm chồm lên rồi giơ tay chỉ về một cánh cửa lớn dẫn xuống tầng hầm.

"Ở đây! Santiano đang ở dưới này!"

Dane cau mày.

Vẫn còn đường lui.

Nếu mở cánh cửa này ra, tức là anh đã hoàn toàn vượt qua ranh giới cuối cùng. Và nếu không tìm thấy gì bên trong, hẳn đứa trẻ sẽ lại đòi tiếp tục xâm nhập vào trong nhà.

"Santi! Trả lời đi! Santiano! Tớ đến cứu cậu đây!"

Ngay lúc Dane định bảo thằng bé dừng lại, một giọng nói yếu ớt vang lên từ phía bên kia cánh cửa.

"...Alice? Là cậu sao...?"

Thanh âm mỏng manh, khàn đặc như thể cổ họng bị bóp nghẹt.

"Santi! Là tớ! Tớ đến rồi đây!"

"Dạt ra một chút."

Dane nâng đứa trẻ lên, đặt sang một bên, nắm lấy tay nắm cửa hầm. Anh hít sâu một hơi rồi dứt khoát kéo nó lên.

Ken két...

Cánh cửa gỗ nặng nề phát ra tiếng rên rỉ rợn người. Cùng lúc đó một tia sét xé toạc bầu trời, ánh sáng chói lòa rọi xuống, soi tỏ bóng tối bên dưới tầng hầm.

Và Dane nhìn thấy. Ngay dưới chân cầu thang, một đứa trẻ nằm bất động trên mặt đất. Bên cạnh cậu bé là một người khác, mái tóc lòa xòa, đôi mắt lạnh lùng ngước lên nhìn thẳng vào anh.

Grayson.

3

Ngay phía trên, sấm chớp rền vang, cơn mưa ào ạt đổ xuống như trút nước. Dane sững người vài giây, hoàn toàn chết lặng.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Anh đang nhìn thấy cái gì đây?

Bên dưới, Grayson cũng trân trối nhìn anh, đôi mắt nhấp nháy đầy bối rối.

"...Gì đây?"

Cuối cùng Dane lên tiếng trước.

"Thằng kia, làm gì ở dưới đó vậy?"

Chuyện này thật quá sức tưởng tượng, đến mức anh chẳng thể nào hiểu nổi. Nếu như Grayson bị bắt cóc và nhốt ở đây, chẳng phải cửa phải bị khóa chặt sao? Nhưng không, hắn hoàn toàn có thể mở ra từ phía trong. Nghĩa là... hắn tự nhốt mình sao? Vì cái gì?

Dane chưa kịp suy nghĩ thêm thì đứa trẻ bên cạnh anh đã hét toáng lên, rồi lao thẳng xuống tầng hầm.

"Santi! Santi! Mau dậy đi! Tớ đến rồi đây!"

Những giọt mưa lạnh giá táp mạnh vào mặt. Bây giờ thì trời đã thực sự mưa to. Dane vội vàng chạy xuống, cúi người bế thốc đứa trẻ nằm dưới sàn lên. Anh không còn thời gian để chất vấn Grayson nữa. Những câu hỏi đó có thể để sau, để đến khi mà bọn họ không còn đứng giữa một cơn bão nữa. Bây giờ thứ quan trọng nhất chính là mạng sống của đứa trẻ này.

"Đội trưởng, tình huống khẩn cấp. Tôi đã tìm thấy một đứa trẻ bất tỉnh. Vâng, có vẻ như là nạn nhân của bạo hành. Ý thức vẫn còn nhưng rất yếu. Tôi sẽ đưa đến bệnh viện ngay lập tức..."

Vừa nói vào bộ đàm, Dane vừa lao nhanh ra ngoài. Alice chạy sát bên cạnh, cố gắng bắt kịp tốc độ của anh. Trong khi đó Grayson vẫn đứng im lặng tại chỗ, ngước nhìn cánh cửa mở toang trên đầu.

“Haa…” 

Một tiếng lẩm bẩm khe khẽ vang lên giữa tiếng mưa.

"...Toang thật rồi."

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo