Desire Me If You Can - Chương 55

Lịch ra ngoại truyện: Mỗi ngày 1 chương

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 55

Ngay khi chiếc xe chở Naomi khuất dạng, Grayson lập tức bước ra khỏi quán ăn tự phục vụ. Hắn lững thững đi về phía chỗ George, người đàn ông đang đứng đợi Dane với ý định trả ơn.

“Ô, chào… ơ?”

George đang hớn hở quay lại vì nghe thấy tiếng động thì chợt khựng lại và rụt người khi nhận ra gương mặt khác hẳn mong đợi. Grayson nhìn xuống anh ta rồi nở một nụ cười nhếch mép.

“Chào George, khỏe không?”

“Ờ… vâng…”

George ngập ngừng đáp lời, ánh mắt vẫn không giấu nổi vẻ cảnh giác, đảo quanh dò xét Grayson. Anh ta dường như muốn hỏi gã đàn ông lạ mặt này là ai mà lại biết tên mình, còn tỏ vẻ thân quen nữa. Tất nhiên Grayson không bỏ lỡ cơ hội đó. Hắn lập tức giơ hai tay lên trời rồi lớn tiếng gọi tên George.

“Ôi trời, George, không nhận ra tôi sao? Lần trước tôi đã xông vào cái biệt thự cháy rụi đó để cứu Charlie mà!”

“Hả? Hả?”

Grayson vừa nói vừa đặt mạnh hai tay lên vai George làm anh ta trợn tròn mắt, lắp bắp không nên lời. Grayson nhìn xoáy vào đôi mắt đang đảo liên hồi, cố gắng lục tìm ký ức trong mớ hỗn loạn của George, rồi hắn làm ra vẻ mặt đau khổ. Thấy anh ta lại giật mình kinh hãi, Grayson nhanh chóng tuôn một tràng.

“Anh không nhớ ngọn lửa đỏ rực thiêu đốt mọi thứ sao? Anh đã khóc lóc, khổ sở thế nào khi nghĩ rằng mình mất con chó cưng? Chính tôi không đành lòng nhìn anh đau khổ nên đã xông vào biển lửa đó. Nóng đến nghẹt thở! Khói mù mịt, chẳng nhìn thấy gì, tôi vẫn kiên trì tìm kiếm Charlie. Charlie! Charlie ơi! Ái chà, lúc đó tôi đã mấy lần suýt mất mạng. Vất vả lắm mới tìm được con chó cho anh, vậy mà anh biến mất tăm hơi. Giờ thì đến mặt tôi anh cũng không nhớ ra nữa là sao? Vô tình bạc nghĩa quá đáng!”

Grayson cất giọng bi thương, diễn trò như một diễn viên kịch, sau đó hắn thở dài thườn thượt rồi cúi gằm mặt xuống. George hoàn toàn choáng váng trước tràng lời như thác đổ. Cho đến khi mọi thứ im bặt, anh ta vẫn ngơ ngác, mồ hôi nhễ nhại, không biết phải làm gì.

“À… ờ… thì… thì là…”

George lắp bắp không nói nên câu trước dáng vẻ im lìm của Grayson, hai tay đặt trên vai anh ta vẫn không nhúc nhích. Phải làm sao đây? Anh ta hoảng hốt nhìn quanh quẩn như người mất hồn. Bỗng Grayson ngẩng phắt đầu lên. George giật mình, hít một hơi sâu. Grayson nhìn thẳng vào mặt anh ta, bất ngờ hỏi:

“Thế nào?”

“Thế… thế nào là sao?”

George lắp bắp, càng lúng túng hơn. Grayson hạ giọng, thì thầm như kể một bí mật:

“Anh nên mời tôi đi ăn trưa chứ nhỉ?”

“Hả? Tại sao tôi phải làm thế?”

George phản ứng gần như ngay lập tức. Đúng lúc đó, tiếng bước chân vang lên. Dane đã thay đồ thường phục và đang tiến lại gần. Cả hai đồng thời quay đầu về phía anh. Ánh mắt chạm nhau, vẻ mặt lo lắng của George lập tức giãn ra. Grayson không bỏ sót biểu hiện đó.

“Cậu làm cái quái gì ở đó vậy?”

Dane nhíu mày hỏi. Grayson lập tức vòng tay qua cổ George, kéo anh ta lại gần:

“George đây đang muốn mời tôi đi ăn trưa đó. Đáng yêu quá đi chứ!”

“Hả?”

Dane nghi hoặc nhìn George như muốn xác minh sự thật. George cố gắng thanh minh, nhưng càng giãy giụa, cánh tay Grayson siết càng chặt, làm anh ta không tài nào thoát ra được. Cuối cùng, George chỉ còn biết rên hừ hừ. Grayson mặc kệ, tiếp tục nói:

“George đúng là người biết ơn. Tự mình đến mời chúng ta đi ăn trưa cơ đấy. Vậy thì cùng nhau ra xe thôi nhỉ? Sao? George lái xe nhé?”

“Khụ, khục, khục, hự hự…”

Grayson nới lỏng vòng tay, George lập tức ho sặc sụa, hít lấy hít để không khí. “Ôi trời,” Grayson vỗ vỗ lưng anh ta, cúi xuống. 

“Không sao chứ? Ôi, lại còn bệnh hô hấp à? Hít thở sâu vào, đúng rồi.”

Hắn cố ý nói lớn để Dane nghe thấy rồi ghé sát tai George, thì thầm:

“Anh thích tên đó rồi đúng không?”

George giật nảy mình, quên cả ho. Đôi mắt anh ta mở to hết cỡ, nhìn chằm chằm Grayson. Hắn nhếch mép cười nhạt rồi nói:

“Beta mà thích đồng tính thì hiếm thật nha. Thú vị đấy chứ. Không biết cậu ta nghĩ gì về anh nhỉ? Hay là nhân cơ hội này anh cứ thử hỏi xem sao? Tôi sẽ giúp anh…”

“Đừng, đừng nói nữa mà!”

George tái mét mặt mày, nói nhỏ. Anh ta vội vàng quay đầu nhìn lại, thấy Dane vẫn còn đứng ở đó, rồi mới vội vàng quay sang Grayson, cầu khẩn:

“À, vâng, tôi biết rồi. Tôi mời, tôi mời đi ăn trưa mà! Nên… nên làm ơn, đừng nói chuyện đó nữa…”

Mặt George cắt không còn giọt máu. Anh ta van xin Grayson. Tất nhiên, Grayson vốn chẳng có ý định bêu riếu chuyện đời tư của người khác. Mục đích của hắn chỉ là đạt được điều mình muốn mà thôi.

“Đi loan tin chuyện riêng tư của người khác là khiếm nhã lắm đấy.”"

Grayson giả bộ hạ giọng đầy suy tư, nở một nụ cười toe toét rồi lập tức đứng thẳng dậy, vỗ vai George bốp bốp. Mặc kệ George chết lặng, hoảng sợ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Grayson quay sang nói với Dane:

“Hình như George ổn hơn rồi. Giờ thì đi thôi chứ?”

Dane nãy giờ khoanh tay đứng nhìn, vẫn không giấu nổi vẻ nghi ngờ. Anh dò xét gương mặt Grayson rồi quay sang George hỏi:

“Này, anh kia.”

“Ơ, ờ ờ, dạ?”

George giật mình thon thót, lắp bắp đáp lời. Dane nhìn thẳng vào mặt anh ta, truy vấn:

“Anh có chắc là ổn không đấy? Nói thật đi, đừng để đến lúc ăn cơm lại lăn đùng ra thì phiền lắm. Tôi không nhất thiết phải đi ăn ngoài nếu anh không khỏe.”

Giọng điệu cộc lốc của Dane thật khó đoán, không biết là lo lắng thật lòng hay chỉ đơn thuần là tỏ vẻ khó chịu. George ngập ngừng gật đầu, lí nhí đáp: 

“Vâng, tôi ổn mà.” 

Dane vẫn nhìn anh ta với ánh mắt nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không tra hỏi thêm.

Thấy Dane đã sải bước về phía xe, George vội vàng hấp tấp đuổi theo.

“À… à… kia… kia….”

Vừa lúng búng gọi, George vừa liếc nhìn phía sau, rồi nhỏ giọng, rụt rè hỏi:

“À… kia… cậu… cậu có… ổn không? À… kia… cả… cả vị kia nữa… cũng đi cùng…”

Nghe giọng điệu ấp úng của George, Dane nhăn nhó đáp lời với vẻ mặt chẳng mấy vui vẻ:

“Anh trả tiền thì cứ liệu mà lo liệu số người, anh mời ai thì kệ anh, tôi ý kiến gì được à?”

“Dạ… dạ.”

Lời Dane nói quả thực không sai. George chẳng còn lời nào để đáp, chỉ biết cúi gằm mặt xuống. Dane liếc nhìn anh ta một cái, giọng điệu vẫn lạnh lùng như băng:

“Muốn gì thì nói thẳng ra đi, anh không muốn tên kia đi cùng chứ gì?”

“Đâu… đâu có!”

Grayson bỗng đâu nhảy xổ ra, vỗ vai George một cái bốp, mạnh đến mức anh ta suýt nữa thì bật ra tiếng kêu. Grayson xiết chặt vai George, vừa ra vẻ thân thiết vừa ngấm ngầm đe dọa, nói vọng ra phía trước:

“George quý tôi lắm chứ bộ, phải không nào? Cậu ấy muốn đi cùng tôi mà.”

Rồi hắn cười đầy ẩn ý, ghé sát tai George:

“Chúng ta còn có bí mật chia sẻ cùng nhau cơ mà, phải không?”

George thoáng giật mình, vẻ mặt lộ rõ sự hoảng hốt, rồi ấp úng mãi mới bật ra được tiếng “Vâng ạ.” Dane im lặng quan sát cảnh tượng đó rồi hờ hững quay mặt đi. Dù sao thì anh cũng đã cho George thêm một cơ hội nữa rồi. Nếu anh ta không dám lên tiếng phản đối, thì đó là trách nhiệm của anh ta.

Cuối cùng, George vẫn phải lủi thủi ngồi vào ghế lái, Dane ngồi ghế phụ, còn Grayson nghiễm nhiên ngồi ở hàng ghế sau. Và thế là chiếc xe của George lăn bánh, đưa họ đến một nhà hàng cách đó không xa.

6

Choang! Một tiếng động chói tai vang lên. Chiếc đĩa rơi xuống sàn, vỡ tan thành trăm mảnh. Mọi ánh mắt trong nhà hàng lập tức đổ dồn về phía họ. George tái mét mặt mày, quýnh quáng cả lên.

“X… xin lỗi, xin lỗi… thành thật xin lỗi…”

Nhân viên nhà hàng vội vã chạy đến thu dọn tàn tích, George thì cứ liên tục lặp đi lặp lại lời xin lỗi, không biết là xin lỗi ai. Grayson huýt sáo khe khẽ, lướt nhìn George đang nhăn nhó mặt mày, nhưng hắn chỉ cười tươi rói, giơ ngón tay cái lên như muốn nói: ‘Ổn thôi mà George, cố lên nhé!’

Từ đầu đến cuối bữa ăn, George cứ như người mất hồn, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, run rẩy cả người, hết đánh rơi dao dĩa lại gọi nhầm nhân viên, rồi đỉnh điểm là làm vỡ cả đĩa thức ăn.

Trong suốt quá trình đó, George không ngừng liếc mắt nhìn trộm Grayson. Có lẽ chính vì quá bận tâm đến ánh mắt của Grayson mà anh ta mới liên tục mắc lỗi. Ngược lại, mỗi khi George gây ra lỗi lầm, Grayson lại hăng hái cổ vũ anh ta bằng cách huýt sáo, thốt lên những tiếng “Wow!” đầy phấn khích, thậm chí còn vỗ tay tán thưởng nhiệt liệt. Chưa bao giờ có một bữa trưa nào lại thú vị đến thế. Grayson không ngừng trầm trồ trước những lỗi lầm liên tiếp của George, háo hức chờ đợi xem trò hề tiếp theo sẽ là gì. Lần này anh ta sẽ lại gây ra chuyện gì đây? Trái tim Grayson rộn ràng, hồi hộp chờ mong.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo