Lịch ra ngoại truyện: Mỗi ngày 1 chương
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 54
Quả nhiên, Grayson khựng lại trước câu nói vu vơ của Naomi. Ánh mắt hắn chậm rãi chuyển hướng, không còn vẻ hờ hững như ban nãy, thay vào đó là sự ngạc nhiên và bối rối đan xen. Phản ứng đó của hắn làm cho Naomi lại một lần nữa sửng sốt.
"Ôi trời, thật sao? Anh thực sự tìm được rồi ư?"
"Không phải."
Chưa để Naomi kịp phấn khích, Grayson đã vội vàng ngắt lời cô.
"Tên đó đó ghét anh."
Câu trả lời trống không đầu đuôi làm Naomi ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Hắn có nhận thức được mình đang nói cái gì không vậy? Cô vừa hỏi người đó có phải định mệnh của hắn không! Chứ có hỏi là người ta có thích hắn hay không đâu!
"Ghét... ghét anh sao? Anh á?"
Kìm nén sự phấn khích như thể vừa câu được một con cá lớn, Naomi giả vờ ngây ngô hỏi lại. Chính lúc này là thời điểm để cô phô diễn kỹ năng diễn xuất đỉnh cao của Ảnh hậu Oscar. ‘Ý anh là mối bận tâm lớn nhất của anh lúc này là việc người đàn ông kia có thiện cảm với anh hay không, chứ không phải là việc người đó có phải định mệnh của anh hay không? Định mệnh hay không không quan trọng bằng việc người ta có thích mình? Thật sao?’ Như để đáp lại hàng loạt câu hỏi tuôn trào trong lòng Naomi, Grayson thản nhiên đáp:
"Ừ, ghét. Vô lý thật, anh có làm gì nên tội đâu."
Thấy hắn nhún vai thờ ơ, Naomi vội vàng lên tiếng với giọng điệu đầy cảm thông:
"Nghe vô lý thật đấy. Anh lúc nào mà chẳng hết lòng giúp đỡ người khác."
"Thì đó, anh là vậy mà."
*Không, anh bị khờ thì có. Có vẻ như hay tiếp xúc với những người giả tạo như Naomi nên Grayson không nhận ra những cái hắn làm là hại người ta chứ không phải giúp.
Grayson nở một nụ cười ngạo mạn, cứ như đó là chuyện đương nhiên. Tất nhiên, Naomi thừa hiểu cái gọi là "giúp đỡ" của Grayson hoàn toàn khác xa so với cách hiểu thông thường. Nhưng với bản tính ích kỷ của mình, Grayson chẳng bao giờ để tâm đến suy nghĩ hay cảm xúc của người khác. Điều quan trọng là bản thân hắn cho rằng mình đang hành động vì lợi ích của đối phương. Vấn đề thường nảy sinh từ chính cái "chủ nghĩa Grayson" đó, nhưng hắn thì chẳng bao giờ nhận ra. Lần này có lẽ cũng không ngoại lệ.
"Grayson đáng thương của em, chẳng ai chịu hiểu tấm lòng của anh cả."
Naomi dịu dàng vuốt ve cánh tay Grayson với vẻ đầy xót xa. Tất nhiên, đây chỉ là bước dạo đầu cho kế hoạch tiếp theo của cô.
"Hay là... anh cứ thử tâm sự với em xem sao, biết đâu em lại giúp được gì cho anh thì sao? Mấy người bạn xung quanh anh toàn là alpha trội, chắc gì đã hiểu được tâm tư tình cảm của người bình thường..."
‘...như em đây.’
Naomi nuốt ngược những lời cuối cùng vào trong rồi tiếp tục thả mồi nhử, nhưng Grayson vẫn chẳng hề lay động.
"Cảm ơn ý tốt của em, nhưng thôi vậy. Quan trọng hơn là gã đó không phải là định mệnh của anh. Anh chỉ là hơi tò mò không hiểu cậu ta đang làm cái trò gì thôi."
Những lời thật lòng, tốt nhất là nên giữ lại cho riêng mình. Naomi nheo mắt, khẽ cười đầy ẩn ý.
"Ra vậy..."
‘Không phải "định mệnh" thì anh đây chết cũng chẳng thèm quan tâm. Vậy mà lại bảo là "tò mò". Anh có nhận ra mình đang tự đào hố chôn mình không vậy?’
"Xin lỗi, em hiểu lầm ý anh rồi."
Naomi nhanh gọn rút lui rồi chuyển sang chiến thuật khác. Cô hỏi:
"Ý anh là anh 'chỉ' tò mò muốn biết mấy người kia đang nói chuyện gì thôi đúng không? Được thôi, để em giúp anh một tay."
Cô cố tình nhấn mạnh chữ "chỉ" đầy ẩn ý, nhưng không rõ Grayson có nhận ra hay không. Naomi đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi nhìn xuống Grayson, trịnh trọng tuyên bố:
"Anh cứ đợi đây, em sẽ cho anh thấy bản lĩnh của Naomi Parker này."
Naomi nháy mắt tinh nghịch với Grayson rồi sải bước rời khỏi quán cà phê, dáng đi uyển chuyển nhẹ nhàng như mây trôi.
***
Khi Naomi bước ra khỏi quán, bóng dáng người đàn ông tóc đỏ đã khuất dạng đâu đó. Cô không chút do dự tiến thẳng đến chỗ người đàn ông còn lại. Nghe thấy tiếng giày cao gót, người đàn ông nọ quay đầu lại, Naomi nở một nụ cười tươi rói chào đón anh ta.
"Xin chào."
Vừa nhìn thấy gương mặt Naomi, đôi mắt người đàn ông lập tức mở to hết cỡ, gần như muốn rách ra đến nơi. Naomi đã quá quen với kiểu phản ứng này. Cô vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp trên môi, tiếp tục cất tiếng:
"Rất vui được làm quen, tôi là Naomi Parker."
"A... a... tôi... tôi biết, tôi biết chứ. Cô... cô Pa... Paker..."
Thấy người đàn ông lúng túng đến mức không nói nên câu, Naomi không khỏi cảm thấy thú vị, trêu chọc anh ta.
"Không phải Pa-Paker đâu, là Parker thôi. Anh cứ gọi tôi là Naomi cũng được."
"Na... Naomi..."
Bị Naomi trêu chọc, mặt người đàn ông đỏ bừng như gấc, lắp bắp gọi tên cô rồi vội vàng cúi gằm mặt xuống đất, vẻ mặt vô cùng bối rối và ngại ngùng. Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng đáng yêu của anh ta, Naomi chợt thấy lòng mình vui vẻ hơn một chút. Cảm giác tự tôn bị tổn thương ít nhiều vì Grayson Miller cũng nhờ đó mà được xoa dịu phần nào.
"Tôi có một chuyện muốn hỏi anh, có được không? Tên anh là...?"
"Dạ... dạ vâng, cô... cô cứ hỏi tự nhiên... Tôi... tôi là George... George Wright."
Người đàn ông đáp lời, giọng lạc điệu vì căng thẳng. Naomi nhắc lại tên anh ta một lần nữa: "George". Rồi liếc mắt nhìn về hướng Dane vừa đi khuất, hỏi:
"Người vừa nãy nói chuyện với anh ấy... cho tôi hỏi hai người có quan hệ như thế nào vậy?"
***
Phải mười phút sau, Naomi mới quay trở lại quán cà phê. Vẫn giữ vẻ kiêu hãnh thường thấy, cô ngẩng cao đầu bước vào, tự kéo ghế ngồi xuống đối diện Grayson. Naomi vờ như đang mải mê ngắm nghía bộ móng tay, cố tình giữ im lặng một lúc rồi mới chậm rãi mở lời.
"Tên người đàn ông kia là George."
"Vậy à? Tưởng đâu là... Chupa Chups chứ."
Nghe Grayson nói vậy, Naomi không nhịn được mà bật cười thành tiếng "phụt", nhưng rồi cô vội vàng giả vờ hớp một ngụm cà phê, cố gắng lấy lại vẻ mặt nghiêm túc. Đúng như Grayson nhận xét, George có dáng người gầy gò, vai hẹp, trông chẳng khác nào một cây kẹo mút. Cách ví von của hắn vừa hài hước vừa mang chút mỉa mai. Naomi thoáng cảm thấy áy náy khi đã bật cười trước lời nhận xét có phần ác ý đó của Grayson, vội đặt ly xuống bàn.
"Anh từng tham gia vụ cháy nào mà có chó bị mắc kẹt không? Có phải vụ cháy trên Youtube mà người ta nói anh đã cứu một con chó tên Charlie ấy không? "
Cô hắng giọng, cố tình đổi chủ đề câu chuyện. Grayson khẽ nhíu mày. "Charlie?"
Một cái tên quá đỗi bình thường, nhưng không hiểu sao lại làm hắn cảm thấy gai mắt đến lạ. Grayson cố gắng lục lại ký ức, giọng điệu có phần khó chịu.
"Ừ, đúng rồi, cái gã khóc lóc om sòm đòi cứu chó ấy mà. Hóa ra là cùng một người."
"Ra là vậy."
Naomi chớp mắt tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi tiếp lời.
"Nghe nói người hùng cứu chó trong vụ đó chính là chàng mỹ nam tóc vàng đỏ kia đúng không? Anh ta đến tận nơi để cảm ơn, còn được trưởng trạm đặc cách cho phép đi ăn trưa với mỹ nam kia nữa đấy. Nghe đâu George đang phấn khởi lắm."
Cô cố tình nhấn nhá vào những lời cuối, quả nhiên hàng lông mày của Grayson lập tức cau chặt lại. ‘Ôi trời, thú vị thật.’ Naomi cố nén tiếng cười đang chực trào ra, giả vờ thản nhiên nói thêm:
"Chỉ là bữa trưa thôi mà, có gì to tát đâu. Với lại mỹ nam kia cũng đâu phải định mệnh của anh, đúng không nào?"
Cô cố tình khơi đúng chỗ ngứa, Grayson đương nhiên nhận ra ý đồ trêu chọc của Naomi. Hắn giãn mày và khôi phục vẻ điềm nhiên thường thấy, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhạt.
"Ừ, thì chắc là... trái đất cũng chẳng vì thế mà ngừng quay đâu. Cùng lắm thì anh bị 'thất sủng' thôi ấy mà. Ôi đau lòng quá."
*Thất sủng: không còn được yêu mến, quý trọng hay tin dùng nữa.
Grayson vừa nói vừa đặt tay lên ngực trái, giả bộ rên rỉ đầy đau khổ, rồi ngay sau đó, hắn phá lên cười ha hả, cứ như thể câu đùa vừa rồi của chính mình làm hắn buồn cười đến chết được. Naomi thừa biết Grayson đang cố tình phóng đại sự việc, cố gắng biến mọi chuyện trở nên nhẹ nhàng, hài hước chỉ là để che giấu cảm xúc thật của bản thân, không muốn để lộ bất kỳ sơ hở nào trước mặt cô. Đương nhiên hắn vẫn luôn cảnh giác, không muốn dễ dàng để Naomi nhìn thấu tâm can mình.
‘Haizz, mình đã moi móc đến mức này rồi, nếu mà anh ta vẫn không nhận ra thì đúng là chỉ số IQ có vấn đề thật rồi.’
Nghĩ đến chặng đường dài phía trước, Naomi quyết định sẽ không tiếp tục khiêu khích Grayson thêm nữa, tạm thời lùi một bước. Tất nhiên "lùi một bước" ở đây không có nghĩa là cô sẽ dễ dàng bỏ cuộc.
"Vậy em xin phép về trước đây, rất vui vì đã gặp lại anh."
Cô đứng dậy khỏi ghế rồi mỉm cười chào tạm biệt. Grayson cũng chỉ cười cười đáp lại mà không nói gì, coi như lời tạm biệt. Naomi cúi người xuống, ghé sát tai anh rồi khẽ thì thầm:
"Nếu trái tim anh và người ấy hòa chung nhịp đập thì nhớ báo cho em biết đầu tiên đấy nhé, em nhất định sẽ đến chúc mừng anh."
Cô lại nở một nụ cười đầy ẩn ý rồi xoay người bước đi. Dáng vẻ bên ngoài vẫn ung dung, thong thả như thường lệ, nhưng trên gương mặt xinh đẹp của Naomi, nụ cười đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một vẻ lạnh lùng đến đáng sợ.
‘Phải phân biệt rõ ràng giữa đối tượng để lên giường và đối tượng để kết hôn chứ.’
Ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu, làm cho cơn giận dữ trong lòng Naomi trào dâng. Cái điệp khúc "phải phân biệt rõ ràng..." cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô, gặm nhấm, giày vò cô, và lần này cũng không ngoại lệ. Naomi suýt chút nữa đã buột miệng chửi thề, nhưng cô cố gắng kìm nén rồi mở cửa xe bước vào. Ngồi vào ghế lái, cô hít một hơi thật sâu để cố gắng xoa dịu trái tim đang sôi sục căm hờn.
‘Lần này, có lẽ mình lại thất bại nữa rồi.’
Đã không biết bao nhiêu lần cô hào hứng tin rằng mình đã tìm được "định mệnh" để rồi cuối cùng lại phải cay đắng chấp nhận sự thật phũ phàng.
Nhưng lần này trực giác mách bảo cô rằng mọi chuyện sẽ khác. Và Naomi luôn tin vào giác quan thứ sáu nhạy bén của mình. Nếu Grayson thực sự "chấm" gã tóc đỏ kia, thì lần này cô chắc chắn sẽ gặp phải một đối thủ đáng gờm.
"He he..." Một tiếng cười khẽ khàng bật ra từ đôi môi đỏ mọng, Naomi khởi động xe, rồ ga lao đi. Trong đầu cô lúc này chỉ còn duy nhất một ý nghĩ: ‘Mình nóng lòng muốn xem cái cảnh anh ta thất bại thảm hại đến quá.’
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.