Lịch ra ngoại truyện: Mỗi ngày 1 chương
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 76
3
“Cánh phải, bên phải kìa!”
“Đợi đã, chưa được vào đâu!”
“Chắc chắn trong đó có người chứ? Đã xác nhận chưa?”
Giữa tiếng gào thét không ngớt, những người lính cứu hỏa ra sức dội nước vào ngọn lửa đỏ rực đang ngùn ngụt bốc lên. Trong mớ âm thanh hỗn loạn vang vọng qua lại, người đội mũ bảo hộ và bước lên phía trước không ai khác chính là Dane Stryker.
“Khốn kiếp, phiền phức muốn chết.”
Như thường lệ, anh càu nhàu với vẻ bực bội không giấu giếm. Grayson nhìn anh bằng ánh mắt cau có. Miệng thì nói vậy, nhưng thực tế, chẳng phải Dane sẽ là người đầu tiên lao vào nơi nguy hiểm nhất sao?
Grayson hiểu rõ qua những gì hắn đã học được, rằng con người thường nói điều trái ngược với lòng mình. Đặc biệt với Dane Stryker, điều đó càng đúng hơn bao giờ hết. Đó là một sự thật mà hắn chỉ vừa nhận ra gần đây.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Dane còn chưa kịp đeo xong khẩu trang thì đã lao thẳng vào biển lửa. Nhìn bóng lưng anh khuất dần trong ngọn lửa, Grayson Miller thầm nghĩ.
Đúng như mình đoán. Biết ngay mà.
Hắn nhíu mày, mắt dán chặt vào hướng Dane vừa biến mất. Kể từ hôm ấy, họ đã cùng nhau hành động vài lần. Và lần nào cũng vậy, Grayson đều chứng kiến cùng một cảnh tượng. Dane luôn là người đầu tiên xông vào nơi hiểm nguy nhất, và cũng là người cuối cùng bước ra. Mọi chuyện cứ lặp đi lặp lại như một vòng tròn không đổi. Dane luôn tự nguyện đảm nhận vai trò nguy hiểm nhất với thái độ thản nhiên.
Nhưng điều làm Grayson tức giận không phải là chuyện đó. Mà là việc tất cả những người lính cứu hỏa còn lại đều coi đó là điều bình thường. Miệng thì nói những lời hoa mỹ về tình đồng đội, về việc cùng nhau mạo hiểm tính mạng, nhưng cuối cùng, người luôn phải đối mặt với hiểm nguy nhất chẳng phải lúc nào cũng là Dane Stryker sao? Đây là thứ mà họ gọi là “đồng đội” ư?
Một cơn giận âm ỉ trào lên trong lồng ngực hắn. ‘Đám vô dụng này…!’
Thế nhưng, chính Grayson cũng chỉ đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích. Hắn không dám lao mình vào ngọn lửa dữ dội kia. Điều duy nhất hắn có thể làm là đứng đó, lo lắng chờ đợi, hy vọng Dane sẽ bình an trở về mà không có một vết thương nào trên người.
“Dane!”
“Vào đi, cậu vất vả rồi!”
“Cậu ổn chứ? Trong đó có gì đặc biệt không?”
“Chắc là nhầm lẫn rồi nhỉ?”
Cuối cùng, khi Dane bước ra từ biển lửa, mọi người ùa đến chào đón và hỏi han anh đủ thứ. Grayson đứng phía sau đám đông, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Sau khi báo cáo ngắn gọn với đội trưởng, Dane tháo mũ bảo hộ, đưa tay vò rối mái tóc ướt đẫm mồ hôi như đang nóng bức khó chịu. Rồi ánh mắt anh vô tình chạm phải Grayson.
Nhìn thấy Grayson vẫn đứng ngây người tại chỗ, Dane cất tiếng:
“Gì vậy, thằng khốn?”
Dù buông lời chửi thề như một lẽ đương nhiên, nhưng lần này anh lại nhếch môi cười khẩy, không trừng mắt như trước nữa. Sau đó Dane quay người, lao đi tìm nơi tiếp theo cần đến. Grayson chỉ biết đứng nhìn theo bóng lưng anh không rời.
“À, Miller.”
Đúng lúc ấy, Ezra đi ngang qua và gọi tên hắn. Grayson miễn cưỡng quay sang, bắt gặp Ezra mỉm cười nói:
“Bên này xong rồi, cậu qua kia dọn dẹp giúp tôi được không? Chỉ cần xử lý mấy đám tàn lửa thôi.”
Như mọi khi, công việc giao cho Grayson chỉ là những thứ lặt vặt không đáng kể. Hắn cũng chẳng có ý định làm gì hơn, nên không bận tâm. Bởi lẽ sự chú ý của hắn đã đặt ở một nơi hoàn toàn khác.
“Ezra.”
Nghe tiếng gọi, Ezra ngoảnh đầu lại. Grayson đứng nguyên tại chỗ, chậm rãi mở lời.
“Tôi có chuyện muốn hỏi.”
“Chuyện gì?”
Ezra ngạc nhiên chớp mắt nhìn hắn. Grayson mỉm cười đáp lại – kiểu cười mà hắn biết hầu hết mọi người thường dùng trong những tình huống như thế này.
***
Hai người ngồi đối diện nhau tại quán rượu quen thuộc. Khi nhận món quà từ Grayson, Ezra trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Cái, cái này, thật không thể tin nổi!”
Cậu ta sốc đến mức nói lắp. Grayson chỉ nhẹ nhàng nói:
“Tôi xin lỗi vì không đến được bữa tiệc sinh nhật. Dù sao tôi cũng muốn tặng món quà này.”
“Không sao, cậu bận thì cũng đành chịu thôi… Nhưng cái này, thật à? Kim cương thật hả?”
Ezra cầm chiếc vòng tay, xoay qua xoay lại dưới ánh đèn, hơi thở dồn dập như chưa bao giờ thấy thứ gì quý giá đến vậy trong đời.
Trước đó, Grayson đã hỏi liệu Ezra có thể dành chút thời gian sau giờ làm không. Thế là họ cùng đến quán rượu. Tại đây, Grayson đưa ra chú gấu bông và chiếc vòng tay đã chuẩn bị từ trước.
Lúc đầu, Ezra bật cười vui vẻ khi thấy chú gấu và thoải mái nhận lấy nó. Nhưng khi mở chiếc hộp nhỏ mà chú gấu cầm trên tay, cậu ta sững sờ, hơi thở trở nên gấp gáp như sắp ngạt đến nơi. Ezra vội vàng tu ừng ực chai bia, uống cạn mới lấy lại bình tĩnh để trò chuyện.
“Cái, cái thứ đắt tiền thế này, làm sao mà…”
“Không sao, chỉ 49 đô thôi.”
“Hả?”
Ezra đang lắp bắp suýt ngã thì khựng lại trước giọng nói bình thản của Grayson. Hắn mỉm cười, chỉ tay vào hộp. Ezra vội kiểm tra hóa đơn bên trong, thấy đúng là 49 đô như Grayson nói. Lúc này cậu ta mới thở phào, cười lớn như thường lệ.
“Đúng là vậy, làm tôi hết hồn. Haha, đúng là vậy mà!”
Ezra lặp lại câu nói trong tiếng cười, trên mặt hiện rõ sự nhẹ nhõm xen lẫn chút tiếc nuối. Đúng lúc ấy, Grayson lên tiếng:
“Chúc mừng sinh nhật con gái cậu nhé.”
“Cảm ơn.”
Ezra nâng chai bia mới gọi lên cụng ly, rồi cả hai nhấp một ngụm. Sau vài câu chuyện phiếm vu vơ, khi không khí đã ấm dần, Grayson đi thẳng vào vấn đề.
“Gia đình Dane thế nào?”
“Dane á?”
Ezra lặp lại, nghiêng đầu thắc mắc.
“Tôi không rõ lắm. Anh ấy chẳng bao giờ kể về bản thân.”
Grayson thầm tiếc nuối. Hắn đã nghĩ Ezra chắc chắn biết khá nhiều thông tin, hóa ra hắn nhầm. Nhưng Grayson không định bỏ cuộc ngay. Vẫn còn những điều khác Ezra có thể tiết lộ.
“Cậu biết vì sao Dane làm lính cứu hỏa không?”
“Lương cao.”
Ezra trả lời ngay tức thì. Grayson gật gù “Vậy à?” rồi hỏi tiếp:
“Còn gì nữa?”
“Bảo hiểm.”
Lần này Ezra cũng đáp không chút do dự.
“Tôi từng nghe anh ấy nói, làm lính cứu hỏa ổn định mà lương lại hậu hĩnh.”
Ezra đưa ra thông tin khá chắc chắn rồi bật cười khùng khục.
“Dane lúc nào cũng nói ghét đồ miễn phí mà.”
Cậu ta tưởng Grayson sẽ cười theo, nhưng không. Thấy Grayson giữ gương mặt vô cảm như đeo mặt nạ, Ezra ngừng cười, chớp mắt bối rối.
“Miller? Sao vậy?”
Bị gọi tên trong cơn hoang mang, Grayson bất ngờ nở nụ cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Thì ra là vậy. Vậy thứ Dane thích là tiền à?”
“Ừ, đại khái thế…”
Ezra xoa cằm, lục lọi trí nhớ rồi lẩm bẩm như tự nói.
“Và có lẽ là Darling nữa.”
Nghe được câu đó giữa tiếng ồn của quán rượu, Grayson lập tức nhíu mày.
“Darling? Con mèo xấu xí đó hả?”
Lần này đến lượt Ezra ngạc nhiên.
“Cậu gặp Darling rồi à? Bằng cách nào? Dane không bao giờ dẫn ai về nhà trừ người ngủ cùng anh ấy…”
Nghi ngờ hiện rõ trên mặt Ezra. Grayson vội lắc đầu phủ nhận.
“Chỉ tình cờ thấy thôi. Tuyệt đối không phải như cậu nghĩ.”
Ezra nheo mắt nhìn hắn, vẫn chưa tin hẳn. Grayson nghiêm mặt, nhấn mạnh.
“Không phải, tuyệt đối không.”
Chuyện hắn từng qua đêm với Dane chỉ có hai người họ biết. Grayson không có ý định kể cho ai, và cũng chẳng có lý do gì để làm thế. Hơn nữa, việc hắn chưa từng đến nhà Dane là sự thật.
Sau vài lần phủ nhận, Ezra im lặng nhìn hắn một lúc rồi bất ngờ quay đi.
“Ừ, dù sao cậu cũng chẳng phải gu của Dane.”
Ezra cười lớn, nâng chai bia lên uống. Grayson cũng cười theo, nhưng đôi mắt hắn lạnh lẽo như băng.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.