Desire Me If You Can - Chương 98 - Được rồi, sống chung đi.

Lịch ra ngoại truyện: Mỗi ngày 1 chương

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 98

“A, Dane.”

Nghe thấy giọng ai đó gọi Dane, Grayson liền ngoảnh đầu lại.

Dane đang đứng ngay lối vào phòng thay đồ, ánh mắt dừng trên người hắn. Khi Grayson quay lại, ánh nhìn của Dane cũng chậm rãi di chuyển, lướt qua lưng hắn, rồi chững lại như thể vừa mất dấu điều gì đó. Nhận ra điều đó Grayson mỉm cười, cất lời chào.

“Chào, Da—”

“Cậu ra đây nói chuyện với tôi một lát.”

Chưa để hắn nói hết, Dane cắt lời, rồi quay người bước nhanh ra ngoài. Grayson nghiêng đầu nhưng rồi mặc lại áo sơ mi vừa cởi, vừa huýt sáo vừa tung tăng theo sau.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Vết thương đó.”

Ngay khi chỉ còn lại hai người ở phía sau tòa nhà, Dane lập tức đi thẳng vào vấn đề. Grayson đưa tay gãi sau gáy, lười biếng đáp.

“Bị cướp tấn công…”

“Bị cướp ở đâu?”

Dane lại một lần nữa chặn ngang lời hắn. Grayson giữ nguyên tư thế, bàn tay vẫn đặt sau đầu, nhìn thẳng vào Dane. Lần này phản ứng của Dane khiến hắn khó đoán. Cái biểu cảm kia là gì? Vẻ mặt đó có ý nghĩa gì?

‘Khi không hiểu người khác nghĩ gì, cứ đổi chủ đề.’

Áp dụng bài học cũ, Grayson quyết định đổi chủ đề.

“Darling dạo này thế nào?”

Hắn cố tình nhắc đến điều mà Dane dễ bị phân tâm nhất. Nhưng lần này hoàn toàn phản tác dụng. Dane cau mày, lộ rõ vẻ khó chịu.

“Trả lời đi. Cậu gặp cướp ở đâu?”

Trước câu hỏi dồn ép ấy, Grayson im lặng. Dane không chờ thêm, tự kết luận.

“Bãi đỗ xe của nhà nghỉ đúng không?”

Grayson vẫn không đáp. Hắn chỉ chớp mắt, bình thản quan sát Dane như thể đang cố gắng đoán xem ý đồ thực sự của câu hỏi này là gì. Dane khẽ thở dài, cúi đầu.

“Cậu không cần phải đưa tôi về tận nơi đâu. Tôi không phải phụ nữ mà cần được hộ tống.”

Câu sau đầy bực bội. Với Grayson, đây là phản ứng lạ lẫm. Dù từng giả vờ gặp chuyện để thu hút sự chú ý từ người khác và luôn được lo lắng, chăm sóc, chưa ai tỏ ra cáu kỉnh như Dane cả.

Sao cậu ấy lại tức giận?

Grayson nhanh chóng tìm ra một lời giải thích hợp lý. Dane là kiểu người có trách nhiệm. Có lẽ cậu ấy nghĩ rằng đây là lỗi của mình nên mới phản ứng như vậy. Nếu là vậy… thì chắc cậu ấy đang cảm thấy có lỗi.

“Tôi không sao đâu.”

“Nhưng tôi thì thấy không ổn.”

Dane cắt ngang ngay lập tức. Mặt vẫn cau có, anh trầm ngâm một lát rồi lẩm bẩm như đang tự nói với chính mình.

“Dù sao thì… giờ cậu cũng không cần đến đó nữa.”

“Tôi? Không cần đến đó? Tại sao?”

Grayson chớp mắt, ngay lập tức tóm lấy câu nói của anh. Dane dừng lại, chống tay lên trán, rồi nhướn mày nhìn hắn khó hiểu.

“Tôi đã nói trong thời gian hẹn hò với cậu, tôi sẽ không đến câu lạc bộ hay gặp ai khác, đúng không? Vậy thì cậu chẳng còn lý do để đến nhà nghỉ của tôi nữa.”

“Tôi vẫn sẽ đến.”

Grayson thản nhiên đáp như thể chuyện này hiển nhiên đến mức không cần suy nghĩ. Dane khựng lại. Nhưng chưa kịp lên tiếng, Grayson đã tiếp lời.

“Để cậu một mình ở chỗ nguy hiểm thế sao được. Tôi sẽ đi cùng cậu mỗi ngày sau giờ làm.”

“Tôi đã nói là không cần hộ tống rồi.”

Giọng Dane bắt đầu pha lẫn khó chịu. Anh không quen với những mối quan hệ rắc rối. Người khác có thể gọi đây là tình yêu nhưng đối với anh, nó chỉ là sự phiền phức. Chính vì vậy, anh chưa từng có một mối quan hệ nghiêm túc nào trước đây.

“Nhưng tôi vẫn muốn đưa cậu về.”

Lời nói đầy cố chấp của Grayson làm Dane mất kiên nhẫn.

“Cậu định theo dõi xem tôi có lén lút gặp ai khác không đấy hả?”

Anh gần như gắt lên. Grayson lập tức lắc đầu.

“Đừng ngốc thế. Tôi biết cậu là người giữ lời mà.”

“Thế thì là gì?”

Nếu hắn dám xem anh là đối tượng cần bảo vệ, Dane sẵn sàng dùng nắm đấm dạy hắn một bài học. Anh siết chặt tay chờ câu trả lời. Grayson gãi má, lảng mắt, ngập ngừng rồi nói.

“Tôi chỉ là… muốn ở bên cậu lâu hơn một chút thôi.”

Dane cứng người. Hắn lại đang nói dối sao? Dane lập tức quan sát hắn thật kỹ, tìm kiếm dấu hiệu của sự giả tạo. Nhưng Grayson chỉ bình thản nhìn anh, chớp mắt một cách vô tư.

Một khoảng lặng khó xử len lỏi giữa cả hai. Tình huống này quá lạ lẫm, đến mức Dane không biết phải phản ứng ra sao.

“…Tại sao?”

Anh nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể hỏi một câu đơn giản như vậy. Grayson nghiêng đầu, rồi nở một nụ cười.

“Vì khi ở bên cậu tôi thấy hạnh phúc?”

Giọng hắn hơi lên cao như không chắc chắn. Dane cau mày nhìn hắn, ý muốn hỏi “Nghĩa là sao?”. Grayson kéo dài giọng giải thích:

“Ý tôi là… kiểu như tim đập loạn xạ, bàn chân cứ muốn nhảy cẫng lên, đầu ngón tay tê dại, rồi đột nhiên muốn đối xử tốt với tất cả mọi người trên đời này.”

Sau khi liệt kê hết những cảm giác mà mình trải qua, hắn nở một nụ cười rạng rỡ.

“Đây chẳng phải là hạnh phúc sao?”

...Ơ.

Dane chớp mắt, bất giác sững sờ. Lần đầu tiên, nụ cười của Grayson không mang vẻ gượng gạo. Từ trước đến nay, anh luôn cảm thấy biểu cảm của tên này không hợp với tình huống, đôi khi còn quá mức giả tạo. Nhưng giờ đây, trông hắn như… thật sự hiểu hạnh phúc là gì.

Không thể nào. Anh tự nhủ, nhưng không thể chắc chắn. Liệu hắn có thực sự không cảm nhận được cảm xúc không?

“…Cũng gần giống vậy.”

Anh miễn cưỡng đáp, trong lòng thầm bổ sung thêm từ “Có lẽ…”. Bản thân anh cũng không biết hạnh phúc thực sự là gì thì làm sao có thể khẳng định chắc chắn được?

Đúng là mình không thể làm thầy tốt.

Dane nghĩ thầm, hơi chua xót. Đầu anh đột nhiên đau nhức. Dù sao Grayson bị thương cũng vì anh. Anh đã nhiều lần bảo hắn đừng bám theo nên xét ra anh không có trách nhiệm. Nhưng cảm giác áy náy vẫn không biến mất.

Dù có bảo đừng theo, tên này vẫn sẽ trơ mặt bám dính thôi.

Cách duy nhất để thoát khỏi hắn là chờ ba tháng trôi qua. Giờ chỉ còn khoảng hai tháng rưỡi.

Nếu vậy thì—

Haa… Dane thở dài thật sâu trước khi đưa ra quyết định. Từ khi đụng phải Grayson Miller, anh ngày càng thở dài nhiều hơn. Anh nhận ra điều đó nhưng chẳng thể làm gì để thay đổi. Hít một hơi thật sâu, sau đó anh bình thản cất giọng.

“Được rồi, sống chung đi.”

Grayson hít mạnh như muốn hét lên. Trước khi hắn kịp tuôn lời, Dane lạnh lùng chặn trước:

“Tôi sẽ dọn vào nhà cậu. Nhưng chỉ trong thời gian còn lại thôi. Sau ba tháng, tất cả sẽ kết thúc.”

“Được thôi.”

“Đừng bám theo tôi nữa.”

“Chắc chắn rồi.”

Grayson đáp không chút do dự. Hắn đang bám dai như kẹo cao su dính vào đá, liệu có đáng tin không đây? Dane có chút bất an, nhưng trước mắt, anh chẳng còn cách nào khác ngoài tin tưởng hắn.

Anh quay người bước vào trong, chợt nhớ ra điều gì, dừng lại nhìn hắn.

“Nói thật đi. Sao lần nào cũng tìm được tôi?”

Grayson vẫn giữ nụ cười tươi rói, nhanh nhảu đáp ngay.

“Tôi gắn thiết bị theo dõi vào xe cậu.”

“…Ha.”

Dane thở hắt ra nhưng chỉ vậy thôi. Anh lắc đầu ngao ngán rồi bước tiếp. Grayson tung tăng theo sau, bước chân đầy phấn khích.

Lẽ nào tên này cố tình tự làm mình bị thương?

Ý nghĩ chợt thoáng qua nhưng Dane vội gạt đi. Chắc không đến mức đó đâu. Giờ chỉ còn cách tin vậy thôi.

Đêm đó, Dane mang theo Darling đến dinh thự lớn của Grayson, muộn lắm mới tới nơi.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.




Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo