Desire Me If You Can - Chương 97

Lịch ra ngoại truyện: Mỗi ngày 1 chương

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 97

***  

“Haa….”  

Dane vắt tay ra sau, tựa lưng vào ghế, buông một tiếng thở dài não nề. Đôi mắt lạc lõng quét qua không trung, vô định mà trống rỗng. Vì sao lại thành ra thế này? Dù có nghĩ đến đâu, kết luận cuối cùng cũng chỉ có một.  

Lẽ ra mình không nên xen vào chuyện của người khác...  

Giá mà lúc đó không nổi lòng trắc ẩn, giá mà không cùng Sabrina đến bệnh viện, giá mà khi vấn đề phát sinh hắn phản ứng nhanh hơn, có lẽ căn nhà đã không bị thiêu rụi, Darling đã không gặp nguy hiểm, và quan trọng nhất là đời sống tình ái đầy sắc màu của mình đã không bị xáo trộn đến mức này.  

Nhưng giờ có hối hận cũng chẳng thay đổi được gì.  

Giữa bầu không khí tràn ngập âm nhạc xập xình của quán bar, Dane ngửa đầu tựa lên thành ghế, mắt vẫn dán chặt lên trần nhà, cất giọng lười biếng.  

“Sao lần nào cậu cũng xuất hiện để phá đám vậy…?”  

Lời phàn nàn buông ra như một tiếng thở dài, Grayson cúi xuống nhìn anh, nở nụ cười đầy ẩn ý.  

“Cậu nghĩ tôi không lường trước được chuyện này sao?”  

Dane chỉ lười biếng đảo mắt về phía hắn, rồi lại quay trở về nhìn trần nhà.  

Chuyện này đã xảy ra bao nhiêu lần rồi?  

Sau cái lần bị chơi một vố đau điếng hôm đó, anh cố tình chọn một ngày khác, cẩn thận kiểm tra từng chiếc xe đi theo sau mình trước khi bước vào một câu lạc bộ khác. Nhưng bất kể anh có thử bao nhiêu lần, Grayson vẫn xuất hiện một cách hoàn hảo đến mức khó tin, bằng cách nào đó làm cho đối tượng anh vừa cưa cẩm bỏ chạy thục mạng, sau đó thản nhiên kéo anh lên xe, bật bài “Ngực Ngực” trêu ngươi, chở thẳng anh đến nhà nghỉ rồi biến mất.  

Chuyện đó không chỉ diễn ra một lần.  

Cứ mỗi lần anh đến câu lạc bộ, Grayson lại xuất hiện. Đối tượng bỏ chạy. Lên xe. Ngực Ngực. Nhà nghỉ. Câu lạc bộ, Grayson, bỏ chạy, Ngực Ngực, xe, nhà nghỉ. Lặp đi lặp lại. Lặp đi lặp lại…  

Mẹ kiếp, dừng lại ngay đi!  

Dane chỉ muốn túm tóc mà giật mạnh. Anh đã bắt đầu tin vào mấy lời vớ vẩn của gã lính cứu hỏa nọ về việc “FBI đang theo dõi toàn bộ dân số thông qua mạng 5G.” Không thì làm sao mà Grayson luôn xuất hiện đúng lúc như thế này được?  

Và như một thói quen, hôm nay anh lại buông xuôi khi thấy tên đó lù lù xuất hiện trước mắt.  

“Cậu rốt cuộc làm sao mà cứ theo tôi cả ngày như vậy hả…”  

Dane thở dài thườn thượt, lời lẽ mang theo đầy sự cam chịu. Grayson liếc nhìn anh, nhướng mày, rồi trả lời không chút do dự.  

“Sức mạnh của tình yêu chứ gì nữa.”  

“Cút ngay với cái trò nhảm nhí đó đi.”  

Dane rít lên bực dọc nhưng vẫn lười nhác ngẩng đầu lên, chỉ có đôi mắt thiếu sức sống là lơ đễnh hướng về phía Grayson.  

“Chỉ sờ ngực rồi kết thúc luôn không được à?” 

Lời đề nghị cuối cùng của Dane chỉ khiến Grayson cười rạng rỡ hơn.  

“Tất nhiên là không được rồi. Là người yêu thì đương nhiên có quyền sờ ngực cậu. Sao tôi lại phải chịu thiệt cơ chứ?”  

Nói rồi, hắn không ngần ngại giơ tay ra chọc mạnh vào lồng ngực vạm vỡ của Dane. Khuôn mặt Grayson thoáng chốc đỏ bừng như kẻ vừa làm chuyện ngượng ngùng, giọng điệu như gắn thêm trái tim ở cuối câu.

“Hạ cánh lên Mặt Trăng.”  

Dane im lặng nhìn hắn, chẳng buồn mắng, cũng chẳng buồn đánh.  

Chắc chắn vì tên này mà trí thông minh của mình cũng giảm luôn rồi.

Dane bực bội chửi thề, cau mày ngồi thẳng dậy. Thò tay vào túi lấy ra một điếu thuốc, bật lửa mấy lần mới châm được. Ba tháng… Một khoảng thời gian vô lý đến mức không thể tưởng tượng nổi. Lẽ ra ba tuần là đủ.  Không, ba ngày. Không, chỉ cần ba giờ thôi…  

Dane hít một hơi khói dài rồi nặng nề thở ra, cắt đứt dòng suy nghĩ vô nghĩa đang lởn vởn trong đầu.  

“Rốt cuộc cậu có vấn đề gì vậy?”  

Dane nhíu mày, hỏi bằng giọng đầy bực bội. Grayson nghiêng đầu có vẻ thật sự không hiểu. 

“Vấn đề gì cơ?”  

“Cậu chưa bao giờ thấy chuyện suốt ngày bám theo tôi là kỳ lạ à? Kể cả khi là người yêu thì cũng phải có cuộc sống riêng chứ. Không thể suốt ngày lẽo đẽo theo một người như thế này được.”  

Lần đầu tiên Grayson không đáp lại ngay lập tức. Dane nhướng mày. Hắn thực sự suy nghĩ rồi sao? Dane nuôi chút hy vọng mong manh. Nhưng như mọi khi, anh đã sai. Khóe môi Grayson dần cong lên, đôi mắt dài nheo lại. Cái nhìn chăm chú đó làm Dane hơi khựng lại.  

“Ngay từ đầu tôi đã biết là không dễ dàng gì rồi.”  

Grayson cười nhẹ bẫng nhưng dường như có chút gì đó không rõ ràng, nụ cười đó ẩn chứa một chút đắng cay, hay chỉ là một kiểu phản ứng đã được trau dồi theo năm tháng?  

Dane không biết, không bao giờ biết được. Anh chỉ có thể thở dài, lại một lần nữa phả khói trắng lên trần nhà.

Vậy đây gọi là nghiệp chướng sao?

Dane khẽ cau mày, đầu óc hỗn loạn khi nhìn lại cuộc đời mình. Những người thật lòng dành tình cảm cho anh, cuối cùng đều bị anh thẳng tay gạt đi. Anh từng nghe không ít lời oán trách, thậm chí cả những lời nguyền rủa độc địa, nhưng anh chẳng bận tâm. Có phải bây giờ anh đang phải trả giá cho tất cả những điều đó không?

Dane đưa tay xoa mặt, trầm mặc một lúc lâu rồi mới lên tiếng.

“...Được rồi.”

Giọng anh thấp và nặng nề như thể đã hoàn toàn chấp nhận số phận.

“Trong thời gian tới, tôi sẽ không đến câu lạc bộ nữa. Vậy được chưa?”

“Thật không?”

Giọng Grayson lập tức sáng bừng lên như đứa trẻ được cho kẹo. Dane nhăn mặt, nhưng biết làm sao được? Khi có một con bù nhìn sống sờ sờ đứng bên cạnh vung tay loạn xạ, làm sao có thể dụ dỗ một con chim sẻ nào đây? Chỉ cần chịu đựng ba tháng. Sau đó, anh sẽ được tự do.

“Để tôi đưa cậu về.”

Grayson nói điều đó như một lẽ đương nhiên, rồi chìa tay ra. Hắn muốn chìa khóa xe. Dane vẫn chưa kịp uống lấy một giọt rượu nào trong hôm nay, thế nhưng theo phản xạ, anh vẫn thò tay vào túi quần, lấy chìa khóa ra và đặt vào lòng bàn tay kia. Mãi đến khi nhận ra thì chìa khóa đã nằm gọn trong tay Grayson từ bao giờ.

Chết tiệt.

Nhưng giờ cũng chẳng còn cách nào khác. Anh đành lê bước ra khỏi quán bar, rồi như mọi lần, lại ngồi vào ghế phụ lái. Và cũng như mọi lần, bài hát Ngực Ngực (Boobs Boobs) lại vang lên trên dàn loa xe trong lúc cả hai đi về phía nhà nghỉ.

“Sống ở nhà nghỉ mỗi ngày cậu không thấy chán à?”

Vừa tắt máy xe, Grayson vừa hỏi, đưa lại chìa khóa cho Dane. Anh không buồn trả lời, chỉ lạnh lùng giật lấy rồi quay lưng đi thẳng.

Bước tiếp theo sẽ là gì? Đưa mình về nhà sao?

Đừng hòng.

Anh chẳng buồn đáp lại, bước thẳng vào trong tòa nhà. Grayson đứng đó như mọi khi, lặng lẽ chờ anh xuất hiện ở tầng hai. Và quả nhiên một lát sau, Dane lại xuất hiện trên hành lang, bước dọc qua vài cánh cửa rồi dừng lại trước phòng của mình. Chỉ khi anh đã vào trong, Grayson mới quay lưng, lấy điện thoại ra gọi xe.

Cũng như mọi ngày, hắn nhét hai tay vào túi quần, ngẩng mặt đón cơn gió lạnh, khẽ huýt sáo. Trong bãi đỗ xe rộng lớn, ngoài hắn ra thì không còn ai khác.

Grayson lững thững bước đi, không có mục đích, giống như chỉ vì thời gian chờ xe quá dài nên hắn chẳng còn việc gì để làm ngoài lang thang như thế này. Từng bước, từng bước một.

Và rồi—

Bộp!

Một cú đánh cực mạnh giáng thẳng vào lưng hắn. Tiếng động vang lên rõ ràng giữa bãi đỗ xe yên tĩnh, theo sau là nhịp thở dồn dập đầy căng thẳng của kẻ ra tay. Ngay khi vừa bị đánh gục, Grayson lập tức xoay người, tung chân đạp thẳng về phía đối phương.

“Khụ…!”

Cú đá trúng ngay đầu khiến gã đàn ông kia loạng choạng lùi lại. Cây gậy bóng chày trong tay gã rơi xuống đất và nhanh chóng được Grayson nhặt lên.

“Bây giờ thì…”

Khóe môi Grayson nhếch lên thành một nụ cười. Ánh đèn chập chờn trên bãi đỗ xe khiến đường nét khuôn mặt hắn càng thêm u ám.

“...Tôi có quyền tự vệ chính đáng rồi nhỉ?”

Và không chút chần chừ, hắn vung gậy bóng chày, giáng xuống đối phương.

***

“Miller! Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lưng cậu lại như thế kia?”

Ngay khi Grayson vừa cởi áo sơ mi, Ezra đã sửng sốt thốt lên. Những vết bầm tím và vết thương đỏ bầm loang lổ trên lưng hắn. Những người xung quanh cũng không giấu nổi sự hoảng hốt.

Bị vây quanh bởi những ánh mắt kinh ngạc, Grayson chỉ nhún vai, thản nhiên đáp.

“Bị cướp tấn công đấy. Tên đó dùng gậy bóng chày đập tôi.”

Lời nói bình thản ấy càng khiến mọi người sốc hơn.

“Cướp? Ở đâu cơ?”

“Cậu thì gặp cướp kiểu gì chứ?”

Những câu hỏi dồn dập vang lên.

Ai cũng biết tiền bạc đồng nghĩa với sự an toàn. Grayson Miller là người thừa kế của gia tộc Miller, có lẽ sống trong một biệt thự được canh phòng nghiêm ngặt, lái những chiếc xe đắt đỏ, khoác lên mình những bộ quần áo hàng hiệu, và lui tới những nhà hàng cao cấp đến mức người bình thường không thể bước vào.

Vậy thì...

Làm thế quái nào mà hắn lại bị một tên cướp cầm gậy bóng chày đập vào lưng được chứ?

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo