Chương 108
Sau cuộc mây mưa thở không ra hơi.
Kanghyun tỉnh dậy, tâm trạng khá sảng khoái sau khi ngủ say như chết.
Từ trước đến nay, cứ mỗi lần làm tình cuồng nhiệt với Kwon Haeil xong là anh lại ngủ rất sâu. Những ngày như thế, anh không hề mơ mộng gì cả mà ngủ một mạch đến sáng, tỉnh dậy lúc nào cũng thấy sảng khoái, hôm nay lại càng thỏa mãn hơn nữa.
Anh nghĩ rằng điều đó cũng dễ hiểu, vì đây là lần đầu tiên sau 6 tuần mà.
"Ư..."
Bước xuống giường, ngay lập tức, eo và hông anh nhói lên. Đặt chân xuống đất, bắp đùi trong cũng có vẻ căng cứng.
Anh hơi hoảng hốt, nhưng nghĩ lại thì cũng phải thôi. Để bụng không bị chèn ép, họ chỉ làm tư thế truyền thống hoặc nằm nghiêng, nên đây là đau cơ do ít đổi tư thế.
"Mình cứ tưởng những cơn đau này chỉ xảy ra với mấy omega yếu đuối thôi chứ."
Kanghyun tự trách mình, cho rằng thể lực của anh yếu đi nên mới bị đau như vậy. Anh phải tìm cách vượt qua cơn nghén và bồi bổ thể lực ngay, nếu không thì đến lúc sinh con còn khổ hơn nữa.
Kanghyun đang suy nghĩ miên man, thì cầm lấy bộ quần áo treo trên móc. Kwon Haeil đã giặt sạch sẽ thơm tho rồi.
Mà sao ấy nhỉ, pheromone của Kwon Haeil bám đầy trên quần áo, cứ như đồ cũ... Thật ra thì nó không có mùi mồ hôi nên chắc chắn là giặt rồi, nhưng có vẻ như Haeil cố tình xịt thêm pheromone vào.
Với Kanghyun thì chuyện này cũng tốt. Anh đã nhận đủ pheromone của Haeil, nhưng con được bao bọc thêm chút nữa thì càng tốt mà.
Cái áo sơ mi mà Haeil để lại khá dài và rộng. Nó dài gần đến mông, ai nhỏ con hơn mặc chắc thành váy luôn quá. Ngay cả với Haeil thì nó cũng có vẻ hơi rộng.
"Nhưng sao lại không có quần vậy?"
Trên giá chỉ có một chiếc áo sơ mi mà Haeil để lại. Không có quần, thậm chí cả đồ lót cũng không.
Hắn lúc nào cũng chu đáo chuẩn bị quần áo cho anh sau mỗi lần làm tình, nên anh không nghĩ là hắn vô tình làm vậy đâu.
Anh mặc cái áo sơ mi rộng thùng thình, bụng nghĩ chắc chắn Haeil đang ấp ủ ý đồ gì đó, rồi định bước ra khỏi phòng.
Đúng lúc đó, chân anh hơi yếu đi, loạng choạng suýt ngã. May mà anh kịp bám vào cái tủ bên cạnh cửa.
Kịch, đúng lúc đó, cái tủ hơi rung lắc khiến ngăn kéo đầu tiên hé ra. Kanghyun định đẩy ngăn kéo vào, thì thấy một vật hình chữ nhật lọt qua khe hở.
Nếu là bình thường thì anh kệ luôn rồi đóng lại. Nhưng lại thấy cái hộp bị móp méo kỳ lạ.
Tò mò, Kanghyun mở ngăn kéo ra, lấy ra một chiếc hộp đựng phụ kiện vừa vặn trong lòng bàn tay. Nhìn vết móp méo, chắc ai đó đã nắm chặt nó trong tay.
"Chắc là suýt nữa thì nát bét rồi. Chuyện gì khiến em ấy tức giận đến vậy?"
Anh xem xét kỹ càng, thấy cả bản lề và khớp nối đóng hộp đều bị méo mó. Anh cẩn thận mở nó ra, nghe thấy tiếng cót két nhỏ do chỗ bị móp cọ xát vào nhau. Bản lề cũng khó khăn lắm mới di chuyển được.
Anh hơi ngạc nhiên, nhìn thấy thứ bên trong chiếc hộp, vất vả lắm mới mở được.
Trong khi anh tỉnh dậy sau giấc ngủ và di chuyển trong phòng ngủ.
Kwon Haeil đang đứng trong bếp và thử nghiệm nhiều món ăn khác nhau.
"Mình phải cất mấy món hôm qua làm đi thôi. Phải làm những món mình chưa từng làm hoặc những món mình từng ăn ngon miệng...."
Dù đã bày gần chục món trên bàn, Haeil vẫn có vẻ chưa ưng ý. Hắn không biết, bao nhiêu món trong số này sẽ trị được cơn nghén của Baek Kanghyun, nên hắn phải tăng số lượng món ăn lên mới được.
Trong lúc đang nghĩ đến đủ thứ món thì...
Hắn nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ mở ra.
Mắt hắn sáng lên, vội vàng chạy đi đón anh với bộ dạng đeo tạp dề.
"Anh dậy rồi à?"
Cười tươi chạy đến, hắn thấy anh chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi. Hắn nín thở, mắt run rẩy nhìn vạt áo vừa đủ che mông Kanghyun.
Haeil nhăn mặt lẩm bẩm:
"Cái này nghiêm trọng quá rồi."
"Ý em là em không thích hả?"
"Không, là vì nó quá đẹp nên mới nghiêm trọng."
Hắn biết là Kanghyun cố tình quyến rũ, nhưng dư âm của nó quá lớn.
Ánh mắt anh liếc xuống dưới tạp dề của Haeil. Anh thấy có gì đó đang cựa quậy bên trong.
Đúng là đồ điên khùng, lúc nào cũng hừng hực khí thế.
Anh liếc nhìn Haeil, rồi chuyển sự chú ý sang mùi thơm ngon thoang thoảng. Dù họ đang đứng ở hành lang, không thấy rõ nhà bếp, nhưng anh dễ dàng đoán được, có một bàn ăn đầy món ngon đang chờ đợi phía sau.
"Em có cần phải vất vả làm nhiều vậy không, anh cũng đâu có mệt đến thế?"
Haeil tiến lại gần anh, hôn lên má anh và làm nũng:
"Em phải chăm chỉ để cho anh Baek và Phép Màu ăn chứ."
Tay Haeil luồn xuống dưới áo Kanghyun, đầu ngón tay hắn chạm vào phần kín đang hơi sưng lên.
"Ư..."
"Đêm qua anh đã ăn no ở dưới, giờ phải cho anh ăn ở trên."
"...Biến thái."
"Anh à, chẳng phải anh thích em là biến thái sao?"
Ánh mắt Haeil trở nên mờ ám.
"Không, hay là anh thích em vì em là biến thái?"
Anh nheo mắt nhìn Haeil, rồi vươn tay về chỗ cứng rắn đang chạm vào dưới bụng anh. "Cái lều" được tạo ra nhờ quần thể thao và tạp dề, đã bị bàn tay anh tóm gọn không còn đường lui.
"Ác! Nói bằng lời đi, nói bằng lời!"
Haeil giật mình la lên, vì áp lực đột ngột.
"Em nghĩ là dù có nói thì anh cũng không nghe đâu."
"Ư... Khoan đã...! Nhưng mà hình như cũng được đấy?"
Qủa nhiên, ngay cả cơn đau cũng trở thành một kích thích tê dại, nếu Baek Kanghyun đang giữ nó. Đối phương mà là Baek Kanghyun, thì bản chất M của hắn cũng sẽ rỉ ra lập tức.
Nhưng không thể đè một người đã quá sức xuống được, vì vậy hắn cố gắng nắm lấy tay Kanghyun để gỡ ra.
Rồi nhận ra có thứ gì đó cứng cứng...
"Ưm? Cái này là gì...."
Không khó để biết thứ cứng rắn đó là gì.
Haeil giật mình, nhìn thấy một chiếc nhẫn quen thuộc, được đeo trên ngón áp út bên tay trái của anh.
"Sao cái này lại ở chỗ anh à...?"
Kanghyun lắc chiếc hộp móp méo mà anh đang cầm như để khoe.
"Nó ở trong ngăn kéo. Ai đó đã làm nó móp méo như muốn phá hủy nó vậy."
Haeil ngượng ngùng gãi má, nở một nụ cười gượng gạo.
"À, ừm, chuyện là...."
Haeil giải thích về thảm họa, mà chiếc hộp đựng phụ kiện đã trải qua.
Cái ngày mà Baek Kanghyun đã từ chối hắn.
"...Từ sau chuyện đó em bận quá nên chưa thay hộp được. Em định đổi cái đẹp nhất rồi cầu hôn lại...."
Biết chiếc hộp móp méo là do mình gây ra, anh mỉm cười với Haeil đang tiếc nuối.
"Hộp méo thì sao."
Anh lấy ra một chiếc nhẫn bạch kim khác, giống hệt chiếc nhẫn đang đeo trên ngón áp út bên tay trái của anh từ trong hộp. Rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay trái của Haeil, anh tự tay đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của hắn. Viên kim cương xanh lam ở giữa chiếc nhẫn, chắc chắn là tốn không ít tiền, lấp lánh tuyệt đẹp.
"Chiếc nhẫn em giữ còn đẹp hơn thế này mà."
Anh nhìn chiếc nhẫn vừa khít với tay Haeil bằng ánh mắt si mê. Và hắn thì như bị thôi miên nhìn Kanghyun.
"Mình lại đổ anh mất rồi."
Cảm xúc nghẹn ngào khó tả. Rõ ràng là chiếc nhẫn mà mình định đưa ra để cầu hôn, nhưng sao mình lại có cảm giác, như mình mới là người được tỏ tình vậy.
Anh khẽ cười với Haeil đang đỏ mặt.
"Vậy thì phải hủy đặt chỗ nhẫn đính hôn thôi."
Hắn ngớ người trước lời nói đó.
"Tại sao? Cái này là nhẫn đôi nên em định làm một cái lộng lẫy và đẹp hơn cho lễ đính hôn mà."
"Không, cái này là được rồi."
Kanghyun hài lòng, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út bên tay trái của mình. Nhìn tên của cả hai được khắc tinh xảo bên trong chiếc nhẫn, cũng đủ khiến anh nghẹn ngào rồi.
"Chiếc nhẫn mà em khắc tên anh vào... là tuyệt vời nhất."
Ngay khi anh vừa dứt lời, hai tay của Haeil đã ôm chặt lấy eo anh. Hắn ghì chặt hai trái tim đang thổn thức vào nhau, nhìn thẳng vào mắt Kanghyun đang ở ngay trước mặt, nghiêm túc nói.
"To chuyện rồi, to chuyện rồi. Cứ khiến em hừng hực khí thế thế này thì mình phải đẻ năm đứa mất."
Lại có thứ gì đó cứng rắn đang chạm mạnh vào phía dưới của anh. Nó lớn và cứng hơn nhiều so với lúc nãy.
"Em định giết anh à?"
Kanghyun nghiêm túc, rồi bỗng một suy nghĩ chợt lóe lên.
"Năm đứa thì anh không biết... nhưng bốn đứa thì có lẽ được đấy."
Nhìn Kanghyun đang nhớ đến các anh trai, hắn tiến lại gần với vẻ mặt trở nên mờ ám.
"Đừng quên những gì anh vừa nói đấy."
Haeil chạm môi vào môi Kanghyun, và thề với bản thân rằng, hắn sẽ tiếp tục hừng hực khí thế để có thể trao cho anh danh hiệu "alpha mắn đẻ" vào một ngày không xa.
Từ ngày đó trở đi.
Baek Kanghyun biết rằng, cứ mỗi khi anh làm tình với Kwon Haeil, thì cơn nghén của anh lại dịu đi.
Anh không biết nguyên lý hoạt động của nó là gì.
Haeil thì bảo rằng do hắn đã cho anh ăn no ở dưới, nên anh không còn thời gian để nghén nữa. Nghe thì có vẻ vô lý, nhưng cũng không hẳn là không đúng. Bác sĩ bảo rằng lượng pheromone mà alpha bạn đời cung cấp, sẽ ảnh hưởng đến tình trạng cơ thể.
Dù sao đi nữa, nỗi khổ do nghén gây ra, đã giảm đi đáng kể.
Ngoài ra, dạo này anh còn hay buồn ngủ hơn, cái này cũng là chuyện thường thấy khi mang thai. Thậm chí có lúc, anh phải tranh thủ ngủ trưa ngay cả khi đang làm việc.
Theo lời bác sĩ, bụng dưới của anh cũng bắt đầu đau nhói từng cơn. Dù không đau khủng khiếp như hồi tử cung hình thành, nhưng cái cảm giác như có bàn tay siết chặt, rồi kéo căng bụng cũng chẳng dễ chịu gì.
Không sao, anh vẫn chịu đựng được.
Vì lễ đính hôn không còn bao xa nữa.
Thời gian cứ thế trôi nhanh, cho đến một ngày nọ.
Cuối cùng, lễ đính hôn của Baek Kanghyun, người thừa kế Tập đoàn Baekcheong, đã bắt đầu.