Định Mệnh Alphega - Chương 11

Chương 11

"Sao một người đạo mạo và cẩn thận như anh đây lại đến club nhỉ? Anh đâu có vẻ gì là người hay lui tới những nơi thế này chứ."

Haeil không còn chế nhạo Kanghyun mà thực sự tò mò.

Kanghyun hơi lưỡng lự trước khi trả lời.

Cậu có thể chỉ đưa ra những thông tin cần thiết và giữ mọi thứ tách biệt, như vẫn thường làm. Hoặc cậu có thể lờ đi câu hỏi.

Nhưng Kanghyun đủ tinh ý để nhận ra sự khác biệt giữa thiện ý và thù địch. Người này đã giúp cậu ít nhiều, nên cậu không muốn trả lời lạnh lùng hay từ chối hoàn toàn.

cậu không thể tiết lộ chi tiết công việc, nên đã đưa ra một câu trả lời mơ hồ:

"Đèn ở đây trông đặc biệt sống động vào ban đêm. Tôi tò mò."

Từ tầng cao nhất của Palace Sky Tower, nơi cả hai người sống, thường chỉ thấy một bầu trời tĩnh lặng phía trên và những tòa nhà trải dài bên dưới.

Ban ngày, nơi đó mang lại cảm giác như đang lơ lửng trên mây, thoải mái và yên bình tuyệt đối. Ban đêm, thành phố lấp lánh với ánh đèn, thu hút ánh mắt cậu.

Trong số tất cả những ánh đèn đó, đèn neon của Club WAVE đặc biệt nổi bật. Giống như chính câu lạc bộ, nó rực rỡ, sống động và đôi khi màu sắc đó đang nhảy múa trong không khí vậy. Không phải vô cớ mà người ta gọi nó là biểu tượng của Gangnam.

Lời giải thích của Kanghyun nghe có vẻ hợp lý.

Tuy nhiên, Haeil mất một lúc đánh giá Kanghyun từ đầu đến chân. Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại ở chiếc vòng tay màu vàng trên cổ tay Kanghyun. Đó là một trong những "vòng" để vào Club WAVE, màu vàng là vé vào cửa chung, dành cho những người xếp hàng để vào. Biểu tượng Alpha, "α", cũng được khắc trên đó.

"Vậy anh tò mò đến mức đó à? Đủ để xếp hàng cả tiếng đồng hồ để vào?"

Haeil nheo mắt nhìn Kanghyun.

"Đặc biệt là với một người chưa từng đặt chân vào club bao giờ? Lại còn đi một mình?"

Kanghyun không trả lời ngay, im lặng lựa chọn từ ngữ.

"Nó rõ đến vậy sao?"

Sau một khoảng dừng ngắn, cuối cùng cậu cũng đáp lại bằng một câu hỏi bất ngờ.

"Sao anh biết đây là lần đầu của tôi? Tôi thậm chí còn nghiên cứu trước khi đến."

"Nghiên cứu?"

Haeil nghiêng đầu, rồi bật cười lớn. Tiếng cười của anh vang xa đến nỗi một vài người gần đó quay lại nhìn. Một số còn thì thầm ngạc nhiên.

Haeil cố gắng kìm nén nụ cười bằng tay.

"Ai lại đi nghiên cứu về một cái club chứ? Cậu chỉ cần vui vẻ cùng bạn bè thôi."

Kanghyun lại mím chặt môi trước lời nói của Haeil.

Trong tiếng ồn xung quanh, một sự im lặng rõ ràng bao trùm cả hai người.

Haeil cuối cùng cũng dứt cơn cười, hạ tay xuống:

"...Đợi đã, cậu không có bạn à?"
" phải có sao?"

Giọng điệu của Kanghyun hoàn toàn không do dự. Rõ ràng là cậu nghĩ vậy—bạn bè không phải là thứ cậu coi là cần thiết.

Haeil có một vòng tròn xã giao rộng nhưng nông cạn, cũng có chút đồng ý với lời nói của Kanghyun. Tuy nhiên, anh chưa từng gặp ai trả lời bình tĩnh và nghiêm túc đến thế.

"Wow... anh là một người cô độc tự tin ...đến mức hơi sốc đấy."

Haeil cười, đột ngột nắm lấy tay Kanghyun. Hành động bất ngờ khiến Kanghyun giật mình.

"Đi thôi. Chỉ tối nay thôi, tôi sẽ là bạn của cậu."
"Không cần đâu."
"Ồ, cậu cần đấy. Cậu không muốn hoàn thành việc 'nghiên cứu' còn thiếu sót của mình sao?"

Haeil siết chặt tay Kanghyun, kéo cậu ra khỏi khu vực đứng.

"Đừng buông tay tôi ra. Đông lắm, nếu lạc thì khó tìm thấy tôi lắm đấy."

Giọng điệu của anh nghe không khác gì mấy vị phụ huynh khuyên nhủ một đứa trẻ ở sân chơi cả.

Kanghyun không thích tình huống này, nhưng cậu không thể không đồng ý với lý lẽ của Haeil. Đám đông bên ngoài khu vực đứng rất dày đặc, rất choáng ngợp.

Kanghyun miễn cưỡng để mình bị kéo đi, Haeil nói thêm:

"Coi như là tôi cảm ơn món bánh gạo của cậu nhé."

Vì lý do nào đó, một nụ cười ngây thơ, trẻ con xuất hiện trên khuôn mặt Haeil.

Một giờ đã trôi qua kể từ khi Kanghyun cho phép mình bị Haeil dẫn đi khắp club.

Có lẽ vì đám đông hoặc bầu không khí náo nhiệt, thời gian trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng. Hoặc có lẽ đơn giản là club hấp dẫn và quyến rũ hơn những gì cậu đã nghiên cứu.

Trong suốt một giờ, Kanghyun đã bình tĩnh quan sát bầu không khí và bố cục của Club WAVE, là nhờ Haeil.

Lúc thì từ xa ở khu vực đứng, lúc thì từ bàn ngay trước sàn nhảy, và đôi khi từ phòng chờ VIP.

Thật may vì mình đã quyết định đi theo anh ta.

Kanghyun biết ơn Haeil.

Lúc đầu, cậu cho rằng Haeil chỉ kéo cậu đi xung quanh rồi bỏ mặc. Nhưng đáng ngạc nhiên là Haeil đã cho cậu một chuyến tham quan chi tiết về club.

Có vẻ như danh tiếng "khách quen đại diện" của anh không phải là phóng đại. Anh ta biết rất nhiều. Từ bố cục của club đến các sự kiện được tổ chức vào các ngày khác nhau trong tuần, và thậm chí cả danh sách các loại đồ uống có cồn đang bán, Haeil đều thông thạo mọi thứ.

Khi họ đi tham quan, mọi người liên tục xuất hiện chào Haeil. Một số người có vẻ thân thiết với anh hơn là chỉ quen biết sơ ở club.

Tuy nhiên, Haeil đều từ chối những lời mời đi chơi, thay vào đó chọn ở bên cạnh Kanghyun và thậm chí ngăn không cho ai khác tiếp cận cậu.

Mặc dù không đeo vòng tay, hay "banding", Haeil có thể vào bất kỳ khu vực nào mình muốn. Khi được hỏi về điều đó, anh giải thích rằng VVIP không cần vòng. Tất cả nhân viên đều được đào tạo để nhận ra và ghi nhớ VVIP.

Khi họ đi ngang qua, bảo vệ lịch sự chào họ, Haeil quay sang Kanghyun:

"VVIP thích những chuyện này. Trong một thế giới mà địa vị được phân chia bằng vòng tay, họ nhận được những cái cúi đầu 90 độ mà không cần."

Anh ta chỉ xuống bằng một ngón tay, như thể muốn nhấn mạnh.

"Cuối cùng thì tất cả chỉ là tiền. Không quan trọng cậu ở thế giới nào... khó chịu chết đi được."

Một nụ cười mỉa mai kéo khóe môi anh, nhưng một tia sắc bén vẫn còn đọng lại trong ánh mắt.

"Cậu không nghĩ vậy sao?"

Kanghyun không phản đối.

Đó là những gì cậu đã thấy cho đến nay.

Thế giới này xoay quanh tiền bạc, địa vị và danh tiếng. Cậu đã học được rằng những con đường được mở ra bởi những người quyền lực có thể định hình không chỉ cuộc sống của chính họ, mà cả cuộc sống của người khác.

Lớn lên trong bối cảnh đó, Kanghyun có thể hiểu hệ thống phân cấp của club ở một cấp độ sâu sắc hơn.

Cả hai người tiếp tục di chuyển qua club rộng lớn, ghi lại mọi ngóc ngách.

Sau một lúc, họ dừng lại để nghỉ ngơi ở một nơi yên tĩnh hơn trong phòng chờ VIP trên tầng hai, nơi âm nhạc không quá ồn ào. Mặc dù vẫn đủ lớn để khiến tai bạn ù đi, nhưng tiếng ồn ít nhất cũng dễ chịu hơn để có một cuộc trò chuyện mà không cần phải hét lên.

Không tệ

Kanghyun tựa nhẹ vào lan can trên tầng hai, nhìn xuống sảnh chính và toàn bộ club.

Nhìn từ nhiều góc độ khác nhau, club thậm chí còn rực rỡ và quyến rũ hơn những gì cậu tưởng tượng.

Ánh đèn laser cắt xuyên bóng tối như san hô phát sáng trong biển sâu. Mặt khác, chúng giống như một cụm sao vui vẻ kéo theo những ánh đèn neon khác nhau. Cảm giác rằng bất cứ ai cũng có thể dễ dàng bị cuốn đi bởi sức nóng mà chúng tỏa ra, rơi sâu hơn vào bầu không khí này.

"Cậu thực sự đang ngắm nhìn nó đấy à? Hay là tôi nên đẩy cậu xuống sàn nhảy?"

Haeil nhanh chóng quay lại sau khi rời đi một lát. Trên tay anh là một ly đựng đầy đồ uống.

Trong chiếc ly cổ điển là một ly cocktail màu đỏ đậm nổi bật. Trên đỉnh đồ uống đang xoáy là một lát vỏ cam mỏng, được xoắn một cách khéo léo thành hình xoắn ốc thanh lịch. Hương thơm đắng của đồ uống được làm dịu bởi một chút hương cam quýt.

Kanghyun nhận lấy ly cocktail, chắc chắn rằng nó được pha chế bởi một bartender lành nghề.

"Đây là Negroni, đúng không?"

Đứng bên cạnh cậu ở lan can, Haeil cười toe toét.

"Cậu biết nhiều đấy. Đã từng uống chưa?"
"Vài lần rồi. Tôi thấy nó hợp với mình hơn tôi nghĩ."
"Tôi đoán vậy. Nó
thật sự phù hợp với cậu."

Haeil liếc nhìn qua lại giữa Kanghyun và ly Negroni, một chút tiếc nuối thoáng qua trên mặt anh.

"Lần tới tôi sẽ tự pha cho cậu một ly. Có một thứ tôi muốn thêm vào, nhưng ở đây không có."

Ngay khi Kanghyun chuẩn bị đưa ly Negroni lên môi, cậu dừng lại, nhìn Haeil nghi ngờ. Không phải vì Haeil có thể pha cocktail, mà là "thứ gì đó" bí ẩn mà anh muốn thêm vào đã khơi gợi sự tò mò của cậu.

"Chính xác thì anh định thêm gì?"
"Ồ, cậu biết đấy... một chút gia vị."

Haeil trả lời, như thể đang phân tâm. Ánh mắt anh lơ đãng nhìn đi nơi khác, rồi cẩn thận chuyển về phía cổ Kanghyun.

Chiếc cổ hở ra dưới cổ áo sơ mi, nửa kín nửa hở, tôn lên vẻ trắng trẻo và thẳng thắn của anh. Mắt Haeil dừng lại một lát trên đường cong thanh lịch. Anh như bị cám dỗ, muốn vươn tay ra và cởi những chiếc cúc áo, muốn nhìn thấy nhiều hơn về làn da mịn màng bên dưới, muốn gần hơn để nhìn nó.

"Có lẽ anh chàng này sẽ không biết đâu....
loại mùi hương nào đang lan tỏa từ cậu ta..."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo