Chương 12
Haeil nhấp một ngụm Blue Margarita, vị cam quýt ngọt ngào, thanh mát của ly cocktail màu xanh làm dịu miệng anh.
Kanghyun cũng làm theo, nếm thử ly Negroni đỏ đậm, để vị đắng đậm đà và ngọt ngào tinh tế ngấm vào cơ thể. Vị cam thoang thoảng trong dư vị ngọt ngào đến bất ngờ.
Có lẽ là do ánh đèn rực rỡ hoặc hơi nóng dày đặc bao quanh họ. Dù thế nào đi nữa, cậu sẽ say ngay lập tức nếu uống cạn ly đồ uống ngọt đắng này trong một hơi. Nó ngon đến vậy mà.
" Baek Kanghyun."
Việc chủ động giới thiệu tên mình với một người mà cậu thường tránh vì quá phiền phức và khó đối phó là điều khá bất ngờ.
"Đó là Tên của tôi."
Thời điểm Kanghyun tự giới thiệu khiến Haeil bất ngờ, anh nhìn cậu chằm chằm, nhất thời không nói nên lời.
"Tôi là......"
Khi Haeil chuẩn bị giới thiệu mình, đôi môi đỏ mọng của Kanghyun lại mấp máy.
"Tôi biết. Tôi đã nghe thấy tên anh vô số lần ở nơi này."
Kwon Haeil, anh Haeil, Haeil à. Haeil hyung. Haeil oppa.
Kanghyun không thể nào quên một cái tên đã được thốt ra với rất nhiều biến thể như vậy.
Đôi môi cậu cong lên duyên dáng, vô cùng tinh tế. Giọng nói cậu đến tai Haeil rất rõ ràng và mạnh mẽ.
"Anh Kwon Haeil."
Ly Blue Margarita trong tay Haeil rung lên như những con sóng vỗ bờ của một biển cả bao la, phản ánh sự gợn sóng thô ráp, đột ngột trong ánh mắt anh.
Thình thịch-thình thịch-thình thịch-thình thịch—
Đó không phải là nhịp điệu của EDM nhanh vang vọng xung quanh anh, mà là một nhịp đập kỳ lạ trỗi dậy từ bên trong dường như làm sai lệch các giác quan của anh.
Âm nhạc ầm ĩ và những tiếng reo hò cuồng nhiệt xung quanh anh trở nên xa xăm, hương trái cây kỳ lạ và mùi cồn nồng nặc của ly margarita xanh của anh phai nhạt dần.
các giác quan của anh đang cùn đi, tâm trí anh đang lơ lửng và anh cảm thấy như mình đang say.
Nhưng tại sao mùi hương và giọng nói của người đàn ông này—vị ngọt bám chặt lấy anh—lại sắc bén đến vậy?
'Thật không công bằng.'
Đôi mắt Haeil dịu lại khi anh quay sang Kanghyun, ánh mắt anh giờ mang một sự ấm áp, khác với những nụ cười tinh nghịch thường thấy của anh. Có một đường cong nhẹ nhàng, sống động trên khuôn mặt anh khi anh nhìn thẳng vào Kanghyun.
Ánh đèn rực rỡ của tia laser của club không ngừng nhảy múa giữa họ.
Haeil tiến một bước lại gần hơn, để tia laser đi qua vô hại bên cạnh anh. Điều từng có cảm giác như một rào cản giữa họ, giờ trở thành những tia sáng lướt qua, bất lực không thể tách rời họ.
Kanghyun vô tình thở dài khi đối mặt với Haeil.
‘À.’
Khi họ đi quanh club, không chỉ có Omega bị thu hút bởi Haeil mà cả Beta và Alpha cũng vậy. Họ đổ xô đến chỗ anh, tranh nhau sự chú ý của anh, ném những cái nhìn về phía anh, háo hức được trao đổi dù chỉ là vài lời. Bất cứ khi nào Haeil thừa nhận họ—thậm chí chỉ bằng cách gọi tên họ—mỗi người trong số họ sẽ sáng lên vì phấn khích.
Giờ đây, nhìn thấy khuôn mặt này cận cảnh, Kanghyun cuối cùng cũng hiểu tại sao mọi người lại say đắm Kwon Haeil đến vậy.
Tay họ gần như chạm vào nhau trên lan can, chỉ cách nhau một hơi thở.
"Tôi nhờ cậu một việc được không?"
Mặc dù giọng Haeil nhẹ nhàng, như thì thầm, nhưng nó lại rõ ràng đến kỳ lạ.
Kanghyun gật đầu không cần suy nghĩ.
"Chắc chắn rồi. Tôi không phải là người để nợ nần không trả. Tôi đã định trả ơn anh bằng cách nào đó rồi."
Haeil đã đề cập rằng anh đã cho cậu một chuyến tham quan club để cảm ơn món bánh gạo, nhưng đối với Kanghyun, phép tính không hoàn toàn khớp.
Suy cho cùng, nếu không có Baek Heewoo, Kanghyun đã không bận tâm đến món quà tân gia ngay từ đầu.
Cậu không khỏi thắc mắc tại sao Haeil lại dành hơn một giờ dẫn cậu đi khắp club chỉ để trả ơn một thứ như bánh gạo.
Nếu đó là một lời cảm ơn, anh ta có thể chỉ cần coi như đã huề vốn với ly cocktail mà Kanghyun đang cầm ngay bây giờ.
Bây giờ, họ đang ở trong một phòng chờ VIP mà cậu thậm chí còn không được phép vào nếu không có Kwon Haeil.
Tất nhiên, Baek Kanghyun có rất nhiều của cải. Chỉ riêng thân thế của cậu đã có nghĩa là cậu có thể trở thành VVIP ngay lập tức nếu cậu muốn. Nhưng nếu làm vậy, mọi người sẽ nhận ra cậu, và cậu sẽ không thể tận hưởng một buổi đi club bình thường mà không bị chú ý.
May mắn thay, mọi chuyện diễn ra tốt đẹp nhờ cuộc gặp gỡ tình cờ với Kwon Haeil. Đúng như mong đợi ở một VVIP, anh ta biết khá nhiều về các sự kiện khác nhau và các chính sách hoạt động nội bộ của club. Nhờ anh ta, Kanghyun giờ đã có cơ hội hoàn thiện đề xuất hợp tác với Club WAVE.
Gạt bỏ tất cả những tính toán vào lúc này, Kanghyun không khỏi tò mò về Kwon Haeil.
Cậu đã nghe nói rằng để trở thành VVIP tại một club như thế này, người ta cần phải tiêu hàng chục triệu won trong một ngày.
Một VVIP tại một club hào nhoáng như vậy, một cá nhân giàu có sống trên tầng cao nhất, thuộc tòa nhà văn phòng sang trọng ở trung tâm Gangnam—khó có thể không thắc mắc về nguồn gốc của sự giàu có đó.
Nhưng hỏi trực tiếp không phải là một lựa chọn hay.
Nếu cậu hỏi về thân thế của Haeil hoặc tiền của anh ta từ đâu mà ra, cậu biết rằng câu hỏi tương tự chắc chắn sẽ được trả lại cho cậu.
Và đó không phải là điều mà Kanghyun háo hức trả lời.
Nếu cậu tiết lộ rằng mình là con trai thứ tư của chủ tịch tập đoàn Baekcheong, mọi người sẽ ngay lập tức liên tưởng cậu với danh hiệu "người thừa kế thực sự của Baekcheong Group".
Kanghyun hơi nghiến răng, nhớ lại biểu cảm của ba người anh Omega lớn tuổi của cậu, những người luôn phải cúi đầu.
Tuy nhiên, cậu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, dễ dàng thúc giục Haeil.
"Chỉ cần nó nằm trong giới hạn của tôi, tôi sẽ lắng nghe anh. Anh muốn gì?"
Haeil nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Kanghyun trước khi ghé môi sát tai cậu. Mùi hương sắc bén, sảng khoái của Blue Margarita lướt qua làn da Kanghyun.
"Cho tôi tắm pheromone đi."
Ngay khi nghe thấy những lời đó, Kanghyun không khỏi nhớ lại những lời cậu đã dùng để mô tả Haeil trước đó.
Điên, tên khốn tâm thần.
Cậu nuốt những lời suýt tuôn trào, lộ ra một chút khó chịu. Haeil cười khẩy đáp lại.
"Ừ, tôi biết ngay là cậu sẽ thấy nó ghê tởm mà."
Haeil biết rõ rằng lời nói của anh không phải là thứ để xem nhẹ. Nó không chỉ là một trò đùa ngớ ngẩn—nó quá kỳ lạ để gọi là một trò đùa.
Tắm pheromone không chỉ đơn thuần là bao phủ ai đó bằng pheromone. Đó là việc làm ướt đẫm ai đó hoàn toàn trong đó.
Những người được tắm pheromone sẽ bị choáng ngợp bởi mùi hương của người khác. Đó là điều thường được thực hiện giữa Alpha và Omega trong các mối quan hệ lãng mạn.
Tắm pheromone là một cách để đánh dấu nhau là thuộc về nhau—hoặc để tránh những tiến bộ không cần thiết hoặc để tận hưởng sự thoải mái và viên mãn khi được bao quanh bởi pheromone của người kia.
Nó có thể kéo dài từ nửa ngày đến cả ngày.
Vậy mà, Haeil lại yêu cầu Kanghyun cho anh pheromone của cậu trong khoảng thời gian đó.
Họ không phải là người yêu , và cả hai đều là Alpha.
Việc một Alpha tắm pheromone cho một Alpha khác là điều hầu như chưa từng thấy. Ngay cả các cặp Alpha hiếm khi thử nó trừ khi họ khá lập dị.
Pheromone của Alpha vốn đã hung hăng.
Trong khi một Omega có thể hưng phấn hoặc chóng mặt khi tắm pheromone với một Omega khác, thì đó lại là một câu chuyện hoàn toàn khác đối với các Alpha.
Chỉ cần tiếp xúc với pheromone của một Alpha khác có thể gây ra một căng thẳng nguy hiểm, như cuộc săn mồi giữa họ. Nếu họ hoàn toàn đắm mình trong pheromone của nhau, người nhận sẽ vô cùng khó chịu. Bản thân Haeil có lẽ cũng biết điều này quá rõ từ cuộc gặp gỡ trước đó của họ.
Vậy mà, Haeil mỉm cười, một khuôn mặt nói rằng anh hoàn toàn ổn với tất cả những điều đó.
"Cậu đã nói cậu sẽ làm, miễn là nó nằm trong giới hạn của cậu."
Đây không phải là một trò đùa. Ánh mắt kiên định của Haeil không hề có chút do dự nào.
"Ngoài ra, tôi là người nhận nó. Cậu, Baek Kanghyun sẽ chỉ giải phóng pheromone của cậu thôi. Không có rủi ro nào cho cậu cả."
"Không phải là vấn đề đó."
Kanghyun đáp trả, đẩy Haeil ra bằng tay đang cầm ly Negroni. Những cơ bắp săn chắc bên dưới chiếc áo sơ mi mỏng của Haeil—một lời nhắc nhở chắc chắn rằng Kwon Haeil chắc chắn là một Alpha.
"Một Alpha cho Alpha khác tắm pheromone chỉ gây khó chịu thôi."
"Tôi biết."
"Vậy tại sao anh lại nói điều đó dễ dàng như vậy?"
"Không dễ đâu. Tôi đã suy nghĩ rất kỹ về điều đó."
‘khuôn mặt tươi sáng như vậy... nói đã suy nghĩ rất kỹ... là sao ?’
Kanghyun nheo mắt nhìn Haeil thở dài.
"Lý do của anh là gì?"
Kanghyun hỏi, đưa tay vuốt tóc, ra vẻ bất ngờ.
"Không Alpha nào lại yêu cầu một Alpha lạ mặt tắm pheromone cho mình cả, trừ khi họ bị điên."
"Tôi đoán chắc tôi phải bị điên rồi."
"Nếu anh không cho tôi một câu trả lời thích đáng, tôi sẽ không làm."
"Tôi sẽ nói cho cậu biết nếu cậu đồng ý làm."
Haeil đáp trả mọi điều Kanghyun nói, giờ tinh nghịch liếc nhìn cậu.
"Cậu là người đã nói cậu sẽ làm, cậu Baek Kanghyun. cậu không nuốt lời mà, đúng không? Không đời nào thế nhỉ."
Sự khiêu khích rẻ tiền rõ ràng là có chủ ý, Kanghyun không cần phải cắn câu.
Nhưng, như Haeil đã đoán, Kanghyun không phải là kiểu người coi nhẹ lời nói của mình. Cậu không phải là người trốn tránh trách nhiệm.
Cậu nói cậu sẽ đồng ý, nhưng miễn là nó nằm trong giới hạn của mình, cậu đã thực sự muốn nói như vậy.
Và việc tắm pheromone với một Alpha khác chắc chắn không vượt quá giới hạn đó.
Cuối cùng, Baek Kanghyun là người nhượng bộ trước.
"Được thôi. Tôi sẽ làm."
Một nụ cười hài lòng, rạng rỡ nở trên khuôn mặt Haeil.