Chương 16
Kể từ sau lần "tắm" pheromone từ Kanghyun, Haeil gần như nằm bẹp dí trên giường suốt cuối tuần. Hôm sau, anh lại phải ra ngoài cả ngày vì sự kiện tổ chức tại câu lạc bộ.
Dù thời gian trôi qua, tâm trí anh vẫn bị ám ảnh bởi Baek Kanghyun. Anh không thể hiểu tại sao một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng, thường thấy ở Omega, lại phát ra từ Kanghyun, một Alpha trội. Anh thậm chí còn cân nhắc rằng, Kanghyun bị nhiễm mùi từ người khác, nhưng khả năng một người nhạy cảm với pheromone như anh nhầm lẫn, là hoàn toàn không thể.
Quan trọng hơn, cái vị ngọt trong cơn "tắm" pheromone chứng tỏ đó chắc chắn là mùi hương của Kanghyun.
Tất nhiên, Haeil tò mò muốn chết.
"Tại sao cậu ta lại có mùi hương đó? Nó bắt đầu từ khi nào? Có ai khác nhận ra không?"
Haeil vốn dĩ không thể cưỡng lại việc khám phá những điều khơi gợi hứng thú, và sự thôi thúc tìm hiểu sự thật đang khiến anh phát điên.
Anh biết mình không thể mù quáng lao vào hỏi han.
Lần gặp trước của họ kết thúc trong thảm họa. Ánh mắt băng giá của Kanghyun khi ấy chứa đầy sát khí, và thái độ đề phòng cực độ của cậu rõ ràng không phải trò đùa
Anh không ngốc đến mức dồn ép một người như Baek Kanghyun bằng những câu hỏi xâm phạm. Làm vậy chỉ khiến giữa họ dựng lên một bức tường kiên cố, Haeil sợ rằng anh sẽ không bao giờ có thể phá vỡ nó.
Và đó là điều duy nhất anh không thể để xảy ra.
"Haah..., mình chỉ muốn ngửi lại mùi hương đó thôi."
Mùi hương ngọt ngào của pheromone Kanghyun vẫn còn vương vấn trong tâm trí anh. Anh có thể làm bất cứ điều gì để được ngửi lại nó.
" chưa bao giờ mình thèm thuồng như thế này, cai thuốc lá sau 10 năm nghiện còn dễ hơn."
Cơn 'tắm' pheromone không chỉ đánh gục thể xác anh. Giờ đây, nỗi khao khát được hít lại mùi hương ngọt ngào ấy đang dày vò anh từng giây, như một cơn nghiện không thể cưỡng lại. Càng tò mò về Kanghyun, anh càng thèm muốn mùi hương của cậu - một ham muốn mù quáng, cháy bỏng đến mức gần như vượt ngoài tầm kiểm soát.
Anh phải tìm cách tiếp cận Kanghyun. Anh tin rằng chỉ bằng cách phá vỡ những bức tường lạnh lùng mà Kanghyun đã dựng lên, anh mới có thể đắm mình trong mùi hương say đắm đó một lần nữa.
Vì vậy, Haeil quyết định lần này sẽ làm mọi chuyện rõ ràng.
Nếu Baek Kanghyun cảnh giác với anh như vậy, có lẽ vì anh đã phát hiện ra "bí mật" của Kanghyun. Trong trường hợp đó, tất cả những gì anh cần làm là trấn an Kanghyun – làm rõ rằng anh không có ý định lợi dụng bí mật đó hay tiết lộ nó cho ai cả. Nếu anh có thể truyền tải thông điệp đó, Kanghyun sẽ yên tâm hơn thôi.
Trong cơn tuyệt vọng muốn khám phá mọi thứ về Kanghyun, đây là con đường duy nhất phía trước.
"á từ từ...chết tiệt! Mình phải gặp cậu ấy mới nói được gì chứ!"
Haeil nhận ra quá muộn, rằng mình đã ngây thơ đến mức nào.
Kể từ khi quyết định đối mặt với Kanghyun, Haeil bắt đầu có thói quen làm việc muộn. Mỗi ngày, anh cố ý trễ hơn một hai tiếng so với thường lệ. Dù công việc thực chất chỉ là đến câu lạc bộ để kiểm tra qua loa rồi thư giãn, anh vẫn cố tình kéo dài thời gian ở lại - như thể đang chờ đợi điều gì đó, hay đúng hơn là chờ đợi một ai đó
Sau vài ngày trì hoãn thời gian làm việc, anh ra khỏi nhà vào khoảng nửa đêm.
Tuy nhiên, khi anh đến, nhà Kanghyun vẫn im lặng. Anh bấm chuông liên tục trong mười phút, gọi tên Kanghyun và gõ cửa, nhưng không có gì thay đổi. Ngay cả những ngày cuối tuần cũng không khác.
Baek Kanghyun không biến mất hoàn toàn.
Bất cứ khi nào Haeil trở về nhà vào sáng sớm, xe của Kanghyun đều được đỗ gọn gàng trong gara dưới tầng hầm. Haeil biết ít nhất cậu vẫn ghé qua nhà để ngủ một lát trước khi ra ngoài trở lại.
Dù vậy, Haeil không vô tâm đến mức xông vào đánh thức Kanghyun giữa đêm. Cuộc gặp cuối cùng của họ đã để lại một dư vị khó chịu, và đánh thức cậu vào giữa đêm chỉ khiến mọi thứ tệ hơn.
Vì đã kiên trì hết mức có thể, Haeil quyết định bỏ làm hoàn toàn vào hôm đó.
Sau tất cả, anh có một cuộc họp với giám đốc mới tại BC Holdings vào chiều hôm sau. Anh không thể thức khuya tiệc tùng cả đêm như mọi khi.
ở nhà chuẩn bị cho cuộc họp, Haeil quyết tâm tối nay sẽ gặp Kanghyun, dù muộn đến đâu.
Khoảnh khắc thức dậy chiều hôm đó, kế hoạch của Kwon Haeil rất đơn giản. Anh đi đi lại lại giữa bãi đậu xe dưới tầng hầm và hành lang, liên tục kiểm tra xem Kanghyun đã về chưa.
Việc này kéo dài hàng giờ, và đến quá nửa đêm, Haeil đã đạt đến giới hạn.
Khuôn mặt Haeil dần méo mó thành một biểu cảm thất vọng.
"Chết tiệt. Vậy ra chỉ có mình mình tuyệt vọng ở đây thôi à?"
Giọng anh đầy khó chịu, anh thở dài, cố gắng kiềm chế cơn giận.
"Haah..., người đang vội thì lại phải chờ đợi sao?"
Anh hít một hơi thật sâu, vuốt ngược tóc mái.
"Mình có nên để lại một lời nhắn không? Nhét một mẩu giấy dưới cửa nói rằng chúng ta cần nói chuyện? Nhưng mình đã đợi quá lâu ngày hôm nay rồi, mình không thể từ bỏ."
Mải mê suy tư, Haeil xoay người. Tuy nhiên, đôi chân anh không đi về phía nhà mình, mà hướng về phía thang máy.
"Được thôi. Mình sẽ đợi ở gara đậu xe. Ngày mai là ngày làm việc, nên cậu ấy sẽ phải quay lại để đi làm thôi."
Sau một ngày dài chờ đợi, Haeil bước vào thang máy.
Ngay khi những ngón tay dài của anh lơ lửng trên nút "B4" để xuống tầng hầm, thang máy tự động di chuyển.
[Đang xuống,] giọng nói thông báo.
Môi Haeil cong lên thành một nụ cười tinh tế.
Sự khó chịu đã sôi sục bên trong anh biến mất trong tích tắc.
2:17 sáng.
Một chiếc sedan đen bóng loáng tiến vào bãi đậu xe ngầm của tầng thứ tư. tay lái không ai khác chính là Baek Kanghyun, không phải tài xế quen thuộc của cậu.
Không phải Kanghyun phiền toái với tài xế Yoon. Ông Yoon đã ở bên cậu từ nhỏ, luôn ở đó cho đến khi cậu trưởng thành..
Nhưng Kanghyun ghét việc bắt ông Yoon làm việc quá sức vào đêm khuya rồi gọi ông quay lại vào lúc rạng sáng.
Trong khi thư ký riêng của cậu - Jeong Wonwoo, là một Alpha có thể đáp ứng những yêu cầu khắt khe, thì ông Yoon chỉ là một Beta bình thường như bao nhân viên khác. Nếu bắt nhân viên làm việc quá sức, hiệu suất của họ sẽ giảm sút, và chính Kanghyun cũng chỉ tự chuốc lấy phiền toái
Nhưng đó không phải là lý do duy nhất cậu chọn tự lái xe.
Ông Yoon, giống như Jeong Wonwoo, đã được cha cậu đích thân giao cho cậu.
Cho đến giờ, cha cậu đã cho cậu một mức độ tự do nhất định. Ông không kéo cậu đi các cuộc họp kinh doanh hay đẩy cậu vào sự chú ý của công chúng. Ngay cả trong vô số công ty con mà Kanghyun đã làm việc, cha cậu vẫn hạn chế khoe khoang lý lịch của Kanghyun, để cậu sống như một nhân viên bình thường. Tất nhiên, những tin đồn về cậu là không thể tránh khỏi.
Tuy nhiên, khi Kanghyun chính thức gia nhập BC Holdings, dường như cha cậu không có ý định để cậu tiếp tục được tự do như vậy.
Sự hiện diện của ông Yoon và Jeong Wonwoo, cả hai đều do cha cậu chọn, là bằng chứng cho điều đó.
Trên bề nổi, họ có vẻ là một tài xế và thư ký điển hình, nhưng thực tế, cả hai đều là những vệ sĩ được đào tạo bài bản từ Tập đoàn Baekcheong.
Dù là an ninh hay bất cứ việc gì khác, cả hai đều là những chuyên gia có đủ kỹ năng trong lĩnh vực của họ. Nhưng với Kanghyun, sự có mặt của họ chẳng khác nào vật cản, thay vì hỗ trợ như mong đợi.
"haiz, cũng được, họ vẫn cho mình một số tự do, ít nhất là bây giờ."
Cả hai người đều ngần ngại khi được yêu cầu rời làm sớm, nhưng cuối cùng vẫn làm theo lệnh. Có lẽ đó là một hành động cân nhắc, cho phép cậu thư giãn một lúc, nhưng điều đó sẽ không kéo dài. Một khi hợp đồng được hoàn tất và dự án đang tiến triển, họ sẽ không để cậu ra khỏi tầm mắt dễ dàng như vậy.
"Có phải cha lo lắng các anh trai mình sẽ làm gì đó? Sau tất cả mọi chuyện?"
Cậu khẽ cười.
"Thành thật mà nói... thà họ làm vậy còn hơn."
Kanghyun bước ra khỏi xe với một nụ cười cay đắng. Mang theo một chiếc cặp dày cộp, cậu tiến về phía thang máy. Bước chân cậu nặng nề hơn bình thường, và ánh mắt cậu lộ rõ vẻ kiệt sức - một sự mỏi mòn không thể giấu nổi dù đã cố kìm nén.
"Mình có thể ngủ khoảng ba tiếng."
Tính toán thời gian nghỉ ngơi, Kanghyun ấn nút thang máy. Thang máy, vốn đang ở trên tầng áp mái, bắt đầu xuống nhanh chóng.
"Mình nên xem lại bản đề xuất lần cuối trước khi ngủ nữa."
Kanghyun bắt đầu chuẩn bị tinh thần cho cuộc họp sắp tới với CEO của Club WAVE. Vì đã quá nửa đêm, cuộc họp sẽ được lên lịch vào chiều nay.
‘Dù không biết CEO là ai, nhưng trừ khi hắn ta mất trí, chắc chắn sẽ không thể từ chối đề nghị này. Kế hoạch đã được tính toán kỹ lưỡng - chỉ cần không có biến cố bất ngờ, mọi thứ sẽ diễn ra trơn tru. Giờ chỉ việc bám sát kịch bản đã định....’
Ding—
Tiếng chuông nhẹ nhàng của thang máy đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
[Cửa mở ra.]
Khi bước về phía trước, Kanghyun va vào một vật gì đó rắn chắc. Hai bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy cậu.
"Lại nữa hả?"
Một giọng nói quen thuộc kéo cậu ra khỏi mơ màng. Kanghyun chớp mắt, ngẩng đầu lên để gặp một khuôn mặt mà cậu đã lâu không gặp.
"Có phải đi thẳng mà không nhìn là sở thích của cậu Baek Kanghyun không?"
Kwon Haeil, với nụ cười đặc trưng, nói từ bên trong thang máy.
"Vì tôi cũng vậy đấy."