Định Mệnh Alphega - Chương 17

Chương 17:

Kanghyun khá bất ngờ với cuộc chạm trán này, nhưng may mắn là cậu không phải là người dễ bộc lộ cảm xúc, nên vẫn giữ được vẻ mặt gần như vô cảm.

Thông thường, cậu rất cẩn thận khi bước đi. Tuy nhiên, thang máy và bãi đậu xe ngầm chỉ dành cho cư dân tầng cao nhất, nên ít khi cậu gặp ai, khiến cậu hơi lơ là.

‘Anh ta không nên ở nhà giờ này mới đúng.’

Kwon Haeil thường ra ngoài mỗi khi Kanghyun về nhà. Dù là đi làm hay đi hộp đêm, ít nhất một trong những chiếc xe của anh ta đều không có mặt sau nửa đêm. Nhìn lại thì những chiếc xe Kanghyun thấy sáng nay vẫn ở đó.

Hôm nay, Kwon Haeil ăn mặc giản dị đến bất ngờ. Anh mặc áo phông trơn bên ngoài áo khoác cardigan mỏng, quần thể thao đen rộng thùng thình và dép lê hở ngón, lộ ra những ngón chân được xếp ngay ngắn. Trông như thể anh vừa bước ra từ cửa hàng tiện lợi, chứ không phải chuẩn bị đi chơi. Nhưng Kanghyun nghĩ với trang phục này Haeil vẫn có thể dễ dàng đến hộp đêm.

Dù thế nào, Kanghyun cũng không muốn trò chuyện với anh. Anh ta đi đâu vào giờ này không phải việc của cậu. Khi Kanghyun bước vào thang máy, Haeil cũng bước theo, như thể không có ý định xuống. Cảm giác giống hệt lần cuối họ gặp nhau.

Haeil hỏi:

"Công ty nào mà bắt cậu làm việc đến tận giờ này vậy? Đây đâu phải lần đầu."

Một âm thanh nhỏ vang lên, như tiếng vỡ của thứ gì đó rất nhỏ.

"Tôi thực sự ... rất muốn ...đập phá thứ gì đó ngay bây giờ."

Kanghyun im lặng. Haeil nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của cậu rồi hỏi lại:

"Tôi có nên báo cáo họ với hội đồng lao động không? Vì tội bóc lột nhân viên?"

"Đừng có nói linh tinh."

"Tôi không nói linh tinh. Tôi nghiêm túc đấy."

Ngày càng khó chịu với những lời qua lại này, Kanghyun đưa tay định nhấn nút "đóng cửa". Nhưng ngay khi ngón tay cậu chuẩn bị chạm vào, Haeil nắm chặt lấy cổ tay cậu.

"Cậu lúc nào cũng mất kiên nhẫn thế à?"

Ánh mắt sắc bén của Haeil phân tích từng chi tiết nhỏ nhặt của Kanghyun.

"Hay là chỉ khi cậu ở trước mặt tôi thôi?"

Kanghyun trừng mắt lạnh lùng nhìn anh. tưởng rằng, Haeil sẽ chùn bước, nhưng ngược lại, anh ta lại mỉm cười, như thể hoan nghênh cái nhìn mãnh liệt đó sau một thời gian dài vậy.

"Lần trước tôi cũng thấy vậy ấy. Cậu thực sự đáng sợ khi nổi nóng nhỉ, cậu Baek Kanghyun?."

giọng của Haeil không hề sợ hãi, có vẻ như anh ta đang rất vui.

Với Kanghyun, thì hành vi tùy tiện, không kiềm chế của Haeil càng khiến cậu khó chịu hơn.

Kể từ lần đó - cái ngày cậu trút cả bầu trời pheromone lên Haeil như một 'lời cảm ơn' sau chuyến tham quan hộp đêm - đây là lần đầu họ đối mặt trực tiếp. Ký ức về cái kết đắng chát hôm ấy vẫn còn vương vất trong tâm trí Kanghyun

"Cậu có biết tại sao alpha như tôi lại yêu cầu cậu tắm pheromone không?"
"Bởi vì đó là cách tốt nhất để cảm nhận một mùi hương—chỉ sau quan hệ tình dục."
"Cậu có một mùi hương ngọt ngào."
"Một mùi hương ngọt ngào đến nỗi nó đang khiến tôi phát điên."

Ngay cả khi cậu đang làm việc không ngừng nghỉ tại BC Holdings sau cuối tuần đó, những lời của Haeil vẫn tiếp tục ám ảnh cậu.

Mùi hương ngọt ngào?
Không đời nào chuyện đó lại xảy ra với mình.
Mình là một Alpha trội
cơ mà.

Cậu lặp đi lặp lại suy nghĩ đó trong đầu. Nhưng những câu hỏi "nếu thì" và "có thể" dai dẳng vẫn không ngừng ám ảnh cậu.

Kanghyun không phải chưa từng tiếp xúc với những Alpha/Omega trội khác. Nhưng tất cả bọn họ đều chỉ nhìn thấy lớp vỏ hoàn hảo cậu dày công xây dựng - một Alpha trội không tì vết. Chưa một ai có thể nhận ra sự khác biệt ẩn sâu, càng không dám nghi ngờ thân phận thật sự của cậu

Ngoại trừ một người.

Tại một buổi dạ tiệc không chính thức mà cha cậu kéo cậu đến, có một người đàn ông, sau khi nhìn Kanghyun kỹ lưỡng, đã thì thầm với vẻ mặt lo lắng:

"Tôi sẽ cho cậu tên một bệnh viện. cậu nên cân nhắc việc kiểm tra lại ở đó đi."

Bệnh viện mà anh ta gợi ý chuyên về những đặc điểm di truyền hiếm gặp. Chỉ đến lúc đó Kanghyun mới biết người đàn ông đó là một Omega trội đặc biệt nhạy cảm—nhạy cảm đến mức cần phải thêm từ "cực trội" vào.

Kwon Haeil cũng nhận ra điều gì đó bất thường về cậu—một mùi hương ngọt ngào. Có lẽ anh ta là một Alpha cực trội, có sự nhạy cảm tương tự như Omega mà Kanghyun đã gặp tại buổi dạ tiệc?

Tưởng tượng đến điều đó thôi cũng khiến tim Kanghyun đập loạn nhịp.

Đó là một bí mật mà không ai được phép biết. Không phải cha cậu, không phải những người anh trai, không ai cả. Đối với họ, Kanghyun phải là một Alpha trội hoàn hảo, không có bất kỳ tì vết di truyền nào. Vậy mà, một người đàn ông—một người hàng xóm—bằng cách nào đó đã phát hiện ra bí mật đó.

Trong nhiều năm, Kanghyun đã được huấn luyện để đảm bảo không ai có thể sử dụng điểm yếu của cậu để chống lại cậu. nhưng giờ đây, cậu đang bị mắc kẹt trong một tình huống lố bịch như vậy.

Nhưng điều đó không quan trọng. Dù sao thì cũng sẽ không ai tin Kwon Haeil. Nếu tin đồn bắt đầu lan truyền, chúng có thể dễ dàng bị dập tắt. Nếu tin đồn lan quá xa, cậu sẽ chỉ cần tạo ra một sự phân tâm lớn hơn để làm lu mờ nó—giống như cha cậu vẫn luôn làm. Dù cậu không thích cách giải quyết vấn đề như vậy.

Vì vậy, cậu chỉ cần tiếp tục như mọi khi, giả vờ là Alpha trội 100%. Cậu đã sống như thế này cả đời và sẽ tiếp tục như vậy.

Nhưng dù cố gắng tập trung vào công việc, những suy nghĩ về Haeil và ngày hôm đó vẫn tiếp tục làm phiền cậu. Rồi cậu đã vùi mình vào công việc để cố gắng quên đi.

Ít nhất, khi cậu bị ngập trong công việc, cậu không có thời gian hay sức lực cho những thứ vô ích. Kwon Haeil rời đi vào buổi tối và chỉ trở về vào buổi sáng. Nếu Kanghyun làm việc muộn và rời văn phòng sau đó, cơ hội họ gặp nhau là rất ít.

Rõ ràng là Kwon Haeil cũng không có những kỷ niệm đẹp về ngày hôm đó. Kanghyun đã dội vào anh ta một trận pheromone, áp đảo anh đến mức suy sụp. Đến cuối cùng, Haeil đã quỳ gối, bị đè bẹp dưới sức mạnh pheromone của Kanghyun. Đối với một Alpha trội, không có sự sỉ nhục nào lớn hơn.

Nếu có gì thì anh ta phải thấy Kanghyun thật đáng ghét, chứ không phải tươi cười như bây giờ.

Cách Haeil hành động— như không có chuyện gì xảy ra, hoặc tệ hơn, như thể họ đã trở nên thân thiết hơn—là điều mà Kanghyun không thể hiểu được.

'Anh ta không thể nào quên mọi chuyện được......'

Kanghyun nhìn thẳng vào mắt Haeil, cậu cũng nhìn anh không hề do dự.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, họ nhìn nhau chằm chằm.

Tiếng chuông thang máy nhẹ nhàng vang lên, báo hiệu cửa sắp đóng. Khi giọng nói tự động thông báo [Đang đi lên], cánh cửa trượt đóng lại. Lúc đó Haeil mới buông cổ tay Kanghyun ra.

"Trông rất hợp với cậu đấy."

Haeil nhận xét ngay khi cửa thang máy đóng lại. Đôi mắt anh táo bạo đảo qua Kanghyun.

Trang phục thường ngày của Kanghyun trang trọng hơn: áo sơ mi, cà vạt và bộ vest may đo đắt tiền. Phụ kiện của cậu chỉ là một chiếc đồng hồ xa xỉ nổi tiếng.

Kanghyun đang mặc một bộ vest, hoàn chỉnh với áo ghi lê. Chiếc đồng hồ của cậu đã được thay bằng một phiên bản giới hạn từ một thương hiệu xa xỉ, và cổ tay áo sơ mi của cậu—có thể thấy bên dưới tay áo khoác—được trang trí bằng khuy măng sét hình vuông màu đen bóng lấp lánh dưới ánh đèn. Chiếc kim cài cà vạt bằng bạc cũng toát lên vẻ tinh tế.

Cứ như thể cậu đã được thăng chức chỉ trong vài ngày. Ngoại hình của cậu đã thay đổi đáng kể.

Tuy nhiên, nó không hề kỳ lạ hay lạc lõng. Ngược lại, nó rất hợp với cậu và tự nhiên như thể đây mới là con người thật của Baek Kanghyun.

Dù Haeil khen ngợi chân thành, Kanghyun vẫn không vui.

Đêm trước khi cậu nhạm chức Giám đốc Tài chính của BC Holdings, một số lượng lớn hộp đã được gửi đến nhà cậu. Mỗi hộp đều có logo của các thương hiệu xa xỉ nổi tiếng thế giới. Bên trong là những bộ vest được may đo hoàn hảo theo số đo chính xác của Kanghyun, một loạt quần áo giản dị nhưng cũng đắt tiền không kém, một vài đôi giày da thủ công được làm bởi những nghệ nhân giỏi nhất, một loạt các phụ kiện và hơn mười chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn.

Người giao hàng là một khuôn mặt quen thuộc. Anh ta đưa một tấm thiệp trang trọng, lịch sự. Trên tấm thiệp có hai câu được viết bằng chữ viết tay tao nhã:

Hành xử cho đúng mực.
Hãy
cân nhắc sức nặng của vị trí con đang nắm giữ.

Chỉ hai câu thôi, nhưng khi Kanghyun đọc, ngực cậu thắt lại. Cứ như thể có thứ gì đó nặng nề và rắn chắc đè nặng lên cậu.

Cậu không thể từ chối những gì đã bị ép buộc lên cậu.

Mọi thứ không còn như trước, khi cậu làm việc mà không tiết lộ danh tính của mình và chỉ là một nhân viên bình thường. Tại BC Holdings, Baek Kanghyun giờ đây là người kế vị chính thức của chủ tịch Baekcheong Group. Mọi thứ—từ vẻ bề ngoài đến những chi tiết nhỏ nhất trong hành vi của cậu—đều phải đáp ứng những tiêu chuẩn cao nhất. Tiêu chuẩn của cha cậu.

Đầu cậu bắt đầu nhức nhối, có lẽ vì cậu đang nhớ lại những ký ức khó chịu. Cậu vẫn ổn khi vùi mình vào công việc, nhưng lại dễ bị tổn thương bởi căng thẳng từ những cảm xúc cá nhân như này.

Đúng lúc đó, giọng của Kwon Haeil kéo cậu ra khỏi những suy nghĩ.

"Cậu ổn chứ?"

Bàn tay mát lạnh, chắc chắn của Haeil chạm nhẹ vào trán hơi nóng của Kanghyun. Khi Kanghyun ngẩng đầu lên,  Haeil đang đứng ngay trước mặt. Lần này, anh ta không còn cười, vẻ mặt nghiêm túc khi nhìn Kanghyun.

"Cái quái gì thế, sao cậu lại nóng như vậy?"

Khuôn mặt Haeil nhăn lại.

"Chết tiệt, họ bắt một đứa trẻ làm việc vất vả đến mức nào vậy?"

'Đứa trẻ?'

Kanghyun hơi bất ngờ khi Haeil đột nhiên gọi cậu là ‘đứa trẻ’. Lần cuối cùng ai đó nói chuyện với cậu như vậy là khi nào?

"Nếu một Alpha bị vắt kiệt sức đến mức phát ốm, thì những người khác chắc chết hết một nửa rồi. Họ đang điều hành loại công ty rác rưởi gì vậy?!"

Những lời thô lỗ của Haeil tuôn ra, pha lẫn sự khó chịu. Nhưng trái ngược với giọng điệu thô lỗ, bàn tay lạnh của anh ta trên trán Kanghyun lại vô cùng nhẹ nhàng.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo