Định Mệnh Alphega - Chương 18

Chương 18:

"Sao mình lại phải nghĩ ngợi về chuyện này nhỉ? Thật ngốc!"

Kanghyun tự nhủ. Có lẽ sự bình thường và thái độ thân thiện của Haeil khiến cậu khó chịu. Trong khi chuyện ở thang máy ám ảnh Kanghyun suốt nhiều ngày, Haeil dường như không hề bận tâm. Điều này khiến Kanghyun thất vọng.

Cậu nhẹ nhàng gạt tay Haeil ra, lạnh lùng nói:

"Anh cứ lo việc của anh đi. Anh sắp đi rồi còn ?"

"Đi đâu? Không."

"Vậy sao anh lại ở trong thang máy?"

Haeil ngượng ngùng cười toe toét:

"Tôi hy vọng sẽ gặp được cậu hôm nay."

Câu trả lời này khiến Kanghyun bất an.

Tại sao anh ta lại muốn gặp mình? Định tống tiền mình vì mùi hương ngọt ngào đó sao?

"Anh muốn gì từ tôi?" Cậu buột miệng hỏi.

Haeil muốn gì từ cậu? Tiền bạc? Địa vị? Danh tiếng? Kanghyun chỉ nghĩ đến những thứ mà người khác có thể đòi hỏi. Nếu Haeil là Omega, có lẽ anh ta sẽ muốn một đêm bên nhau, hoặc thậm chí là làm người tình của Kanghyun. Nhưng Haeil là Alpha. Chắc chắn không phải như vậy.

Không, dù anh ta có tống tiền mình, mình cũng không thể nhượng bộ được.

Thừa nhận yêu cầu của Haeil đồng nghĩa với việc thừa nhận rằng, với tư cách là Alpha, cậu lại sở hữu pheromone mà cậu không nên có. Dù Kwon Haeil muốn gì, Kanghyun chỉ có thể từ chối.

"Tôi không muốn gì cả."

Nhưng từ chối chỉ có ý nghĩa khi người kia có ý định đòi hỏi.

"Tôi chỉ đến vì muốn gặp cậu thôi. Không được sao?"

Kanghyun không biết phải đáp lại thế nào với một người không đòi hỏi gì. Cậu chưa từng gặp tình huống như vậy. Cậu chỉ có thể lặp lại những lời của Haeil trong đầu:

Anh ta chỉ muốn gặp mình? Tại sao?

Cậu nhanh chóng gạt bỏ điều đó:

Không, không thể nào.

Haeil không biết danh tính thật của Kanghyun, nên có lẽ anh ta không nghĩ đến những yêu cầu về vật chất hay địa vị. Có lẽ anh ta chỉ thích trêu chọc cậu, hoặc muốn trả thù vì chuyện hôm trước. Dù là gì, Kanghyun cũng không có ý định nhượng bộ. Điều đó có thể trở thành điểm yếu của cậu.

Ting— Thang máy báo đến nơi.

"Không được sao? Cậu không trả lời tôi à?"

Thay vì đáp lại, Kanghyun đẩy Haeil ra, bước về phía cửa thang máy. Haeil bước theo.

"Vậy cậu không nói không, coi như tôi được gặp cậu thường xuyên nhé. Dù sao thì chúng ta cũng là hàng xóm."

Kanghyun khó chịu. Cậu khó chịu vì giọng điệu vui vẻ của anh, hay vì sự thật không thể tránh khỏi đằng sau từ "hàng xóm"?

"Chỉ vì là hàng xóm thì chúng ta phải gặp nhau thường xuyên sao?"

"Ba năm rồi mới có người chuyển đến bên cạnh tôi đấy. Tôi cô đơn lắm, cậu biết không?"

"Anh không có vẻ gì là cô đơn khi anh đang ôm ấp Omega kia ngoài cửa kìa."

"Thì chính vì cô đơn nên tôi mới làm vậy. Nhưng tôi chưa dẫn ai về nhà kể từ đó. Tôi thề đấy."

Bất chấp giọng điệu lạnh lùng của Kanghyun, Haeil vẫn vui vẻ luyên thuyên. Anh đi ngay đến cửa, Kanghyun đột ngột dừng lại.

"Nghe này, anh Kwon Haeil."

Kanghyun quay lại, giải phóng pheromone của mình như một cú đấm vô hình. Sự thù địch và hung hăng trong pheromone của cậu không làm Haeil bối rối, nụ cười của anh không hề nao núng.

"Để tôi nói rõ, tôi không thích anh Kwon Haeil."

Bỗng vẻ mặt Haeil nao núng, cơ thể anh phản ứng lại. Nhưng nó không kéo dài lâu.

"Tại sao? Vì tôi biết 'bí mật' của cậu à?" Haeil nghiêng đầu, nụ cười vẫn trên môi.

"Cậu sợ tôi sẽ tống tiền cậu sao?"

Nhận xét nhẹ nhàng chỉ khiến pheromone của Kanghyun mạnh mẽ hơn, tạo nên một áp lực ngột ngạt. Haeil cảm thấy sức nặng trên cổ, một cảm giác khiến anh rùng mình.

"Cứ làm thử xem."

Đôi mắt của Baek Kanghyun sắc bén như dao găm, ánh mắt tràn ngập ý định giết người:

"Thử xem, nếu anh muốn chết."

Sức mạnh áp đảo của pheromone Alpha của Kanghyun bao trùm lấy Haeil.

Nụ cười của Haeil không hề dao động. Thay vào đó, anh khéo léo giải phóng pheromone của mình, dễ dàng làm chệch hướng sự trỗi dậy hung hăng của Kanghyun.

"Đáng sợ nhỉ? Sợ quá điii." Haeil nhún vai:

"Nhưng đừng lo. Tôi sẽ không đi ba hoa với ai đâu. Đó thực sự là lý do tôi muốn gặp cậu, để nói với cậu điều đó."

Haeil không có ý định chia sẻ bí mật của Baek Kanghyun với ai. Đôi mắt anh nheo lại khi nhìn Kanghyun.

Không gì quý giá bằng một bí mật mà chỉ mình tôi biết.

Một Alpha mạnh mẽ như Kanghyun lại có pheromone Omega là điều không ai tin được. Thực tế là, không ai nhận ra mùi hương của Kanghyun tại club, dù mọi người đã khiêu vũ rất gần nhau. Nhưng Kwon Haeil nhận ra nó.

Chỉ mình anh mới có thể tận hưởng mùi hương ngọt ngào mà Baek Kanghyun mang theo, mang lại cho anh một cảm giác thỏa mãn độc quyền. Anh luôn thích từ "độc quyền", nhưng chưa bao giờ nó thỏa mãn đến thế.

Những sự kiện ngày hôm đó cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí Haeil. Khoảnh khắc anh cảm nhận được mùi hương ẩn giấu của Kanghyun trong buổi tắm pheromone. Mặc dù chỉ thoáng ngửi thấy nó, nhưng anh khao khát mùi hương đó hơn bao giờ hết.  như có dòng điện chạy qua người, anh cho mình sắp phát điên rồi. Tuyệt vọng kìm nén những bản năng này, Haeil buộc mình phải tỏ ra thờ ơ.

"Nếu cậu không tin tôi, cứ viết hợp đồng hoặc ghi âm lại đi. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cậu muốn."

Có phải vì anh ta quá bình tĩnh mới là vấn đề không? Lời nói của Haeil nghe có vẻ quá nhẹ nhàng. Tất cả sự bất an đã tích tụ dần biến mất....Cảm giác như mọi gánh nặng mà Kanghyun đã mang theo từ lâu đang bị chế giễu.

Đó là điều đã kéo tâm trạng của Kanghyun xuống đáy vực thẳm:

"... Đó là điều tôi không thích ở anh."

Việc Kwon Haeil không biết điểm dừng , thực sự khiến Kanghyun khó chịu. Cậu không muốn giao du với anh ta nữa. Kanghyun thu lại pheromone và quay về phía cửa:

"Tôi tin anh. Nếu anh cần ai đó để giải trí, hãy đi tìm Omega. Đừng làm phiền một người đã mệt mỏi như tôi."

Khi cậu với lấy nắm đấm cửa, một bóng người khác xuất hiện trên bề mặt nhẵn mịn của cửa.

"Lạ thật.... Hôm nay tôi đã làm gì sai sao?"

Haeil bước lên phía sau Kanghyun, bàn tay rắn chắc của anh áp vào cửa, chặn nó mở ra:

"Tôi không gây sự. Tôi đã nói chuyện tử tế. Cậu không thích điều gì à?" Giọng nói của Haeil vang lên ngay bên tai Kanghyun.

"Tôi đã nói tôi sẽ giữ bí mật mà, đúng không? Tôi sợ cậu đến mức không dám tống tiền cậu. Dù ai có cố gắng lay chuyển tôi, tôi cũng không dao động đâu."

Hơi thở của Haeil phả vào tai khiến Kanghyun giật mạnh đầu lại, trừng mắt nhìn anh. Dù ánh mắt cậu sắc bén, Haeil vẫn không lùi bước.

"Tôi muốn hòa đồng với anh hơn ...Tôi đã nói rồi, tôi cô đơn." Haeil nói dịu dàng, cố gắng xoa dịu Kanghyun:

"Chúng ta chắc chắn sẽ đụng mặt nhau rất nhiều. Cậu có muốn cứ trừng mắt nhìn tôi mỗi khi gặp nhau không?"

Anh ta không hoàn toàn sai. Chỉ có hai người họ chung tầng áp mái, thang máy riêng và thậm chí cả bãi đậu xe ngầm. Dù cậu có thích hay không, họ chắc chắn sẽ gặp nhau. Và mỗi lần như vậy, cảm giác cảnh giác và khó chịu sẽ tiêu hao hết năng lượng của Kanghyun. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu sẵn sàng tạo một mối quan hệ thân thiện.

Trong một thoáng chần chừ, ý nghĩ đó thoáng qua - phần nào bởi lời Heewoo, nhưng rồi cậu chợt nhớ Haeil đang nắm giữ bí mật chết người của mình. Cách tốt nhất vẫn là giữ khoảng cách. Đằng nào phần lớn thời gian cậu cũng chôn chân ở công ty, rồi lại vùi đầu vào báo cáo khi về nhà. Cơ hội chạm mặt vốn đã ít, khi dự án khởi động lại càng hiếm hoi hơn. Một cuộc sống song hành mà không giao nhau - có lẽ đó là giải pháp tối ưu

Bỗng Haeil đột nhiên lên tiếng:

"Đừng lạnh lùng như vậy. Ít nhất hãy cho tôi một cơ hội đi."

"Cơ hội?"

"ừ...Cơ hội để lấy lòng cậu."

Đôi mắt tinh nghịch của Haeil cong thành một hình vòng cung dài.

"Nếu tôi làm gì đó cho cậu, cậu sẽ ngừng ghét tôi chứ?"

Nếu Kanghyun là một Omega cởi mở, cậu có thể đã rất vui mừng trước những lời nói và giọng điệu đó, thậm chí có thể lơ đãng gật đầu, say sưa trong pheromone. Nhưng Baek Kanghyun là Alpha. Kwon Haeil cũng là Alpha - một người vô cùng dễ dãi. Với Kanghyun, lời nói của Haeil chỉ như một trò đùa.

"Tôi không quan tâm nếu anh ghét tôi. Dù sao thì anh cũng chỉ là 'người hàng xóm bình thường' thôi."

Lời đáp băng giá của Kanghyun như gáo nước lạnh dội thẳng vào nụ cười đang rạng rỡ của Haeil.

"Một người hàng xóm bình thường..."

Haeil lặp lại những lời đó, nghiêm túc hỏi:

"Vậy, nếu tôi không chỉ là một người hàng xóm bình thường, thì cậu có thể quan tâm đến điều đó được không?"

Kanghyun không trả lời. Ánh mắt cậu vẫn lạnh như dao găm.

Mặc dù vậy, Haeil vẫn mỉm cười rạng rỡ:

"Được thôi, hãy bắt đầu với điều đó."

Nụ cười của anh hạnh phúc như vừa giải được câu đố khó vậy. Anh bỏ tay khỏi cửa, lùi lại. Kanghyun thậm chí không thèm liếc nhìn anh trước khi đi vào trong.

Đứng bên cửa, Haeil nhìn bóng dáng lạnh lùng của Kanghyun biến mất. Sau một lát, anh quay đi, bước chân nhẹ nhàng hơn khi quay trở lại nhà mình.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo