Chương 22
Kanghyun nhìn nhóm của Haeil rồi đứng dậy.
"Tôi ra ngoài một lát ...mọi người cứ xem xét hợp đồng đi."
Cậu muốn thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt trong phòng, dù chỉ một chút. Ngoài ra, cậu còn có một vài việc cần kiểm tra.
Khi tiến về phía cửa, cậu thấy Wonwoo đứng dậy. Kanghyun nhẹ nhàng đặt tay lên vai thư ký, ra hiệu cho anh ta ở lại trước khi bước ra. Bị bỏ lại, Wonwoo chỉ có thể nhìn cánh cửa đóng vào, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
Ánh mắt Haeil cũng dõi theo Kanghyun, mặc dù biểu cảm của anh mang một nụ cười khó đoán.
Ra khỏi phòng họp, Kanghyun nhanh chóng đi qua hành lang hướng về phòng chờ. Cậu gật đầu máy móc đáp lại những lời chào lịch sự của nhân viên rồi đi thẳng ra sân thượng. Vừa ra đến nơi, cậu đã lấy điện thoại ra và gọi cho ai đó.
[Sao lại gọi giờ này?]
Một giọng nói ấm áp vang lên.
Nhưng Kanghyun không thể nói chuyện ấm áp như vậy.
"anh ơi, anh biết đúng không?"
Dựa vào lan can lạnh lẽo, giọng Kanghyun trở nên sắc bén.
"Anh biết ai sống cạnh nhà em, đúng không?"
Cậu không tin rằng việc người sống cạnh nhà lại là CEO của Club WAVE chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Mọi thứ quá hoàn hảo.
Việc chuyển nhà được sắp xếp ngay khi Kanghyun được bổ nhiệm làm giám đốc mới của Bộ phận Quản lý Tài chính BC Holdings.
Một căn penthouse siêu sang trọng ở trung tâm Gangnam, một tòa nhà hoành tráng đến nỗi ngay cả những người giàu có nhất cũng ao ước, nhưng tầng cao nhất vẫn còn trống suốt ba năm.
Và rồi, một cách tình cờ, căn hộ bên cạnh lại là CEO của Club WAVE, người nắm giữ chìa khóa cho "Dự án W" mà cậu vừa được giao nhiệm vụ giám sát.
Và rồi...
Cố gắng hòa đồng với hàng xóm nếu có thể.
Nếu anh ta sống ở một nơi như vậy, chắc chắn anh ta phải có điều gì đó đặc biệt, dù là gia thế hay tài năng. Không nên tạo thêm kẻ thù.
Ít nhất hãy trả lời anh ta khi anh ta nói chuyện với em, được không?
Đó là một khoảnh khắc hiếm hoi. Baek Heewoo chưa bao giờ đề nghị Kanghyun "hòa đồng" với ai, lại đưa ra những lời khuyên, hoặc thậm chí có thể coi là một yêu cầu.
Với Kanghyun, mọi chuyện đã rõ: tất cả không chỉ là sự trùng hợp.
"Nói cho em sự thật đi."
Giọng Kanghyun trầm thấp, nghiến răng.
"Anh đã biết hết từ đầu rồi, đúng không anh?"
[...]
Heewoo không trả lời. Anh thậm chí không thèm giả vờ như không hiểu Kanghyun đang nói về điều gì.
Chỉ điều đó thôi cũng đủ là câu trả lời.
Kanghyun im lặng. Không còn gì để làm ngoài việc im lặng.
Bởi vì ngay từ đầu, cậu đã nhảy múa trong lòng bàn tay của cha mình.
Cha cậu đã cố tình dàn dựng mọi chuyện, tạo ra một tình huống mà Kanghyun chắc chắn sẽ gặp Kwon Haeil. Để mọi chuyện suôn sẻ, ông còn cử Baek Heewoo làm trung gian để thúc đẩy mối quan hệ của họ theo hướng "thuận lợi".
Cha cậu hẳn đã nghĩ Kwon Haeil sẽ không bỏ qua một người như Kanghyun, người đủ giàu có để sống ở một nơi sang trọng như vậy.
Kwon Haeil là CEO của một club với danh sách khách hàng VVIP ấn tượng, những người sẵn sàng thẳng tay chi những khoản tiền lớn. Cha của Kanghyun cho rằng Kwon Haeil sẽ không coi Kanghyun - hàng xóm giàu có mới của mình - là một người bình thường. Với Haeil, Kanghyun có thể trở thành một khách hàng lớn tiềm năng.
Một dự án quy mô lớn được lên kế hoạch tỉ mỉ, một bản đề xuất được hoàn thiện bởi khả năng làm việc đã được chứng minh của Kanghyun, và thậm chí cả một mạng lưới các mối quan hệ cá nhân được thiết kế để thúc đẩy tương tác ngoài giờ làm việc.
Khi Kanghyun ghép lại bức tranh mà cha cậu đã vẽ, một cơn đau âm ỉ bắt đầu nhói lên trong đầu.
Cha cậu muốn "Baek Kanghyun" là người thực hiện hợp đồng này, bất kể điều gì xảy ra.
Cho dù cậu có đủ năng lực hay không, điều đó không quan trọng. Nó phải xảy ra.
Kanghyun không thể xua tan cảm giác rằng lòng tự trọng của mình đang bị chà đạp. Cậu thường cảm thấy vậy với những kế hoạch của cha mình, nhưng lần này, nó còn tồi tệ hơn.
Cậu nhớ lại ngày việc chuyển đến BC Holdings của mình được hoàn tất. Vào ngày đó, cha cậu đã gửi một tin nhắn ngắn gọn:
[Ta tin con sẽ làm tốt.]
Cha cậu luôn nói như vậy.
Ông luôn tin Kanghyun sẽ làm tốt, đồng thời thiết lập "một con đường dẫn đến thành công" trước.
Mỗi khi Kanghyun nghĩ rằng cậu đã đạt được điều gì đó một mình, cuối cùng sẽ lộ ra rằng những thành tựu của cậu đã được cha cậu âm thầm dàn dựng. Bất kể điều gì xảy ra, cậu không bao giờ được phép thua cuộc. Thay vào đó, các tình huống được thiết kế tỉ mỉ để cậu không thể thất bại.
Dự án này cũng không khác.
Ngay cả khi cậu làm hỏng và xé nát bản đề xuất trước mặt mọi người, cha cậu sẽ đảm bảo hợp đồng vẫn được thực hiện, như thể không có gì xảy ra.Và mỗi lần như vậy, Kanghyun sẽ phải đối mặt với sự bất lực và lòng tự trọng bị tổn thương của mình. Cậu sẽ được nhắc đi nhắc lại rằng không có gì cậu có thể tự mình đạt được.
"...em không quan tâm đến người khác, nhưng... anh không nên đối xử với em như vậy."
[Kanghyun à, anh...]
Giọng Heewoo ngập ngừng, pha lẫn sự do dự. Nhưng thay vì đưa ra một lời giải thích, anh lại thở dài mệt mỏi.
Kanghyun biết. Cậu biết đây không phải là lỗi của Heewoo. Cậu biết anh trai mình không thể chống lại cha họ.
Nhưng dù vậy, sự oán giận không dễ dàng phai nhạt.
Những lời tử tế mà Kanghyun tin là của Baek Heewoo, nói ra vì lo lắng cho em trai, hóa ra lại là lời khuyên của cha họ.
Vì sự thật đó, Kanghyun không thể tin bất cứ điều gì Heewoo nói nữa. Bất kể lời nào phát ra từ miệng anh trai, chúng sẽ đều là những câu thoại vô cảm được đọc từ một kịch bản được cha họ chuẩn bị.
Nếu Heewoo chỉ ám chỉ sự thật, dù chỉ một chút, nếu anh không hoàn toàn bị cha bịt miệng, Kanghyun đã không cảm thấy bị phản bội đến vậy.
Trong lúc cậu cố gắng kiềm chế cảm xúc, một cảm giác có ai đó đang dõi theo khiến cậu quay đầu lại.
Qua cánh cửa kính đóng kín, Kwon Haeil đứng im lặng. Kanghyun không biết anh đã ở đó bao lâu. Haeil không mở cửa hay cố tình làm gián đoạn cuộc gọi của cậu; thay vào đó, anh vẫy tay nhẹ nhàng, như muốn trấn an Kanghyun rằng anh không có ý định can thiệp.
Kanghyun chợt nhận ra mình đã không thể che giấu cảm xúc. Khuôn mặt, vốn luôn cảnh giác, giờ đã để lộ sự rối loạn bên trong.
Nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng quen thuộc , cậu nhìn thẳng vào mắt Haeil qua tấm kính và tiếp tục nói chuyện điện thoại.
"Đừng gọi cho em. Và cũng đừng đến tìm em."
[Cái gì?]
"Nếu em gặp anh bây giờ, em sẽ nói ra điều gì đó mà em sẽ hối hận... Em sẽ liên lạc với anh sau."
[Đợi đã, Kanghyun à! Anh không có ý...]
Kanghyun lạnh lùng cúp máy, bỏ qua giọng nói bối rối của Heewoo.
Chỉ khi đó Kwon Haeil mới mở cửa sân thượng và tiến đến gần hơn.
"Cậu không cúp máy vì tôi chứ?"
Haeil tùy tiện hỏi, nhưng cách nói chuyện thân mật, giống như anh vẫn thường làm.
"Không. Dù sao tôi cũng định cúp máy."
"Thật sao?"
Haeil hừ một tiếng rồi bước thêm một bước.
Rồi một bước nữa. Và một bước nữa.
lan can lạnh lẽo ép vào lưng cậu khi Kwon Haeil thu hẹp khoảng cách giữa họ.
Hai tay Haeil vươn ra, nắm lấy lan can kim loại chắc chắn ở hai bên Kanghyun. Lúc đó Kanghyun nhận ra mình đã hoàn toàn bị mắc kẹt trong vòng tay của Haeil.
Sự gần gũi này khiến cậu cảm nhận được hơi thở ấm áp của Haeil, khẽ lướt qua làn da cậu.
"Cậu biết đấy, tôi thực sự muốn hỏi cậu một điều, không phải với tư cách Giám đốc Baek của BC Holdings, mà là cậu Baek Kanghyun."
Nếu là bất kỳ lúc nào khác, Kanghyun có lẽ đã phớt lờ. Hoặc có lẽ, cậu sẽ cáu kỉnh đáp lại, bảo Haeil đừng hỏi gì cả, ngay cả khi cậu không biết đó là gì.
Nhưng cậu không thể đối xử với người kiểm soát hợp đồng-nắm giữ tất cả quyền lực, với sự lạnh lùng như cậu có thể đã sử dụng trong các tình huống khác.
Một mảnh lòng tự trọng của mình tan vỡ:
"Anh muốn hỏi tôi điều gì?"
Haeil cười ngây thơ.
"Hôm nay đi ‘hẹn hò’ đi."
Kanghyun nhìn chằm chằm vào anh, không chắc mình đã nghe đúng chưa, nhưng Haeil lặp lại:
"Tôi nói là, đi ‘hẹn hò’ đi."
"Cái gì vậy?"
Kanghyun không có tâm trạng cho chuyện này, đặc biệt là sau những gì đã xảy ra ngày hôm nay và cuộc gọi với Baek Heewoo. Cậu không có kiên nhẫn cho sự vô lý này.
Cậu thể hiện sự khó chịu của mình, như cậu vẫn thường làm với Haeil:
"Tôi không có tâm trạng đùa đâu. Nếu là chuyện vô nghĩa, hãy để dành cho hôm khác..."
"Sao cậu lại nghĩ đó là một trò đùa?"
Nụ cười của Haeil biến mất, thay vào đó là một biểu cảm nghiêm túc.
"Thật kỳ lạ... Tôi không thấy mình đã đùa với cậu dù chỉ một lần, cậu Baek Kanghyun."
Nhìn vào khuôn mặt anh, hình như anh đang suy nghĩ về mọi lời anh đã nói với Kanghyun ngày hôm đó.
"Vậy, anh nói rằng đây không phải là một trò đùa?"
"Không, không phải."
Haeil không do dự:
"Cậu không muốn đi hẹn hò à?"
Nếu trả lời theo cảm xúc cá nhân, Kanghyun chắc chắn sẽ từ chối. Một buổi hẹn hò giữa hai Alpha, trong hoàn cảnh này, là một ý tưởng hoàn toàn vô lý. Hơn nữa, tâm trạng cậu đang căng thẳng, chẳng thể nào tận hưởng được bất kỳ giây phút nào bên Haeil.
Ngay khi cậu chuẩn bị từ chối...
Kanghyun cắn môi, kìm lại những lời nói.
Kwon Haeil đang nắm giữ quyền lực trong hợp đồng này.
Anh ấy thậm chí còn đề xuất thêm điều khoản về việc Kanghyun phải thường xuyên đến thăm. Với việc Haeil dễ dàng chấp nhận những điều khoản vô lý như vậy, Kanghyun hiểu rằng anh đang ở thế thượng phong trong cuộc đàm phán này..
‘Anh ta đang cố gắng ép mình à?’
Kanghyun mình không khác gì một con rối giấy là bao.