Chương 29
‘Thật không thể tin được… đúng biết cách làm người khác mệt mỏi mà.’
Mạng lưới an toàn mang tên Baek Heewoo không phải để hỗ trợ Baek Kanghyun — nó tồn tại để 'kiểm soát' cậu.
Và như thể để chứng minh điều đó, quyết định đơn phương chặn mọi liên lạc của Kanghyun chỉ kéo dài vài giờ trước khi bị dỡ bỏ. Cậu thậm chí còn không thể giận dữ; tất cả những gì cậu có thể làm là xoa dịu Heewoo, nói rằng mọi thứ đều ổn.
Theo Heewoo, anh ta đã lén ra khỏi Cheongunjae mà không có sự cho phép của cha.
Nhưng Kanghyun chắc chắn cha đã biết chính xác Heewoo ở đâu.
Sau cuộc họp, khi Kanghyun nhận ra chuyện gì đang xảy ra ở nhà, rõ ràng cậu sẽ liên lạc với Heewoo để xác nhận mọi chuyện. Cha đã lường trước được căng thẳng này.
Nếu Kanghyun chọn bao bọc Heewoo, cha sẽ giả vờ không hay biết và bỏ qua. Nhưng nếu cậu quyết định tạo khoảng cách giữa hai người? Đó lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Khi đó, cha sẽ không ngần ngại gạt Heewoo sang một bên, gọi anh ta là "đồ vô dụng" mà không mảy may hối hận. Ông ta đã làm điều đó nhiều lần trước đây, đày Heewoo đi bất cứ khi nào cần để kiểm soát Kanghyun, rồi lại kéo anh ta trở về khi thời cơ đến.
Kanghyun không muốn Heewoo trải qua điều đó nữa.
Và cứ thế, dù biết mọi chuyện, cậu không còn cách nào khác ngoài việc làm theo ý muốn của cha. Nếu không, những đánh giá chủ quan của cha sẽ tàn nhẫn cắt đứt mọi thứ xung quanh cậu.
Mỗi khi đối mặt với thực tế đó, gánh nặng nghiệt ngã của sự bất lực lại đè nặng lên Kanghyun, khiến cậu nghẹt thở.
Heewoo vẫn còn lau những giọt nước mắt bằng mu bàn tay, đột nhiên lên tiếng.
"Nhưng cái người ở căn hộ bên cạnh..., anh ta là CEO của club, đúng không...? Ph-phải làm sao đây?"
"Có chuyện gì với anh ta à?"
Kanghyun nhẹ nhàng kéo tay Heewoo ra khỏi mặt anh ta, ngăn anh ta dụi mắt. "Em phải nói bao nhiêu lần nữa? Đừng dụi mắt như thế — anh sẽ đau đấy," cậu trách mắng, nhặt một tờ giấy ăn và nhẹ nhàng chấm vào đôi mắt đỏ hoe của Heewoo.
"Anh ta đã rất tức giận.... Nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn vì anh thì sao?"
Giọng Heewoo nghẹn ngào tuyệt vọng.
Mặc dù vẫn còn hơi run rẩy khi nhớ lại cuộc đối đầu vừa rồi, nhưng rõ ràng Heewoo sợ việc gây ra rạn nứt giữa Kanghyun và Haeil hơn. Anh ta dường như kinh hãi rằng nếu hợp đồng thất bại hoặc gặp bất kỳ trở ngại nào, trách nhiệm sẽ đổ hết lên đầu mình. Khuôn mặt anh ta lại sắp rơi lệ lần nữa.
Kanghyun nhẹ nhàng xoa đầu Heewoo, khuôn mặt đó ướt đẫm nước mắt. Tay còn lại, cậu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang run rẩy của anh để trấn an.
"Anh đừng lo lắng. Nó không phải là một mối quan hệ có thể dễ dàng bị phá hỏng đến thế."
"Nhưng đã cãi nhau mà! Nếu điều này làm hỏng hợp đồng thì sao......?!"
"Anh ta không phải là loại người sẽ mang cảm xúc cá nhân vào hợp đồng."
Kanghyun nhớ lại cuộc họp vào đầu ngày hôm đó. Ký ức về cuộc trò chuyện riêng tư của họ trên sân thượng hiện lên rõ ràng.
‘Tôi nghĩ cậu đã hiểu sai rồi. Tôi không phải là loại người lạm dụng vị trí của mình bằng cách sử dụng hợp đồng làm đòn bẩy. Kinh doanh là kinh doanh, và cá nhân là cá nhân.’
Haeil đã nói với sự chắc chắn tuyệt đối, lời nói của anh mang sự rõ ràng của một người hiểu kinh doanh một cách thấu đáo.
‘Cái bản đề xuất đó — khi tôi xem qua, tôi đã rất kinh ngạc. Mọi phần của kế hoạch đều rất chi tiết, gần như không có sai sót nào.’
‘Cách tốt nhất để giảm thiểu sai sót là thông qua vô số mô phỏng. Không có bí mật nào cả — chỉ là thử và sai thôi. Cậu đâm vào tường, hết lần này đến lần khác, cho đến khi cậu làm đúng.’
‘Không phải ai cũng làm được điều đó. Hầu hết sẽ bỏ cuộc một khi đầu họ bắt đầu chảy máu vì đâm vào tường quá mạnh, và họ sẽ chấp nhận một sự thỏa hiệp.’
Chưa từng có ai nhìn thấu công việc của Baek Kanghyun chính xác đến vậy. Ngay cả các thành viên trong nhóm, vốn quá bận rộn nhận công lao, cũng thường bỏ sót những chi tiết nhỏ. Vậy mà Kwon Haeil đã nắm bắt được tất cả chỉ sau một cuộc họp.
"Nếu hợp đồng này được thông qua, tôi hy vọng chính Giám đốc Baek Kanghyun sẽ giám sát và dẫn dắt mọi thứ. Có như vậy, kết quả sẽ thỏa mãn như bản đề xuất chi tiết."
Kwon Haeil đã đặt niềm tin vào "Giám đốc Baek Kanghyun", chứ không phải ai khác. Dù biết những điểm yếu của cậu, Haeil vẫn không cố gắng lợi dụng chúng. Anh ta có thể dùng những điểm yếu đó để đảm bảo các điều khoản tốt hơn cho mình, nhưng đã không làm.
Một người đàn ông như vậy sẽ không để một hợp đồng tan vỡ vì những tranh chấp cá nhân với 'cậu Baek Kanghyun'.
Đột nhiên, Kanghyun nhận ra rằng cậu đã tin tưởng Haeil khá nhiều.
Có phải vì Haeil biết những điểm yếu của cậu nhưng lại chọn im lặng không? Hay là vì.......
‘Điều tôi đang nói là cậu Baek Kanghyun có năng lực hơn nhiều so với những gì tôi nghĩ ban đầu.’
Có phải vì Haeil là người duy nhất thực sự thừa nhận cậu không?
Mải mê suy tư, Kanghyun không nhận thấy Heewoo đang nhìn cậu, cho đến khi người đàn ông đó nói mà không cân nhắc.
"em thích anh ta à?"
Kanghyun nhìn Heewoo
"Anh đừng đùa về chuyện như vậy. Điều gì khiến anh nghĩ vậy?"
"em vừa nói rằng anh ta không phải là loại người sẽ làm điều đó."
Heewoo trả lời với một nụ cười nhẹ nhõm.
"anh chưa từng thấy em tin tưởng ai như vậy."
Kanghyun giật mình trước lời nói của Heewoo. Môi cậu giật giật khi cố gắng lên tiếng, hình ảnh Haeil vẫn còn vương vấn trong tâm trí cậu.
"...Anh nhầm rồi."
Dù Kanghyun cố gắng phủ nhận điều đó, nụ cười của Heewoo vẫn không hề nao núng.
Ngay khi vào nhà, Haeil ngã phịch xuống ghế dài, lẩm bẩm một mình với vẻ mặt thay đổi liên tục.
"Cái gì? Biết mà vẫn để bị lợi dụng? Chà, đúng là kẻ yếu đuối. Một thằng hoàn toàn yếu đuối...."
Anh ta lầm bầm đầy gay gắt, trừng mắt nhìn vào bức tường phòng khách — hướng về căn hộ của Baek Kanghyun và gã Omega kia.
Baek Kanghyun đã bế gã Omega đang khóc vào nhà. Không biết cậu ta đang làm gì để an ủi hắn nhỉ?
"Không đời nào... với cơ thể đó?"
Một cách không mong muốn, trí tưởng tượng của Haeil bay bổng. Hình ảnh Kanghyun và gã Omega kia quấn quýt bên nhau, trần truồng, hiện lên sống động trong tâm trí. Kanghyun nhẹ nhàng ôm gã Omega đang khóc trong vòng tay, trao những nụ hôn lên môi hắn…
"Chết tiệt!"
Một tiếng chửi sắc lẹm bật ra, Haeil bật dậy, ôm ngực nhíu mày.
‘đm… Không chỉ Baek Kanghyun, mình cũng là một thằng ngốc... đm.'
Tim anh đập nhanh đến vậy chỉ vì tưởng tượng vẻ trìu mến của Kanghyun kết hợp với cơ thể săn chắc, trần truồng của cậu ư? Cơn giận đang sôi sục trong đầu Haeil bắt đầu nguội dần.
Haeil ngã phịch xuống ghế sofa, lại lẩm bẩm lớn tiếng.
"Sao cậu luôn tốt với Omega thế? Còn tôi thì sao? Tôi thì sao?!"
Ngay cả khi những lời đó thoát ra khỏi miệng, anh ta cũng rụt rè. Anh ta biết Kanghyun không có lý do gì để đối xử tốt với mình. Chắc chắn, anh ta có thể đe dọa cậu bằng lợi thế mình đang có, nhưng đó không phải là điều Haeil mong muốn.
"Được thôi, không cần cậu phải tử tế với tôi. Tôi chỉ muốn nói chuyện bình thường, cùng nhau ăn một bữa, có thể đi hẹn hò một hai lần... Chết tiệt..."
Sự ghen tị cay đắng trong giọng nói anh ta nhỏ dần khi câu nói bị bỏ lửng, đôi môi mím chặt.
‘Mọi chuyện có khác đi nếu mình là một Omega không?’
Nếu anh ta là một Omega, liệu anh ta có thể bỏ qua bức tường ngăn cách điên cuồng giữa anh ta và Baek Kanghyun không?
Lần đầu tiên trong đời, anh ghen tị với Omega. Không phải là anh thật sự muốn trở thành Omega, tất nhiên — chỉ là hơi ghen tị thôi, thế thôi.
Haeil hồi tưởng lại những khoảnh khắc Kanghyun đã tức giận hoặc bảo vệ Omega. Điều này khiến Haeil cảm thấy tồi tệ, nhưng có một sự khác biệt tinh tế giữa cách Kanghyun hành động với Omega và cách cậu cư xử với anh.
"Tôi biết, nhưng tôi đã để mình bị lợi dụng."
Lời nói của Kanghyun nghe thật kỳ lạ. Ai cũng có thể thấy Kanghyun là người vô cùng thận trọng để không bị lợi dụng. Vậy mà trong cuộc họp, cậu lại hành động cam chịu, như từ bỏ mọi thứ — giống như một người đã phải chịu quá nhiều vết thương đến mức tê liệt.
Nghĩ lại, rõ ràng là Kanghyun không để bất kỳ Omega nào bước vào cuộc sống của mình. Ví dụ, cậu đã từ chối thẳng thừng những người như Kim Jaeyoung ở câu lạc bộ.
Ngược lại, gã Omega mà Kanghyun đưa vào nhà lại biết địa chỉ của cậu. Cậu thậm chí còn chia sẻ mã khóa cửa trước, cho phép hắn ra vào dễ dàng. Hơn nữa, người này là người đầu tiên bước vào ngôi nhà mới của Kanghyun.
Xét tất cả những điều đó, rõ ràng gã Omega này không phải là người bình thường. Dù Kanghyun đã nói hắn không phải người yêu của mình, nhưng có vẻ cả hai rất thân thiết.
Một người thân thiết với Baek Kanghyun, người có thể dễ dàng làm tổn thương cậu, thật đáng ghét mà.
Thứ gì đó đột nhiên lóe lên trong đầu Haeil, khiến mắt anh mở to.
‘Có thể Kanghyun yêu thầm hắn ta không?’
Ngay khi ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu, thì cơn đau nhói tăng thêm ở ngực. Tâm trạng anh ta càng trở nên tồi tệ hơn.
Nhíu mày và đắm chìm trong suy tư, Haeil tặc lưỡi , rời khỏi ghế sofa.
Nếu thời gian cứ trôi qua như thế này, có vẻ như mối quan hệ của anh với Baek Kanghyun, vốn chỉ mới bắt đầu cải thiện, sẽ nhanh chóng tan vỡ.
Đó là điều anh tuyệt đối muốn tránh.
Không được ngửi thấy mùi hương của Baek Kanghyun, không được nhìn thấy khuôn mặt cậu, không được nói chuyện với cậu, hay thậm chí không được nghe thấy giọng nói của cậu... Tất cả khiến Haeil thở dài mệt mỏi.
"Haah.... Được thôi, tôi sẽ nhượng bộ. Tôi sẽ nhượng bộ là được chứ gì."
Haeil đi đến nhà bếp, lấy một chiếc ghế đẩu, mang nó đến cửa trước. Anh ta đặt nó ở đó và ngồi xuống khoanh tay.
Tựa đầu vào cánh cửa lạnh lẽo, anh ta chờ đợi. Tai anh áp vào, nhưng vẫn chưa có âm thanh nào.
Khoảng 30 phút sau.
Anh ta lờ mờ nghe thấy tiếng Baek Kanghyun và Omega kia bước ra ngoài.