30.
Sau khi xác nhận rằng Heewoo đã lên xe và rời khỏi bãi đậu xe, Kanghyun cuối cùng quay đi.
Cậu muốn gọi cho tài xế của Heewoo, nhưng anh đã kiên quyết từ chối. Heewoo khăng khăng muốn rời đi mà không bị ai chú ý, chỉ muốn lái xe một vòng trước khi trở về.
Kanghyun không đề cập đến việc cha họ có khả năng đã biết mọi chuyện. Vì không cần thiết phải khuấy động sự bất an mà cậu vừa mới cố gắng xoa dịu.
Đứng trước thang máy, Kanghyun liếc nhìn bảng điều khiển có số tầng trước khi nhấn nút.
[B4]
'Nó vẫn ở đây.'
Thang máy vẫn ở tầng hầm thứ tư. Nó vẫn ở nơi Kanghyun đã để nó, sau khi đi xuống cùng với Heewoo.
Trong một khoảnh khắc, cậu tự hỏi liệu nó có đi thẳng lên tầng trên cùng hay không.
Sau một chút do dự, Kanghyun nhấn nút lần nữa. Cửa mở ngay lập tức và cậu vào, bước chân chậm hơn bình thường.
Kanghyun nhấn nút duy nhất lên tầng trên cùng. Bình thường, cậu sẽ nhấn nút đóng cửa ngay, nhưng vì lý do nào đó, cậu không muốn làm vậy, cậu dừng lại.
Dựa lưng vào tay vịn thang máy, cậu nhìn vào bảng hiển thị số tầng. Tay vịn dài chạy dọc theo bức tường gợi cho cậu nhớ đến lan can sân thượng tại khách sạn , nơi họ đã gặp nhau trước đó.
'Có lẽ đó là lý do.'
Một lần nữa, khuôn mặt của Kwon Haeil hiện lên trong tâm trí cậu, tiếp theo là hồi ức về cuộc trò chuyện trước đó của họ.
‘Nói tôi nghe đi, Baek Kanghyun. Cậu thực sự nghĩ Omega này chạy đến đây làm ầm ĩ vì mục đích trong sáng sao? Không phải vậy, đúng không?’
'Chỉ bằng cách ngửi mùi hương đó, tôi có thể biết. hắn ta đang tuyệt vọng muốn sử dụng cậu, thưa cậu Baek Kanghyun'
Kwon Haeil chắc chắn chưa từng gặp Baek Heewoo trước đây, nhưng anh ta lại nói như thể có thể nhìn thấu những ý định thực sự của anh trai.
'Thật sắc sảo.'
Cậu biết những lời của Haeil, hoàn toàn chính xác.
Heewoo, trên bề mặt, có vẻ tốt bụng và vô hại.
Thực tế, anh ta rất ân cần và thể hiện lòng tốt vô tư với mọi người. Hơn nữa, vẻ ngoài mong manh và đáng thương của anh ta có thể khiến bất kỳ ai không hiểu chuyện muốn che chở.
Hình ảnh đó không hề giả dối.
Nhưng khi sự an toàn của mình bị đe dọa, Heewoo biến thành một người sợ hãi và ích kỷ. Để tồn tại, anh ta không ngần ngại lợi dụng cả những người luôn bảo vệ và thấu hiểu mình, ngay cả những người anh em ruột thịt.
Bản chất dịu dàng, tốt bụng của anh ta đối lập với những chiến thuật sinh tồn ích kỷ của chính mình. Đối với Kanghyun, điều này không thể dễ dàng phân loại là tốt hay xấu. Có lẽ đó là một cuộc đấu tranh phản xạ được hình thành từ thời thơ ấu liên tục bị ruồng bỏ rồi lại được chấp nhận. Kanghyun biết rằng chính mình là nguyên nhân của mọi chuyện, nên không thể không đồng cảm sâu sắc với Heewoo.
Kanghyun ấn tay lên vùng bụng dưới vẫn còn hơi đau của mình. Cơn đau nhói từ sáng vẫn chưa dứt, vẫn âm ỉ.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, và các con số trên bảng điều khiển bắt đầu tăng lên nhanh hơn một chút so với bình thường.
Thang máy tốc độ cao luôn khiến Kanghyun khó chịu . Tai cậu bị ù mỗi khi cậu bước vào, cơ thể như đang lơ lửng giữa không trung trong giây lát.
Kanghyun không thích cảm giác tê liệt này.
Cậu thấy mình đang bị kéo lên cao, ngày càng cao hơn, trái với ý muốn của mình, giống như khi cha cậu kéo cậu đi.
'Nhưng ít nhất thì nó đã khác khi người đàn ông đó ở xung quanh.'
Những khoảnh khắc ở trong thang máy với Kwon Haeil thật khác biệt. Thay vì các giác quan bị tê liệt, thần kinh của cậu lại trở nên nhạy bén và tâm trí trở nên sáng suốt hơn.
Kwon Haeil ồn ào, khó chịu và có một cái lưỡi sắc bén không tha một ai. Anh ta thẳng thắn một cách vô lý, khó mà phớt lờ, và dù vẻ ngoài sắc sảo, anh ta lại can thiệp quá sâu vào những chuyện không liên quan. Xét trên mọi khía cạnh, anh ta là một Alpha kỳ lạ.
Nhưng khi ở cùng Haeil, ngay cả trong chiếc thang máy nhỏ bé này, các giác quan của Kanghyun không hề bị cùn đi. Có lẽ là vì Haeil đối mặt với cậu bằng những cảm xúc thô sơ, không hề che đậy. Có thể đó là lý do tại sao đôi lúc mọi thứ trở nên quá sức.
Nó cũng giống như lúc trước.
Haeil đã nói ra suy nghĩ của mình với sự thẳng thắn không kiềm chế, ném những lời lẽ vào Kanghyun mà không do dự. Điều đó khiến cậu khó chịu, nhưng cũng làm cậu bồn chồn theo một cách khó hiểu.
"Hắn ta thậm chí còn không kiểm soát được pheromone của mình, cứ phát tán mùi hương đó như thể đang nói 'hãy ăn thịt tôi đi'. Hắn ta biết cậu mềm lòng và đang cố lợi dụng cậu. Tại sao tôi phải tỏ ra ân cần với một Omega như vậy chứ?"
Dường như Kwon Haeil đã đẩy Heewoo ra để bảo vệ Kanghyun, chứ không đơn thuần chỉ vì anh ta khó chịu với tiếng ồn hay mùi hương.
'Nhưng tại sao?'
Kanghyun đã lên đến tầng cao nhất, trước khi cậu có thể gỡ rối câu hỏi còn vương vấn trong tâm trí.
Khi cửa thang máy mở ra, cậu ngẩng đầu lên, vẫn còn chìm sâu trong suy tư
"cậu Baek Kanghyun."
Đứng ngay bên ngoài thang máy là Kwon Haeil. Anh ta không đứng đủ gần để có vẻ như sắp lên, mà giữ khoảng cách vài bước.
‘Anh ta đang đợi mình? Tại sao?’
Sự bối rối chỉ thoáng qua. Kanghyun bước ra khỏi thang máy và đối mặt với ánh mắt im lặng của Haeil.
"Có điều gì anh muốn nói với tôi sao?"
Giọng cậu bình tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc gay gắt nào.
Cậu đã quá mệt mỏi với việc xoa dịu Baek Heewoo nên không thể duy trì cơn giận nữa. Nhưng quan trọng hơn, cậu đã nhận ra điều gì đó về hành động của Haeil: Kwon Haeil đã làm điều đó vì cậu. Lý do đơn giản này đã đủ để làm dịu hoàn toàn trái tim Kanghyun.
Có lẽ vì Haeil tưởng cậu vẫn còn giận, nên vẻ mặt anh ta trông có chút ngạc nhiên. Haeil thở ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm và nói chậm rãi.
"Về lúc nãy......"
Anh ta né tránh ánh mắt và nói bằng một giọng dịu dàng không giống với tính cách của mình: "Tôi xin lỗi. Tôi đã la mắng và đẩy cậu quá nhiều."
Lần này, đến lượt Kanghyun ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào anh ta.
"Anh biết xin lỗi sao?"
Trước lời nói của cậu, khuôn mặt của Haeil, vốn đã căng thẳng, nhăn lại.
"Trước giờ cậu nghĩ tôi là người thế nào?" anh ta lẩm bẩm.
Nhưng rồi Haeil lại lảng đi với vẻ hối tiếc.
"Dù sao... ờ, xin lỗi-"
"Điều đó không hợp với anh."
Kanghyun lạnh lùng ngắt lời.
"Và người anh nên xin lỗi không phải là tôi, mà là anh Heewoo."
Khuôn mặt của Haeil méo mó vì khó chịu trước cách Kanghyun gọi người đàn ông Omega kia một cách tự nhiên là "anh Heewoo ". Ý tưởng về việc Kanghyun có thể gọi mình là " anh Haeil " thay vào đó chỉ khiến sự ghen tị của anh tăng lên gấp bội.
"Không, người tôi cần xin lỗi là cậu, Baek Kanghyun. Tôi không hề hối tiếc chút nào với Omega đó."
Lời nói của Haeil hoàn toàn chân thành.
Một Omega, trong tất cả mọi người, lại dám thao túng Baek Kanghyun sao? Ngay cả bây giờ, ý nghĩ đó vẫn khiến máu anh sôi sục.
Kanghyun nhận thấy cơn giận âm ỉ trên gương mặt Haeil, bình tĩnh hỏi: "Anh thực sự ghét anh Heewoo đến vậy sao?"
"Không phải là thích hay không thích."
Haeil đáp trả, giọng anh ta sắc bén như trước.
"Hắn ta đã dùng pheromone để đóng vai nạn nhân. Hắn ta đang cố gắng thao túng cậu. Giả vờ là người yếu đuối nhất trên đời và cứ bám lấy cậu như vậy ... thật khó chịu."
Tâm trí của Haeil đã thuyết phục anh rằng sẽ không có gì xảy ra vì Kanghyun là một Alpha trội, nhưng nếu đó là bất kỳ Alpha nào khác, mọi thứ có thể đã khác.
Nếu bất kỳ Alpha bình thường nào gặp phải pheromone không ổn định của Heewoo, họ sẽ mất bình tĩnh. Pheromone của Heewoo hầu như đang cầu xin được "nuốt chửng" và bất kỳ Alpha nào cũng có thể bị cám dỗ.
Tất nhiên, những Alpha trội với khả năng tự chủ vô song của họ là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Hành động của Heewoo có thể là cố ý, nhưng Alpha bị cuốn vào đó có lỗi gì đây?
Nếu một Alpha mềm lòng với Omega -như Baek Kanghyun vướng vào những pheromone đó- họ có thể bị choáng ngợp bởi cảm giác tội lỗi và cuối cùng bị cuốn vào hoàn toàn.
Nhận định này càng khiến cơn giận của Haeil bùng lên.
"Pheromone của một Omega lặn càng bất ổn, họ càng phải cẩn thận hơn. Nhưng Omega đó lại đang dùng pheromone của mình như một thứ vũ khí..."
Haeil bỗng im lặng giữa chừng, ánh mắt khóa chặt vào vẻ mặt khó đoán của Kanghyun. Anh ta chưa hiểu rõ bản chất mối quan hệ giữa Kanghyun và Omega kia, nên sợ rằng nói sai điều gì sẽ khiến cậu bồn chồn.
Sau một lúc im lặng, Haeil kiềm chế cơn giận và cẩn thận lựa lời.
"Dù sao, Omega đó cần phải học một bài học lần này. Nếu hắn ta tiếp tục tung pheromone của mình xung quanh như vậy, điều gì sẽ xảy ra nếu hắn ta bắt đầu làm điều đó mọi lúc với cậu, cậu Baek Kanghyun?"
"Và điều đó có gì sai trái đến mức đó hả? Tôi cứ vậy bỏ qua và giả vờ không nhận thấy thôi."
Vẻ mặt Haeil căng thẳng, lông mày nhíu lại đầy vẻ không tin.
"Bỏ qua? Cậu định nhắm mắt làm ngơ trước một điều quá rõ ràng như vậy sao?"
"Các Alpha trội sẽ mất kiểm soát chỉ vì một chuyện tầm thường như thế à?"
Lời Kanghyun nói là sự thật, các Alpha trội rất khó bị ảnh hưởng bởi pheromone của một Omega lặn. Nhưng bản thân hành động đó không khiến cậu ghê tởm khó chịu sao?
có thứ gì đó nặng nề đè lên ngực anh, quá ngột ngạt rồi.
.
'Có đúng là Baek Kanghyun đang bí mật yêu gã đó không?'
Nếu không, làm thế nào cậu ta có thể bình tĩnh chịu đựng Omega đó đến vậy?
Tâm trí Haeil tràn ngập một loạt lời chửi rủa, nhưng may mắn là không lời nào thoát ra khỏi miệng anh.
"Nhưng tại sao cậu lại làm mọi thứ vì hắn ta? Tên Omega đó đã tìm thấy điểm yếu của cậu hay sao? Hay cậu thực sự yêu..."
"Tôi có thể làm gì khác? Anh ấy là gia đình."
Giọng Kanghyun cắt ngang giọng điệu nóng nảy của Haeil như một lưỡi dao. Từ "gia đình" được chôn vùi trong câu nói bình tĩnh của cậu khiến Haeil nhất thời im lặng.
"...Cậu vừa nói gì? Gia... gì?"
"Tôi nói, anh ấy là gia đình." Kanghyun nói rõ ràng, đôi mắt không dao động, không một chút lừa dối. "Anh ấy là anh trai tôi."
------------
T thật sự đã tự tát vào mặt khi đọc đến chap 32, và biết rằng Haeil nhỏ hơn Kanghyun 1 tuổi..... Nên t sẽ thay đổi xưng hô từ chap 31 nhé. Xin lỗi mọi người vì sự bất tiện