Định Mệnh Alphega - Chương 33

CHƯƠNG 33

“Lát nữa chẳng phải tôi sẽ uống trà với cha sao? tôi cứ đợi ở ngoài phòng làm việc thôi.”

Quản gia Park bắt đầu đi trước về phía phòng chờ, nhanh chóng quay lại bên cạnh anh với những bước chân vội vã.

“Vậy thì tôi sẽ chuẩn bị một chiếc ghế cho cậu.”

 “Không cần thiết đâu.”

“Nhưng đứng lâu có thể mỏi chân.”

 “Ông biết tôi không yếu đuối đến thế mà.”

 “Nhưng dù sao…”

Dù Kanghyun chỉ đứng một lát, Quản gia Park vẫn không ngừng bày tỏ sự lo lắng. Khi Kanghyun liếc nhìn, ra hiệu cho ông dừng lại, cuối cùng ông cũng im lặng.

Mọi chuyện vẫn luôn như vậy.

Từ khi còn nhỏ, Quản gia Park đã đối xử với Alpha Baek Kanghyun mạnh mẽ, uy quyền như thể anh là một hạt thủy tinh mong manh.

Nếu Kanghyun nhỏ tuổi chỉ ho một tiếng, cả dinh thự Cheongunjae sẽ được dọn dẹp kỹ lưỡng, và nếu anh có một vết xước nhỏ, Quản gia Park sẽ túc trực 24/7, không cho anh tự đi lại. Nếu Kanghyun từng một mình ra ngoài mà không có vệ sĩ hay nhân viên, Quản gia Park sẽ lập tức gọi bác sĩ gia đình đến kiểm tra kỹ lưỡng.

Đối với Kanghyun, sự bảo bọc thái quá của Quản gia Park luôn là một gánh nặng và phiền toái.

Nó đã giảm đi đáng kể sau khi anh trưởng thành, nhưng trong mắt Kanghyun, sự bảo bọc thái quá của Quản gia Park vẫn còn quá mức.

Thật cay đắng làm sao...Anh ước gì quản gia có thể dành sự chăm sóc tương tự cho các anh trai mình ....,  thì có lẽ anh sẽ không khó chịu như bây giờ.

Kiềm nén sự cay đắng đang dâng lên trong lòng, Kanghyun đứng vững trước phòng làm việc.

Sau đó, đột nhiên—

“Câm miệng và làm theo lời ta! Mày đã mất hết lý trí rồi sao?!”

Giọng nói giận dữ từ phòng làm việc giống như một gáo nước lạnh tạt vào Kanghyun.

“Mày nên nghĩ cách đền đáp sự tử tế của Kanghyun! Sao mày dám…!”

Mắt Kanghyun nheo lại sắc bén.

‘Cha vẫn nói những lời như vậy với các anh trai mình sao?’

Anh không thể đứng yên mà nghe nữa.

Kanghyun nghiến răng, muốn mở tung cánh cửa.

Nhưng anh không thể tự mình mở nó ra.

‘Nếu mình vào bây giờ, ông ấy sẽ biết mình đã nghe lén. ông ấy sẽ còn giận hơn, lại đổ lỗi cho anh trai.’

Cha họ không bao giờ tức giận với Baek Kanghyun.

Nhưng với ba người anh em khác của anh, ông ấy luôn hoặc là giận dữ tột độ, hoặc là lạnh lùng như băng.

Biết được sự khác biệt rõ rệt trong cách cha họ đối xử với mỗi người, Kanghyun hiểu rằng việc can thiệp bây giờ sẽ chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn.

Đã bao nhiêu lần các anh trai anh phải gánh chịu hậu quả từ những sai lầm của anh?

Nếu anh xông vào bây giờ, Seongju sẽ là người phải gánh chịu nó

Kanghyun cuối cùng cũng buông tay xuống.

Mặc dù tất cả sự chú ý đều hướng về Baek Seongju, Kanghyun không thể không cảm thấy những ánh mắt đó cũng đang đổ dồn vào mình. Một cảm giác bất lực choáng ngợp anh. Các ngón tay anh nắm chặt thành nắm đấm, run rẩy và trắng bệch vì căng thẳng.

Cảm giác đó vẫn còn đeo bám khi Baek Seongju mở cửa phòng làm việc.

Khi cánh cửa mở ra, Baek Seongju nhìn Kanghyun không chút ngạc nhiên.

Baek Seongju là một người đàn ông cao ráo, mảnh khảnh với vẻ đẹp sắc sảo và đôi mắt lạnh lùng, hoàn toàn khác biệt so với Heewoo. Gương mặt điềm tĩnh, điềm đạm của anh ta tạo ấn tượng thu hút nhưng lạnh lùng, khiến người khác khó mà đoán được cảm xúc của anh ta.

Đã bốn năm kể từ khi Seongju bước sang tuổi bốn mươi, vậy mà khuôn mặt anh ta vẫn mịn màng như xưa—không có nếp nhăn nào đáng kể. Có lẽ vì vậy, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh ta dường như bằng tuổi Kanghyun.

Kanghyun cao hơn khoảng nửa gang, nên ánh mắt Seongju tự nhiên hướng lên trên. Anh ta thoáng thấy những cảm xúc phức tạp, tối tăm đang cuộn xoáy trong mắt Kanghyun, rồi ánh mắt anh ta trôi xuống. Ở đó, những nắm đấm siết chặt của Kanghyun lấp đầy tầm nhìn của Seongju.

“Vào đi.”

Giọng Seongju không cảm xúc như Kanghyun. Sự bình tĩnh trong giọng điệu của anh ta khiến người ta không thể tin, rằng anh ta vừa mới hứng chịu những lời lẽ cay nghiệt của cha mình.

“Cha đang đợi em đấy. Vào đi.”

Nói rồi, Seongju lùi sang một bên, nhường đường cho Kanghyun

Khi Seongju lùi sang một bên, đầu ngón tay anh ta khẽ lướt qua tay Kanghyun. Một cái chạm thoáng qua không ai nhận thấy. Những ngón tay tinh tế, gần như mong manh của anh ta nhẹ nhàng siết lấy nắm đấm của Kanghyun, như thể ngầm trấn an, trước khi buông ra.

Vị máu đọng lại trong miệng vì đã cắn chặt quá mức, anh từ từ nới lỏng bàn tay. Chỉ khi đó Seongju mới rụt tay lại.

Seongju bước ra ngoài, và cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại phía sau anh ta.

Ở lối vào, cha họ đang ngồi quay lưng lại, lập tức quay về phía Kanghyun.

Baek Junghan, cha của Kanghyun, là một người đàn ông với ánh mắt sắc bén, đáng sợ, có thể khiến bất cứ ai cũng phải co rúm lại vì sợ hãi. Mặc dù đã ngoài bảy mươi, nhưng các đường nét trên khuôn mặt ông ta, in hằn những nếp nhăn, vẫn sắc sảo đáng kinh ngạc. Khí chất Alpha uy nghi của ông ta thậm chí còn mạnh mẽ hơn Kanghyun. Cứ như thể thời gian không có quyền năng gì đối với ông ta, vì áp lực ông ta toát ra dường như không bao giờ suy giảm.

Tuy nhiên, bất chấp vẻ uy quyền và lạnh lùng không lay chuyển của mình, có hai người trong đời có thể khiến ông ta trở nên dễ bị tổn thương

Một là người vợ yêu quý của ông ta.

Người còn lại là người đang đứng trước mặt ông ta bây giờ.

Ánh nhìn sắc lạnh, xuyên thấu trong mắt Baek Jungman dịu đi ngay lập tức khi nhìn thấy Kanghyun. Những đường nét nghiêm nghị trên môi ông ta cong lên thành một nụ cười dịu dàng, và khuôn mặt ông ta biến đổi trong tích tắc, trở nên ấm áp và thân thiện.

Cứ như thể không khí lạnh trong phòng làm việc cũng dịch chuyển theo tâm trạng của ông ta.

“Vào đi.”

Baek Junghan đứng dậy khỏi ghế, tự mình đi đến cửa. Cúi đầu chào, Kanghyun được cha mình ấm áp ôm vào lòng.

“Con có mệt không, đường xa quá nhỉ?. Vào đi, ngồi xuống.”

Kanghyun được dẫn đến ghế sofa trong phòng làm việc, bỗng có một tiếng gõ nhẹ vào cửa. Cửa mở ra, Quản gia Park bước vào với một chiếc khay đựng một bộ ấm trà và tách trà tinh xảo.

Những tách trà thủy tinh trong suốt, chịu nhiệt được đặt trước mặt Baek Jungman và Kanghyun, . Ấm trà, chứa đầy trà đen đỏ, được rót vào mỗi tách.

Màu sắc sâu, đẹp mắt của trà đi kèm với hương thơm dễ chịu, xác nhận rằng đó đúng là loại trà quý mà Quản gia Park đã nói.

Khi Quản gia Park rót trà, mắt Kanghyun lướt qua phòng làm việc.

Cha anh vừa nói chuyện với Baek Seongju, người vừa trở về sau nửa năm, nhưng ông không hề mời con trai cả của mình một tách nước ấm.

Suy nghĩ đó để lại một vị đắng trong miệng anh. Khi anh quay đầu, anh bắt gặp ánh mắt trìu mến của cha mình.

“Cứ uống đi. Đây là loại trà đặc biệt ta đã dành riêng cho con đó.”

Theo lời cha mình thúc giục, Kanghyun nâng tách trà lên. Mùi hương của trà hoàn toàn phù hợp với sở thích cá nhân của anh. Anh nhấp một ngụm cẩn thận, thưởng thức hương vị êm dịu, đậm đà. Đó là loại trà dường như đã được pha chế để dành riêng cho anh.

Tách trà, với nhiệt độ vừa phải, chảy vào miệng anh, hương vị đó đậm đà, ngọt nhẹ nhàng ở cuối. Nó rõ ràng là đúng với sở thích của anh.

Khi trà nóng chạm vào miệng, cảm giác đó làm sắc nét các giác quan của anh, đánh thức anh khỏi một trạng thái mơ hồ. Một vị máu mờ nhạt nhưng sắc bén hòa quyện với hơi ấm.

Đột nhiên, anh nghĩ đến Kwon Haeil.

Haeil đã từng nhận xét về mùi hương mờ nhạt nhưng nồng nặc mà anh ta cảm nhận được trong pheromone Alpha của Kanghyun. Mặc dù đó không phải là một mùi hương dễ chịu, mà giống như vị kim loại, vị máu, có phải đây là cảm giác mà anh ta đã muốn nói đến?

‘Mình chưa bao giờ nghĩ mình sẽ hiểu được mô tả đó theo cách này.’

Kanghyun nuốt ngụm trà ấm, nó êm ái trượt xuống cổ họng. Cảm giác đó sống động, gần như hữu hình.

“…Trà ngon lắm. Mùi thơm thật tuyệt .”

“Đúng không? Haha, thật may là con thích.”

Lời khen ngợi nửa vời của Kanghyun làm cha anh hài lòng. Baek Jungman vỗ đùi cười lớn, rõ ràng là thỏa mãn. Quản gia Park định rời đi với chiếc khay, cũng nhanh chóng thêm vào một lời khen ngợi của riêng mình.

“Quả thật, khẩu vị của ngài rất tuyệt, thưa sếp.”

Rồi căn phòng chỉ còn lại hai người, Baek Jungman vẫn mỉm cười:

“Công việc của con có suôn sẻ không?”

 “Dạ, tốt ạ. Con thấy hợp.”

 “nghe nói con về nhà muộn mỗi ngày. Con có đang làm việc quá sức không?”

Đúng như dự đoán, cha anh đã biết về việc anh về khuya.

Không chỉ ở BC Holdings, nên không cần phải ngạc nhiên. Điều khiến Kanghyun bận tâm là việc những người xung quanh anh—như Jeong Wonwoo—đang báo cáo thói quen của anh cho cha.

Kanghyun buộc mình phải bình tĩnh trả lời.

“Con đang cố gắng hết sức để không làm cha thất vọng.”

 “Con không cần phải cố gắng đến vậy. Ta biết con sẽ làm tốt dù thế nào đi nữa. Đừng lo lắng, cứ chăm sóc bản thân mình là ổn.”

Những lời của cha khiến môi Kanghyun cứng lại trong giây lát. Dù được nói bằng tình cảm, những gì ông nói chỉ là một hình thức khuyến khích trống rỗng, khiến anh cảm thấy bất lực.

Nhưng đối với các anh em của anh thì khác. Họ luôn chỉ nhận được những lời lẽ lạnh lùng, khinh miệt và lời mắng mỏ gay gắt. Đối với họ, ngay cả một lời động viên nhẹ nhàng nhất, một câu đơn giản “Con sẽ làm tốt thôi,” cũng đã như một ốc đảo rồi. Nhưng cha họ không bao giờ nói những lời đó với họ.

Kanghyun nghĩ về các anh em mình, tràn đầy lòng thương hại cho họ, gánh nặng đau buồn đó nặng nề hơn cho chính mình.

Tuy nhiên, nếu anh trút bỏ tất cả những gì anh cảm thấy vào lúc này, hậu quả sẽ đổ dồn lên các anh trai.

Vì vậy, bây giờ, anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi đó như một con rối, không thể tự mình suy nghĩ hay phán xét.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo