Định Mệnh Alphega - Chương 34

CHƯƠNG 34

"Con sẽ ghi nhớ ạ."

Ngay khi Kanghyun vừa trả lời, Baek Jungman liền nói với vẻ mặt nghiêm nghị.

"Nghỉ làm thêm giờ đi. Cấp dưới của con bất tài đến mức nào mà ngày nào con cũng phải ở lại muộn thế?"

Ông không hề che giấu vẻ không hài lòng của mình.

Vì Baek Junghan đã nói quả quyết như vậy, Kanghyun không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận. Nếu anh cứ khăng khăng tiếp tục làm thêm giờ, những nhân viên khác có thể sẽ bị coi là yếu kém.

'Chắc mình phải về nhà sớm hơn thôi, ít nhất là trong thời gian này.'

Kanghyun đành phải khẽ đáp lời.

"Con hiểu rồi ạ."

Baek Junghan mỉm cười chấp nhận câu trả lời của anh, rồi nhẹ nhàng hỏi một câu khác.

"Còn nữa... tài xế hay thư ký của con không vừa ý con à? Có cần ta đổi cho con không?"

Lời nói của ông cho thấy ông sẵn sàng thay đổi họ bao nhiêu lần cũng được, thậm chí đề nghị thêm người nếu đó là điều Kanghyun muốn.

Kanghyun nhấp một ngụm trà đắng chát trước khi trả lời.

"Không ạ, chỉ là con vẫn chưa quen với họ thôi."

"Hừm, ta hiểu rồi. Cũng phải."

Baek Junghan gật đầu không chút nghi ngờ.

"Từ trước đến nay ta để con tự do làm mọi việc một mình, nhưng từ bây giờ, con chắc chắn sẽ cần người hỗ trợ bên cạnh. Ta đã chọn những người giỏi nhất, nên dù có không thoải mái, con cũng hãy giữ họ ở gần."

"Vâng, thưa cha."

Kanghyun trả lời, nhưng miệng khô khốc.

Anh lại nhấp thêm một ngụm trà. Không hiểu sao, hương vị và mùi thơm ngày càng khó phân biệt, như chỉ đang uống nước đắng không hơn không kém.

Vẻ mặt hài lòng, Baek Junghan tiếp tục cuộc trò chuyện bằng một giọng điệu nhẹ nhàng hơn.

"Hợp đồng dự án mới tiến triển thế nào rồi?"

Chắc chắn ông đã biết hết mọi chuyện, nhưng vẫn hỏi.

Một cơn kiệt sức ập đến,anh nhanh chóng đưa ra câu trả lời đã chuẩn bị sẵn.

"Nhờ nền tảng vững chắc mà người tiền nhiệm và cả nhóm đã đặt ra, mọi việc đang tiến triển thuận lợi ạ. Giám đốc điều hành của Club cũng khá cởi mở với lời đề nghị."

"Con khiêm tốn quá rồi. Ta nghe trong cuộc họp nói rằng Giám đốc của họ thực sự quý mến con. Cứ đà này thì việc ký được hợp đồng sẽ không thành vấn đề."

Không, ngay cả khi hợp đồng không thành, cũng sẽ chẳng có vấn đề gì.

Sẽ có kế hoạch dự phòng thứ hai, thứ ba, và có lẽ là vô số kế hoạch khác được chuẩn bị tỉ mỉ—

Tất cả chỉ để đảm bảo rằng Baek Kanghyun, người kế vị, sẽ tỏa sáng với những đóng góp không ai sánh bằng.

Kanghyun siết chặt tay trên đầu gối. Nếu không làm vậy, anh sợ móng tay mình sẽ tự cắm vào đầu gối mất.

"Con sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng kỳ vọng của cha ."

"tốt lắm."

Ánh mắt trìu mến và ấm áp của Baek Jungman chưa bao giờ rời khỏi Kanghyun. Tuy nhiên, Kanghyun cố tình tránh ánh mắt của cha, luôn nhìn xuống. Đôi mắt hơi cúi xuống của anh phản chiếu thứ chất lỏng màu đỏ thẫm chiếm nửa chiếc tách trong suốt

"Nhưng đừng gắng sức quá."

Cha anh luôn nói thêm câu này.

"Nếu mọi chuyện trở nên khó khăn, cứ đến tìm ta bất cứ lúc nào. Không có gì mà ta không làm vì con."

Đừng gắng sức quá. Cứ tìm đến cha bất cứ khi nào con cần. Có vô số con đường ta đã chuẩn bị cho con, tất cả đều được dọn sẵn vì con.

Kanghyun biết chính xác cha mình đang ám chỉ điều gì, lồng ngực nặng trĩu như đeo chì. Miệng anh có vị đắng, hòa lẫn với vị tanh thoang thoảng của máu.

'Đối với các anh trai mình, tất cả những gì cha trao cho chỉ là những con đường hời hợt.'

Mỗi người anh của anh đều chỉ được trao cho một con đường duy nhất thôi.

Một con đường chông chênh, nơi chỉ cần bước chệch một bước là sẽ ngã xuống không thương tiếc, điều đó là không thể tránh khỏi.

Vô số con đường ổn định mà họ không bao giờ nhận được đều được bày ra trước mắt Baek Kanghyun.

Kanghyun biết rằng dù anh chọn con đường nào, cuối cùng anh cũng sẽ đến được với ánh sáng. Đó là lý do tại sao anh đã chọn con đường có vẻ lộn xộn nhất—một con đường dường như cần đến năng lực của anh, dù chỉ một chút.

Tuy nhiên, dù cố gắng đến đâu, anh cũng chưa bao giờ thực sự thoát khỏi vòng kìm kẹp của cha mình.

 

Kanghyun không thể cất lời đáp lại. Thay vào đó, anh lại đưa tách trà lên môi, như thể trà có thể gột rửa đi vị tanh kim loại bám trong miệng. Nhưng không, nếu có thì vị đắng dường như còn đậm hơn.

"Nhân tiện, thật đáng tiếc,"

Baek Junghan đột nhiên nói, thở dài một tiếng đủ lớn để Kanghyun nghe thấy.

"Ta rất đau lòng khi Kanghyun yêu quý của ta chưa bao giờ phàn nàn với ta, dù mọi chuyện có khó khăn đến đâu."

"Phàn nàn ư... ở tuổi của con, chẳng phải điều đó không nên sao ạ?"

Chẳng biết từ lúc nào, Kanghyun đã uống cạn tách trà. Sự trống rỗng của chiếc tách đã làm vơi đi gánh nặng trong lồng ngực anh, dù chỉ một chút.

Nhưng ngay khi đó, Baek Jungman lại nhoài người về phía trước và tự tay rót đầy tách trà. Trà đỏ thẫm cuộn lên, bốc hơi, tỏa hương thơm ngát trong không khí—và làm đầu óc Kanghyun hơi choáng váng.

"Con lúc nào cũng vậy. Ngay cả khi còn nhỏ, con cũng chưa bao giờ mè nheo hay phàn nàn. Không giận dỗi, không làm nũng. Ta luôn thấy điều đó thật đáng tiếc."

Baek Jungman đặt ấm trà xuống cẩn thận, ánh mắt ông dịu đi theo cách mà chỉ Baek Kanghyun mới có thể thấy.

"Dù con là một đứa trẻ liều lĩnh hay gây rối, thì con vẫn rất dễ thương."

Thêm đáng lo ngại, "Dĩ nhiên, ngay cả bây giờ, đối với ta con vẫn rất dễ thương."

lồng ngực cậu thắt lại như có vật gì nặng chẹn lấy.

Nuốt xuống vị đắng còn vương trong miệng, anh gắng gượng đáp lời.

"Con không chắc về việc phàn nàn, nhưng nếu nói về dễ thương, thì đã có anh Heewoo rồi ạ."

Ngay khoảnh khắc lời nói vừa thốt ra, anh đã hối hận.

"Sao có thể so sánh con với thằng ranh đó được?"

Đúng như dự đoán, nụ cười của Baek Junghan lập tức biến mất khỏi khuôn mặt. Cái lạnh trong phòng lại thấm vào không khí, dập tắt cả hơi ấm của tách trà.

"Con còn nhớ những gì ta đã nói với con trước đây không?"

Kanghyun không trả lời. Anh không muốn.

"Con không bao giờ được so sánh mình với các anh của con."

Nhưng cha anh luôn khăng khăng thế, lặp lại những lời đó, khắc chúng vào tận tâm can Kanghyun.

"Đừng quên, con hoàn toàn khác biệt với các anh của mình."

Kanghyun im lặng, mặt anh tái đi. Giọng nói nghiêm nghị của cha anh vẫn tiếp tục, không ngừng.

"Mấy thằng ranh đó chẳng qua chỉ là công cụ để hỗ trợ con. Không hơn, không kém."

Một cơn đau âm ỉ bắt đầu lan ra ở bụng dưới của Kanghyun. Miệng anh ngập tràn vị máu đắng ngắt, là kết quả của vô số vết thương, lồng ngực anh thắt lại, khiến anh khó thở.

Một cơn buồn nôn dâng lên trong cổ họng.

'Mình muốn nôn.'

Nếu bây giờ anh nôn ra, liệu dòng máu đỏ tươi mà cha anh đã nhồi vào cổ họng có tuôn ra không?

Nếu được như vậy, cũng không tệ lắm.


Ngồi trên đệm gai và chịu đựng tình thương không mong muốn là một việc vô cùng khó khăn.

Hai giờ sau, Kanghyun cuối cùng cũng thoát khỏi vòng kìm kẹp của cha mình, ngay lập tức đi vào phòng tắm.

"Ọe, ọe—!"

Bám chặt vào bồn cầu sạch sẽ, được bảo trì cẩn thận, Kanghyun nôn khan hết lần này đến lần khác.

Đến Cheongunjae với một cái bụng rỗng quả là một quyết định đúng đắn.

Thứ trào ra cùng với cơn nôn mửa dữ dội, muốn xé nát ruột gan, chỉ có trà đen anh đã uống cùng Baek Junghan và dịch vị dạ dày.

Cổ họng anh bỏng rát đến ứa nước mắt. Dù vậy, gánh nặng ngột ngạt trong lồng ngực đã nhẹ đi, dù chỉ một chút.

Sau khi súc miệng bằng nước để rửa trôi vị chua, anh vốc nước lạnh như đá tạt lên mặt nhiều lần. Đầu óc choáng váng của anh tỉnh táo lại trong giây lát. Mặc dù hình ảnh phản chiếu trong gương nhà tắm cho thấy một khuôn mặt nhợt nhạt, nhưng nó vẫn đủ để tỏ ra bình tĩnh.

Nhanh chóng lau mặt, anh bước ra khỏi phòng tắm.

Ngay khi vừa bước ra, một giọng nói bất ngờ chào đón anh.

"Em ổn không?"

Giật mình, Kanghyun ngẩng lên, thấy Baek Seongju đang đứng ngay cạnh cửa. Anh ta tựa vào tường, khoanh tay, nhưng Kanghyun không biết anh đã ở đó bao lâu.

Quản gia Park nói với anh rằng Seongju sẽ sớm rời đi, anh đã tin như vậy. Vậy mà hai tiếng đã trôi qua, và anh trai anh vẫn còn ở đây à?

'Rõ ràng rồi.'

Là vì anh—vì Kanghyun đã bị cha giữ lại.

Nhận ra rằng Seongju đã ở lại vì lo lắng cho mình, Kanghyun cắn vào bên trong má. Chỗ đó đã sưng tấy và chảy máu từ trước, nhưng anh không thể ngăn mình làm vậy lần nữa.

Tránh ánh mắt của Seongju, Kanghyun quay đi. Anh không thể đối mặt trực tiếp với anh ấy lúc này.

"Em không sao. Anh đừng lo."

Nhưng dù giọng điệu của anh có bình tĩnh và điềm đạm đến đâu, cũng không thể lừa được Seongju. Khuôn mặt anh có thể đã được che đậy bằng một lớp mặt nạ vô cảm, nhưng sắc mặt nhợt nhạt của Kanghyun đã phản bội sự thật.

Seongju rút một chiếc khăn tay từ trong túi ra, nhẹ nhàng thấm lên mái tóc ẩm ướt của Kanghyun.

"Nếu em không khỏe, cứ về nhà sớm đi. Anh sẽ tìm cách."

"Không, anh không cần làm vậy đâu."

Kanghyun ngay lập tức lắc đầu.

Cha anh đã dặn dò rõ ràng là phải để trống cả ngày—một mệnh lệnh ngầm là phải ở bên cạnh ông cả ngày. Nếu anh rời đi bây giờ, tâm trạng của cha anh sẽ xấu đi đáng kể. Baek Seongju vừa mới trở về sau một thời gian dài, anh không muốn anh trai phải một mình chịu gánh nặng đó.

"Anh đừng lo cho em. Em thực sự ổn mà."

"......"

Baek Seongju im lặng nhìn anh. Kanghyun thậm chí còn gượng cười, giả vờ mình ổn, nhưng điều đó chỉ làm tăng thêm sự nghi ngờ trong mắt Seongju.

"Em biết không, mỗi khi em nói 'Em không sao', nghe cứ như là 'Em đang khổ sở lắm' ấy."

Nghe những lời của Seongju, môi Kanghyun khẽ giật.

Anh suýt nữa đã nói, 'Em thực sự ổn mà,' theo thói quen. Nhưng ngay cả khi anh nói vậy, Seongju có lẽ cũng sẽ nghe thành anh đang thừa nhận mình khổ sở đến mức nào, và anh không còn gì để nói nữa.

'Làm sao em có thể nói rằng mình đang khổ sở trước mặt anh được chứ?'

Không chỉ là Seongju.

Anh hai của anh, Baek Seohoon, và anh ba, Baek Heewoo, còn đang khổ sở hơn anh rất nhiều. Họ chắc hẳn đã phải chịu đựng sự khinh miệt lạnh lùng và áp lực ngột ngạt của cha trong khi giả vờ rằng điều đó không làm phiền họ.

Kanghyun không thể nào nói rằng mình đang khổ sở trước mặt bất kỳ ai trong số họ.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo