Định Mệnh Alphega - Chương 35

Chương 35

 

Trong những khoảnh khắc như thế này, tất cả những gì Kanghyun cảm nhận được là sự tội lỗi đối với Seongju, chỉ vì anh trai đã nhận ra cảm xúc của anh.

Anh như một tội nhân khốn khổ, không có cách nào để chuộc lỗi.

'Ghê tởm.'

Trong một không gian nơi cái lạnh khắc nghiệt và sự ấm áp tột độ cùng tồn tại, anh nhận ra một điều mà anh không muốn: anh thực sự ghê tởm và đáng ghét đến mức nào.

Mỗi khi anh ý thức được điều đó, lòng tự trọng của anh lại bị bào mòn, vỡ vụn từng chút một. Ngay cả bây giờ, chỉ cần thở thôi dường như cũng khuếch đại cảm giác tội lỗi không ngừng gặm nhấm anh.

'Giá như mình không ở đây…….’

Anh muốn chạy trốn.

Anh muốn thoát khỏi không gian này và vùi mình trong một núi công việc ngập đầu, hoàn toàn mất mình trong công việc để không phải suy nghĩ.

Hoặc có lẽ, để sống chỉ một ngày vô tư và trung thực — bày tỏ cảm xúc của mình tự do, như 'người đàn ông nào đó' có thể.

"Anh, anh thực sự ổn chứ?"

Lời nói tuột ra, đôi mắt anh tìm đến khuôn mặt của Seongju.

Baek Seongju, khoảnh khắc trước còn tỏ ra vô cảm, từ từ bắt đầu thay đổi. Sự sắc bén trong ánh mắt lạnh lùng thường thấy của anh ta dịu đi đáng kể, và một nụ cười nhạt, cay đắng hình thành trên môi anh.

Có một sự cam chịu lặng lẽ trong biểu cảm của anh, một điều gì đó đã ăn sâu bén rễ từ rất lâu.

"Anh ổn."

Kanghyun hối hận vì đã hỏi.

Anh đã biết câu trả lời của Seongju sẽ là gì. Nó luôn giống nhau, như thể đã được diễn tập.

'Anh cũng giống như mình.'

Câu 'Anh ổn' của Seongju nghe với anh giống như 'Anh đang cố gắng rất nhiều, Kanghyun à.'

Anh muốn hỏi.

Liệu Seongju có ghét và oán hận anh nhiều như Kanghyun ghét chính mình không.

Liệu anh trai có muốn giết anh không.

Liệu anh trai có ước Kanghyun biến mất khỏi thế giới này mãi mãi không.

Nhưng anh biết Baek Seongju sẽ lắc đầu trước tất cả những câu hỏi đó. Nếu anh hỏi bất kỳ người anh em nào của mình, họ đều sẽ trả lời giống nhau thôi.

Và vì anh đã biết rồi, anh không thể tự mình hỏi.

Tất cả những gì anh có thể làm là nuốt nó một mình, ngay cả khi nội tạng anh mục nát và tan vỡ.

Một cơn đau nhói dữ dội lại xuất hiện ở bụng dưới của anh.

'Đau quá….'

Nhưng khuôn mặt anh, được rèn giũa qua nhiều năm luyện tập và thói quen, không hề phản bội bất kỳ dấu hiệu đau đớn nào.

Trong gia đình này, anh không thể có bất kỳ vấn đề gì.

Luôn khỏe mạnh, luôn xuất sắc — một Alpha hoàn hảo, không một sai sót nào. Đó là phiên bản duy nhất của Baek Kanghyun có thể tồn tại.

Bởi vì đó là người kế vị lý tưởng nhất, tối thượng mà cha anh mong muốn.


Kanghyun đã chấp nhận việc phải dành cả đêm bị mắc kẹt ở Cheongunjae, nhưng thật ngạc nhiên, anh được thả sớm hơn dự kiến.

Rõ ràng, một người có địa vị cao, thậm chí là ứng cử viên tổng thống, đã khẩn cấp muốn gặp Baek Junghan, chứ không phải một thành viên Quốc hội bình thường.

Ngay cả Baek Junghan cũng không thể từ chối một cuộc gặp riêng đột ngột như vậy, dù điều đó có làm gián đoạn thời gian riêng tư với con trai mình. Đối với Kanghyun, đây là một may mắn bất ngờ.

"Ta xin lỗi, Kanghyun à. Lần tới, con có chút thời gian rảnh, chúng ta sẽ ngồi lại và nói chuyện tử tế nhé."

Cha anh quay đi để chào đón vị khách đang đợi trong phòng khách.

Kanghyun xua tay ra hiệu cho tài xế đang vội vã tới hộ tống anh, rồi bước về phía xe của mình.

Khi đi, anh ngước nhìn bầu trời đang đỏ ửng một cách đáng ngại.

'Vẫn còn sớm thế này sao?'

Anh cảm giác như mình đã bị giam cầm gần 24 giờ, nhưng mặt trời hầu như vẫn chưa lặn. Nghĩ lại thì, ngay trước khi rời đi, anh đã ăn tối với cha.

'Không, không hẳn. Mình đã nôn lần thứ hai trong ngày hôm nay rồi’.

Kanghyun nhẹ nhàng xoa cổ họng đau rát của mình, bị rát do phải chịu đựng hai cơn nôn mửa.

Anh lên xe, dành một chút thời gian để thở.

Qua cửa sổ, anh nhận thấy một chiếc xe ngoại quen thuộc lái ra khỏi đường lái xe ở Cheongunjae.

Đó là xe của anh cả, Baek Seongju.

 

Anh ấy hẳn đã ở lại cho đến khi Kanghyun được "thả", cứ như thể đang trong tư thế sẵn sàng tiếp quản bất cứ lúc nào, là một đội phản ứng tức thì.

'mình đã nói là ổn rồi mà.'

Thật là bướng bỉnh.

Seongju lái xe đi nhưng dừng lại một lát khi chuẩn bị rời khỏi khu nhà. Có lẽ cảm thấy ánh mắt của Kanghyun, nên anh ta đã quay đầu lại , thấy Kanghyun từ xa. Sau đó, với một động tác có chủ ý, anh giơ điện thoại lên và vẫy nó.

Hãy gọi cho anh bất cứ lúc nào nếu em cần nhé.

Nhận được tin nhắn, Kanghyun khẽ gật đầu. Chỉ sau khi xác nhận nó, Seongju mới tiếp tục lái xe.

Khi xe của anh trai anh đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, điện thoại của Kanghyun rung nhẹ, là một tin nhắn mới.

Người gửi là Baek Heewoo tại khu nhà phụ, không thể lộ mặt vì sự không hài lòng của cha họ.

[Đừng uống một mình. Hãy uống với bạn bè.
Em luôn làm quá khi uống một mình
đấy.]

'Bạn bè, à?'

Anh không có ai cả.

Kanghyun liếc nhìn khu nhà phụ nơi Heewoo đang ở.

Việc Heewoo nhắn tin thay vì gọi điện có nghĩa là có ai đó ở gần đó.

Có lẽ chỉ là những người hầu của Cheongunjae, nhưng nếu Heewoo nói chuyện với Kanghyun thế này trên điện thoại, nó có thể đã được báo cáo trực tiếp cho cha họ. Sau tất cả, cha của họ đã không thích Heewoo nhất rồi, tốt hơn là không nên cho ông ấy những lý do không cần thiết để gây rắc rối.

Kanghyun gõ một câu trả lời ngắn gọn: 'Vâng, em sẽ làm vậy .'

Sau một hồi im lặng, anh bảo anh trai đừng lo lắng và cảm ơn anh ấy.

"Cả hai người họ… luôn lo lắng……."

Khi Kanghyun gõ câu trả lời của mình, anh nhận thấy một tin nhắn khác đã đến sớm hơn, một tin nhắn mà anh đã bỏ lỡ cho đến bây giờ.

[Anh đã lấy địa chỉ của em từ Heewoo.
Đã gửi một ít cháo ấm và thuốc đến nhà em, vì vậy hãy nhớ ăn khi em về nhà.
Em có lẽ đã nôn hết ra rồi.
]

Một tiếng cười yếu ớt thoát ra khỏi môi Kanghyun.

"Mọi người đều lo lắng cho em trai nhỏ của mình như vậy sao?"

Có gì đáng thích ở anh chứ?

Bất chấp những suy nghĩ kia, trái tim anh trào dâng cảm xúc trước sự ấm áp của các anh trai.

Mặt khác, sự ngột ngạt vô hình đè nặng lên anh chỉ ngày càng trở nên nặng nề hơn.

Sau khi trả lời tin nhắn của Baek Seohoon bằng một câu đơn giản 'Cảm ơn anh, em sẽ ăn ngon ạ', Kanghyun dựa lưng vào ghế xe.

Anh nới lỏng chiếc cà vạt ngột ngạt và cởi nút cổ áo, nhưng ngay cả như vậy, việc thở vẫn  khó khăn.

'Mình chắc chắn… thực sự có thể dùng một ly lúc này.'

Bất chấp cảm giác trống rỗng trong dạ dày sau khi nôn hết mọi thứ, cơn đói không phải là thứ gặm nhấm anh. Không, như Heewoo đã nói, chính sự thèm rượu mới đánh anh mạnh nhất.

'Chà, cuối cùng thì mình luôn uống rượu sau khi đến thăm Cheongunjae à.'

Rượu.

Nghĩ đến từ đơn giản đó, hình ảnh một ly cocktail màu đỏ đậm, lấp lánh xuất hiện trong tâm trí anh.

'Negroni….'

Bây giờ anh nghĩ về nó, sắc đỏ thẫm của bầu trời giống với màu đỏ đậm của Negroni vừa xuất hiện trong tâm trí anh.

'Không, nó hơi khác một chút.'

Màu sắc không hoàn toàn giống như một Negroni thông thường. Nó hơi đục vì ánh đèn tối và hào nhoáng, nhưng Negroni từ 'lần đó' có màu chính xác như vậy, với một chút đỏ hơn.

'Nó rất ngon.'

Negroni anh đã nếm thử tại Club WAVE chắc chắn rất ngon.

 

Chỉ cần nhớ lại điều đó, dường như làm cho vị kim loại của máu trong miệng anh mờ dần một chút.

Sau đó, gần như theo bản năng, ký ức về thức uống kia dẫn đến hình ảnh khuôn mặt của một người đàn ông:

"Tôi luôn sẵn lòng ăn uống, tôi có rất nhiều thời gian. Tôi rất linh hoạt, vì vậy bất cứ khi nào anh rảnh, hãy đi thử món gì đó anh Baek Kanghyun thích nhé."

Giọng nói của Kwon Haeil vang vọng rõ ràng trong tâm trí anh.

Anh không biết tại sao mình lại nghĩ về người đàn ông đó vào lúc này.

[Đừng uống một mình. Hãy uống với bạn bè.]

Vậy thì đến đây đi. Chỉ tối nay thôi, anh sẽ là bạn của tôi.

Tin nhắn của Heewoo và lời nói của Kwon Haeil từ câu lạc bộ xoay tròn trong đầu anh.

'Bạn bè….'

Trước khi anh kịp nhận ra, tay anh đã di chuyển, bấm số của Kwon Haeil.

[Chà, chuyện này hiếm đấy. Baek Kanghyun tự mình gọi cho tôi sao?]

Vì lý do nào đó, giọng nói của Haeil nghe có vẻ vô cùng phấn khích.

"Nhất thiết phải là một bữa ăn à?"

Kanghyun đột ngột hỏi, Haeil bối rối, "Hả?"

Kanghyun lặp lại câu hỏi của mình chậm hơn, cẩn thận hơn.

"Tôi đang hỏi liệu chỉ uống rượu thay vì ăn có được không."

Không có phản hồi ngay lập tức.

Một. Hai.

Ngay khi đếm thầm trong đầu Kanghyun sắp đạt đến ba —

[Đương nhiên.]

Câu trả lời rõ ràng của Kwon Haeil khiến anh dễ thở hơn. Chỉ đến lúc đó Kanghyun mới nhận ra lồng ngực mình đã chật chội như thế nào, hơi thở của anh dịu lại một chút.


Một giờ trước khi Kwon Haeil nhận được cuộc gọi từ Baek Kanghyun.

[Chắc chắn có điều gì đó mờ ám đang xảy ra với Giám đốc Kwak.]

"ừ...vậy thì...."

Haeil khúc khích nhẹ nhàng, hắn đã mong đợi điều này từ cuộc gọi của Giám đốc Park.

[Tôi sẽ đến trực tiếp để báo cáo cho anh .]

"Được rồi."

Mặc dù họ có thể trao đổi thông tin qua email hoặc ổ đĩa chia sẻ an toàn, nhưng gặp trực tiếp vẫn an toàn hơn. Thêm vào đó, Haeil thích nhận thông tin cập nhật trực tiếp từ Giám đốc Park, người đáng tin cậy hơn nhiều so với bộ ba bù nhìn của công ty hắn.

Không lâu sau, Giám đốc Park đến nhà Haeil.

"Cậu đến rồi à?"

Khi Haeil nghe thấy tiếng chuông cửa và mở cửa, Giám đốc Park đang ở đó, cầm một túi mua sắm. Túi có logo của một chuỗi cháo nổi tiếng.

"Sếp không khỏe ạ?"

"Cậu đang nói nhảm nhí gì vậy?"

Kwon Haeil nổi tiếng là người khỏe mạnh rắn chắc như đinh đóng cột, không phải là người thường xuyên bị ốm.

Giám đốc Park hẳn đã biết điều này, nên anh ta bối rối nhìn hắn.

"Vậy tại sao cái này lại ở trong tủ khóa của anh ở dưới lầu ạ?"

thói quen của Giám đốc Park là kiểm tra các tủ khóa bưu kiện ở sảnh, mỗi khi anh ta đến thăm nhà Haeil.

Haeil thường chỉ đi giữa bãi đậu xe riêng và tầng trên cùng, hiếm khi xuống tầng một. Do đó, bất cứ thứ gì bị bỏ lại hoặc được giao đến các tủ khóa bưu kiện thường bị lãng quên. Giám đốc Park kiểm tra nó vì anh ta biết Haeil sẽ không ngó tới.

Hôm nay, cũng như mọi khi, Giám đốc Park ghé qua khu tủ bưu kiện trước khi lên văn phòng. Anh ta lôi ra một túi cháo rồi đắc thắng giơ nó lên cao, lắc nhẹ như thể đang khoe một chiến tích.

"Thưa sếp, nếu anh muốn ăn cháo thì chỉ cần nói với tôi là được. Sao phải tự đặt hàng cho mất công vậy ạ?"

"Ai lại đi đặt món cháo nhạt nhẽo đó chứ? Cả đời tôi gần như chưa bao giờ ăn nó."

Nghi ngờ có sự nhầm lẫn, Kwon Haeil giật lấy chiếc túi từ tay Giám đốc Park để kiểm tra. Ánh mắt hắn ngay lập tức dừng lại ở dòng chữ nhỏ ghi số căn hộ trên túi: [T-02].

Nhà của Haeil là T-01. Còn căn T-02 chính là của Baek Kanghyun, anh hàng xóm ở ngay bên cạnh.

 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo