CHƯƠNG 66-quyển 3
Kwon Haeil nằm dài trong văn phòng CEO, tâm trạng vẫn đen kịt như mực.
"Chết tiệt…"
Hắn khẽ rủa, nghiến răng đầy bất lực. Giám đốc Park đang báo cáo dở về vụ án của Giám đốc Gwak, khẽ liếc hắn, ánh mắt dò xét.
Vụ việc ma túy bất hợp pháp, phơi bày hai tháng trước, cùng với sự liên quan của Giám đốc Gwak, đã được xử lý một cách nhanh chóng và triệt để.
Haeil đã thu thập đủ mọi thứ: kế hoạch phân phối, bằng chứng gián tiếp, những nhân chứng sẵn sàng ra tòa. Thêm vào đó là camera an ninh, PA bị thu giữ, và việc bắt giữ Kim Jaeyoung cùng đồng bọn của Gwak - tất cả đều khiến chúng không còn đường thoát.
Nhưng bằng chứng then chốt, không gì khác, chính là đoạn ghi âm của Baek Kanghyun.
Một đoạn ghi âm hợp pháp từ chính nạn nhân, và nạn nhân ấy lại là con trai út của Chủ tịch Tập đoàn Baekcheong. Dù Giám đốc Gwak có cố gắng xoay xở, chẳng ai dám mạo hiểm đụng đến Tập đoàn Baekcheong chỉ để cứu ông ta.
Kết quả? Ông Gwak bị đá bay khỏi TWE ngay lập tức.
Những ngôi sao Omega, từng bí mật nhận PA từ ông ta, cũng vội vã quay lưng. Các nhà tài trợ còn làm theo. Trước sức mạnh của Baekcheong, họ chọn cách cắt đứt quan hệ với Gwak, gây áp lực buộc ông ta phải im lặng.
Giám đốc Gwak tham lam quá, cắn nhiều hơn mức có thể nhai trước khi có chỗ dựa vững chắc. Giờ ông ta chẳng còn gì, như một con vịt chờ ngày ra lò. Ông ta và Kim Jaeyoung- người mẫu Omega bị đuổi khỏi TWE, đã bị triệu tập đến văn phòng công tố vô số lần.
Tuy nhiên, khác với tốc độ điều tra, vụ án lại không gây tiếng vang lớn.
Viện kiểm sát đã hạ thấp vụ việc thành một vụ án chất cấm, giảm thiểu sự chú ý của công chúng. Nhưng hơn thế, đó là kết quả từ sự can thiệp của Tập đoàn Baekcheong. Không một bài báo nào nhắc đến Baekcheong, Baek Kanghyun, hay Club WAVE.
Tất nhiên, người yêu cầu điều này với Chủ tịch Baek Jungman không ai khác là Baek Kanghyun, đứa con trai út yêu quý của ông.
Một hợp đồng lớn đang bị đe dọa, không thể để những tiếng ồn không mong muốn làm phiền. Và Chủ tịch đã đồng ý.
Nhưng dù vậy, ông vẫn không thể chịu đựng việc ai dám đụng đến đứa con trai út. Sự sụp đổ của Giám đốc Gwak và đồng bọn là điều hiển nhiên, nhưng tin đồn lan ra rằng tương lai của TWE cũng chẳng mấy sáng sủa.
Dù sao đi nữa, Club WAVE vẫn không bị ảnh hưởng, vẫn phát triển mạnh như chưa có chuyện gì xảy ra.
‘Vậy thì sao? vẫn không thể gặp Baek Kanghyun.’
Thật ra, tâm trạng tồi tệ của Haeil không liên quan gì đến vụ án của Giám đốc Gwak.
Tất cả là vì người đàn ông đó, Baek Kanghyun.
Kanghyun luôn bận rộn, nhưng kể từ khi hợp đồng được ký kết, dường như lịch trình của anh còn điên cuồng hơn. Như một chiếc xe tăng tốc đột ngột, dự án tiến triển với tốc độ chóng mặt. Điều đó dễ hiểu, bởi anh hầu như không còn thời gian nghỉ ngơi; thức trắng đêm trong văn phòng, rồi lại tiếp tục công việc ngay cả khi về nhà.
Những ngày Kanghyun thỉnh thoảng trả lời tin nhắn ngẫu nhiên của Haeil dường như đã trôi vào dĩ vãng. Giờ đây, nếu hắn nhận được một tin nhắn hồi đáp trước khi Kanghyun tan làm, hắn đã tự coi mình là kẻ may mắn lắm rồi.
Ban đầu, Haeil nghĩ anh chỉ là một rắc rối. Giờ hợp đồng đã ký, có lẽ Kanghyun đã thoải mái hơn, đến mức lờ hắn đi. Ý nghĩ đó khiến hắn hờn dỗi trong một thời gian.
Nhưng thật oái oăm, mỗi khi Kanghyun gửi một tin nhắn trả lời trước khi tan làm, mọi cảm xúc tiêu cực đều tan biến. Tin nhắn của anh dài và chi tiết, chứng tỏ anh đã dành thời gian đọc từng tin nhắn mà Haeil gửi. ...trái tim Haeil rung động.
Dù bận đến mức nào, Kanghyun vẫn đủ quan tâm để gửi những tin nhắn chu đáo đến vậy. Làm sao Haeil có thể không cảm động cho được?
‘điều đó không có nghĩa là ...mình không buồn.’
Dù cảm động đến đâu, sự thất vọng vẫn hiện rõ trên khuôn mặt hắn. Kwon Haeil khi nói đến Baek Kanghyun – những cảm xúc như tàu lượn siêu tốc vậy.
Hai tháng từ khi hợp đồng được ký kết, Kanghyun bận rộn với các cuộc họp và chuyến công tác liên miên. Lịch trình bất thường của anh : có những ngày Haeil không thể gặp anh dù chỉ một lần, dù hắn có chờ đợi bao lâu. Hôm nay là một trong số đó.
Đã ba ngày trôi qua kể từ lần cuối Haeil nhìn thấy khuôn mặt Baek Kanghyun.
Thở dài, Haeil lại nghĩ đến anh rồi
“Ha… Ít nhất mình cũng nên được ‘nạp pin’ Kanghyun mỗi ngày chứ. Khốn nạn thật…”
Nghe lời lẩm bẩm của Haeil, mặt Giám đốc Park nhăn lại, như thể anh ta vừa nhìn thấy thứ gì đó kinh tởm.
‘Cái thể loại gì thế này?’
Haeil ngả sâu hơn vào chiếc ghế bành sang trọng, lẩm bẩm không ngừng.
“Lẽ ra không nên ký hợp đồng… Lẽ ra nên để anh ấy theo đuổi mình nhiệt tình hơn…”
Giám đốc Park, sắc sảo như mọi khi, liền đáp lời.
“Ký kết là đúng đắn. Ít nhất thì bây giờ anh ấy cũng ghé thăm hơn hai lần một tuần ạ.”
“Ừm, tôi đoán là vậy.”
Ngay khi Haeil chuẩn bị buông lời châm chọc "Hôm nay cậu thông minh bất thường đấy", thì chuông điện thoại reo lên.
Một âm báo đặc biệt, chỉ dành riêng cho một người.
Haeil lập tức với lấy điện thoại.
Đang trên đường về.
Chỉ một câu duy nhất.
Trong hàng tá tin nhắn Haeil gửi đi, câu trả lời này là tất cả.
Một nụ cười rạng rỡ nở trên môi Kwon Haeil.
Em sẽ chờ anh ^^
Hắn thêm biểu tượng cảm xúc dễ thương trước khi gửi tin nhắn, rồi bật dậy khỏi ghế.
"Xong báo cáo chưa?"
"Hả? Nhưng anh mới đọc có hai dòng của—"
"Giám đốc Gwak và lũ tay sai của hắn tèo rồi. Thế là đủ. Tôi tan làm."
"Anh mới ở đây có mười phút á!"
Mặc kệ sự phản đối của Giám đốc Park, Haeil sải bước ra khỏi văn phòng CEO, không thèm ngoái lại.
Khi hắn băng qua câu lạc bộ đang ồn ào trong đêm, vài gương mặt quen thuộc cố gắng níu kéo. Nhiều người trách móc vì dạo này hắn không còn đi chơi với họ, người khác lại cười tươi rói, đề nghị giới thiệu "người hợp gu".
Nhưng Haeil lờ đi tất cả, bước thẳng ra. Tiếng xì xào bàn tán phía sau, về việc hắn đã thay đổi ra sao.
Hắn lao nhanh đến xe, động cơ gầm gừ khi hắn phóng đi. Một luồng năng lượng không thể cưỡng lại sôi sục trong huyết quản.
Đến bãi đỗ xe ngầm , Haeil dừng xe và khẽ ngân nga.
‘ muốn gặp anh ấy quá đi.'
Hắn nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Kanghyun
Chỉ một câu, vậy mà hắn như cảm nhận được sự hiện diện của Baek Kanghyun.
"Thật hấp dẫn. Quá hấp dẫn kkk."
Hắn khúc khích cười thầm, nhìn thông báo "1" bên cạnh tin nhắn mình biến mất.
Baek Kanghyun chẳng bao giờ mở tin nhắn trừ khi anh định trả lời.
Tức là, một tin nhắn hồi âm sẽ sớm đến thôi.
Hồi hộp, Haeil dán mắt vào màn hình, chờ đợi.
Cùng lúc Haeil chăm chú nhìn vào điện thoại…
Baek Kanghyun ngồi yên vị ở ghế sau, mắt cũng dán chặt vào màn hình sáng.
"Em sẽ chờ anh ^^”
'Phải trả lời thế nào đây?'
Nên bảo Haeil đừng đợi sao? Hay bảo cậu ấy cứ tập trung vào công việc đi?
Kanghyun phân vân, nhìn ra ngoài cửa sổ xe tối màu.
Cảnh đêm Seoul lộng lẫy trải dài vô tận.
Anh còn chưa được nghỉ ngơi sau đống công việc chồng chất ngay cả khi đi công tác. Vừa bước vào xe, sự mệt mỏi đã ập đến, đánh gục anh. Khi tỉnh dậy, thành phố với ánh đèn lấp lánh chào đón anh.
'Tốt nhất là hôm nay đừng gặp hazz.'
Anh đưa tay vuốt tóc, hất mái tóc mái ra sau khi thở dài mệt mỏi.
Chuyến công tác này không như mọi khi.
Những cuộc đàm phán không ngừng để thiết lập quan hệ đối tác với các đối tác chủ chốt, đảm bảo chuỗi cung ứng dài hạn.
Thảo luận, đàm phán, thảo luận, đàm phán, thảo luận, đàm phán…
Đại diện cho tập đoàn, Baek Kanghyun bị cuốn vào một cuộc giằng co không ngừng, đòi hỏi sự kiên nhẫn và chiến lược.
Ngay cả khi đã ký hợp đồng, cuộc chiến vẫn chưa kết thúc.
Những vấn đề quản lý rủi ro cần giải quyết, kế hoạch dự phòng, khung vận hành… Tâm trí anh vẫn quay cuồng, liên tục tìm kiếm giải pháp mà không có lấy một phút nghỉ ngơi.
Cơ thể đã kiệt sức vì vận động liên tục, nhưng tồi tệ hơn, tâm trí anh từ chối nghỉ ngơi. Không ngạc nhiên nếu anh ngất ngay khi lên xe...
Thế nhưng…
Điều đầu tiên anh nghĩ đến khi mở mắt là trả lời Kwon Haeil.
Chưa kịp nghĩ suy, ngón tay đã tự động gửi đi.
‘Chờ đợi? Cứ như thể cậu ta biết mình đang ở đâu vậy.’
Kanghyun khẽ cười khúc khích, ngắm nhìn biểu tượng mặt cười tinh nghịch mà Haeil gửi. Chỉ là vài ký tự đơn giản, nhưng sao lại hợp với hắn đến thế?
Ngay khi anh định trả lời, báo rằng sẽ nhắn lại khi đến nơi -
Một cơn đau nhói đột ngột ập đến, lan khắp bụng dưới.
‘Ư!’
Điện thoại trượt khỏi tay, úp mặt xuống đùi, màn hình tắt ngấm.
Nghiến răng, Kanghyun ấn cả hai tay lên bụng, mặt nhăn nhó vì đau đớn. Cắn chặt môi, anh cúi gằm xuống, cố gắng kìm nén mọi âm thanh, sợ rằng tài xế- Jeong Wonwoo, có thể nhận ra sự khó nhọc trong hơi thở.
Wonwoo vẫn vô tư sau tay lái, không hề hay biết, trong ánh đèn xe dịu nhẹ và tiếng nhạc cổ điển êm dịu.
Những ngón tay Kanghyun run rẩy, anh nhắm chặt mắt.
‘Lại nữa… Nó cứ không ngừng lại.’
Cơn đau bắt đầu khoảng hai tháng trước.
Ngay sau sự việc trong phòng đặc biệt của WAVE, như thể đúng thời điểm, hợp đồng đã được ký kết. Khối lượng công việc tăng lên chỉ càng làm tăng thêm căng thẳng.
‘Hay… là tác dụng phụ của PA?’
Kanghyun nhìn xuống bàn tay mình. Dưới ánh đèn xe, làn da anh hoàn hảo, mịn màng, không một tì vết.
Như vết tiêm ở mu bàn tay, anh tin rằng tác dụng của PA đã hoàn toàn biến mất. Không có Omega nào khác, kể cả Kim Jaeyoung, có dấu hiệu tác dụng phụ kéo dài, nên anh nghĩ mình cũng không khác.
Đặc biệt vì anh là một Alpha trội.
Một loại thuốc được thiết kế cho Omega không nên để lại bất kỳ dấu vết nào trong cơ thể anh.
Tin chắc như vậy, Kanghyun chỉ có thể đặt tay lên bụng, thầm cầu nguyện cơn đau sẽ dịu đi.
Ting. Ting.
Điện thoại, vẫn úp mặt trên đùi, sáng lên trở lại. Những tin nhắn mới liên tục đến.
Lưu ý:
[1] Số 1 trong tin nhắn: Nó có nghĩa là số người chưa đọc tin nhắn. Khi nó biến mất, có nghĩa là người nhận đã đọc tin nhắn.