CHƯƠNG 67
Cơn đau kéo dài khoảng mười phút, rồi nhanh chóng giảm đi. Mặc dù tần suất đã tăng lên, nhưng thời gian kéo dài vẫn tương tự như trước, thật may mắn.
Kanghyun thở ra một hơi và bỏ tay khỏi bụng dưới, tựa lưng vào ghế với vẻ mặt cực kỳ mệt mỏi.
Chỉ trong mười phút đó, anh đã mệt mỏi hơn rõ rệt. Cuối cùng, anh với lấy điện thoại.
‘À….’
Hai tin nhắn ngắn từ Kwon Haeil đã đến trong lúc đó.
Có chuyện gì vậy?
Anh ổn chứ?
Haeil có thể đã cằn nhằn về việc Kanghyun xem tin nhắn mà không thèm trả lời, nhưng thay vào đó, hắn chỉ nhẹ nhàng hỏi han tình hình của anh.
Thật lạ, việc giữ liên lạc với Kwon Haeil không hề khó chịu.
Dù câu trả lời của Kanghyun luôn chậm trễ và thường chỉ có một dòng, Haeil chẳng hề bận tâm. Ngay cả qua những dòng tin nhắn khô khan, Haeil vẫn tinh tế đọc được tâm trạng của Kanghyun, đưa ra lời an ủi vừa đủ, không hề gượng ép. Vài biểu tượng cảm xúc vui tươi làm nhẹ bớt mọi chuyện. Dần dần, gánh nặng trong lòng Kanghyun cũng vơi đi.
Và giống như bây giờ, Haeil không bao giờ bỏ qua dù chỉ một dấu hiệu nhỏ nhất cho thấy có điều gì đó bất ổn. Hắn sẽ đặt ra những câu hỏi vừa đủ để thể hiện sự quan tâm, rồi kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.
Mỗi khi Kanghyun xem tin nhắn, không bao giờ có con số '1' bên cạnh. Điều đó chứng tỏ Haeil luôn chờ đợi anh trả lời, dán mắt vào điện thoại.
Hoàn toàn khác với những người anh trai của Kanghyun, những người sẽ nhắn tin dồn dập ngay khi họ cảm thấy có điều gì đó không ổn. Haeil biết điểm dừng, nhưng Kanghyun vẫn cảm nhận được sự quan tâm lặng thầm của hắn. Tâm trạng anh sẽ luôn tốt hơn, mà không hề nhận ra.
Một nụ cười nhẹ lướt qua môi Kanghyun khi anh nhìn chằm chằm vào những dòng tin nhắn của Haeil.
“Chúng ta đã đến rồi, thưa ngài.”
Theo lời Wonwoo, Kanghyun ngẩng đầu lên. Xe đã vào khu chung cư.
Anh nhanh chóng gõ một câu trả lời cho Haeil. “Không có gì.” Sau đó, bắt gặp ánh mắt của Wonwoo qua gương chiếu hậu
“cậu đã làm việc vất vả rồi. Cuối tuần này nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
“Vâng, thưa ngài. Ngài cũng nên nghỉ ngơi tốt….”
Wonwoo trả lời, mặc dù vẻ mặt anh ta nhanh chóng bị bao phủ bởi sự lo lắng.
“Làm ơn, tôi xin ngài, đừng làm việc vào cuối tuần nữa ạ.”
“được, để xem....”
Dù vậy, Kanghyun đã bắt đầu vạch ra những toan tính cho công việc cuối tuần trong đầu. Lịch trình dày đặc đến mức chẳng còn một kẽ hở nào cho sự nghỉ ngơi đúng nghĩa.
Chiếc xe từ từ đi vào khu vực đỗ xe ngầm ở tầng hầm thứ tư. Ngay khi vừa đỗ, Kanghyun đã thấy Kwon Haeil đang tựa vào chiếc Ferrari đỏ rực, gần ngay lối vào.
Liếc mắt nhìn đồng hồ, Kanghyun khẽ cau mày, khó hiểu.
"Chẳng phải bây giờ cậu ta phải làm việc à? Sao lại ở đây?"
Nhưng sự bối rối của anh không kéo dài.
Ngay khi chiếc xe dừng hẳn, Kwon Haeil đã nhanh chóng tiến lại gần với những bước chân dứt khoát. Woowon ngạc nhiên, nhanh chóng bước ra khỏi xe trước.
“Anh Kwon Haeil?”
“Chào anh Jeong Wonwoo.”
Haeil nhớ rất rõ anh ta. Mỗi khi Kanghyun đến câu lạc bộ để kiểm tra, Wonwoo luôn ở bên cạnh. Không thể không nhận ra được.
Dù khuôn mặt Haeil vẫn giữ vẻ lịch thiệp và điềm tĩnh thường ngày, nhưng ẩn sâu trong ánh mắt hắn là một sự cảnh giác mơ hồ, tinh tế đến mức chỉ Wonwoo, người đang đối diện trực tiếp, mới có thể cảm nhận được.
“Tôi nghe nói anh đi công tác ba ngày. Chắc vất vả lắm.”
“À, vâng.”
Vẫn còn bất ngờ, Wonwoo liếc nhìn Haeil.
‘anh ta sống cùng tòa nhà với anh Baek, nhưng làm sao anh ta biết về chuyến công tác? Và làm sao anh ta biết sếp sẽ về hôm nay?’
Về lý thuyết, chuyến đi này lẽ ra là một nhiệm vụ dài hạn, kéo dài đến tận tuần sau. Nhưng Baek Kanghyun, với một sự tập trung gần như ám ảnh, đã hoàn thành công việc xuất sắc. Anh sẽ không chợp mắt cho đến khi mọi thứ được giải quyết vào tối nay.
Lịch trình rút ngắn bất ngờ đã đưa Kanghyun trở lại Seoul một cách chóng vánh, nhưng Kwon Haeil đã đợi sẵn ở bãi xe, như thể hắn đã biết trước mọi chuyện. Ánh mắt Wonwoo vô thức hướng về Kanghyun, anh vẫn còn ngồi trong xe.
Trong khi đó, Haeil đã đi vòng qua Wonwoo, tiến thẳng đến ghế sau nơi Kanghyun đang ngồi. Ngay khi Kanghyun định mở cửa bước ra, Haeil đã nhanh tay mở cửa cho anh.
"Anh đã làm việc vất vả rồi. Tôi có thể mượn chút thời gian của anh không?"
Vẫn giữ nụ cười trên môi, Haeil cất giọng trang trọng, đồng thời nhẹ nhàng lấy chiếc cặp nặng trịch từ tay Kanghyun. Chưa kịp phản đối, Kanghyun đã bị đẩy nhẹ về phía trước.
Ngay cả khi dẫn Kanghyun đi, Haeil vẫn không quên cúi đầu chào lịch sự với Woowon.
"Tôi sẽ đảm bảo anh Baek Kanghyun về nhà an toàn. Chúc anh buổi tối tốt lành."
Ẩn sau nụ cười rạng rỡ của Haeil, Wonwoo cảm thấy một điều gì đó sắc nhọn, như một chiếc gai giấu kín.
Khi cánh cửa thang máy đóng sập lại sau lưng họ, cuối cùng Haeil cũng vươn tay ra. Bàn tay to lớn của hắn ôm lấy trán Kanghyun, rồi nhẹ nhàng lướt xuống má, kiểm tra nhiệt độ.
"Sao lại thế này đột nhiên? Anh im lặng suốt đấy."
"Anh sẽ không thích nếu tôi làm thế này trước mặt thư ký của anh đâu."
Haeil chuyển sang giọng điệu thân mật, ánh mắt nhìn sâu vào Kanghyun, vẻ mặt nghiêm túc khác thường. Rõ ràng, hắn không hề tin vào cái tin nhắn "Không có gì" mà Kanghyun đã gửi trước đó.
Kanghyun bật cười khúc khích, mặc cho Haeil chạm vào mặt mình mà không hề kháng cự.
"cậu giống anh Seohoon nhỉ."
Baek Seohoon có thói quen kiểm tra nhiệt độ hoặc bắt mạch của anh. Tính cách hai người cũng có vài điểm tương đồng, và những khoảnh khắc như thế này khiến sự giống nhau trở nên kỳ lạ.
Tất nhiên, nếu Seohoon—người vẫn gọi Haeil là "ăn chung nồi"—biết chuyện này, anh ta sẽ phải kinh ngạc mất.
"Sao lại cười? Tôi đang nghiêm túc đấy."
"Sao cậu Kwon Haeil phải nghiêm túc vậy?"
“Vì mặt anh trông như bị cắt làm đôi kể từ lần cuối tôi gặp anh ấy.”
Ba ngày không đủ để ai đó giảm đi một nửa kích thước thật sự, nhưng lời nói đó không hề là một nhận xét sáo rỗng.
Sắc mặt Kanghyun quá tệ.
"Lần này anh đã tự hành hạ mình đến mức nào? Sao anh lại xanh xao đến vậy?" Haeil nhíu mày, rõ ràng không hài lòng.
Kanghyun vốn đã nhợt nhạt, nhưng giờ đây, khuôn mặt anh còn mất đi nhiều sức sống hơn nữa. Khi Haeil chạm vào anh, hắn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh cao hơn bình thường. Rõ ràng, anh đã tự ép mình quá mức chăng.
Nói cho cùng, một chuyến công tác đâu có giờ giấc làm việc nghiêm ngặt. Với tính cách của Kanghyun, có lẽ anh đã không ngủ ngon trong nhiều ngày.
Trước cái nhìn dò xét của Haeil, Kanghyun cố tỏ ra bình thản. Cơn đau âm ỉ đôi khi ở bụng dưới khiến anh hơi sốt và mệt mỏi. Nhưng vì không thể giải thích chi tiết, anh quyết định giả vờ như không biết gì.
"tưởng tượng lung tung quá... Tôi ổn."
"Đừng nói dối tôi."
Dù giọng điệu Haeil gay gắt, biểu cảm Kanghyun vẫn không hề thay đổi. Thay vào đó, anh nhẹ nhàng tựa vào lòng bàn tay Haeil. Cái ấm áp của làn da anh áp vào bàn tay mát lạnh của Haeil, thật an ủi đến lạ thường. Kanghyun đặt mặt vào lòng bàn tay Haeil, nhẹ nhàng nhắm mắt.
"Tôi không nói dối."
Anh cảm thấy có thể ngủ thiếp đi ngay lúc này. Bàn tay Haeil mạnh mẽ, mềm mại và mát lạnh, an ủi theo một cách rất riêng.
Nhưng trong khi Kanghyun cảm thấy bình yên, Haeil lại cứng đờ. Đôi mắt hắn chớp chớp đầy giằng xé, giữa hai thôi thúc:
'Có nên nuốt chửng anh ấy ngay tại đây không?'
Khi Kanghyun tựa vào tay hắn đầy tin tưởng như vậy, Haeil phải vật lộn với bản năng của mình.
Ngay lúc hắn định nhượng bộ trước ham muốn, muốn hôn anh trước rồi tính sau, thang máy dừng lại. Haeil nguyền rủa chiếc thang máy đáng ghét.
Kanghyun rụt tay khỏi vòng tay Haeil và với lấy cặp, nhưng Haeil vẫn kiên quyết giữ chặt. Thay vì buông ra, hắn nắm lấy tay Kanghyun, kiên quyết kéo anh đi.
“Anh có ngủ không? Ăn uống đầy đủ không? Anh không bỏ bữa chứ?”
“Tôi ngủ ngon và ăn uống đầy đủ.”
"Tôi có nên gọi anh Jeong để xác nhận không?"
"làm gì?"
"Chúng ta thân thiết đủ để làm vậy rồi, anh không nghĩ thế sao?"
Dù gì thì họ cũng đã "ăn chung một nồi."
"Và tôi cũng đã 'ăn anhBaek Kanghyun' rồi."
Hài lòng với suy nghĩ của mình, Haeil kéo Kanghyun về phía căn hộ.
Kanghyun âm thầm cố gắng rút tay ra khỏi tay Haeil.
"Thấy chưa? Anh mệt đến mức không thể rút tay ra được."
"Làm sao tôi rút ra được khi cặn ‘quấn’ chặt tôi như rắn?"
Quả thực, Haeil đã đan chặt các ngón tay của họ, giữ chặt như không muốn buông. Rõ ràng, hắn không hề có ý định buông tay.
Bị kéo vào căn hộ của Haeil, Kanghyun nhìn chiếc cặp của mình vẫn nằm trong tay hắn.
'Mình cần tắm, rồi xem lại bản đề xuất đàm phán... Sau đó, phải kiểm tra quỹ đầu tư...'
"Anh lại nghĩ về công việc hả?"
Giọng Haeil cắt ngang, như thể hắn đã đọc được suy nghĩ của Kanghyun. Với vẻ mặt không hài lòng, hắn đặt chiếc cặp xuống ghế sofa và đi thẳng vào phòng ngủ.
"Thế này không được. Cần phải làm trống cái đầu bận rộn của anh trước."
"gì..."
Haeil kéo Kanghyun ngồi xuống giường, sau đó banh rộng hai chân anh ra. Bất ngờ, Kanghyun ngẩng đầu lên, chỉ thấy Haeil đang nở nụ cười tinh quái không thể nhầm lẫn.
"Đừng lo. Mai là cuối tuần mà."
Một cảm giác bất an lan tỏa khắp Kanghyun, khiến cơ thể anh căng cứng theo bản năng.