Định Mệnh Alphega - Chương 72

CHƯƠNG 72
"Rõ ràng anh ấy bảo hôm nay về sớm
...chậc... Lại lừa mình à?"

Haeil nắm rõ lịch trình của Kanghyun hơn ai hết. Chính Kanghyun đã khẳng định hôm nay là ngày duy nhất trong tuần anh không có cuộc hẹn nào vào buổi tối.

Chính vì vậy, Haeil đã kỳ công chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn, tỉ mỉ bài trí thành một món ăn bắt mắt, hội tụ đầy đủ những nguyên liệu bổ dưỡng giúp tăng cường sức khỏe và sinh lực. Vậy mà, dường như tất cả những nỗ lực của hắn đã bị khước từ phũ phàng.

Tuy nhiên, sự thất vọng nghẹn ứ trong cổ họng hắn không kéo dài.

Haeil đặt chiếc muôi hơi cong xuống bàn, lẩm bẩm đầy nghi hoặc:

"Hẹn ăn tối..."

Nếu Kanghyun ăn tối với đối tác làm ăn, anh luôn gọi đó là một cuộc "họp". Việc anh ta chỉ đơn giản nói là "hẹn ăn tối" chứng tỏ đây là một cuộc gặp gỡ riêng tư.

"Có khi nào anh ấy đi gặp mấy anh trai không? Hay là... với ai khác?"

Nếu là trường hợp thứ nhất thì không có gì đáng lo. Nhưng nếu là trường hợp thứ hai... có điều gì đó không ổn.

Rốt cuộc, Baek Kanghyun đã từng khẳng định với hắn, rằng anh không có bạn bè.

Ngay cả Haeil, người đã mặt dày mày dạn bám lấy anh ta suốt thời gian qua, cũng biết điều đó là sự thật.

" khó chịu quá..."

Haeil lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nồi hầm nóng hổi, mà hắn đã dày công chuẩn bị, trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ về Kanghyun sắp tan sở.


Seong Taerim, người mà Baek Kanghyun gặp lại sau một thời gian dài, dường như không hề thay đổi trong sáu tháng qua.

Mái tóc vàng rực rỡ, khuôn mặt đẹp trai sắc sảo thu hút mọi ánh nhìn, và nụ cười quyến rũ hoàn hảo với vẻ ngoài của hắn. Hắn ta là một thái cực hoàn toàn trái ngược với Kanghyun - luôn giữ một vẻ thanh lịch tinh tế.

Họ ngồi đối diện nhau trong một phòng riêng yên tĩnh của một nhà hàng sang trọng với tầm nhìn bao quát sông Hàn. Kanghyun nở một nụ cười điềm đạm.

" Nghe cậu nói ở gần văn phòng tôi, tôi hơi bất ngờ đấy. Tôi cứ tưởng cậu còn bên nước ngoài chứ."

"Tôi về được chục ngày rồi. Chắc không đi nước ngoài nữa đâu."

"Sao vậy? Hồi đó cậu toàn bảo thích bên đó hơn Hàn Quốc mà."

Taerim mỉm cười, hướng ánh mắt ra khoảng không bao la của dòng sông lấp lánh ngoài cửa sổ.

"Tôi chỉ là... thèm ăn canh kim chi quá."

Canh kim chi ư? Từ cái khuôn mặt rạng rỡ, đậm chất Tây Âu kia?

'Khẩu vị của cậu ta thay đổi rồi à?'

Kanghyun nhớ Taerim là người chỉ ưa thích đồ ăn phương Tây. Nếu anh biết khẩu vị của Taerim đã thay đổi, anh đã đặt bàn ở một nhà hàng Hàn Quốc sang trọng hơn rồi.

'Thực ra tôi thích đồ Hàn mà.'

'Lần sau muốn tôi nấu canh kim chi cho ăn không? Tôi nấu ngon bá cháy luôn, cho nhiều thịt vào.'

Sao tự dưng anh lại nhớ đến câu nói của Kwon Haeil?

Cả Haeil và Seong Taerim đều là những người đàn ông đẹp trai nổi bật với phong cách có phần phô trương, và giờ cả hai đều nhắc đến canh kim chi. Kanghyun không khỏi cảm thấy sự tương đồng kỳ lạ giữa họ.

Khi Kanghyun vô tình chìm đắm trong những suy nghĩ về Haeil, Taerim lên tiếng, kéo anh trở lại thực tại.

"Với lại, bố tôi... gần như lôi tôi về đây. Hầy....không thể ra nước ngoài được rồi dù có muốn đi chăng nữa...."

"Lôi về cơ á?"

Taerim mỉm cười, nhấc con dao bít tết lên.

"Anh cuối cùng cũng được công bố là người kế nhiệm rồi đúng không?"

Mũi dao của Taerim ấn xuống bề mặt miếng bít tết. Lưỡi dao lướt vào mượt mà, một dòng nước sốt đậm đà, phảng phất màu máu tươi, rỉ ra từ vết cắt.

" anh lên chức chủ tịch, bố tôi chắc lo sốt vó ấy."

Ánh mắt Taerim dừng lại trên vệt đỏ tươi rỉ ra từ miếng bít tết, rồi ngước lên nhìn Kanghyun, nụ cười ẩn chứa một tia dò xét.

"Ông ấy lo lắng sẽ có một Omega trội nào đó cướp mất vị trí bên cạnh anh."

Tim Kanghyun khẽ thắt lại trước lời nói của Taerim.

Sự căm ghét Omega của Chủ tịch Baek Jungman đã trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng, một điều cấm kỵ đến mức không ai dám nhắc đến. Từ nhỏ, Kanghyun đã được bảo vệ nghiêm ngặt khỏi mọi sự tiếp xúc với Omega. Cha anh ta sợ hãi ngay cả những dấu vết pheromone Omega nhỏ nhất có thể làm ô uế anh, ngay cả trong những buổi gặp gỡ của giới tinh hoa chính trị và kinh doanh.

Nhưng luôn có một ngoại lệ duy nhất cho quy tắc hà khắc này: Chủ tịch Baek Jungman sẽ khoan dung cho việc một Omega tiếp cận Kanghyun, nếu và chỉ nếu đó là một Omega trội.

Baek Kanghyun hiểu rõ lý do tại sao cha mình, người công khai khinh miệt Omega, lại chấp nhận những Omega trội.

Bởi vì họ có khả năng sinh ra những Alpha trội ưu tú hơn.

Sự đạo đức giả trắng trợn, phân biệt đối xử ngay cả trong cộng đồng Omega chỉ vì một mục đích duy nhất, khiến Kanghyun ghê tởm đến tận cùng.

Dù lý do là gì đi chăng nữa, chính nhờ sự đạo đức giả đó mà Seong Taerim, bản thân là một Omega trội, có thể tự do tiếp cận Baek Kanghyun bất cứ khi nào hắn muốn. Tất nhiên, điều này cũng một phần là do Kanghyun đã cho phép. Ít nhất, ở một mức độ nào đó.

Suy cho cùng, Taerim là người đầu tiên phát hiện ra "bí mật" của Kanghyun, và là người duy nhất đã bảo vệ nó cẩn thận từ đó đến nay.

Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc giữa họ tồn tại tình cảm lãng mạn.

Ngay cả lúc này, họ đơn thuần chỉ coi nhau là đồng minh, những người giúp đỡ lẫn nhau theo cách riêng của mình.

Taerim đã nhận được vô số ân huệ từ Kanghyun trong suốt những năm qua, mặc dù người đàn ông này ghét phải nợ ai bất cứ điều gì.

Có lẽ đó là lý do tại sao, mỗi khi gặp nhau, Taerim luôn lén kiểm tra pheromone của Kanghyun. Vì Kanghyun không thể nhận ra, chứ đừng nói đến việc cảm nhận được pheromone Omega của chính mình, Taerim tự cho rằng mình có trách nhiệm phải để mắt đến chúng.

Và ngay lúc này, bản năng mách bảo hắn.

Baek Kanghyun đã thay đổi.

"À mà, này anh."

Taerim cất tiếng gọi. Kanghyun ngước mắt lên nhìn. Đôi mắt nâu nhạt của Taerim chậm rãi lướt qua anh, dò xét tỉ mỉ.

"Gần đây anh ốm à?"

"Không hẳn."

Kanghyun lắc đầu dứt khoát, không một chút do dự.


Nếu phải để ý kỹ, thì cái cảm giác đau âm ỉ ở vùng bụng dưới đã xuất hiện thường xuyên hơn. Nhưng với lịch trình dày đặc kể từ khi ký hợp đồng với Club WAVE, anh luôn sống trong căng thẳng, nên điều đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Thế nhưng, ánh mắt sắc bén của Taerim vẫn không hề xao nhãng.

'Có gì đó đã thay đổi...'

Đã một thời gian dài kể từ khi Seong Taerim phát hiện ra pheromone Omega ẩn giấu trong mùi Alpha của Baek Kanghyun. Những pheromone đó luôn thô sơ và không tinh tế, nhưng hôm nay, hắn cảm nhận được sự "chín muồi" hơn, sự phát triển rõ rệt hơn.

Vô thức đâm mạnh mũi dao vào miếng bít tết, Taerim hỏi một cách vu vơ:

"Dạo này anh có hẹn hò với một Omega nào không?"

"Không."

"Vậy Beta?"

"Không."

"Alpha?"

"...Hỏi lắm thế?"

Phản ứng của Kanghyun khiến Taerim nheo mắt, một nụ cười tinh ranh thoáng qua trên môi.

"À ha, vậy có nghĩa là gần đây anh đang hẹn hò với một Alpha?"

Có lẽ chính cái sự ngập ngừng trước khi đưa ra lời phủ nhận đã tố cáo anh.

Kanghyun lảng tránh ánh mắt của Taerim, đưa ra một câu trả lời mập mờ:

"Không phải là chúng tôi hẹn hò. Chúng tôi chỉ... dính líu đến nhau vì công việc thôi."

"Thật sao? Chỉ là công việc?"

"...Chúng tôi còn sống gần nhau nữa."

Anh không thể hoàn toàn nói dối, nên đành đưa ra một câu trả lời nửa thật.

Nhưng ngay cả điều đó, cũng đủ để Taerim nhận ra có điều gì đó khác thường.

"Nếu anh biết nơi hắn ta sống, vậy thì mối quan hệ này không còn là quen biết bình thường nữa rồi."

" thỉnh thoảng đi ăn hoặc uống nước cùng nhau thôi, chỉ vậy thôi mà."

'...Và thỉnh thoảng giải tỏa căng thẳng bằng những chuyện... không đứng đắn cho lắm.'

Mặt anh nóng ran, nâng ly rượu vang. Thứ chất lỏng đỏ đậm, sánh mịn lướt nhẹ nhàng qua môi anh, nhuộm chúng thành một màu đỏ sẫm hơn.

Taerim nhìn anh chằm chằm, ánh mắt dò xét.

'Chẳng trách khí chất của anh ấy dạo này có vẻ dịu dàng hơn.'

Trực giác nhạy bén mách bảo hắn, rằng Alpha trong cuộc đời Kanghyun chắc chắn đã để lại dấu ấn. Không chỉ trên pheromone của anh, mà còn trên chính con người anh.

Nhìn Kanghyun dễ dàng uống cạn một ly rượu nữa, Taerim nhận thấy sự thoải mái bất thường trong phong thái của anh. Người đàn ông luôn mang vẻ như chỉ cần một bước sai sót, là sẽ sụp đổ, giờ đây lại toát ra một sự ổn định mà Taerim đã không thấy trong nhiều năm.


Hắn lặng lẽ chìm vào suy tư, cố gắng cảm nhận những pheromone Omega thoang thoảng ẩn sau lớp hương cam bergamot và gỗ đàn hương quen thuộc của Kanghyun.

'Chắc chắn rồi... Chắc chắn là họ đã ngủ với nhau. Không còn nghi ngờ gì nữa.'

Taerim chắc mẩm, rằng Kanghyun đã ân ái với Alpha kia.

Không có lời giải thích nào khác hợp lý hơn. Pheromone Omega của Kanghyun, thứ luôn trong trạng thái ngủ đông dù bất kể điều gì xảy ra, giờ đây đã có sự thay đổi rõ rệt. Sự thay đổi ấy rất nhỏ, gần như không thể nhận ra, nhưng Taerim đã theo dõi pheromone Omega của Kanghyun suốt tám năm qua. Hắn là người duy nhất có thể nhận ra sự khác biệt này.

'Có nên nói cho anh ấy biết không nhỉ?'

Kiểu như, "Pheromone của anh Kanghyun dạo này gợi cảm hơn đấy."

Là một Omega, Taerim không thể xác định chính xác mùi của pheromone Omega khác. Nhưng nhờ giác quan nhạy bén, hắn thường có thể cảm nhận được những cung bậc cảm xúc, mà những pheromone đó mang lại, và pheromone của Kanghyun giờ đây mang một sắc thái hoàn toàn mới.

'Ước gì mình là một Alpha...'

Nếu hắn là một Alpha, hắn đã có thể đón nhận trọn vẹn những cung bậc cảm xúc ẩn chứa trong pheromone Omega của Baek Kanghyun.

Ý nghĩ đó vô tình tuột ra khỏi miệng hắn, trước khi kịp ngăn lại.

"Hắn ta có biết không? Về việc anh có pheromone Omega ấy?"

Taerim hoàn toàn tin chắc rằng câu trả lời sẽ là "không". Trong suốt cuộc đời, hắn chưa từng gặp ai nhạy bén với pheromone như hắn. Không đời nào Kanghyun lại tự tiết lộ bí mật đó.

Nhưng một lần nữa, kỳ vọng của hắn lại tan thành mây khói.

"ừ, biết."

Taerim chớp mắt, không giấu nổi sự ngạc nhiên.

" thân đến mức anh có thể kể cho hắn ta chuyện đó sao?"

"Không. Cậu ta cũng nhạy cảm như cậu vậy, có lẽ còn hơn thế nữa."

Kanghyun đưa tay lên chạm vào bên cổ, nơi dấu hôn đã hoàn toàn biến mất.

"Ngay khi vừa gặp mặt,  cậu ta đã dí mũi vào cổ tôi rồi."

"Thằng điên nào cơ?"

Một Alpha khác dí mũi vào cổ một Alpha trội ư? Phải là một kẻ điên rồ mới dám nghĩ đến chuyện đó.

Taerim bật cười, lắc đầu tỏ vẻ không tin nổi.

" tò mò thật. Hắn ta thế nào?"

Một Alpha có thể cảm nhận được pheromone Omega của Kanghyun, và thậm chí còn làm tình với anh ư? Thật khó tin!

Nhưng hơn tất cả, việc có ai đó đã phá vỡ được lớp phòng bị kiên cố của Baek Kanghyun mới là điều khiến hắn ta tò mò hơn cả.

"Kể thêm cho tôi nghe về hắn ta đi... được không?"

Mắt Taerim lấp lánh vẻ tinh nghịch, như một đứa trẻ vừa tìm thấy một món đồ chơi mới thú vị.


"Không cần phải tiễn tôi tận đây đâu."

"Sao lại không được?"

Khi đến căn hộ của Taerim, Kanghyun vẫn xuống xe cùng hắn, theo chân hắn đến tận sảnh vào. Anh có vẻ hoàn toàn sẵn lòng đưa hắn vào thang máy an toàn rồi mới quay về.

Taerim bật cười khúc khích trước khung cảnh quen thuộc này.

"Anh đúng là người duy nhất tiễn tôi chu đáo như vậy đấy."

Nhưng hắn không hề ghét điều đó. Có lẽ vì Kanghyun là một Alpha ổn định, kiên định, không hề bị ảnh hưởng bởi pheromone Omega của hắn, nên hắn cảm thấy an toàn, thậm chí là thoải mái khi ở bên cạnh Kanghyun.

'Không biết anh ấy đang hẹn hò với ai, nhưng thật là lãng phí...'

Taerim không khỏi khó chịu với Alpha vô danh mà Kanghyun đã nhắc đến. Một người như Baek Kanghyun xứng đáng có được người bạn đời Omega tốt nhất. Ý nghĩ rằng có một Alpha khác đang nhắm đến vị trí đó, khiến hắn thực sự bực bội.

Càng nghĩ, hắn càng bực mình hơn.

Khi họ đứng trước cửa thang máy, Taerim bất ngờ quay lại với một nụ cười ranh mãnh.

"Kanghyun, tôi chọc giận anh một chút nhé?"

"Chọc giận tôi?"

" cứ coi như đứa em trai dễ thương của anh nghịch ngợm một chút thôi."

'Nghịch ngợm ư?'

Một cách vô thức, Kanghyun nghĩ đến Kwon Haeil. Anh gật đầu thờ ơ, không mảy may nghi ngờ.

Và ngay lúc đó, Taerim đột ngột kéo anh vào một cái ôm.

Chỉ vậy thôi. Không hơn không kém.

Tất cả chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, chỉ là một cái ôm nhanh chóng trước khi buông ra, khiến Kanghyun hoàn toàn bối rối.

Đôi mắt Taerim lấp lánh vẻ tinh nghịch, hắn lùi lại, nụ cười trên môi ẩn chứa đầy ý đồ.

'Mong là anh không làm quá tay đấy’’

Lời tạm biệt của hắn cũng đầy bí ẩn.

Trong khi Kanghyun vẫn còn đang ngơ ngác, Taerim bước vào thang máy vừa đến. Cách hắn vẫy tay tạm biệt vui vẻ, trước khi cánh cửa đóng lại đầy khả nghi, nhưng Kanghyun gạt bỏ những suy nghĩ đó và quay người rời đi.

Anh không hề nhận ra, cho đến khi về đến nhà, rằng đáng lẽ anh nên nghiêm túc hơn về chuyện này.

" Anh đúng là có tài chọc giận người khác đấy?"

Haeil, chờ sẵn ở hành lang ngay khi thang máy lên đến tầng cao nhất, trông như thể hắn ta sắp giết người đến nơi rồi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo