CHƯƠNG 74
Kanghyun nghẹn ngào, nuốt một hơi đau đớn qua đôi môi đang bị bịt kín. Bàn tay đang nắm chặt tay anh bắt đầu run rẩy không kiểm soát. Cơ thể đang vùng vẫy dữ dội của anh bỗng khựng lại, rồi run rẩy yếu ớt.
'Sao lại đúng vào cái lúc khốn khổ này...!'
Khuôn mặt anh tái mét, cơn đau xé toạc vùng bụng dưới, đủ sắc bén để xé tan anh thành từng mảnh.
Anh biết đây là một triệu chứng thỉnh thoảng mới xuất hiện, do căng thẳng và cảm xúc hỗn loạn gây ra. Cơn đau đã bùng phát thường xuyên hơn trong thời gian gần đây, nên việc nó ập đến ngay lúc này, vào cái thời điểm tồi tệ nhất, khi cảm xúc và pheromone đang dâng cao giữa hai người, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Tuy nhiên, thời điểm này không thể tệ hơn được nữa.
Anh muốn nói điều gì đó với Kwon Haeil
Anh không hề cố ý làm tổn thương hắn.
Anh chưa bao giờ muốn thấy hắn suy sụp đến vậy.
Nếu anh có thể hỏi một điều, anh muốn biết rõ mối quan hệ thực sự giữa hai người là gì.
Nhưng anh thậm chí còn không thể thở được, chứ đừng nói đến việc cất lời. Cơn đau dai dẳng, như thể có thứ gì đó bên trong anh đang bị xé toạc ra. Vì lý do nào đó, hôm nay cơn đau còn dữ dội hơn bình thường, tầm nhìn của anh trở nên mờ nhạt.
Kanghyun run rẩy, cố gắng nuốt ngược những tiếng rên rỉ đau đớn, hết lần này đến lần khác.
Và rồi, Haeil cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Lượng pheromone mạnh mẽ mà Kanghyun đang phát ra đột ngột dừng lại, như thể chúng đã bị dập tắt chỉ trong một tích tắc.
Có một sự khác biệt rõ rệt giữa việc tự nguyện kìm nén pheromone và việc để chúng phân tán mất kiểm soát. Và nếu điều này xảy ra với một người trội, thì tình hình còn nghiêm trọng hơn.
"Baek Kanghyun?"
Nhận thấy có điều gì đó không ổn, Haeil vội vàng rút tay khỏi miệng Kanghyun. Một tiếng rên rỉ đứt quãng, đầy nghẹn ngào, thoát ra khi không khí ùa vào lấp đầy lồng ngực anh.
"Ưgh... ah..."
Ngay khi nghe thấy âm thanh đó, Haeil liền thu hồi pheromone của mình, vẻ hoảng loạn hiện rõ trên khuôn mặt hắn.
"Cái quái... Có chuyện gì vậy? Sao anh lại thành ra thế này? Baek Kanghyun!"
Mồ hôi lấm tấm trên làn da nhợt nhạt của Kanghyun, Haeil nâng mặt anh lên, khẩn trương xem xét tình trạng của anh.
Khuôn mặt tái mét, hơi thở đứt quãng, Kanghyun trông như thể ngay cả việc thở cũng là một cuộc chiến. Hai hàng mi nhắm nghiền, môi bị cắn chặt đến bật máu, toàn thân anh run rẩy dữ dội. Ngay khi Haeil vừa chạm vào người anh, cơ thể Kanghyun theo bản năng cuộn tròn lại, hai tay ôm chặt lấy bụng, một cơn co thắt sắc nhọn khác xé toạc qua anh.
Hai bàn tay Kanghyun đang tuyệt vọng ấn vào vùng bụng dưới của anh. Không kịp suy nghĩ, hắn đặt tay mình lên trên tay Kanghyun, ấn nhẹ xuống.
"Đau ở đây hả? Đau ở chỗ này sao?"
Kanghyun thậm chí không thể trả lời, chỉ thở hổn hển, hoàn toàn choáng váng đến mức không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Chứng kiến cảnh Kanghyun đau đớn đến mức không thể thốt nên lời, Haeil càng trở nên hoảng loạn hơn.
"Sao lại đột ngột như vậy...? Tôi sẽ gọi xe cấp cứu. Để tôi đưa anh đến bệnh viện... Tôi sẽ - tôi sẽ đưa anh đi. Anh sẽ ổn thôi, cố gắng lên..."
Ngay khoảnh khắc Haeil định đứng dậy lấy điện thoại, tay Kanghyun đột ngột vươn ra, nắm chặt lấy cổ tay hắn.
"Không... Ah, ugh..."
Kanghyun thậm chí còn không thể diễn đạt thành lời, giọng nói anh vỡ vụn dưới sự dày vò của cơn đau.
Mặc dù vậy, tay anh vẫn bám chặt lấy tay Haeil, không chịu buông.
Nếu anh bị đưa đến bệnh viện trong tình trạng này, chắc chắn cha anh sẽ biết. Tùy thuộc vào kết quả xét nghiệm, ông ấy thậm chí có thể phát hiện ra rằng Kanghyun đã sống chung với cơn đau này trong một thời gian dài.
Và nếu điều đó xảy ra...
Anh có thể sẽ phải chịu đựng nhiều năm bị bảo vệ quá mức, bị buộc phải dưỡng bệnh. Điều đó sẽ gây ra những gián đoạn lớn cho kế hoạch kế vị của anh.
Để thay đổi Baekcheong, để giải phóng các anh em của mình khỏi áp lực không ngừng từ người cha, anh cần phải chiếm được vị trí chủ tịch càng sớm càng tốt. Không điều gì được phép cản trở con đường đó.
Kanghyun cố gắng mở mắt, nhìn Haeil xuyên qua màn đau đớn.
"Cậu không thể... Tôi... Tôi không thể đi..."
Ngay cả trong cơn đau, tay Kanghyun vẫn nắm chặt đến đau nhức. Anh bám chặt vào tay Haeil, không chịu buông dù chỉ một chút.
Biểu cảm của Haeil méo mó đến đau đớn, nhìn thấy sự kiên quyết đến ngoan cố đó.
" anh đang đau... Mẹ kiếp, chính anh mới là người đang đau, sao anh lại ngăn tôi chứ?!"
Dù Haeil có gào lên như vậy, Kanghyun vẫn bướng bỉnh lắc đầu. Hơi thở anh rối loạn, cơ thể anh run rẩy dữ dội hơn, khi một đợt đau khác xé toạc qua anh.
Haeil nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt lấy mình, mâu thuẫn sâu sắc.
Hắn có thể gỡ tay Kanghyun ra. Ngay cả khi Kanghyun đang siết chặt như vậy, Haeil vẫn có đủ sức mạnh để thoát ra.
Nhưng hắn không thể làm được.
Không phải khi Kanghyun đang nhìn hắn, ánh mắt van nài như vậy. Không phải khi sự tuyệt vọng trong cái nắm tay ấy quá rõ ràng.
"Anh muốn tôi làm gì...? Tôi phải làm gì đây...?"
Nghe thấy những lời đó, Kanghyun bỗng có một suy nghĩ kỳ lạ, rằng Haeil dường như còn đau hơn cả anh.
Đột nhiên, một ký ức từ thời thơ ấu của anh hiện lên trong tâm trí.
Anh trai thứ ba của anh, Baek Heewoo, luôn ốm yếu. Ngay cả một chút gắng sức cũng khiến anh ta thở dốc. Vì thường xuyên phải nằm liệt giường vì những căn bệnh khác nhau, anh ta phải chịu đựng vô vàn đau đớn mỗi năm.
Họ gần tuổi nhau, Kanghyun đã lớn lên coi Heewoo giống như bạn hơn là anh trai. Và khi Heewoo quá yếu để gặp anh, nỗi cô đơn càng tồi tệ hơn bao giờ hết. Anh thường lẻn vào khu nhà phụ nơi Heewoo đang được chăm sóc để phục hồi sức khỏe, lách qua sự giám sát của những người hầu.
Ở một góc lạnh lẽo, bị bỏ quên của khu nhà, Heewoo cuộn tròn trên giường, rên rỉ trong đau đớn mà không có ai bên cạnh. Mỗi lần như vậy, Heewoo đều trách mắng anh, lo lắng rằng Kanghyun, mặc dù là một Alpha với khả năng miễn dịch mạnh mẽ, có thể bị lây bệnh từ anh ta.
Nhưng Kanghyun không bao giờ rời đi. Anh sẽ nắm lấy bàn tay gầy guộc của Heewoo, ở bên cạnh anh ta, hứa rằng họ sẽ lại chơi, học cùng nhau khi anh ta khỏe hơn.
Và mỗi khi anh làm như vậy, vẻ mặt đau đớn của Heewoo dường như dịu đi một chút. Ngay cả khi bị mắng, đôi khi anh ấy vẫn đùa rằng có Kanghyun ở bên cạnh, anh sẽ hồi phục nhanh hơn.
Nhớ lại những khoảnh khắc ấy, môi Kanghyun khẽ hé mở.
"Ở lại..."
Những lời nói yếu ớt tuột ra giữa những hơi thở nặng nhọc.
"Chỉ cần... ở lại với tôi..."
Haeil nhìn xuống anh, trong lòng đầy mâu thuẫn.
Mọi suy nghĩ hợp lý trong đầu hắn đều hét lên, rằng hắn nên gọi xe cấp cứu ngay lập tức, nhưng hắn không thể rũ bỏ cái nắm tay yếu ớt của Kanghyun.
Cuối cùng, thay vì rút tay ra, hắn đan những ngón tay của họ vào nhau. Sau đó, hắn nằm xuống bên cạnh anh, nhẹ nhàng kéo anh vào vòng tay mình.
Hắn xoa dịu lưng Kanghyun, lẩm bẩm những lời hối lỗi , trái tim trĩu nặng.
"Sao anh lại đau như vậy... Thật sự... Tôi thậm chí... không thể giận anh nữa rồi."
Tiếng thở khó nhọc của Kanghyun vang lên bên tai hắn. Thỉnh thoảng, cơn đau dường như trở nên tồi tệ hơn, Haeil nghe thấy những tiếng rên rỉ đau đớn khe khẽ tuột ra khỏi môi anh.
Ôm chặt Kanghyun hơn, Haeil thì thầm nhẹ nhàng.
"Không, tôi sẽ không giận anh nữa. Tôi sẽ không giận, chỉ cần anh đừng đau nữa. Lỗi của tôi... Xin anh đừng đau nữa... Tất cả là lỗi của tôi..."
Kanghyun, đang cố gắng kìm nén cơn đau, không khỏi mỉm cười trong lòng, khi nghe thấy những lời thì thầm của Haeil.
'Bây giờ thì tôi đã hiểu cảm giác của anh Heewoo rồi.'
Sự ấm áp của một người ở bên cạnh khi bạn đang đau đớn... thật sự là một niềm an ủi.
Cơn đau của Kanghyun đã dịu đi sau khoảng mười phút.
Mặc dù khoảng thời gian giữa các cơn đau đang trở nên thường xuyên hơn, nhưng thời gian của mỗi cơn vẫn giống như trước.
Tuy nhiên, những dư âm không dễ dàng giảm bớt.
Vì vậy, ngay cả bây giờ, khi cơn đau đã gần như biến mất, chỉ còn lại một cơn nhức nhối âm ỉ, Kanghyun vẫn nằm im lặng, bất động.
Tất nhiên, một nửa lý do anh vẫn nằm là vì Kwon Haeil.
" Ta nằm thế này đến bao giờ?"
Kanghyun hỏi, vẫn nằm trong vòng tay Haeil. Bàn tay hắn ôm eo anh, không hề nới lỏng dù chỉ một inch.
Haeil, hôn nhẹ lên những ngón tay đan vào nhau của Kanghyun, cuối cùng cũng trả lời.
"Anh thực sự không còn đau nữa à?"
"Tôi đã bảo tôi ổn rồi mà."
"Nhưng anh có thể lại đau, nên chúng ta cứ nằm thêm một chút nữa đi."
"Tôi đã bảo cậu rồi, một khi cơn đau qua đi, sẽ ổn nhanh thôi”
Dù Kanghyun có khăng khăng đến đâu, Haeil cũng không chịu buông anh ra.
Kanghyun thở dài, ánh mắt anh dán chặt vào Haeil.
Haeil không trêu chọc như thường lệ; biểu cảm của hắn nghiêm túc khác thường. Sự run rẩy nhẹ trong tay hắn, phản ánh sự lung lay khó nhận thấy trong mắt hắn.
'hẳn cậu ấy sốc lắm.'
Kanghyun đột nhiên thấy tội lỗi dâng trào.
Đồng thời, một điều gì đó ấm áp, bồng bềnh lắng xuống trong lồng ngực anh.
Có ai đó lo lắng cho anh như các anh trai đã làm... nó kỳ lạ, nhưng thật tuyệt.
'thật hạnh phúc mà, có ai đó lo lắng cho mình như thế này…….'
Một tiếng cười khẽ bật ra khỏi anh.
Thấy vậy, Haeil nhíu mày.
"Anh đang cười đấy à? anh suýt chút nữa đã chết rồi đấy!"
"Đừng phóng đại. không chết được. Chỉ là do căng thẳng thôi."
"Anh chắc chứ? Cơ thể anh hết đau rồi sao?"
"Ừ."
Ngay cả với câu trả lời đó, Haeil vẫn không yên tâm.
"Anh có muốn đến bệnh viện ngay bây giờ không? Nếu anh không muốn ai biết, tôi có thể tìm một nơi kín đáo. Hoặc có lẽ chúng ta nên xem xét các lựa chọn ở nước ngoài?"
"Kwon Haeil”
Khi Haeil nghiêm túc lẩm bẩm những lời đề nghị của mình, Kanghyun gọi tên hắn bằng một giọng mệt mỏi.
"Tôi thực sự ổn. Nếu cậu cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ bực đấy."
"...Được rồi, tôi sẽ không như thế nữa."
Đôi tai vô hình của Haeil dường như rũ xuống khi hắn nghiêng người về phía trước, tựa trán mình lên vầng trán đang lấm tấm mồ hôi của Kanghyun. Tâm trí hắn, vốn đang quay cuồng với những kịch bản tồi tệ nhất, vẫn không thể ngừng lo lắng.
Haeil khẽ cọ má lên mái tóc mềm mại của Kanghyun, bỗng một mùi hương thoang thoảng, ngọt ngào bất chợt lan tỏa trong không khí. Hắn bất giác chìm vào suy nghĩ.
'Nghĩ lại thì, có gì đó bất thường đã xảy ra trước đó...'
Haeil nhớ lại khoảnh khắc Kanghyun đột ngột nhăn nhó vì đau đớn, và pheromone của anh trở nên hỗn loạn.
Pheromone Alpha của Baek Kanghyun đã mất kiểm soát , phát tán không kiểm soát vào thời điểm đó.
Như đã chờ đợi đúng khoảnh khắc này, pheromone Omega, thứ vẫn im lìm cho đến lúc đó, bắt đầu lan tỏa để đáp lại.