CHƯƠNG 75
Hành động đó diễn ra quá nhanh, toàn bộ sự chú ý của Haeil đều dồn vào tình trạng của Kanghyun. Hắn không có thời gian để phân tích chi tiết. Hắn chỉ cảm nhận được mùi hương thoang thoảng, ổn định, quen thuộc, đột nhiên dao động mạnh mẽ, như thể sắp vỡ òa thành một con sóng lớn.
Đến khi Haeil hoàn toàn lấy lại được giác quan, pheromone Omega đã ổn định trở lại, dịu nhẹ như trước.
Pheromone Omega thường có xu hướng rung động , trở nên mạnh mẽ hơn trong lúc giao hoan. Nếu trải nghiệm lại lần nữa, hắn sẽ có thể xác định rõ ràng hơn.
Nhưng để làm được điều đó, hắn sẽ phải chứng kiến Kanghyun đau đớn một lần nữa. Đó là điều mà hắn không bao giờ muốn.
Nghĩ đến nỗi đau mà Kanghyun đang phải chịu đựng, lồng ngực hắn như thắt lại.
Hắn vùi mặt vào mái tóc mềm mại của Kanghyun, cọ má mạnh đến mức tạo ra những tia tĩnh điện nhỏ.
"Đừng đau như vậy nữa mà... tôi chết mất."
"Tôi mới là người đau, nhưng sao cậu lại đòi chết?"
"Tôi không biết, Đm. Nó còn đau hơn cả khi tôi bị gãy xương nữa."
"Đừng có làm quá lên."
Trong khi Kanghyun vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh, Haeil vẫn đang cố gắng kiềm chế những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng.
Một phần là do cú sốc, thấy Kanghyun đột ngột ngã xuống, nhưng tồi tệ hơn là cảm giác tội lỗi gặm nhấm, rằng chính hắn là người gây ra điều đó.
Cuối cùng, một lời xin lỗi bật ra.
"...Tôi xin lỗi."
"Vì cái gì?"
"Vì đã dồn ép anh như vậy."
Vòng tay quanh anh nới lỏng ra một chút, anh ngước lên. Đôi mắt Haeil đã tối sầm lại.
Haeil, vẻ mặt hối hận, nói tiếp.
"Tôi đã làm anh đau, là lỗi của tôi...."
Mặc dù Haeil nghĩ vậy, Kanghyun lại thấy mọi chuyện khác. Mặc dù đúng là Haeil đã dồn ép anh, nhưng cơn đau chỉ đơn giản là do cơ thể anh đã suy yếu. Dù nghĩ thế nào đi nữa, Haeil không đáng bị trách cứ.
"Đó không phải là lỗi của cậu."
"Không, là lỗi của tôi. Đó là lỗi của tôi."
Lời bác bỏ của Haeil bình tĩnh, nhưng đôi mắt hắn đột nhiên sắc bén.
"Nhưng tôi cũng có lý của mình chứ. Làm sao tôi có thể giữ bình tĩnh được? Một Omega khác đã đến và đánh dấu anh. Tôi cũng là một Alpha mà."
Một sự thật hiển nhiên là Alpha có sự ám ảnh, chiếm hữu mãnh liệt đối với Omega của họ.
Sự thật này rõ ràng liên quan đến cụm từ "Omega của tôi", Haeil đã quên mất chi tiết đó.
"Anh thậm chí còn không biết gì, tôi giận lắm."
Hắn rõ ràng đang kích động, khi nghĩ về điều đó.
Kanghyun hiểu, tại sao Haeil lại tức giận.
Nếu Haeil bị một Omega khác đánh dấu mà không hề hay biết, Kanghyun cũng sẽ không vui vẻ gì.
Nhìn Haeil cố gắng kìm nén cơn giận, Kanghyun nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay hắn.
"Có lẽ là vì tôi đã nhắc đến cậu."
Vào khoảnh khắc đó, biểu cảm của Haeil thay đổi đáng kể. Sự căng thẳng âm ỉ đột nhiên tan biến.
"Nhắc đến tôi? Về chuyện gì?"
Hắn có vẻ vừa phấn khích vừa lo lắng khi Kanghyun nhắc đến hắn với người khác. Một nhịp đập lo lắng của những cảm xúc xung đột, một sự giao thoa giữa mong đợi và lo lắng.
"Tôi kể là gần đây tôi đang gặp một Alpha. Không hiểu sao, tôi lại nói cho cậu ấy khá nhiều."
Tất nhiên, anh đã không đi vào mọi chi tiết. Chỉ là những điều cơ bản: cách họ gặp nhau và bản chất mối quan hệ của họ. Đương nhiên, anh đã bỏ qua những điều quá riêng tư, như việc họ thường quan hệ tình dục hoặc thỉnh thoảng anh ngủ lại nhà Haeil.
"Cậu ấy tự hỏi liệu cậu có thật sự nhạy bén như cậu ấy nghĩ không. Người đó cũng khá nhạy cảm."
Kanghyun nhớ lại lần đầu tiên anh gặp Seong Taerim tại một buổi gặp mặt thân mật, không mang tính chất công việc.
Khi Taerim, lúc đó còn chưa đến tuổi trưởng thành, phải vật lộn với những pheromone áp đảo trong phòng, Kanghyun là người đầu tiên nhận ra sự khó chịu của cậu và tiến đến giúp đỡ. Để đáp lại ân tình, Taerim sẽ là người phát hiện ra những pheromone khác vương vấn trên người Kanghyun.
“Có cậu ấy là người đầu tiên thấy tôi có cái mùi khác lạ. Thằng nhóc lanh chanh, cũng dễ thương, được nhất là cậu ta không có kể chuyện tôi cho ai nghe hết."
Không chỉ vậy, Taerim còn xác định được pheromone kép của anh, thậm chí còn giới thiệu Kanghyun đến một bệnh viện chuyên nghiên cứu về các trường hợp giới tính thứ hai không điển hình. Mặc dù, kết quả xét nghiệm mà anh nhận được ở đó không được như anh mong đợi.
Khi nghe câu chuyện này, khuôn mặt Haeil phức tạp, những biểu cảm giằng xé, mâu thuẫn liên tục xuất hiện trên gương mặt hắn.
'Người đầu tiên nhận ra bí mật của Baek Kanghyun à….'
Haeil cố nuốt cục tức xuống, không để mình buột miệng ghen tuông. Đầu óc hắn giờ toàn là mấy cái suy nghĩ kiểu "Giá mà mình gặp anh ấy trước" – vừa vô dụng vừa cay cú.
Tự nhiên thấy bực mình, hậm hực vô cớ, Haeil kéo Kanghyun vào ôm chặt. Kanghyun ngọ nguậy trong lòng, cằn nhằn khó thở, Haeil mới hỏi:
"Xác suất gã đó đột nhiên nổi điên và cố gắng chiếm lấy anh là bao nhiêu?"
"là không. Này, ngột ngạt đấy."
Chỉ đến lúc đó Haeil mới nới lỏng vòng tay một chút, vừa đủ để nhìn Kanghyun vào mặt. Biểu cảm của hắn vẫn vô cùng không hài lòng.
Kanghyun gỡ cánh tay siết chặt như sắt khỏi eo mình
"Cậu ấy đã phải chịu đựng rất nhiều, chính xác là vì cậu ấy nhạy cảm như cậu. Hầu hết các Alpha sẽ phải e dè mà."
"Nhưng anh cũng là một Alpha."
Kanghyun, giờ đã ngồi dậy từ chỗ nằm, thở dài.
"Cậu ấy là Omega trội. Khi chúng tôi gặp nhau, cậu ấy kiểm soát bản thân để không làm tôi khó chịu. mọi chuyện sẽ ổn thôi. Và cậu ấy đã có người mình thích rồi."
Tuyên bố "cậu ấy đã có người mình thích" đánh mạnh vào tim hắn.
Vẻ lo lắng trên gương mặt Haeil tan biến gần như ngay lập tức, thay vào đó là một tia hy vọng le lói.
Haeil - vừa ôm chặt lấy anh như thể không muốn rời xa một giây phút nào, bật dậy, vội vã đuổi theo Kanghyun.
"Vậy hai người thật sự không có mối quan hệ gì đặc biệt chứ?"
"Ừ."
Kanghyun dễ dàng đáp lại câu hỏi dai dẳng của Haeil, nhưng trong lòng lại có chút do dự.
Không hiểu vì sao, những lời "chúng ta không là gì của nhau" giờ đây lại mang một sắc thái khác biệt, so với khi anh nói về Seong Taerim trước đó.
Theo cách Haeil diễn giải, mối quan hệ của anh với Taerim, chỉ đơn thuần là mối quan hệ giữa một anh lớn và một đứa em trai. Không có gì sâu sắc hơn, không có những cảm xúc phức tạp, vướng mắc nào đan xen giữa họ.
Do đó, khi anh thốt ra câu "chúng ta không là gì của nhau", những lời nói ấy chẳng mang một ý nghĩa gì đặc biệt.
Nhưng về mối quan hệ giữa anh và Kwon Haeil thì sao?
Cảm giác hoàn toàn khác, nó vô cùng nặng nề. Nặng nề đến mức gần như nghẹt thở, như thể có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt trái tim anh, áp bức đến mức không thể chịu đựng nổi.
Kanghyun tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo phía sau giường, khẽ lẩm bẩm,
"Vậy... chính xác thì... chúng ta là gì của nhau?"
Haeil tiến lại gần Kanghyun hơn, ánh mắt sâu thẳm.
" thật sự cần một danh hiệu hoa mỹ nào đó để gán cho mối quan hệ này à?"
Đầu gối co lên, đôi chân dài của Haeil khéo léo đan xen với đôi chân của Kanghyun. Kanghyun, bị giam cầm giữa hai chân hắn, lặng lẽ chờ đợi những lời tiếp theo của Haeil.
" thật sự cần thiết sao?"
Haeil nâng bàn tay Kanghyun lên, trân trọng giữ lấy, như thể muốn khoe khoang với cả thế giới, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn. Dường như hắn đang hỏi một câu hỏi không lời, "Anh vẫn chưa nhận ra điều này sao?"
"Chỉ cần tôi là người đặc biệt nhất đối với anh, và anh là người đặc biệt nhất đối với tôi, vậy là quá đủ rồi."
Đặc biệt.
Từ "đặc biệt" ấy, thường được sử dụng vô tư, nay lại khiến Kanghyun xao xuyến hơn anh tưởng.
Đôi môi anh khẽ hé mở, giọng nói mang theo chút ngập ngừng,
"Tôi... có thật sự... đặc biệt với cậu không?"
Thật đáng yêu làm sao, Kanghyun chỉ phản ứng mãnh liệt với ý nghĩ được trở thành một người đặc biệt.
Anh không hề nghi ngờ, dù chỉ một giây, rằng Haeil cũng là một người đặc biệt đối với anh.
Một dòng chảy ấm áp lan tỏa khắp lồng ngực hắn, ngọt ngào đến nghẹn lòng, khiến hắn không thể kìm nén một nụ cười rạng rỡ.
‘Đồ ngốc nghếch đáng yêu... mình muốn cắn xé, chiếm đoạt anh ấy chết đi được.'
Đúng vậy, Baek Kanghyun chính là như vậy.
Anh hoàn hảo trong mọi lĩnh vực, nhưng khi trong một mối quan hệ, anh lại vụng về đáng yêu thế này đây. Mặc dù có có một nền tảng vững chắc, đáng ngưỡng mộ, lòng tự trọng của anh đôi khi lại thấp đến mức đáng ngạc nhiên.
Dường như, trừ khi Haeil nói thẳng toẹt ra, anh sẽ không thể nào hiểu được.
"Tôi đã từng liếc nhìn bất kỳ Alpha nào khác ngoài anh chưa? Thậm chí, tôi còn chẳng thèm đoái hoài đến bất kỳ Omega nào sau khi gặp anh. Cả thế giới này chỉ cần nhìn vào 'chú chim' của tôi đang dựng đứng lên là biết rõ mọi chuyện rồi, vậy mà anh còn ngốc nghếch đến mức……?!"
"Im miệng!"
Bàn tay Kanghyun nhanh chóng bịt chặt miệng Haeil lại. Những lời thô tục mà Haeil buột miệng thốt ra, khiến đôi mắt Kanghyun ngập tràn sự xấu hổ.
Ngược lại, Haeil lại đang vô cùng thích thú với tình huống này.
Hắn trêu chọc, khêu gợi liếm láp lòng bàn tay Kanghyun, bàn tay đang cố gắng bịt miệng hắn lại.
"Ưgh…."
Cảm giác nhột nhạt đột ngột, Kanghyun giật mình, cố gắng rụt tay lại, nhưng Haeil kiên quyết giữ chặt nó.
Haeil, tiếp tục trêu chọc liếm láp lòng bàn tay Kanghyun, như thể nó là một con mồi ngon lành, đồng thời dẫn tay kia của anh xuống, đặt lên phần dưới cơ thể hắn. ngón tay anh chạm vào chỗ phồng cứng, nóng hổi đang ẩn mình sau lớp vải quần.
"Chỉ cần chạm vào tay anh thôi cũng đủ khiến tôi cương cứng rồi. Anh thấy tôi vẫy đuôi mừng rỡ như một chú chó con chỉ vì nghe thấy giọng nói của anh, vậy mà giờ anh lại giả vờ như không biết gì sao?"
"Tôi hiểu rồi, làm ơn dừng lại đi mà……. Ngh…!"
Kanghyun rụt vai lại để tránh những nụ hôn triền miên, mút mát và liếm láp lòng bàn tay anh của Haeil. thứ gì đó cứng rắn, nóng bỏng cọ xát mạnh mẽ vào bàn tay còn lại của anh.
Haeil, nhận thấy vẻ mặt bối rối của Kanghyun, thì thầm trêu chọc,
"Anh là nhất rồi, không ai bằng anh hết. Tôi mà được ở lì trong phòng này với anh, cả ngày cả đêm chỉ để hôn với liếm anh thôi, tôi cũng sẽ chịu luôn ."
" nói cái gì vậy... cứ luyên thuyên...?"
"tôi không sống thiếu anh Baek Kanghyun được đâu. không có anh chắc tôi chết vì cô đơn quá."
Haeil cười tinh nghịch, đặt những nụ hôn lên từng khớp ngón tay của Kanghyun.
"Anh cũng sẽ cô đơn nếu không có tôi mà?"
Kanghyun, bắt đầu nóng người vì mấy cái đụng chạm trêu ngươi của Haeil, chợt khựng lại vì một từ.
'Cô... đơn...?'
Từ này ư, Kanghyun chưa bao giờ nghĩ tới. Lúc nào anh cũng cắm đầu cắm cổ vào công việc, thời gian đâu mà nghĩ tới chuyện tình cảm, nên làm gì có lúc nào thấy cô đơn.
"Nói thiệt đi. Anh thử tưởng tượng sống mà không có tôi coi, chỉ có công việc thôi, không có gì khác hết."
Tới lúc này Kanghyun mới nhận ra, Kwon Haeil đã ăn sâu vào cuộc sống của Baek Kanghyun từ đời nào rồi.
Nếu giờ hắn biến mất thì sao?
Lúc đó trong đầu Kanghyun sẽ toàn là cái thứ cảm xúc gì?
Haeil nhìn thẳng vào mắt anh, Kanghyun như lạc vào mớ suy nghĩ bòng bong.
"Anh... thiệt sự không thấy cô đơn chút nào hả?"
Kanghyun thử tưởng tượng xóa Haeil khỏi cuộc đời anh.
Mọi thứ lại y như cũ: vùi đầu vào công việc, không có ai để tâm sự, về nhà thì trống hoác, chẳng có ai chờ đợi.
Điện thoại thì toàn tin nhắn của anh trai mà anh muốn bảo vệ, còn anh thì phải gồng mình dưới cái bóng của cha, không tìm được ai để dựa dẫm, an ủi.
Anh sẽ lại lao đầu về phía trước, diễn theo kịch bản, sống qua những ngày xám xịt đó mà không có lấy một phút nghỉ ngơi.
Nghĩ tới chuyện đó thôi là lồng ngực ảnh đã thắt lại rồi.
"Thấy chưa?"
Haeil thấy rõ mặt Kanghyun biến sắc, cười tươi rói.
"Tôi là đặc biệt với anh."
Kanghyun cứng họng, không cãi được câu nào. Tuyên bố táo bạo của Haeil làm anh câm nín luôn.
.
Hôm nay anh đến gặp tôi chứ?
Hẹn gặp lại nha~ ღゝ◡╹)ノ♡
Kanghyun một lần nữa kinh ngạc, trước những biểu tượng cảm xúc luôn thay đổi của Kwon Haeil.
Cùng với đó, anh nhận ra thời gian trôi nhanh như thế nào, khi anh mong chờ chuyến thăm đến Club WAVE.
Anh thường đến câu lạc bộ hai lần một tuần, thường là vào thứ Hai và thứ Sáu. Haeil đặc biệt khăng khăng đòi vào thứ Sáu, tuyên bố rằng đó là thời điểm hoàn hảo, để thư giãn cùng nhau sau giờ làm việc, vì cuối tuần đã đến gần.
'Nhưng có một cuộc họp vào thứ Sáu tuần tới, thì lịch trình của mình....'
Nhìn vào lịch bàn, nhớ đến cuộc họp quan trọng sắp tới, Kanghyun đột nhiên lẩm bẩm
'À, nghĩ lại thì tuần tới là…….'
Biểu cảm của anh chuyển sang hơi khó chịu.
Tuần tới trùng hợp với chu kỳ động dục của Baek Kanghyun