Định Mệnh Alphega - Chương 86

Chương 86 –

Dạo gần đây Kanghyun gầy đi trông thấy.

Nhờ bộ vest che chắn tốt và cơ bắp săn chắc, nên thoạt nhìn chỉ thấy anh "gầy đi một chút", nhưng dưới đôi mắt của Kwon Haeil, thì không thể nào qua mặt được.

"Baek Kanghyun, nói thật đi."

Ánh mắt nghiêm khắc của Kwon Haeil nhìn Kanghyun.

"Dạo này anh đang ăn kiêng à?"

"Tôi trông có giống đang ăn kiêng không?"

"Không. Nhưng mà nhìn đây này."

Haeil đột nhiên bế bổng Kanghyun đang ngồi thản nhiên trên дhế phòng khách lên. Vẫn là Baek Kanghyun, dù có ngạc nhiên nhưng vẫn không đánh rơi tài liệu trên tay, mắt vẫn dán chặt vào nó.

"Cậu làm gì vậy?"

"Anh lại nhẹ hơn lần trước rồi đấy. Cứ thế này thì lúc làm tình tôi bế anh lên đâm chắc luôn."

Haeil thành thật lầm bầm, rồi đặt Kanghyun xuống дhế. Kanghyun lúc này mới đặt tài liệu xuống, Haeil thở dài, ngồi phịch xuống bên cạnh anh.

"Có lẽ là do căng thẳng. Dạo này tôi hay bị khó chịu trong người."

Kanghyun cũng biết điều đó.

Gần đây anh ăn ít hơn hẳn.

Chính xác hơn là, dù thức ăn ở ngay trước mắt, nhưng anh không phải lúc nào cũng ăn được, và thường xuyên bỏ dở bữa ăn, vì đột nhiên cảm thấy ghê ghê ở cổ.

Nhưng Kanghyun không coi đó là chuyện lớn.

Trước đây, mỗi khi gặp cha, anh thường nôn mửa vì quá căng thẳng. Dù bây giờ không gặp cha, nhưng trạng thái của anh cũng không tốt hơn là mấy, lúc nào cũng thấy khó chịu trong người, nhưng anh vẫn cho rằng, nguyên nhân là do căng thẳng.

Tuy nhiên, điều giúp anh trụ vững đến bây giờ hoàn toàn là nhờ Kwon Haeil.

Không hiểu sao những món Haeil làm đều dễ nuốt hơn hẳn.

Anh vừa mới ăn hết sạch một đĩa pasta do Kwon Haeil tự tay làm.

Không chỉ hôm nay. Mỗi khi hai người cùng ăn, thì cái bụng khó chiều của anh lại ngoan ngoãn lạ thường. Thậm chí có những món anh cảm thấy ghê cổ khi ăn ở ngoài, nhưng khi qua tay Kwon Haeil lại trở nên ngon lành.

Không biết vì lý do gì, nhưng nhờ vậy mà anh không bị nôn khan trước mặt Kwon Haeil. Nếu không thì chắc chắn sẽ ầm ĩ lên mất. Kwon Haeil cũng...

Haeil đang ngồi bên cạnh, chỉ tay vào tài liệu Kanghyun đang xem, rồi hỏi:

"Lần trước anh bảo hết đau bụng dưới rồi, giờ lại bị khó chịu trong người à. Anh có nên đi bệnh viện khám không?"

Kanghyun gạt tay Haeil đang che tài liệu của anh ra:

"Nếu tôi bảo là tôi bị khó chịu trong người vì căng thẳng, thì bác sĩ sẽ nói gì? Họ sẽ chỉ bảo tôi đừng căng thẳng thôi chứ sao."

"Mà tốt nhất là tôi không nên đến bệnh viện thì hơn."

"Vì cha anh à?"

Vẻ mặt Kanghyun não nề.

"ừ. cha tôi vốn rất hay lo lắng, chỉ cần tôi bước chân vào bệnh viện là ông ấy sẽ làm ầm lên. Chuyện bé xé ra to, chỉ làm chậm trễ quá trình kế thừa thôi."

"Hừm..."

Haeil hồi tưởng lại hình ảnh chủ tịch Baek Jungman mà hắn nhớ được.

Ông là một người được đánh giá cao về tính cách hào phóng và hình ảnh thanh liêm. Kể từ khi Baek Kanghyun xuất hiện, ông còn được thêm vào hình tượng một ông bố cuồng con trai, càng khiến công chúng gần gũi hơn.

"Ở nước nào cũng vậy, nếu hình ảnh một người yêu thương gia đình được thể hiện rõ ràng, thì giá trị của người đó sẽ tăng lên."

Chủ tịch Baek Jungman không chỉ xây dựng hình ảnh, mà dường như ông thật sự yêu thương Baek Kanghyun đến mức thái quá.

"Nghe mà thấy nghẹt thở thật đấy."

Cả chủ tịch Baek Jungman - người yêu thương Baek Kanghyun đến nghẹt thở.

Cả Baek Kanghyun - người cố tình đi một con đường chông gai, thay vì con đường suôn sẻ mà người khác mơ ước.

"Dù thế nào đi nữa, nếu sức khỏe anh suy giảm thì cũng vô ích thôi. Vừa lên làm chủ tịch đã lăn ra ốm thì làm ăn gì?"

"cậu cũng là alpha mà. Dù tôi có thể bị khó chịu trong người vì căng thẳng, nhưng hiếm khi mắc bệnh nặng lắm."

"Không phải là không có khả năng."

Nếu Baek Kanghyun xảy ra chuyện gì thì tôi biết sống sao?

Sợ rằng những lời nói đó sẽ nghe có vẻ quá ủy mị, Haeil cố gắng nuốt ngược chúng vào trong, chân thành nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêm nghị của Kanghyun.

"Đi bệnh viện với tôi đi. Tôi sẽ tìm một nơi kín đáo."

"cậu thấy đội vệ sĩ rồi đấy. Dù có là bệnh viện vắng người đi chăng nữa, thì cũng không thể bỏ lại tất cả những người đó được. Tốt hơn hết là tôi nên cố gắng một chút, rồi sau khi kế thừa xong, thì đường đường chính chính đi khám bệnh."

Nghe những lời cương quyết của Kanghyun, Haeil đặt ra câu hỏi mà hắn đã luôn suy nghĩ:

"Có lý do gì mà anh phải vội vàng kế thừa đến vậy không? Dù anh không làm việc cật lực, thì việc Baek Kanghyun làm chủ tịch cũng là điều đương nhiên rồi mà. Các anh trai của anh cũng tích cực ủng hộ việc kế thừa."

"Chuyện đó thì..."

Kanghyun vừa mở miệng, rồi lại im bặt.

Có rất nhiều lý do để anh vội vàng kế thừa.

Vì những người anh trai - đang ngồi ở vị trí bấp bênh, bị đối xử tệ bạc chỉ vì họ là Omega.

Và để thay đổi toàn bộ Baekcheong Group, nơi đang bị nhuốm màu kỳ thị Omega.

Anh đã luôn cố gắng vì hai lý do đó, nhưng giờ đây đã có thêm một lý do nữa.

Kanghyun đặt tập tài liệu trên tay xuống bàn, rồi cất giọng:

"Nếu tôi trở thành chủ tịch, tôi sẽ không cần phải nể mặt ai nữa. Tôi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn."

Kanghyun nói, giọng điệu chắc nịch, ánh mắt kiên định.

Cha anh vẫn đang ép anh kết hôn với Taerim. Ông ta nói rằng chỉ sau khi kết hôn, anh mới được phép kế thừa, thái độ kiên quyết của ông, khiến anh không khỏi khó xử.

Nhưng cha anh không thể mãi ép buộc anh như vậy được.

Kể từ khi anh được công bố là người thừa kế chính thức, các cổ đông lớn của Baekcheong đã bắt đầu ngỏ ý muốn hợp tác với anh. Nếu anh chuẩn bị kỹ lưỡng cho việc kế thừa, đồng thời hợp tác chặt chẽ với họ, thì cha anh cũng sẽ tiến hành việc kế vị thôi. Chính ông ta là người đã long trọng công bố, anh là người thừa kế hoàn hảo trước toàn thể công chúng mà.

Thời gian dự kiến cần thiết để anh tranh thủ được sự ủng hộ của các cổ đông lớn, mà không cần đến sự giúp đỡ của cha anh, là khoảng nửa năm.

Anh định kết thúc mọi sự chuẩn bị, lên nắm quyền chủ tịch trong vòng nửa năm đó.

Làm như vậy, anh có thể tạo ra một mối quan hệ vượt xa "mối quan hệ đặc biệt" với Kwon Haeil. Không, anh nhất định phải làm được.

Một mối quan hệ đường hoàng, mà anh có thể nói rõ với bất kỳ ai, không bị ai cản trở.

Vì điều đó, anh phải nhanh chóng chuẩn bị cho việc kế thừa. Nhanh chóng và không một chút sơ hở.

Kanghyun quay đầu lại nhìn Haeil. Hai người mắt chạm mắt như đã chờ đợi từ lâu, và một nụ cười dịu dàng như một lẽ đương nhiên nở trên môi cả hai.

Kanghyun nhanh chóng tiến lại gần Haeil. Chỉ trong nháy mắt, môi hai người đã chạm nhau.

Ngay khi Kanghyun chạm môi mình, Haeil đã theo bản năng vòng tay ôm chặt lấy eo anh. Đôi môi tự nhiên hé mở, hai chiếc lưỡi ấm áp quấn lấy nhau.

Haeil vừa đáp lại nụ hôn của Kanghyun, vừa ngẫm nghĩ về những lời anh vừa nói.

"Không cần phải nhìn sắc mặt của ai, có thể làm bất cứ điều gì mình muốn... Hóa ra đó là một điều khó khăn đối với Baek Kanghyun."

Haeil đột nhiên thương Kanghyun.

Hắn nhận ra, con đường mà hắn đã đi qua dễ dàng, lại là một con đường khó khăn và vất vả đối với anh.

"Nếu có thể, mình muốn giúp anh bất cứ điều gì, nhưng Baek Kanghyun có lẽ sẽ không thích đâu."

Haeil nhớ lại ngày đầu tiên hắn gặp Kanghyun với tư cách là đối tác kinh doanh. Sau cuộc họp, hắn đã gặp anh trên sân thượng. Kanghyun đã khiến Haeil khá bất ngờ với khuôn mặt u ám và giọng nói đầy bất lực.

Hắn đã đoán được lý do Kanghyun u sầu đến vậy vào thời điểm đó. Hắn cũng đã nghe phong phanh về lý do Baek Kanghyun chuyển đến sống cạnh nhà hắn.

Dù đã cố gắng hết sức, nhưng trên thực tế, Kanghyun vẫn bị cha mình thao túng quá mức, cả trong công việc lẫn đời tư. Người càng nỗ lực bao nhiêu, lại càng khó chấp nhận sự thật đó.

Vì vậy, trên phương diện công việc, hắn không dám nói lời nặng nề, vì sợ làm tổn thương lòng tự trọng của Kanghyun.

Nhưng về mặt đời tư, thì có lẽ không sao đâu nhỉ.

Haeil vừa rời khỏi môi Kanghyun, vừa thở dốc, dịu dàng nói:

"Nếu mệt mỏi, cứ dựa vào tôi bất cứ lúc nào. Baek Kanghyun của tôi có quyền làm như vậy."

Vì chúng ta là một mối quan hệ đặc biệt mà.

Kanghyun hiểu được tấm lòng của Haeil, dùng đầu ngón tay lau đi vết nước bọt trên môi hắn

"Tôi vẫn luôn làm như vậy mà. ...Cảm ơn cậu."

Có lẽ vì Kanghyun đã trả lời quá thành thật và đáng yêu.

Haeil túm lấy bàn tay Kanghyun đang lau miệng, kéo ra rồi chủ động trao cho anh một nụ hôn nồng nàn. Kanghyun bật cười khe khẽ, đáp lại nụ hôn của hắn.

Haeil nhanh chóng đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào, say đắm như mùi hương thoang thoảng xung quanh.

Rồi đột nhiên, hắn nghi ngờ về mùi hương này.

"Nghĩ kỹ thì dạo này, tôi thấy cái mùi hương này có hơi khác thì phải."

Mùi hương cơ bản vẫn là mùi lựu thoang thoảng quen thuộc. Nhưng cái mùi hương tinh tế đó... trở nên nồng nàn hơn một chút. Dù chỉ là một thay đổi nhỏ đến mức người ta phải hoài nghi, rằng đó chỉ là do cảm giác mà thôi.

Ngoài ra, còn một điều kỳ lạ nữa.

Thingr thoảng, hắn cảm thấy cái mùi hương thoang thoảng, nhẹ nhàng kia... lại run rẩy một cách kỳ lạ. Mỗi khi như vậy, hắn lại lo lắng không biết Kanghyun có chuyện gì không, nhưng anh vẫn chỉ đang làm việc, vẻ mặt bình thường. Hắn lo lắng, hỏi anh có khó chịu ở đâu không, nhưng anh chỉ lắc đầu với vẻ mặt khó hiểu.

"Mong là không có chuyện gì."

Haeil vừa lo lắng, vừa tham lam nuốt lấy hơi thở nóng hổi của Kanghyun.


Sáng sớm hôm sau.

Thư ký Jeong Wonwoo vẫn đang một mình chờ đợi giám đốc Baek Kanghyun ở bãi đỗ xe ngầm như thường lệ.

Wonwoo liếc nhìn đồng hồ đeo tay.

"Chắc sắp xuống rồi."

Vì đến sớm hơn bình thường một chút, nên anh ta đã đợi một mình gần mười phút rồi. Giám đốc luôn đúng giờ như đinh đóng cột, nên chẳng mấy chốc anh sẽ thấy bóng dáng anh ấy qua cửa sổ xe thôi.

Wonwoo định rời mắt khỏi chiếc đồng hồ, nhưng rồi anh ta khựng lại.

Chiếc đồng hồ đắt tiền đến mức không phù hợp với vị trí của anh ta, thu hút ánh nhìn.

-Đây chỉ là một món quà nhỏ thôi, cứ nhận đi. Mong cậu sẽ tiếp tục giúp đỡ tôi trong tương lai.

Giọng nói của chủ tịch Baek Jungman vang vọng trong đầu anh.

Wonwoo cắn chặt môi, mắt dao động, khó khăn lắm mới tháo chiếc đồng hồ mà anh ta cảm thấy nặng trĩu như còng tay ra. Tháo chiếc đồng hồ đắt tiền, anh ta mới dễ thở hơn hẳn.

Đúng lúc đó, Baek Kanghyun bước ra từ sảnh thang máy.

Wonwoo vội vàng nở một nụ cười tươi tắn, định tiến ra đón anh.

Nhưng ai kia đột nhiên xuất hiện kéo Baek Kanghyun lại, khiến anh ta phải khựng bước. Khuôn mặt của người đó khá quen thuộc.

"Giám đốc Kwon Haeil?"

Wonwoo nhận ra Haeil, chăm chú nhìn hai người.

Kwon Haeil, có vẻ như đã cùng Kanghyun đi thang máy xuống, đang tươi cười nói gì đó với Kanghyun, rồi đưa cho anh một chiếc túi mua sắm. Kanghyun quay lưng, nên không thấy rõ biểu cảm, nhưng có vẻ như anh đang lắng nghe Haeil nói, rồi gật đầu.

Sự xuất hiện của Kwon Haeil chỉ là thoáng qua.

Hắn nhìn chiếc xe, rồi vẫy tay chào anh, bước vào sảnh thang máy.

Kanghyun nhìn chiếc túi mua sắm mà Haeil đưa cho anh một lúc, rồi quay người lại.

Vào khoảnh khắc đó, Wonwoo đã thấy được biểu cảm mà Kanghyun chưa kịp che giấu. Dù chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, nhưng đôi mắt của Wonwoo - đang chăm chú quan sát anh, đã không thể bỏ được.

Wonwoo xác nhận, hóa ra, trong mắt Baek Kanghyun...có một tình yêu sâu đậm như thế. Anh ta lén cúi đầu xuống. Ánh mắt anh ta dừng lại ở chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền mà chủ tịch Baek Jungman đã tặng.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo