Định Mệnh Alphega - Chương 87

Chương 87 –

Trong lúc Wonwoo đang lưỡng lự, ánh mắt mâu thuẫn.

Kanghyun đã mở cửa xe phía sau. Đến lúc này Wonwoo mới hoàn hồn.

Wonwoo vội vàng cất chiếc đồng hồ trong túi áo vest, bối rối nhìn Kanghyun đang ngồi xuống ghế sau.

"A, giám đốc, ngài đến rồi ạ! tôi phải ra mở cửa cho ngài mới phải...!"

"Tôi đã bảo là không cần phải làm vậy rồi mà. Cả hai tay tôi đều lành lặn, không cần phải mở cửa hộ từng li từng tí đâu."

Kanghyun thản nhiên nói, không khác gì mọi ngày. Quả nhiên, sự ấm áp vừa nãy chỉ dành cho một người mà thôi.

Wonwoo cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, cầm lấy vô lăng.

"Nhưng mà xin hãy để tôi làm việc đó. Nếu chủ tịch biết ngài tự mình lên xuống xe, tôi sẽ bị mắng đấy ạ."

"Những nơi có nhiều người thì cứ làm vậy đi."

Wonwoo bối rối trước câu trả lời thờ ơ của Kanghyun.

Ngay khi xe vừa rời khỏi bãi đỗ xe, Kanghyun đã liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Hai chiếc xe màu đen đang chờ sẵn bên ngoài tòa nhà văn phòng nhanh chóng bám theo. Đó là đội vệ sĩ do chủ tịch Baek Jungman phái đến.

Kanghyun thở dài một tiếng, rồi mở chiếc túi mua sắm mà Haeil đã đưa cho anh. Bên trong là một hộp nhỏ trong suốt đựng bánh sandwich trứng, có vẻ như do Haeil tự tay làm. Haeil đã tranh thủ làm món này trong lúc anh chuẩn bị đi làm.

Anh không thể ăn món bánh sandwich trứng mua sẵn mà anh vẫn hay ăn nữa rồi. Chỉ cần ngửi thấy mùi thôi là anh đã  buồn nôn, không tài nào nuốt nổi.

Nhưng anh lại không hề khó chịu với chiếc bánh sandwich do Kwon Haeil làm. Rõ ràng, nguyên liệu gần như giống hệt nhau, và hương vị cũng không khác biệt là mấy.

Thật kỳ lạ, nhưng dù sao thì nhờ vậy, mà anh có thể dễ dàng giải quyết bữa trưa.

Anh biết ơn Haeil, vì sự siêng năng bất thường của hắn từ sáng sớm.

Ánh mắt Kanghyun dịu dàng hơn.

Wonwoo nhìn thấy dáng vẻ đó qua gương chiếu hậu, vẻ mặt anh ta trở nên phức tạp. Vẻ mặt đó kéo dài cho đến khi xe dừng lại vì đèn đỏ.

"Thư ký Jeong Wonwoo."

Nghe thấy giọng nói đột ngột của Kanghyun, Wonwoo giật mình ngước nhìn lên gương chiếu hậu. Anh ta bắt gặp ánh mắt của Kanghyun, người cũng đang nhìn anh qua gương.

Đôi mắt điềm tĩnh nhưng sắc bén của Kanghyun khiến Wonwoo áp lực.

"Nếu cậu có điều gì muốn nói với tôi, thì cứ nói thẳng ra đi."

Cứ như anh có thể nhìn thấu tâm can người khác vậy.

"Việc hôm nay cậu tự mình lái xe thay cho tài xế, cũng là vì điều đó, đúng không?"

Nghe những lời của Kanghyun, đôi mắt Wonwoo dao động dữ dội. Nụ cười gượng gạo mà anh ta cố gắng giữ trên môi cũng biến mất tự lúc nào.

Một sự im lặng bao trùm chiếc xe đang dừng lại.

Kanghyun im lặng chờ đợi, Wonwoo đang cúi gằm mặt, cắn chặt môi

Tín hiệu đèn đỏ chuyển sang xanh, chiếc xe đang dừng lại chậm rãi lăn bánh.

Wonwoo lên tiếng vào lúc đó.

"Cách đây vài ngày, chủ tịch đã gọi tôi lên và nói riêng một chuyện."

Chiếc túi áo vest đựng chiếc đồng hồ đắt tiền ngày càng nặng trĩu. Dù vậy, Wonwoo vẫn không dừng lại.

"Ngài ấy bảo rằng nếu có ai tiếp cận ngài, ngoài omega ra, thì phải báo cáo lại. Và ngài ấy đặc biệt bảo tôi phải để mắt đến giám đốc Kwon Haeil."

Dù Wonwoo vừa nhắc đến tên Kwon Haeil, Kanghyun vẫn không hề thay đổi sắc mặt. Anh chỉ lặng lẽ lắng nghe những lời tiếp theo.

"Theo tôi thấy, mối quan hệ giữa ngài và giám đốc Kwon Haeil quá... hơi... có phần gây hiểu lầm, cái đó thì..."

Lời nói của Wonwoo đứt quãng. Nhưng Kanghyun không khó để suy ra những gì anh ta muốn nói.

"Cứ làm những gì thư ký Jeong muốn làm đi."

Nghe những lời bất ngờ của Kanghyun, bàn tay đang cầm lái của Wonwoo giật mạnh.

"Cậu có thể báo cáo với cha tôi, hoặc cũng có thể làm ngơ."

"Nhưng mà giám đốc, nếu tôi báo cáo, thì có lẽ...!"

Vừa nói, Wonwoo vừa ngước nhìn gương chiếu hậu, nhưng anh ta không thể nói hết câu. Đôi mắt Kanghyun mà anh vừa chạm phải trong gương, không hề dao động.

"Tôi thích thư ký Jeong. Cậu làm việc giỏi, lại còn nhanh nhạy nữa. Quan trọng hơn hết, tôi có thể biết cậu có thật lòng vì tôi hay không."

Ánh mắt Kanghyun phản chiếu trong gương dịu dàng hơn.

"Vì vậy, tôi sẽ tôn trọng ý kiến của cậu."

"giám đốc..."

Wonwoo do dự một lúc, rồi quay đầu đi.

Anh ta muốn Kanghyun giữ anh lại, bảo anh đừng nói.

Thà anh dùng địa vị của mình để áp bức anh ta còn hơn.

"Nếu vậy thì tôi đã không cần phải do dự rồi."

Dù được Baek Jungman sắp xếp đến, Wonwoo vẫn luôn ý thức được một điều, rằng người mà anh đang phục vụ là Baek Kanghyun. Là thư ký kiêm vệ sĩ, đó là trách nhiệm đương nhiên, nhưng anh cũng thật lòng muốn bảo vệ Kanghyun.

Có lẽ vì vậy mà chiếc đồng hồ đắt tiền Baek Jungman tặng lại trở nên nặng trĩu như một chiếc còng tay vô hình.

Wonwoo đang giằng xé dữ dội trong lòng, tâm trí anh rối bời như con đường đi làm giờ cao điểm. Anh cố gắng nhớ lại xem hôm nay anh đã nghĩ gì, khi một mình đến đón Kanghyun.

Kanghyun nhìn Wonwoo phản chiếu trong gương chiếu hậu, thầm xin lỗi anh ta.

Sau này phải xin lỗi cậu ta mới được

Thật ra, anh đã phần nào đoán được những suy nghĩ trong lòng Wonwoo.

Nếu Wonwoo thật sự định báo cáo mọi chuyện với Baek Jungman, thì anh đã không cần phải loại bỏ tài xế, tạo ra một khoảng thời gian riêng tư, để nói chuyện như thế này. Anh cũng sẽ không cần phải khơi gợi đến cái tên Kwon Haeil làm gì.

Có lẽ Wonwoo muốn ngầm thông báo cho anh về mệnh lệnh mà cha anh đã ban xuống, và nhắc nhở anh phải cẩn trọng. Với một người nhanh nhạy như Wonwoo, chắc hẳn anh ta đã nhận ra luồng khí khác lạ đang tồn tại giữa anh và Kwon Haeil.

Qua những hành động cho đến nay, Wonwoo gần như đã là người của phe anh.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Anh cần khiến Wonwoo đưa ra một quyết định dứt khoát, chọn một trong hai người, Baek Jungman hoặc Baek Kanghyun. Không phải do bất kỳ áp lực nào, mà là do chính anh ta tự nguyện lựa chọn.

Quyết định do áp lực bên ngoài, quyết định xuất phát từ nội tâm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Tùy thuộc vào quyết định đó, Wonwoo có thể trở thành một người giám sát đáng ngờ, hoặc một người thân cận đáng tin cậy.

"tôi..."

Giọng Wonwoo dần trở nên điềm tĩnh hơn.

Lúc này, Wonwoo mới nhìn thẳng vào Kanghyun qua gương chiếu hậu.

"Người mà tôi đang phục vụ, là giám đốc Baek Kanghyun."

Sau khi thốt ra lời quyết định, anh ta nhẹ nhõm hơn. Chiếc đồng hồ đắt tiền trong túi áo vest cũng không còn nặng trĩu nữa.

Ánh mắt Kanghyun dịu dàng hơn hẳn, khi hai người chạm mắt.

"Thật may mắn. Vậy là chúng ta có thể tiếp tục đồng hành rồi."

Đó là một giọng nói bình thản, không có gì đặc biệt, nhưng lại mang theo một sự lạnh lùng, như thể nếu anh ta đưa ra một câu trả lời khác, thì hai người sẽ không còn gặp lại nhau nữa.

Kanghyun bình tĩnh nói, Wonwoo đang lộ rõ vẻ căng thẳng:

"Cậu có thể báo cáo với cha tôi rằng 'không có vấn đề gì cả'. Và cứ nói rằng tôi thường xuyên gặp Kwon Haeil là vì công việc."

"Tôi hiểu rồi ạ."

Nghe Wonwoo trả lời, Kanghyun quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tòa nhà BC Holdings đã ở ngay trước mắt, lấp đầy tầm nhìn của anh.

"Không cần phải lo lắng đâu. Dù sao thì việc tôi trở thành chủ tịch cũng không thay đổi được."

Kanghyun vừa mân mê chiếc túi mua sắm mà Kwon Haeil đưa cho anh, vừa khẽ mỉm cười.


Sau khi đưa chiếc bánh sandwich tự làm cho Baek Kanghyun, Kwon Haeil trở về nhà, ngáp dài một tiếng rồi tiến về phía giường. Theo thói quen sinh học, cơn buồn ngủ ập đến, bởi thời điểm này trong ngày vốn là giờ giấc nghỉ ngơi của hắn.

Nhưng hắn không vội ngả lưng xuống giường.

Hắn ngồi xuống mép giường, coi nó như một chiếc sofa, gõ gõ tay lên đệm rồi bắt đầu nhắn tin cho Kanghyun.

Nội dung chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là một lời động viên sáo rỗng pha chút sến súa, chúc anh một ngày làm việc tốt đẹp.

Sau đó, hắn định thêm vào một biểu tượng cảm xúc mô phỏng vẻ mặt tươi tỉnh của mình, thì đột nhiên điện thoại reo lên.

Liếc thấy tên người gọi hiện trên màn hình, hắn đã vội vàng tắt máy không cần suy nghĩ. Giờ phút này, việc thêm chút đáng yêu vào tin nhắn gửi cho Baek Kanghyun quan trọng hơn tất cả.

Hắn định gửi tin nhắn đã hoàn chỉnh, với biểu tượng cảm xúc đã thêm vào, thì điện thoại lại đổ chuông lần nữa. Hắn cau mày định tắt máy, nhưng nghĩ bụng người kia kiểu gì cũng sẽ gọi lại thôi, nên lần này hắn quyết định mặc kệ, ưu tiên gửi tin nhắn cho Baek Kanghyun trước. Bất kể ai gọi đến, việc gửi tin nhắn cho Baek Kanghyun luôn là ưu tiên hàng đầu.

Sau khi gửi xong tin nhắn với vô vàn biểu tượng cảm xúc tươi sáng, hắn mới miễn cưỡng nhấc máy. Khuôn mặt Kwon Haeil lộ rõ vẻ khó chịu, hoàn toàn trái ngược với những biểu tượng cảm xúc rạng rỡ mà hắn vừa gửi đi.

"Alo. Gì đó. Có gì."

Giọng điệu của hắn không chỉ hời hợt mà còn bực bội nữa. Dù sao thì, hắn đã bị làm phiền đến hai lần trong một khoảng thời gian đáng lẽ ra phải vui v .

Người đàn ông gọi điện nói, giọng cộc cằn giống Haeil:

-Lâu lắm rồi bố mới gọi cho con, mà con trai bố có vẻ không vui thì phải.

"Giờ này thì con phải đang ngủ chứ còn gì."

-À, con là cú mèo mà, bố quên mất.

Bố của Kwon Haeil cười vui vẻ, như vừa nhớ ra.

Haeil ngáp dài một tiếng, rồi nằm thoải mái trên giường. Sau khi nhắn tin cho Kanghyun, hắn định chợp mắt một lát.

"Con ngủ đây. Có gì thì nói nhanh đi."

-Khoan đã, mẹ con bảo muốn nói chuyện với con.

"Gì chứ, mẹ cũng ở đó à?"

-Hôm nay mẹ mới về. Mình à, ra nghe điện thoại này …….

Giọng nói của bố hắn nhỏ dần, hắn hồi tưởng lại khuôn mặt của mẹ mình. Vài tháng trước, bà đã bỏ lại bố hắn ở Mỹ để đi du lịch vòng quanh thế giới với một người phụ nữ mà bà gọi là "chị em thân thiết".

"ồ, Dù sao thì con cũng có chuyện muốn hỏi mẹ."

Ngay sau đó, một giọng nữ dịu dàng vang lên từ điện thoại.

-Con trai-, con vẫn khỏe chứ?

"Vâng, con khỏe đến mức không thể khỏe hơn ấy chứ. Dạo này cuộc sống của con rất tuyệt vời ."

Hình ảnh Baek Kanghyun tự động hiện lên trong đầu hắn. Nụ cười không thể kìm nén nở trên môi, giọng nói của hắn tràn ngập niềm vui.

Mẹ hắn nhận ra điều đó, bật cười

-Có bạn tốt à?

"Chẳng phải mẹ đã dọn cái nhà mà mẹ bỏ trống suốt ba năm để tạo cơ hội cho con hay sao?"

Haeil đáp lại, vẻ mặt gian xảo  như thể hắn biết hết mọi chuyện.

"Cái nhà bên cạnh, vốn là của mẹ mà."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo