Chương 88 –
Thực tế, hai căn hộ ở tầng cao nhất này đều thuộc sở hữu của bố mẹ Kwon Haeil. Họ gặp gỡ, quen biết nhau từ thuở còn niên thiếu, là hàng xóm của nhau, rồi nên duyên vợ chồng, cùng nhau chung sống trong một căn nhà. Vì vậy, căn hộ còn lại nghiễm nhiên thuộc về Kwon Haeil, đứa con trai duy nhất của họ. Nhưng ba năm trước, bố mẹ hắn đã quyết định chuyển đến Mỹ sinh sống, căn hộ bên cạnh cũng bị bỏ trống.
Vốn dĩ, bố mẹ hắn không hề có ý định cho người ngoài thuê, dù là căn hộ của Haeil hay căn hộ bên cạnh. Căn nhà chất chứa những kỷ niệm thời trẻ của họ, và họ cũng không hề túng thiếu, nên việc họ giữ khư khư căn nhà cũng là điều dễ hiểu.
Haeil cũng nghĩ, rằng căn hộ bên cạnh sẽ cứ mãi bỏ trống như vậy, hoặc cuối cùng bố mẹ hắn sẽ trở về đó sinh sống. Nhưng đột nhiên, Baek Kanghyun chuyển đến.
Sau khi biết Baek Kanghyun ở căn hộ bên cạnh là con trai út của tập đoàn Baekcheong, mọi chuyện trở nên hợp lý hơn hẳn.
Mẹ của hắn, chủ sở hữu ban đầu của căn hộ bên cạnh, có mối quan hệ thân thiết với bà chủ của Baekcheong, đến mức họ thường xuyên cùng nhau đi du lịch khắp thế giới.
-Gì mà sai thời điểm? Rõ ràng là giao dịch sòng phẳng, ai cho gì nhận nấy thôi. Mà nghe nói con trai út của nhà chị ấy sẽ sống ở đó đấy. Lại còn trạc tuổi con, mẹ thấy hai đứa làm bạn thì tốt.
"Nếu mẹ muốn con kết bạn với anh ấy, thì ít nhất mẹ cũng phải báo trước cho con một tiếng chứ. Suýt chút nữa thì con đã bị ghét rồi đấy."
-Bị đá rồi à?
"Con không bị đá nhé."
Mẹ của Haeil cười khúc khích ở đầu dây bên kia, giọng hờn dỗi:
-Thế con thì sao? Mẹ cho thuê nhà mà con không thèm gọi điện hỏi han gì à?
"Ai bảo là mẹ đi du lịch thế giới nên tạm thời không liên lạc được cơ?"
-...Á ha ha ha-!
Mẹ của Haeil cười sảng khoái. Bên kia, bố hắn cũng cười theo, câu nói sến rện: "Em cười là đẹp nhất đấy vợ à."
Haeil hơi đưa điện thoại ra xa vì tiếng cười quá lớn.
Nếu mẹ không chủ động liên lạc, thì hắn cũng không có cách nào để liên lạc, nên hắn đã hỏi bố về tình hình. Hắn hỏi bố tại sao đột nhiên cho thuê nhà, khi có người mới chuyển đến ở cạnh nhà hắn.
Câu trả lời nhận được chỉ là "không biết" và "mẹ con thích thế". Vô dụng thiệt chứ!.
Dù sao thì, điều quan trọng bây giờ là Baek Kanghyun đang sống cạnh nhà hắn. Hắn không thể không cảm ơn mẹ vào lúc này.
"Mẹ cho thuê nhà là đúng đấy. Giữ cái nhà không dùng đến thì làm gì, bán đi lấy tiền mà đầu tư còn hơn."
Bố mẹ hắn là những người lão luyện trong việc đầu tư, nên chắc chắn họ sẽ làm tốt thôi.
-Đúng rồi. Với lại đằng nào về Hàn Quốc thì mẹ cũng ngủ ở nhà con trai được mà, lo gì.
"Đừng có đến. Bây giờ chỉ có một người được ngủ ở nhà con thôi."
-Ôi trời, chẳng lẽ con có người yêu rồi à? Ai thế? Người như thế nào? Có xinh không?
Haeil lại nhớ đến Baek Kanghyun trước sự ồn ào của mẹ. Khóe miệng hắn cong lên đầy vui vẻ.
"Vâng. Người yêu con xinh vãi ~."
Thực ra hai người vẫn chưa chính thức hẹn hò, nhưng hai người vẫn đang vui vẻ với nhau như người yêu, nên hắn nghĩ có sao đâu chứ.
Câu trả lời ngắn gọn của Haeil khiến hai người ở đầu dây bên kia giật mình.
-Thằng nhóc này! Vắng mẹ cái là giở trò ngay!
-Gì?! Người yêu?! Thằng Kwon Haeil này cuối cùng cũng...!
-Anh im lặng đi xem nào!
Sau một hồi ồn ào, mẹ hắn điều chỉnh giọng nói, ân cần hỏi:
-Vậy người yêu con là người như thế nào?
Haeil ngẫm nghĩ về Baek Kanghyun - đang chiếm trọn tâm trí hắn, rồi đáp:
"Là người mà mẹ nhìn thấy chắc chắn sẽ làm ầm lên."
Nếu hắn nói rằng anh là người ở cạnh nhà, là con trai út của Baekcheong, thì chắc mẹ hắn sẽ mừng đến chết mất.
"Chào Taerim."
"Chào thư ký Jeong."
Taerim đến nhà hàng đúng giờ hẹn ăn tối với Baek Kanghyun, vui vẻ chào hỏi Jeong Wonwoo, anh đang ra tận cửa đón hắn ta.
"Mời anh vào trong ạ. An ninh được thắt chặt, nhưng cấu trúc hơi phức tạp nên nếu không cẩn thận sẽ bị lạc đấy ạ."
"Cảm ơn."
Taerim đi theo Wonwoo dẫn đường vào trong.
Ánh mắt hắn chợt dừng lại ở chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay Wonwoo.
"Anh thay đồng hồ rồi à?"
"À, cái này ạ?"
Wonwoo khẽ nâng cổ tay lên, cười hề hề. Chiếc đồng hồ về cơ bản có màu đen với các chi tiết màu vàng, nhưng là một món đồ đắt tiền, ánh lên màu xanh lam trong trẻo tùy theo ánh sáng.
"Giám đốc tự tay chọn, tặng cho tôi đấy ạ."
"Đúng là anh Kanghyun có mắt nhìn người mà."
"đúng là vậy ạ"
Wonwoo vừa nói chuyện vui vẻ, vừa lén nhìn ra phía sau. Đội vệ sĩ đang đợi ở ngoài cửa nhà hàng, dường như không đi theo vào trong.
Wonwoo hạ giọng nói:
"Taerim này, tôi biết nói điều này có hơi quá đáng, nhưng... mong anh sẽ thường xuyên hẹn gặp giám đốc ạ."
Taerim liếc nhìn phía sau lưng mình, hạ giọng nói:
"Anh Kanghyun có chuyện gì à?"
"Không chỉ bảo vệ, mà dạo này có quá nhiều ánh mắt đang theo dõi giám đốc. May mắn thay, chủ tịch chỉ thị, rằng nên rút lui để không phá hỏng bầu không khí khi giám đốc ở cùng anh Taerim ạ."
Giọng của Wonwoo nghe có vẻ buồn bã.
Wonwoo, một trong số những "ánh mắt theo dõi" đó, sau khi đã quyết định, anh sẽ luôn đứng về phía Kanghyun. Anh không muốn tự tay bóp nghẹt một người đang sống một cuộc sống ngột ngạt đến vậy.
Taerim nhíu mày.
"Theo dõi, chẳng lẽ là vì chuyện đính hôn?"
"Vâng, chắc vậy..."
Taerim tỏ vẻ khó tin.
Hắn cũng phần nào hiểu được Baek Kanghyun ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của cha mình, chủ tịch Baek Jungman, đến mức nào.
Theo Taerim nhận thấy, phần lớn những mệnh lệnh từ Baek Jungman đều gây cản trở cho những nỗ lực của Kanghyun, hoặc bác bỏ hoàn toàn ý kiến của anh.
Tất cả đều được che đậy dưới danh nghĩa "vì Baek Kanghyun". Đối với những người không biết rõ ngọn ngành, đó chỉ là một loạt những đặc quyền đáng ghen tị. Thế nhưng, lại đều là những sắp đặt đơn phương mà Kanghyun không hề mong muốn. Nếu là hắn, hắn đã nổi đóa lên cả trăm lần rồi.
Hắn nghe nói rằng Kanghyun chưa từng một lần lên tiếng phản đối, dù cho khuôn mặt anh có tái mét, như sắp chết đến nơi đi chăng nữa. Anh chỉ âm thầm tuân theo mọi ý muốn của cha mình, như có ai đó đang bắt cóc và uy hiếp con tin vậy.
"Con tin... Nói đúng ra thì cũng có mà. Bây giờ cũng vậy."
Taerim nghĩ đến các anh trai omega của Kanghyun, cố gắng nuốt ngược tiếng thở dài đang nghẹn ứ trong cổ họng.
Có lẽ Baek Jungman đã khá sốc trong lần này.
Vì Kanghyun luôn nghe lời, bỗng dưng lại thể hiện sự phản kháng gay gắt.
Lý do ông cho người theo dõi con trai vì anh đã từ chối đính hôn, thì quá rõ ràng rồi.
Chắc là ông muốn tìm hiểu xem Kanghyun có người yêu, hoặc người nào đó tương đương hay không. Nếu có, thì ông sẽ nhanh chóng loại bỏ người đó.
"Đúng là tội nghiệp anh Kanghyun quá mà."
Taerim biết rằng Kanghyun không gọi người đó là người yêu, nhưng hai người đã có một mối quan hệ sâu sắc. Nhìn bầu không khí giữa hai người, có lẽ hai người đang nghĩ về nhau hơn cả người yêu nữa.
Vấn đề là đối phương là một "alpha".
"Nếu là một Omega trội thì dù nghèo rớt mồng tơi cũng có hy vọng..."
Chủ tịch Baek Jungman, cực kỳ ác cảm với Omega, lại tỏ ra rộng lượng với những Omega trội. Ông ta công nhận chủ tịch của Mooyeol Group và con trai ông ta là những Omega trội, nhưng lý do chính yếu, là vì khả năng sinh ra những Alpha trội từ những người có yếu tố trội là rất cao. Nếu không phải vì điều này, hắn thậm chí còn không được xem là ứng cử viên cho vị trí hôn phu của Kanghyun.
Dù sao đi nữa, tình hình hiện tại không mấy sáng sủa.
Nếu những con mắt theo dõi kia phát hiện ra người Alpha mà Kanghyun yêu, chắc chắn chủ tịch Baek Jungman sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Một ngày nào đó, người đó có thể đột ngột biến mất bí ẩn.
Đột nhiên Taerim khó hiểu, về việc Wonwoo đã tiết lộ những chuyện như theo dõi, hay yêu cầu hắn thường xuyên gặp Kanghyun.
Khi hai người chạm mắt, Wonwoo đặt ngón trỏ lên môi, mỉm cười nhẹ. Anh ta thì thầm, như thể đã đọc được suy nghĩ của Taerim:
"Tôi luôn đứng về phía chủ tịch tương lai."
Taerim chợt chú ý đến chiếc đồng hồ, mà Kanghyun đã tặng, trên cổ tay Wonwoo đang giơ ngón trỏ lên.
Hai người đi qua vài căn phòng, rồi dừng lại trước cánh cửa yên tĩnh nhất. Wonwoo gõ cửa hai tiếng, rồi mở cửa mời Taerim vào.
Kanghyun đang ngồi bên bàn làm việc, chỉ có một tách trà nóng, vừa ngắm cảnh đêm vừa xem điện thoại. Có vẻ như anh đang nhắn tin cho ai đó, nụ cười vẫn còn vương trên môi, cho đến khi anh ngẩng lên chào hỏi Taerim.
"Đến rồi à."
Taerim bước vào phòng, thầm đoán hắn biết Kanghyun đang liên lạc với ai. Wonwoo cẩn thận đóng cửa lại phía sau.
"Chào anh, anh đợi tôi lâu... rồi... ạ..."
Từng bước từng bước, câu nói cuối cùng của Taerim nhỏ dần. Vẻ mặt hắn cũng trở nên khó hiểu, như thể cảm nhận được điều gì đó kỳ lạ.
Và rồi khi hắn bước thêm một bước nữa.
Taerim tiến thẳng đến Kanghyun, vẻ mặt cứng đờ.
"Anh à, rốt cuộc anh đã làm cái gì vậy?"
Kanghyun cảm nhận được sự căng thẳng trong giọng nói của Taerim, anh tắt nụ cười trên môi, hỏi lại:
"cậu nói gì vậy?"
"Cái này, anh...?"
Taerim đứng cạnh Kanghyun, hắn ngập ngừng nói, như thể hắn đang thắc mắc, tại sao anh lại không biết điều này.
"...Anh không cảm thấy có gì lạ à?"
"tôi không biết cậu đang nói gì cả. Nói rõ ràng xem nào. Có gì lạ?"
Taerim khó hiểu, rồi nhìn xuống chiếc điện thoại mà Kanghyun đang cầm. Đúng lúc đó, màn hình sáng lên, thông báo rằng một tin nhắn vừa đến.
Taerim đoán được chủ nhân của tin nhắn đó:
"Còn tên alpha kia? Cái tên alpha trội đó không thấy anh có gì lạ sao?"
"Ý cậu là lạ... thì lạ ở chỗ nào?"
Kanghyun đang bực bội, chợt nhớ lại những lời Haeil đã nói trong lúc ngủ say vài ngày trước.
-Dạo này tôi thấy mùi hương của Kanghyun có vẻ nồng hơn thì phải.
-Kiểu như... bản thân mùi hương vẫn thoang thoảng, nhưng cái sự mãnh liệt nguyên thủy của mùi hương lại mạnh hơn ấy?
Anh đã nghĩ, đó chỉ là những lời lảm nhảm trong giấc ngủ, vì chúng rất khó hiểu. Quan trọng hơn là, nếu Kwon Haeil thật sự phát hiện ra điều gì đó khác thường, thì hắn sẽ không giấu anh đâu.
Kanghyun kể lại cho Taerim chính xác những gì Haeil đã nói với anh. Nghe xong, Taerim nhăn mặt.
"hắn chỉ cảm nhận được có thế thôi á? Thật lòng thì tôi còn hơi khó chịu đấy."
Taerim tiến sát mặt vào Kanghyun, hít một hơi thật sâu. Ánh mắt hắn giật giật thấy rõ, như thể hắn vừa cảm nhận được điều gì đó.
"Có lẽ những omega khác sẽ không cảm nhận được, nhưng pheromone omega của anh lẫn với pheromone alpha, hơi bị gây hấn đó ạ. Không phải là mạnh lắm, nhưng kiểu như có một cái kim nhỏ xíu lẫn vào ấy... kiểu như anh đang đề phòng tôi lắm vậy."
Từ "gây hấn" không phù hợp với pheromone omega. Nói đúng hơn, pheromone omega rất phòng thủ, nên không thể nào sử dụng nó, để gây khó chịu cho đối phương được.
Tuy nhiên, pheromone omega của Kanghyun lại mang một lực đẩy, đề phòng những người cùng giới, giống như pheromone alpha có tính gây hấn.
"Có lẽ hắn ta là alpha nên không cảm nhận được cái sự gây hấn này à? Hay là vì hắn ta là người đó...?"
Taerim lẩm bẩm liên tục.
Hắn đang nghiêm túc nghĩ về sự thay đổi của Kanghyun. Ngay cả bây giờ, vật thể lạ lẫn trong pheromone alpha của Kanghyun, vẫn đang khuấy đảo các giác quan nhạy bén của Taerim.
"tôi đi gọi điện thoại một lát rồi quay lại ạ."
Taerim đột ngột cầm điện thoại, vội vã rời khỏi phòng. Bầu không khí quá tệ, đến nỗi anh không thể hỏi thêm hay ngăn cản, Kanghyun chỉ có thể chờ đợi hắn quay lại.
Cuộc gọi của Taerim không kéo dài lâu.
"Anh à, tuần sau anh có thể bớt chút thời gian cho tôi được không ạ? Chỉ cần một chút thôi ạ."
Hắn vừa bước vào phòng đã vội vã nhờ vả, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Đi bệnh viện với tôi ạ."