Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
※ Tác phẩm này là phần tiếp theo của "Chuyện tình cây liễu", nhưng bạn không cần phải đọc phần trước để hiểu.
※ Tác phẩm này lấy bối cảnh một quốc gia quân chủ lập hiến hư cấu, "Đế quốc Đại Hàn", với giả định rằng đất nước này chưa bao giờ bị chia cắt sau khi giành lại độc lập.
※ Tất cả các yếu tố trong tác phẩm này đều là hư cấu được tạo ra dựa trên thế giới quan của tiểu thuyết và không liên quan đến người, địa danh, tổ chức, luật pháp và hệ thống thực tế.
※ Tư duy và giá trị quan của các nhân vật được thể hiện trong tác phẩm không nhất thiết là đang phản ánh tư tưởng của tác giả.
Chương 1
"Không thể nào..."
Joo Tae Hyun cố gắng trấn an bản thân.
"Có thể chỉ là nhầm lẫn thôi. Ngay cả khi khám ở bệnh viện thì ở giai đoạn đầu cũng khó mà chắc chắn được. Vậy nên, kết quả của que thử thai kia càng không đáng tin. Hơn nữa, thể chất của mình đâu phải là Omega thật sự."
Cậu cố gắng tìm kiếm một tia hy vọng mong manh.
"Chuyện này vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Chỉ cần xác định được danh tính của Alpha đã ngủ với em hôm đó..."
Seo Baek Han vừa nói, vừa bực dọc lật giở những tờ tài liệu. Tà áo choàng của anh khẽ lay động theo từng cử chỉ. Dù không phải là động tác quá lớn, nhưng mỗi khi anh di chuyển, hương đào chín mọng lại thoang thoảng lan tỏa. Mùi hương ngọt ngào, đậm đặc như trái cây chín nẫu, gợi nhớ đến những đêm hè tươi mát. Joo Tae Hyun chưa bao giờ nghĩ rằng, một loại quả mang hương vị thanh tao như vậy lại có thể trở nên áp bức đến thế, cho đến khi gặp người đàn ông này.
"Tin đồn về việc em dùng ma túy? Chỉ cần em đi kiểm tra đàng hoàng, mọi chuyện sẽ tự động lắng xuống. Điều tra thuế má? Có công ty nào mà không có chút bụi bặm? Trừ khi em biển thủ quỹ tài trợ của tập đoàn, còn không thì dù em có dùng tiền công ty để mua sắm hay đi du lịch, cũng chẳng có vấn đề gì lớn."
Những tờ tài liệu bị Seo Baek Han ném xuống vương vãi trên ghế sofa và bàn làm việc. Hương pheromone nồng đậm của anh thấm đẫm từng trang giấy, khiến Joo Tae Hyun gần như quên mất cách thở.
"Nhưng, Tae Hyun à..."
Seo Baek Han cởi bỏ chiếc áo choàng vướng víu, chậm rãi xoa trán. Đó là thói quen của anh mỗi khi cố gắng kiềm chế cơn giận, như thể muốn vò nát mái tóc được chải chuốt gọn gàng kia.
"Ngoại tình là không được phép."
Có lẽ vì chiếc áo choàng nên lớp phòng vệ cuối cùng đã biến mất, hoặc có lẽ vì cảm xúc của anh đang dâng trào nên pheromone của anh giờ đây như những lưỡi dao sắc bén, cứa vào từng thớ thịt của Joo Tae Hyun. Bình thường, cậu có lẽ đã ướt đẫm vì hoảng sợ. Hiện tượng phát tình của Alpha và Omega cùng lúc trỗi dậy, thôi thúc cậu cầu xin Seo Baek Han giúp đỡ.
Nhưng giờ đây, cậu lại cảm thấy hoàn toàn bình thường. Một chút hưng phấn nhẹ nhàng trỗi dậy, những cơn buồn nôn trước đó đã tan biến, thay vào đó là cảm giác dễ chịu kỳ lạ. Pheromone của Seo Baek Han, như một cơn mưa rào dữ dội, giờ đây lại mang đến cho cậu cảm giác thoải mái lạ thường. Cậu biết rằng, đó là phản ứng tự nhiên của cơ thể khi hướng về nơi có huyết thống của dòng máu đang hình thành trong bụng, nhưng cậu không khỏi cảm thấy nghẹn ngào.
Dù không được yêu thương, dù không được trân trọng, cậu vẫn khao khát được chia sẻ hương thơm của anh, dù chỉ là một chút thôi. Cậu cố gắng kìm nén ham muốn đó, và buộc phải thừa nhận một sự thật.
Mình thật sự đã mang thai. Và đó là con của anh ấy.
"Hãy kể cho tôi nghe tất cả những gì em nhớ. Ai đã đưa cho em chất kích thích? Em đã ngủ với ai?"
Anh, người luôn tin rằng cậu đã ngủ với vô số Alpha khác, dù điều đó có đúng hay không, cũng không hề quan trọng... Anh, người không hề yêu cậu, giờ đây lại là cha của đứa con trong bụng cậu.
Joo Tae Hyun liếc nhìn những tập tài liệu nằm rải rác khắp nơi. Bí mật, tối mật, lệnh cấm tiết lộ thông tin... Những dòng chữ lướt qua tầm mắt anh đều mang theo sự đáng sợ. Những nội dung bên trong hẳn là những lời lên án hành vi của cậu út tập đoàn DH, Joo Tae Hyun.
Vậy bây giờ cậu phải làm gì?
Nói rằng tất cả chỉ là dối trá, rằng cậu chỉ ngủ với anh, và rồi lỡ mang thai? Liệu anh có tin cậu không?
"Joo Tae Hyun, em vẫn muốn duy trì cuộc hôn nhân này đúng không?"
Một điều chắc chắn là Seo Baek Han sẽ không chào đón sự tồn tại của đứa bé này. Việc cậu không thể mang thai là một trong những lý do anh chọn cậu làm bạn đời.
"Sống với tư cách là bạn đời của tôi, em rất vừa ý mà, đúng chứ? Hay là không?"
Vậy thì rốt cuộc cậu muốn gì?
Liệu cậu có thể tiếp tục sống bên cạnh anh sau chuyện này không?
Liệu cậu có thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cùng Seo Baek Han tham dự các sự kiện dành cho cặp đôi khi anh yêu cầu, mỉm cười trước mặt mọi người như thể cậu đang hạnh phúc vì được ở bên người mình yêu, và thỉnh thoảng ân ái khi anh muốn một bạn tình dễ dàng và thoải mái, cứ như vậy... liệu cậu có thể sống cuộc sống như trước đây không?
Sự im lặng quen thuộc trở nên nặng nề đến nghẹt thở. Phía sau hốc mắt nóng rát và nhói buốt như bị lửa đốt. Seo Baek Han vẫn như mọi khi, kiên nhẫn chờ Joo Tae Hyun tự mình đưa ra câu trả lời. Ở đây, ý kiến của Joo Tae Hyun không hề quan trọng. Bởi vì câu trả lời mà anh muốn đã được định sẵn.
Ánh mắt của Joo Tae Hyun từ từ trượt theo tiếng leng keng ồn ào. Những viên đá trong tách cà phê mà Seo Baek Han đặt xuống đang tan chảy nhẹ rồi dần chìm xuống. Các cạnh đã trở nên tròn trịa, thậm chí còn dính bết vào nhau rất nhếch nhác.
Kỳ lạ thay, khi nhìn cảnh tượng đó, Joo Tae Hyun cảm thấy như có thứ gì đang dần vỡ vụn bên trong mình.
"Thông số lý lịch của em không phù hợp với tiêu chuẩn mà tôi mong muốn ở một người bạn đời. Còn cách rất xa."
"Tae Hyun à, nhân tiện nói luôn cho rõ ràng. Tôi không có ý định hẹn hò. Chính xác hơn là tôi hoàn toàn không có thời gian rảnh, nên tôi không có ý định gặp gỡ hay hẹn hò với ai cả. Nhưng thỉnh thoảng tôi cũng muốn làm tình."
"Cho tôi biết loại thuốc khử pheromone mà em thích. Để tôi cũng chú ý quản lý, khi em đến cũng sẽ không xảy ra chuyện gì khó chịu."
Cậu đã thích người đàn ông này rất lâu, và đã chịu đựng cho đến tận bây giờ, mặc dù cậu biết rằng tình cảm này sẽ không được đáp lại.
Người kết hôn với Seo Baek Han là Joo Tae Hyun. Dù Seo Baek Han gặp ai, người chính thức đứng bên cạnh anh vẫn chỉ có thể là Joo Tae Hyun.
Bị sự ngọt ngào của danh xưng đó làm cho mù quáng, Joo Tae Hyun đã xây nên một bức tường kiên cố trong lòng mình. Để ngay cả bản thân cậu cũng không thể phủ nhận mối tình đơn phương dai dẳng này, cậu cố gắng không gục ngã, mỗi giây mỗi phút đều vung chiếc đục nhọn vào trái tim mình.
Ngay cả khi nghe Seo Baek Han nói rằng anh đã trải qua kỳ phát tình với người khác, ngay cả khi biết rằng anh chỉ khen ngợi cậu mỗi lần cậu che giấu cảm xúc để thể hiện hình ảnh xứng đáng với người nhà tài phiệt, ngay cả khi biết rằng anh không từ chối việc ân ái với cậu sau một lần lỡ lầm, nhưng không phải vì điều đó có ý nghĩa lớn lao... cậu vẫn tiếp tục, tiếp tục yêu anh.
Ngay khi đối mặt với quá khứ đáng thương và thực tại bị lãng quên, bức tường thành bao quanh Joo Tae Hyun đã sụp đổ tan tành. Cậu không còn tự tin để bảo vệ trái tim mình nữa.
Lẽ ra cậu nên rút lui khi Seo Baek Han đối xử với cậu như một đứa trẻ bướng bỉnh...
Có lẽ bây giờ, khi có con, chính là cơ hội để giữ chân Seo Baek Han chắc chắn nhất chăng? Ý nghĩ lóe lên đó khiến bản thân cậu ghê tởm đến mức không thể chịu đựng được.
Giờ đây, ngay cả khi mọi hiểu lầm được hóa giải và vấn đề con cái được giải quyết tốt đẹp, cậu cũng không thể đứng bên cạnh Seo Baek Han như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cậu đã quá tan vỡ rồi.
Một khối chất rắn đang mất dần hình dạng ban đầu.
Cậu khác gì những viên đá đang tan chảy nhếch nhác kia, không một ai ép buộc?
Một khi đá bắt đầu tan chảy, nó không thể trở lại hình dạng ban đầu. Cuối cùng, nó sẽ làm hỏng hương vị cà phê, làm biến đổi màu sắc trong trẻo của chất lỏng thành màu đục ngầu như bùn, và chỉ để lại những vệt nước khó chịu trên chỗ đặt cốc.
"Chúng ta kết hôn đi."
Dù có gọi tình yêu đơn phương theo cách mỹ miều ấy, thì kết quả cũng chỉ là sự ám ảnh đơn phương mà đối phương không hề mong muốn.
Những thứ bẩn thỉu cần được lau sạch.
Những thứ vô dụng cần được dọn dẹp và vứt bỏ.
Vậy nên, hãy dừng lại ở đây.
Cậu chỉ muốn dừng lại ở đây mà thôi.
"… Anh."
"Ừ, nói đi."
Điểm dừng của ánh mắt khô khốc là đầu ngón tay Seo Baek Han được đặt ngay ngắn trên đùi. Cố gắng tự an ủi bản thân rằng mình đang rất ổn, Joo Tae Hyun từ từ ngẩng đầu lên. Cậu chỉ hy vọng rằng khuôn mặt cậu cũng bình thản như cơ thể đã không còn phản ứng gì với pheromone của anh nữa.
"Tôi muốn dừng lại."
Seo Baek Han thường mặc hanbok thay vì áo khoác. Có khi là durumagi, có khi là cheollik, có khi là dopo như hôm nay.
Lần đầu tiên gặp anh cũng vậy. Lúc đó, Joo Tae Hyun chỉ thấy Seo Baek Han khoác chiếc po lên áo khoác trông thật lạ kỳ. Anh lớn hơn cậu bảy tuổi, nhưng không thể gọi là lớn tuổi được, vậy mà kỳ lạ thay, bộ trang phục đó lại rất hợp với anh.
Vẻ ngoài khác thường đó khiến cậu không thể không chú ý, đợi khi cậu nhận ra thì trái tim cậu đã hoàn toàn bị anh chiếm giữ.
Nhưng giờ thì mọi chuyện thực sự kết thúc rồi.
Việc một mình gặm nhấm những khoảnh khắc mà người kia thậm chí còn không nhớ đến.
Chỉ là một nhịp thở vô thức nhưng lòng cậu lại muốn gán cho nó ý nghĩa nặng nề, tất cả… chỉ vì anh
“... Tôi… muốn ly hôn với anh”
Tình yêu đơn phương này, bị anh tước đoạt đến tận cùng, chỉ còn lại sự thảm hại và nhơ nhớp. Mối tình đầu này... có lẽ đã đến lúc phải chấm dứt rồi.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.