Dirty Switch - Chương 2

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 2

"Xin lỗi anh, tôi đến muộn."

Hơi lạnh bên ngoài vẫn còn quanh quẩn trên người Joo Tae Hyun khi cậu vội vã cúi đầu xin lỗi lần nữa.

"Tôi bị kẹt xe ngay gần đây."

"Không sao, tôi cũng vừa đến thôi."

Seo Baek Han thong thả quan sát Joo Tae Hyun đang tiến đến bàn. Anh đã từng thấy ảnh cậu trên các trang báo nên biết cậu nhóc ngày xưa nay đã trưởng thành không ít, nhưng khi gặp mặt trực tiếp, anh vẫn cảm thấy mới lạ.

Joo Tae Hyun thời còn bé, nói sao nhỉ, mang lại cảm giác đáng yêu và xinh xắn hơn. Cơ thể cậu gầy gò đến nỗi bộ đồng phục của 〈Haechi〉 cũng chỉ vừa với một mình cậu, anh nhớ là vậy. Nhưng giờ đây, thay vì những lời đó, những từ như đẹp trai, cao ráo lại phù hợp với cậu hơn.

"Mà này, em lớn nhanh thật đấy. Cao bao nhiêu rồi?"

"Ừm... khoảng 1m8... kém một chút thì phải."

Những ngón tay dài của Joo Tae Hyun đang vội vàng tháo khăn quàng cổ và cởi áo khoác đã đỏ ửng vì lạnh, nhưng kỳ lạ thay, dáng vẻ đó lại khiến cậu trông rất trẻ con. Không, năm nay cậu đã 20 tuổi rồi, dù cao lớn nhưng vẫn còn trẻ con cũng đúng thôi.

Quả nhiên, những bông tuyết như bột đường dính trên tóc Joo Tae Hyun đã tan chảy không còn dấu vết. Nhìn nhiệt độ cơ thể cậu cao như vậy, đúng là trẻ con vẫn là trẻ con.

"Ngoài kia tuyết vẫn rơi nhiều lắm à?"

"Vâng."

Anh khẽ ra hiệu cho cậu ngồi xuống, Joo Tae Hyun lập tức ngồi vào chỗ đối diện. Cậu ngoan ngoãn nghe lời cứ như một con vật nuôi được ai đó dày công huấn luyện vậy. Một con chó thuần chủng có bộ lông bóng mượt không chút rối bời, kiểu vậy.

"Đồ uống tôi đã gọi trước rồi, em không phiền chứ?"

"À, vâng, cảm ơn anh."

Joo Tae Hyun ngoan ngoãn trả lời nhưng không hề chạm tay vào ly. Anh đã gọi một ly Americano đá đơn giản, nhưng có vẻ không phải là gu của cậu nhóc.

Nhưng biết làm sao được. Anh đâu có hẹn gặp Joo Tae Hyun để ăn ngon và tán gẫu.

"Dạo này em vẫn khỏe chứ?"

Seo Baek Han làm như không thấy bàn tay Joo Tae Hyun đang cầm rồi lại buông ly cà phê, anh chọn một lời chào hỏi đơn giản.

Thực ra, Seo Baek Han thích những người có thể thẳng thắn bày tỏ ý kiến của mình. Dù là bạn bè hay người yêu, anh ghét nhất những người lờ đờ bên cạnh mình. Nếu không có tài cán đó, thì ít nhất cũng phải có khả năng diễn xuất đủ giỏi để lừa gạt người khác.

Nhưng dù sao thì Joo Tae Hyun cũng không phải là người sẽ bước chân vào lãnh địa của anh. Thật nực cười khi đánh giá hành vi non nớt của một đứa trẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng và hưởng thụ những điều tốt đẹp nhất khi lớn lên

"Cũng... tôi vẫn vậy thôi. Còn anh thì sao?"

"Tôi vừa hoàn thành xong luận văn nên giờ cũng đỡ hơn rồi. Em cũng học vượt cấp đúng không?"

"Vâng."

"Học ở Washington, cũng bất ngờ đấy. Em có hứng thú với chính trị à?"

"Không phải ạ."

Sau đó, những câu hỏi mang tính hình thức vẫn tiếp tục, Joo Tae Hyun chỉ trả lời ngắn gọn. Cậu là người đã yêu cầu gặp mặt để nhờ giúp đỡ, nhưng lại tỏ ra hờ hững đến mức khó tin. Nhưng Seo Baek Han vốn không có ý định dành nhiều thời gian cho cuộc gặp gỡ này nên anh cũng chẳng quan tâm.

"Nhưng mà, Tae Hyun à."

"Vâng?"

"Em nên chào đón tôi nhiệt tình hơn chút chứ?"

"…Vâng?"

Đồng tử tĩnh lặng của Joo Tae Hyun gợn sóng một cách muộn màng. Có vẻ như cậu ấy không ngờ Seo Baek Han lại khó chịu như vậy.

"Em biết mà, tôi về Hàn Quốc là phải sắp xếp phân chia thời gian đến từng phút."

Sự im lặng bao trùm, Joo Tae Hyun dường như không ngờ Seo Baek Han lại khó chịu như vậy.

"Hôm nay tôi phải điều chỉnh lịch trình rất vất vả mới gặp được em đấy."

"À... vâng, tôi biết điều đó. Ừm, tức là, cảm ơn anh đã dành thời gian cho tôi."

Nhìn yết hầu của Joo Tae Hyun dao động mạnh mẽ khi nuốt nước bọt, Seo Baek Han cuối cùng cũng hài lòng và cười nhẹ.

"Tôi cũng tò mò nên mới đến gặp em thôi, không cần phải cảm ơn đâu, chỉ cần vui vẻ hơn khi gặp tôi là được."

"Vâng, tôi sẽ vậy. ... Xin lỗi anh."

Seo Baek Han nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt vẫn không rời khỏi đối phương, coi đó như câu trả lời. May mắn thay, Joo Tae Hyun có vẻ đã nhanh chóng hiểu ra ý tứ trong sự im lặng ấy. "Chắc anh cũng biết, tôi hơi nhút nhát..." cậu lúng túng nói thêm.

Vốn dĩ, Seo Baek Han không thể chịu đựng được việc ai đó cưỡi lên đầu mình. Nhưng đi so đo với một đứa nhóc… chẳng có gì mất mặt hơn thế. Tuy nhiên, đó là khi Joo Tae Hyun chỉ là một sinh viên đại học hai mươi tuổi bình thường.

"Hôm đó em rảnh không?"

"Vâng."

"Em có biết mình đang liên lạc với ai không?"

"Vâng, tôi biết. Tôi liên lạc với anh Baek Han."

"Ồ, có chuyện gì sao?"

"Chuyện này... có lẽ không tiện nói qua điện thoại."

Tập đoàn DH, đứa con trai út quý giá của gia đình, đã chủ động yêu cầu gặp mặt con trai trưởng của nghị viên đặc biệt Seo Hong Gyu để xin lời khuyên về vấn đề gia đình.. Ngay từ khoảnh khắc đó, mỗi lời nói, mỗi hơi thở trong cuộc trò chuyện giữa Seo Baek Han và Joo Tae Hyun đều phải được tính toán kỹ lưỡng.

"À, nói trước nhé, nếu em muốn nhờ tôi giúp đỡ về vấn đề điều tra thuế hay gì đó..."

"Không phải đâu ạ!"

Để phá vỡ bầu không khí căng thẳng, Seo Baek Han cố tình nói đùa. Joo Tae Hyun tròn mắt ngạc nhiên, miệng hơi há ra, vội vàng xua tay. Trông cậu không khác gì đứa nhóc ngày xưa, khi đỉnh đầu chỉ vừa chạm đến thắt lưng anh.

"Tuyệt đối, tuyệt đối không phải. Chỉ là... tôi không biết hỏi ai ngoài anh."

"Chuyện gia đình mà chỉ có thể tâm sự với tôi thôi sao? Nghe có vẻ nghiêm trọng đấy." Seo Baek Han khẽ cười, khoanh tay lại. "Được rồi, miễn là không phải chuyện bất hợp pháp. Có chuyện gì?"

Joo Tae Hyun nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, thậm chí hơi lạnh lùng. Nếu không để ý kỹ đến việc cậu đang chậm rãi miết ngón tay cái lên móng tay trỏ, có lẽ người ngoài sẽ không nhận ra sự căng thẳng của cậu.

"Chuyện là... ừm..."

Seo Baek Han nhấp một ngụm cà phê, mắt vẫn không rời khỏi Joo Tae Hyun đang lựa lời. "Chuyện không nói được qua điện thoại, gặp mặt nói thì có tiện hơn không?"

"Chuyện... chuyện liên quan đến gia đình tôi..."

"Chuyện gia đình? Ý em là muốn nói chuyện nội bộ của tập đoàn DH với tôi sao?"

"Vâng... chỉ có anh là người tôi có thể tâm sự."

Ban đầu, Seo Baek Han chỉ hờ hững đáp lại. Nhưng khi nghe đến chuyện gia đình, anh liền cảm thấy tò mò. Một đứa trẻ mà mấy năm nay không gặp mặt, lại muốn tâm sự với anh về vấn đề nội bộ của tập đoàn DH? Hơn nữa, nếu nhớ lại cuộc trò chuyện cuối cùng của họ, việc Joo Tae Hyun liên lạc với anh lại càng khó hiểu.

"Tôi... tôi từng thích anh."

Ba năm trước, trong buổi tiệc cuối năm của 〈Haechi〉, một nhóm hậu duệ của những nhà hoạt động độc lập.  Joo Tae Hyun đã thản nhiên bày tỏ lòng mình.

"Chỉ là... đã từng thôi."

Lại còn dùng thì quá khứ nữa chứ.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo