Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 17
"Con trai út của chúng ta đã chịu đựng giỏi lắm. Chắc con thấy buồn chán lắm nhỉ?"
"Không sao ạ."
Đó là ngày Joo Tae Hyun cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng cách ly và gặp lại gia đình, ngày cậu được về nhà.
Gia đình ôm chầm lấy Joo Tae Hyun bé nhỏ và dành cho cậu những lời khen ngợi không ngớt. Đó là bởi vì các nhân viên y tế đã hết lời khen ngợi cậu bé ngoan ngoãn của họ vì đã hợp tác rất tốt trong quá trình điều trị.
"Cá đâu ạ? Rùa đâu ạ?"
"Cá và rùa đều đang đợi con ở nhà. Về nhà rồi con cho cá ăn nhé?"
"Vâng ạ……."
"Đúng rồi, đúng rồi. Nhìn này, đây là bộ quần áo mà con thích nhất đúng không? Anh con mang đến đấy."
Người anh thứ ba, Joo Kyung Han, cười rạng rỡ với vẻ mặt phóng đại, nói rằng họ đã tổ chức một cuộc thi oẳn tù tì nảy lửa trên đường đến đây để xem ai sẽ là người thay quần áo cho cậu em út.
"……Tae Hyun à."
Tuy nhiên, khi người anh thứ ba vừa cởi áo bệnh nhân cho Joo Tae Hyun, không, thậm chí chưa cởi hết, chỉ mới hé mở vạt áo, cả gia đình đều im lặng, chỉ biết nhìn chằm chằm vào cậu em út bé nhỏ.
Chính xác hơn là họ nhìn chằm chằm vào những vết kim tiêm và vết bầm tím dày đặc trên cơ thể nhỏ bé của cậu, hậu quả của việc tiêm thuốc ức chế bằng đủ mọi cách, họ chỉ biết nhìn chằm chằm, nhìn thật lâu.
"Anh ơi……?"
"Cái này là sao vậy, Tae Hyun mới có ba tuổi thôi mà. Mới có ba tuổi thôi, sao lại thế này……."
"……Em đã đau lắm đúng không, em út của chúng ta."
"Vâng? Chị ơi, sao vậy? Sao chị khóc vậy? Chị cũng đau ạ?"
"Không phải đâu. Chị không sao. Chị không đau. Chỉ là chị thấy buồn vì em đã phải chịu đau một mình quá nhiều……."
"Không sao ạ. Bác sĩ nói chỉ cần thêm một chút nữa là em được về nhà rồi mà……. Với lại bây giờ em được về nhà thật rồi mà, nên không sao đâu ạ. Chị ơi, đừng khóc mà. Anh ơi, anh cũng đừng khóc ạ."
Joo Tae Hyun nói thêm rằng cậu đã cố gắng chịu đựng cơn đau, điều này khiến ngay cả chủ tịch Joo Il Wook nổi tiếng là người đàn ông cứng rắn, cũng phải gục ngã.
"Bố ơi……?"
"Con trai của bố, con yêu, con yêu của bố……."
Bố không biết gì cả, bố xin lỗi, bố thật sự xin lỗi con……. Chủ tịch Joo quỳ xuống dưới chân giường bệnh, vai run rẩy, khóc nức nở. Những người thân khác cũng không khác gì mấy. Chỉ có Joo Tae Hyun bé nhỏ đang rất phấn khích khi nghĩ đến việc được về nhà, cho cá và rùa trong cái ao nhỏ ngoài sân ăn, chơi đất nặn với các anh chị, và đi chơi với bố mẹ, là ngơ ngác nghiêng đầu.
"Thà rằng em út của chúng ta khóc lóc ầm ĩ vì đau và ghét tiêm thuốc ức chế còn hơn. Nhưng ở bệnh viện, họ cứ nói thằng bé ngoan ngoãn và đáng yêu lắm mà?"
Chủ tịch Joo vẫn thường hồi tưởng lại khoảng thời gian đó với giọng nói nghẹn ngào mỗi khi ông uống chút rượu.
"Tôi và mẹ thằng bé sợ rằng nó sẽ bị ảnh hưởng xấu, nên ngày nào cũng chỉ đi đi lại lại ngoài hành lang phòng cách ly rồi về……. Thằng bé không hiểu chuyện gì, suốt ba tháng trời không được gặp mặt người thân, chỉ biết cố gắng chịu đựng với hy vọng được về nhà."
Một đứa trẻ ngoan ngoãn, dù những người lớn xa lạ làm đau mình, vẫn chịu đựng vì biết rằng chỉ cần chịu đựng là sẽ được về nhà.
Một đứa trẻ đã phải chịu đựng nỗi đau không đáng có vì sự thiếu hiểu biết của người lớn, một ngón tay quý giá của mọi người, đau đớn đến mức chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua cũng có thể làm tổn thương.
May mắn thay, cậu bé chỉ bị ốm nặng do sốt phát triển vào thời điểm đó, và sau này cậu lớn lên mà không gặp vấn đề gì lớn. Bây giờ, ở tuổi mười hai, cậu bé đã khá cao so với bạn bè cùng trang lứa, nhưng gia đình vẫn gọi Joo Tae Hyun là em bé, con yêu hoặc em út. Có lẽ điều này sẽ không thay đổi ngay cả khi Joo Tae Hyun trưởng thành và già đi. Đối với gia đình, Joo Tae Hyun mãi mãi là cậu bé ba tuổi đã gục ngã vì sốt phát triển, ngoan ngoãn chờ đợi ngày được gặp lại gia đình trong phòng cách ly.
"Em út của chúng ta, cuối tuần này em muốn cùng chị gái làm gì?"
"Sao ạ? Em sẽ đi ăn đồ ngon với chị. Đến Gang Neung xem biển nữa."
"Anh hai không bận sao? Cuối tuần này là ngày Tae Hyun chơi với em đó?"
"Em út ơi, đi xem biển với anh nhé."
"Em yêu, đi trượt tuyết với chị gái nào. Chúng ta có biệt thự ở cao nguyên Gae Ma, nên mình sẽ ngủ lại đó một đêm."
"Ồ? Mình đi nhé?"
"Ái chà, sao anh cứ xen vào thế! Đi làm việc của anh đi!"
Dù sao thì Joo Tae Hyun cũng lớn lên trong tình yêu thương của gia đình.
"Tae Hyun!"
"Ưm? Sao vậy ạ? Mọi người đang làm gì ở đây thế? Có chuyện gì vậy ạ?"
"Nãy giờ em đi đâu vậy……! Không, người em có sao không? Có bị thương ở đâu không?"
"Ơ? Ưm……. Em chỉ đang xem mấy quyển sách của các anh ở trong kho thôi……."
"Con yêu, lần sau dù chỉ đi vệ sinh, cũng phải nói với ai đó trước khi rời đi nhé. Lần sau đến những chỗ như nhà kho, cố gắng mang theo người giữ trẻ. Con rõ chưa?"
"……Ưm."
Đôi khi, tình yêu thương suýt nghẹn ứ nơi cổ họng, khiến cậu cảm giác như sắp chết đuối, nhưng Joo Tae Hyun chẳng hề than phiền. Cậu biết rõ gia đình yêu thương mình đến nhường nào.
Ngay cả khi cậu quyết định học ở nhà, vì gia đình lo sợ cậu bị sốc pheromone nếu tiếp xúc với quá nhiều người, cậu cũng chẳng lấy làm tiếc nuối.
Cậu cũng không thể tham gia những buổi tụ tập mà các thành viên khác thường góp mặt, nhưng điều đó cũng chẳng sao.
Luôn có một người trong gia đình túc trực bên cạnh Joo Tae Hyun, và cậu cũng dần ý thức được vị thế xã hội của mình khi lớn lên.
Ngoài ngôn ngữ thường nhật, từ đầu tiên Joo Tae Hyun học được là "tài phiệt". Và cậu cũng biết rằng tài phiệt không chỉ là từ dùng để chỉ người giàu có.
Giờ đây, Joo Tae Hyun hiểu rõ, ngay cả khi người nhà chỉ đi truyền nước vì làm việc quá sức, giá cổ phiếu của các chi nhánh và vận mệnh của công ty cũng có thể thay đổi trong ngày.
Cậu cũng biết rằng cả thế giới đang rúng động vì tin tức bi thảm về những đứa con mang kiểu hình chất của người nổi tiếng bị vướng vào tội ác như bắt cóc và tấn công bằng ma túy, và đó là lý do gia đình cậu càng thêm thận trọng và bảo vệ cậu một cách nhạy cảm.
"Bố ơi, cái này làm thế nào ạ?"
"Violin sao? Ôi, con yêu của bố cũng muốn chơi violin à."
"Vâng... Con chỉ tò mò không biết cảm giác thế nào thôi ạ."
"Đợi bố một chút, bố sẽ tìm một giáo viên giỏi đến ngay."
Joo Tae Hyun biết rõ, cuộc sống của mình khác biệt. Cậu có những đặc quyền và sự tự do mà người khác không có. Cậu cũng biết họ sẽ không mời những giảng viên giỏi nhất đến dạy chỉ vì cậu tò mò, họ cũng sẽ không mua cho cậu những nhạc cụ cao cấp nhất khi rõ ràng cậu sẽ bỏ dở sau vài ngày, và họ cũng sẽ không đi dã ngoại đến những biệt thự trên khắp đất nước chỉ vì cậu chán chơi ở nhà chính.
"Tôi nghĩ cậu út cũng đã đến tuổi vào trung học năm sau rồi."
"Ông Woo, tôi đã nói là tôi không thoải mái khi nói về chuyện này rồi mà."
"Nhưng tôi nghĩ tốt hơn là cậu ấy nên đến trường sớm."
Dù bác sĩ riêng có khuyên gì đi nữa, bố mẹ cậu vẫn khịt mũi bảo rằng sẽ giữ con trai bên cạnh suốt đời, và nếu cậu phải đến trường, họ sẽ gửi cậu đến một nơi có không khí trong lành và vắng vẻ như Thụy Sĩ, nhưng cuối cùng họ cũng bị thuyết phục bởi lời khuyên rằng khả năng miễn dịch sẽ được cải thiện khi tiếp xúc với nhiều người hơn.
"An ninh là ưu tiên hàng đầu. Phải là nơi có cơ sở an ninh tốt đến mức bị nói là làm quá lên. Thái tử tốt nghiệp trường nào ấy nhỉ?"
"Chẳng phải trường Nhị hoàng tử tốt hơn sao? Dù sao thì Nhị hoàng tử cũng là Alpha, chắc chắn trang bị cũng đầy đủ hơn."
"Nhưng đó là Jeju mà. Xa quá."
"Trước hết, anh nghĩ trường học là vấn đề mà ý kiến của Tae Hyun cũng quan trọng. Thằng bé có thể muốn học trường quốc tế, hoặc thậm chí là muốn ra nước ngoài……."
"Sao có thể để thằng bé một mình ra nước ngoài được!"
"Anh bị đạn bắn vào đầu à mà để em út đi một mình? Nếu đi thì cử hai người làm tùy viên đi cùng chẳng phải được rồi sao?"
"Thôi nào, trước hết quyết định chỗ mà chúng ta sẽ dẫn Tae Hyun đến đầu tiên đã. Anh đã chọn lọc ra vài chỗ……."
Cả nhà đang túm tụm lại, cẩn trọng tìm một sự kiện để giới thiệu Joo Tae Hyun lần đầu tiên. Vì vẫn còn chút thời gian trước khi cậu nhập học, họ lên kế hoạch tăng dần thời gian tiếp xúc của cậu với bên ngoài, giúp cậu làm quen với người khác.
Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, gia đình đã chọn buổi hòa nhạc mùa hè do Hoàng hậu tổ chức.
Vì là sự kiện do hoàng gia chủ trì, khách mời đều là những người đáng tin cậy, và an ninh của buổi hòa nhạc tổ chức tại cung điện thì khỏi bàn. Hơn nữa, quy mô cũng không quá lớn, nên họ kết luận rằng sự kiện này sẽ không gây áp lực cho cậu khi là lần đầu tiên tham dự một sự kiện công khai.
"Nhưng mà... bộ đồ này có hơi quá không?"
Joo Tae Hyun bĩu môi, lẩm bẩm rụt rè. Cậu hy vọng nếu ai đó nghe thấy, họ sẽ biết bộ lễ phục lộng lẫy này không phải lựa chọn của cậu.
Quần áo cậu mặc vốn dĩ luôn đắt tiền và cao cấp, nhưng bộ đồ bố mẹ đưa cho cậu hôm nay lại có phần... thái quá. Ngay cả Joo Tae Hyun không rành về đồ may đo, cũng nhận ra bộ đồ này quá xa xỉ.
Trang phục của cậu lấp lánh đến mức các cung nữ và thái giám đi ngang qua còn tưởng các anh trai cậu là vú em hoặc thư ký của cậu. Ngay cả Hoàng hậu mà cậu mới gặp lần đầu hôm nay, cũng bắt đầu cuộc trò chuyện bằng cách khen ngợi bộ quần áo đẹp đẽ cậu đang mặc.
Đối với người bình thường, họ sẽ nghĩ cậu ăn mặc lố lăng và ngại đến gần.
Dù các anh trai đang đứng canh giữ bên cạnh cậu như hậu vệ, đã rời đi, nhưng vẫn không ai đến gần cậu, nên có vẻ như dự đoán của cậu là đúng.
Joo Tae Hyun thận trọng quan sát những người xung quanh, đứng cách xa họ một chút.
Người kia là cháu trai của giám đốc bảo tàng mỹ thuật.
Người kia là vũ công chính của đoàn múa quốc gia.
Người kia là cháu gái của Hiệp hội Âm nhạc Cổ truyền Quốc gia...
Cậu đã học thuộc lòng khuôn mặt và tên của những người tham dự buổi hòa nhạc từ một tháng trước. Vì vậy, Joo Tae Hyun tự tin có thể nhận ra ai là ai chỉ bằng cách nhìn vào hình bóng của họ từ xa.
Tuy nhiên, người lớn bận rộn nói chuyện với nhau, và những người cùng tuổi cậu dường như đã có nhóm bạn thân của họ. Dù họ được gọi là cùng tuổi, nhưng tất cả đều lớn hơn cậu rất nhiều...
Vì các anh chị luôn chủ động đến gần cậu một cách thân thiện, nên Joo Tae Hyun không biết cách tiếp cận người khác trước.
Cậu tạm thời suy nghĩ xem có nên đến chào hỏi trước không, nhưng nhanh chóng từ bỏ.
Thật đáng tiếc khi cậu không thể sử dụng thông tin cá nhân đã học thuộc lòng... Dù sao thì, mục đích của hôm nay là để thông báo rằng em út của Tập đoàn DH cũng sẽ bắt đầu xuất hiện ở nhiều nơi. Ngay cả khi cậu trở về nhà như thế này, mục tiêu vẫn đạt được. Hơn hết, vì đây là sự kiện do hoàng gia tổ chức, cậu không muốn mắc bất kỳ sai lầm nào ở đây.
"Wow, biểu cảm của cậu tuyệt thật đấy."
Đang mân mê chiếc áo khoác lễ phục đuôi én thì một bóng người cao lớn đột nhiên đổ xuống trên đầu cậu.
"Joo Tae Hyun. Đúng không?"
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.