Dirty Switch - Chương 18

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 18

Ai đó đột ngột gọi, cậu vô thức quay đầu lại.

Ai thế, câu hỏi cụ thể ấy còn chưa kịp hiện lên trong đầu, hương thơm nồng nàn đã lướt qua chóp mũi. Joo Tae Hyun vô thức nín thở. Cậu không thể tự mình cử động được nữa. Cậu có cảm giác chỉ khi người kia gọi cậu thêm lần nữa, cậu mới có thể thở được.

Mà rốt cuộc là mùi gì thế này? Không, đây không phải là cảm giác mà khứu giác có thể diễn tả được. Nếu ảo ảnh nóng bỏng hiện hữu, quấn lấy toàn thân, thì có lẽ sẽ là cảm giác này chăng?

Joo Tae Hyun thấy gai ốc nổi lên khắp người. Cậu không thể nhúc nhích, cứ như nút tạm dừng đã được nhấn, nhưng đầu óc cậu vẫn quay cuồng. Rồi kim chỉ dừng lại ở một điểm. Cứ như trách móc cậu sao giờ mới nhớ ra, chỉ một từ duy nhất truyền dọc theo sợi thần kinh sắc bén, trôi tuột xuống tủy sống.

Alpha.

Bản năng gào thét, đồng loại.

Người kia cũng là hình chất giả, là Alpha giống cậu.

Đây là hình chất giả đầu tiên cậu gặp từ khi sinh ra.

"Ơ, nhóc con."

"……."

"Joo Tae Hyun?"

Cậu vô thức nuốt nước bọt.

Dù bố mẹ có thể may cho cậu những bộ quần áo lộng lẫy và cao cấp đến mức Hoàng hậu cũng phải thán phục, dù các anh chị có thể ngăn cản người xấu tiếp cận cậu tại bữa tiệc, họ cũng không thể giúp cậu trong những chuyện xảy ra giữa các hình chất giả. Chuyện này Joo Tae Hyun phải tự mình giải quyết.

Joo Tae Hyun nhớ lại nội dung cuốn sách mà cậu đã lướt qua sau khi quyết định tham dự buổi hòa nhạc. Vì có vài hình chất giả trong danh sách khách mời, cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần đề phòng.

Kiến thức cơ bản về hình chất giả đặc biệt cho học sinh tiểu học.

Cho đến hơn mười năm trước, hình chất giả phải uống thuốc ức chế độc hại mỗi ngày.

Họ cho rằng việc kiểm soát pheromone không cho thoát ra một chút nào, việc không để chu kỳ đến là đúng đắn. (Chu kỳ của Alpha được gọi là 'rut', và chu kỳ của omega được gọi là 'heat', hãy nhớ nhé!)

Nhưng điều này quá sức chịu đựng đối với cơ thể của hình chất giả. Họ đâu có muốn sinh ra với thể chất đặc biệt này!

Vì vậy, các nhà khoa học đã nghiên cứu thuốc mới một cách chăm chỉ.

Kết quả là, hình chất giả ngày nay có thể tự do lựa chọn thuốc tiêm hoặc thuốc uống phù hợp với thể chất của mình, và pheromone sẽ tự nhiên thoát ra. Nghe nói rằng dù có sự khác biệt tùy thuộc vào loại thuốc ức chế mà hình chất giả dùng, và tùy thuộc vào từng người, nhưng bạn bè Beta cũng vẫn có thể ngửi thấy mùi pheromone đặc trưng của hình chất giả.

Nếu bạn ngửi thấy mùi ngọt ngào, chua chua hoặc mùi đặc biệt từ một người bạn hình chất giả, hãy là một đứa trẻ lịch sự, lặng lẽ bỏ qua và nghĩ rằng 'đây là mùi pheromone độc đáo của bạn mình!'

Chắc chắn trong sách có nói rằng có những người này có mùi pheromone nồng nàn đến mức Beta cũng có thể nhận ra.

Nhưng……. Cậu không bao giờ tưởng tượng được rằng mùi pheromone của một Alpha hình chất giả khác lại nồng nàn đến vậy. Joo Tae Hyun đang chìm trong dư âm của tàn hương đang tùy ý thao túng phế phủ rồi thoát ra, muộn màng nhận ra rằng pheromone của người này có mùi đào.

Cậu không hề biết rằng loại trái cây trắng trẻo và tròn trịa ấy lại có thể nồng nàn đến vậy. Và Joo Tae Hyun chỉ học được sau này rằng khi mô tả mùi hương như vậy, người ta dùng từ gợi cảm.

"Này. Em sao thế? Đau ở đâu à?"

"……Không ạ, chỉ hơi giật mình thôi."

Joo Tae Hyun vội vàng nín thở. Cậu do dự không biết có nên nói ra điều này hay không, nhưng dù thế nào đi nữa, cậu không muốn bị nhớ đến như một kẻ ngốc chết lặng chỉ vì một người lạ gọi tên mình, nên vội vàng nói thêm.

"Đây là lần đầu tiên tôi gặp một hình chất giả cùng loại……. Ý tôi là, Alpha."

"À."

May mắn thay, người đàn ông có vẻ hiểu được tâm trạng bối rối của Joo Tae Hyun, giọng nói của anh ta dịu dàng hơn hẳn.

"À, đúng rồi. Nghe nói em chỉ ở nhà thôi."

"……Vâng."

"Nghe nói pheromone của tôi mạnh hơn những hình chất giả khác."

Joo Tae Hyun hắng giọng và cẩn thận ngẩng đầu lên.

Đây là khoảnh khắc lịch sử khi cậu lần đầu tiên gặp một hình chất giả cùng loại, hơn nữa còn là Alpha. Cậu nhận ra rằng đây cũng là người đầu tiên chủ động đến bắt chuyện với cậu tại buổi hòa nhạc hôm nay.

Vì vậy, cậu cũng muốn làm quen với anh ta, nhưng người đàn ông đang đứng quay lưng về phía hồ, nên cậu không thể nhìn rõ mặt.

Trước hết, cậu biết rằng người đàn ông cao lớn hơn các anh trai mình. Nhưng anh ta có vẻ trẻ hơn anh ba của cậu……. Nhìn vào hình bóng, cậu có cảm giác anh ta đang mặc một chiếc áo choàng dài, nhưng đó không phải là loại quần áo mà người trẻ tuổi mặc.

"Ôi trời!"

"Trời ơi, nhìn kìa."

Mọi người đột nhiên đồng loạt thốt lên những tiếng trầm trồ.

Người đàn ông đang đứng trước mặt Joo Tae Hyun cũng nghiêng người về phía nơi phát ra tiếng ồn.

"À, đây là thời điểm đẹp nhất."

Đèn lồng sáng rực cả cung điện, bao gồm cả hồ Chun Dang.

Cùng lúc đó, các nhạc cụ truyền thống vang lên những giai điệu dịu dàng và đáng yêu, những chiếc áo choàng dài đầy màu sắc nhảy múa theo chuyển động nhịp nhàng của các lính canh đang đổi ca từ xa.

Vì đang là mùa hè, mặt trời vẫn còn lơ lửng trên đường chân trời, nên toàn bộ không gian lấp lánh tráng lệ như thể vàng nóng chảy vừa được đổ vào.

"Dù tôi vào cung thường xuyên hơn người khác, tôi vẫn ngạc nhiên mỗi khi nhìn thấy cảnh này. Đẹp đúng không?"

Người đàn ông đã đứng cạnh Joo Tae Hyun một cách tự nhiên, tỏa sáng như thể đã nuốt chửng tất cả những vẻ đẹp phản chiếu trên mặt hồ. Cậu biết rằng vầng hào quang này là do nhiều yếu tố như góc độ anh ta nghiêng người, ánh sáng phản chiếu và độ đậm của bóng đổ. Nhưng cậu không thể không nghĩ rằng phong cảnh này được tạo ra chỉ dành cho người này.

Mải mê ngắm nhìn cảnh tượng đó, cậu muộn màng nhận ra rằng anh ta vừa đưa ra một nhận xét kỳ lạ về biểu cảm của cậu.

"Vâng. À……. Mà này, sao biểu cảm của tôi lại thế ạ?"

"Ơ? À à……. Tôi khen đấy chứ. Tôi thấy em còn nhỏ tuổi mà kiểm soát biểu cảm tốt quá."

Người đàn ông cười toe toét và đưa tay ra cho Joo Tae Hyun.

"Tôi là Seo Baek Han."

Ưm? Thường thì người ta sẽ nói 'Tôi là ai đó' chứ? Không phải là 'Tôi là Seo Baek Han'…….

Dù Joo Tae Hyun không quen biết ai ngoài gia đình, cậu vẫn biết rằng cách giới thiệu bản thân của Seo Baek Han không bình thường.

Nhưng người này, Seo Baek Han, giới thiệu bản thân một cách kỳ lạ như vậy mà không hề tỏ ra khoe khoang, điều đó khiến cậu thấy kỳ lạ.

Và thực tế, Seo Baek Han là cái tên đầu tiên cậu học thuộc lòng ngoài những người trong hoàng gia trước khi tham dự buổi hòa nhạc hôm nay.

Anh là con trai cả của nghị sĩ đặc biệt Seo Hong Gyu và giám đốc Ahn Ye Sun, năm nay mười chín tuổi.

Gia đình anh là những người có thế lực ở Bình Nhưỡng qua nhiều đời, và nghe nói anh có ảnh hưởng lớn đến toàn bộ khu vực phía bắc, không chỉ Bình Nhưỡng.

"Em không biết tôi sao?"

Cậu không biết nên làm gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay mà Seo Baek Han đưa ra. Thấy vậy, Seo Baek Han ngạc nhiên và đưa tay ra trước mặt Joo Tae Hyun. Như thể muốn cậu nhanh chóng bắt tay.

"Thật sao? Em không biết tôi sao?"

"……."

"À à, ý tôi là, tôi nghĩ rằng nếu là em, nếu là 'Joo Tae Hyun đó', thì em sẽ học thuộc lòng thông tin cá nhân của tất cả những người tham dự ở đây hôm nay."

"……."

"Không phải sao?"

"……Đúng ạ."

Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy một cách giới thiệu bản thân như vậy, và cũng là lần đầu tiên cậu trải nghiệm một kiểu nói chuyện xa lạ như vậy.

Giọng điệu của Seo Baek Han không hề thô lỗ, nhưng ngay từ đầu, anh đã cho rằng mình đúng. Hơn nữa, câu hỏi của Seo Baek Han buộc cậu phải trả lời một cách ngoan ngoãn, nên cấu trúc câu chuyện nghiêng về phía anh.

Nếu cậu không nắm bắt được thông tin của tất cả những người tham dự hôm nay thì sao? Chẳng phải điều đó có thể khiến gia đình cậu bị chê trách vì đã không chuẩn bị cho một đứa trẻ sao? Tại sao anh lại nói thế nếu một tình huống xấu hổ như vậy xảy ra?

Nhưng thái độ thẳng thắn đó rất hợp với anh, một người khiến cậu chỉ có thể thốt lên rằng thật kỳ lạ. Dù mới mười chín tuổi, anh vẫn mặc một chiếc áo choàng dài với tay áo rộng thùng thình và đeo thắt lưng Sejo Dae một cách hoàn hảo.

Hơn nữa, màu sắc của chiếc áo choàng không phải là màu sáng và rực rỡ thường thấy ở trẻ vị thành niên. Chiếc áo choàng màu sắc trang nhã như mực pha với một chút màu xanh nước biển, hay nói thẳng ra là hơi ảm đạm, lại càng làm nổi bật những đường nét khuôn mặt lộng lẫy và làn da trắng trẻo của anh. Anh trông như thể đã sinh ra trong bộ lụa đó.

"Mà Tae Hyun này, em không định bắt tay tôi sao?"

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo