Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 52
"Bình Nhưỡng sao?"
Nhưng Seo Baek Han hiếm khi lộ vẻ khó xử.
Lần này Joo Tae Hyun không cố ý chọn một câu trả lời vừa lòng Seo Baek Han. Chẳng phải việc đi đi về về giữa biệt thự và nơi ở khác quá phiền phức sao?
Cậu không có lý do gì để nhất định phải ở lại Seoul. Mặt khác, Seo Baek Han nói rằng anh sẽ sớm về nước và vào làm việc tại viện nghiên cứu Je Jung Won, vậy chẳng phải ở lại nơi nào tiện nghi cho một người sinh sống thì tốt hơn sao? Cậu chỉ nghĩ đơn giản như vậy rồi nói ra.
Joo Tae Hyun nghĩ rằng Seo Baek Han chắc chắn cũng tính toán được điều này, vậy tại sao lại có phản ứng lúng túng như vậy? Hay là cậu đã bỏ lỡ điều gì đó? Nhanh chóng suy nghĩ lại những ẩn ý trong lời nói của anh, Joo Tae Hyun liền tìm ra một lý do hợp lý.
"À, hay là anh có… ừm, có người đang gặp riêng nên vậy?"
Sao cậu lại bỏ qua vấn đề này nhỉ?
Đây là một cuộc hôn nhân mà điều kiện là ưu tiên hàng đầu, và họ đang điều chỉnh hợp đồng. Khi Seo Baek Han hỏi cậu về những bạn tình khác hay người đang hẹn hò, tại sao cậu lại không nghĩ rằng anh cũng có người như vậy?
Huống hồ, Seo Baek Han có một lịch sử tình ái khá phong phú. Dù anh luôn nói rõ với đối phương ngay từ đầu rằng họ chỉ hẹn hò, nhưng dù sao thì Seo Baek Han cũng đối xử rất tốt với bạn gái. Dù người yêu thường xuyên thay đổi, nhưng trong thời gian hẹn hò, anh luôn tập trung vào người đó. Ít nhất là trong mắt Joo Tae Hyun còn nhỏ tuổi là như vậy. Nếu không có những lời nói thêm của Choi Yeon Jun hay Joo Yoon Woo, có lẽ cậu đã tin rằng Seo Baek Han yêu bạn gái mình thật lòng.
Ngay cả với cậu, một người không có quan hệ gì, Seo Baek Han cũng rất tử tế, vậy nếu anh có người yêu thì việc muốn quan tâm đến người đó hơn là điều đương nhiên… Tự an ủi mình rằng cuộc hôn nhân này chỉ là một hợp đồng, và anh chẳng hề hứng thú với một người bạn đời là Alpha giống mình, lại còn là đàn ông.
"Không phải vậy."
Seo Baek Han lắc đầu, nói rằng chẳng phải điều kiện kết hôn của họ là phải thẳng thắn chia sẻ nếu có người đang gặp gỡ, dù là bạn tình hay người yêu sao? Gì chứ, vậy không phải là vấn đề người yêu sao? Không, ý là anh hoàn toàn không có ai đang gặp gỡ?
"Vậy thì tại sao? Em thật sự không sao đâu."
Joo Tae Hyun cố gắng kìm nén khóe miệng đang định vẽ một đường cong tùy hứng. Giọng hỏi của cậu không quá phấn khích chứ? Thái độ, biểu cảm, giọng nói, cách nói chuyện của cậu khi ở bên Seo Baek Han… Gần đây, việc suy ngẫm và nhớ lại tất cả những điều đó đã trở thành thói quen của cậu.
Joo Tae Hyun nhanh chóng chỉnh lại vẻ mặt rồi liếc nhìn Seo Baek Han. May mắn thay, anh dường như không nhận ra sự thay đổi của cậu vì đang lựa lời.
"Ừm, người Bình Nhưỡng hơi… nhà tôi có vài chỗ đặc biệt."
Seo Baek Han cười nhạt, có vẻ hơi ngại khi tự mình nói ra những lời này.
"Tôi không thích cách diễn đạt này lắm, nhưng chẳng phải có một bài viết rất nổi tiếng sao? Người kết hôn với Seo Baek Han phải chuẩn bị tinh thần chịu đựng sự săm soi của năm trăm triệu dân Bình Nhưỡng. Câu đó không phải là đùa đâu, những chuyện bình thường với em có thể dễ dàng trở thành đề tài bàn tán của mọi người."
"Thì, tôi cũng thường xuyên bị chụp ảnh hay quay phim mà-."
"Có thể không chỉ dừng lại ở mức độ đó đâu. Vợ của Seo Baek Han đã mua gì ở đâu đó tại Bình Nhưỡng, lúc đó đã đưa thẻ cho chủ quán với thái độ như thế nào, gọi món ăn rồi lại bỏ thừa không ăn hết, trông cũng không có vẻ ngon miệng gì… Em chưa từng bị phân tích và chỉ trích từng hành động nhỏ nhặt như vậy đâu nhỉ."
Joo Tae Hyun chỉ chuẩn bị tinh thần tránh mặc quần áo có logo lộ liễu hay đeo đồng hồ đắt tiền và cố gắng chỉ đi xe nội địa, lúc này mới thực sự hiểu được ý của Seo Baek Han và khẽ thở dài.
Những chuyện như vậy… quả thật là cậu đã quá xem nhẹ.
"Việc một người ngoại tỉnh như em kết hôn với tôi và sống ở Bình Nhưỡng, có lẽ đồng nghĩa với việc phải tính toán, trang điểm và diễn xuất mọi thứ từ đầu đến chân."
Vậy ý của Seo Baek Han là, việc đi lại với hàng chục vệ sĩ vây quanh như trước đây, hay dùng đội ngũ pháp lý của công ty để dễ dàng loại bỏ những kẻ quấy rầy là điều không thể.
"Tôi thì có nền tảng ở Bình Nhưỡng, cũng đang tính vào làm ở Je Jung Won, nhưng em đâu cần phải sống với cảm giác bị người khác giám sát làm gì? Tôi biết rõ DH quý trọng và nuôi nấng em thế nào mà."
"Ưm…"
Joo Tae Hyun chỉ ậm ừ một cách mơ hồ. Cậu biết mình phải chuẩn bị tinh thần thật tốt, nhưng trong tình huống này, việc Seo Baek Han dường như đang lo lắng cho cậu lại khiến cậu cảm thấy vui mừng. Như vậy chẳng phải cậu quá non nớt sao?
"Đừng vội vàng quyết định, cứ suy nghĩ kỹ đi. Dù sao thì hôn lễ cũng là năm sau."
Rồi nhân tiện, Seo Baek Han chạm vào màn hình máy tính bảng. Anh vào một thư mục vô danh mới tạo trong ứng dụng ghi chú thường dùng, và một sơ đồ mặt bằng vuông vức hiện ra.
"Tôi đã nghĩ về cấu trúc ngôi nhà tân hôn. Dù ở đâu thì cũng nên từ tầng hai trở lên. Không thể dồn hết phòng master vào một tầng được."
Thật ngạc nhiên, đó là bản vẽ ngôi nhà tân hôn mà Seo Baek Han đã tự mình hình dung.
Không ngờ anh còn lên kế hoạch cho cả chuyện này? Nghĩ đến tính cách của anh, cái gì cũng phải tự mình kiểm tra mới yên tâm, thì đây là điều đương nhiên, nhưng nhìn anh chuẩn bị kỹ lưỡng đến vậy cho một cuộc hôn nhân chỉ mang tính hình thức, Joo Tae Hyun cũng cảm thấy lòng mình rộn ràng theo.
Nhà tân hôn…
Cái âm thanh rung rinh khe khẽ từ cụm từ đó, vốn dĩ đã vang vọng trong lòng Joo Tae Hyun lớn hơn nhiều. Chỉ là cậu cố gắng tỏ ra bình thản trước mặt anh, vì nghĩ rằng không lộ vẻ gì vẫn tốt hơn.
Joo Tae Hyun cũng đã âm thầm vẽ ra một bức tranh giản dị về ngôi nhà tân hôn lý tưởng. Cậu sợ rằng Seo Baek Han sẽ ghét nó nên mới giữ kín trong lòng, nhưng với bầu không khí này, có lẽ cậu có thể thử nhắc đến xem sao.
Đặt một chiếc bàn nhỏ nơi có ánh nắng chan hòa để cùng nhau uống trà, hoặc tìm những bức ảnh thời thơ ấu chụp ở góc độ tương tự rồi xếp thành hàng trên tủ trang trí… Thật sự chỉ là những điều giản dị như vậy thôi.
"Trước hết thì phòng ngủ chắc chắn sẽ dùng riêng, nếu vậy thì phòng tắm và phòng thay đồ cá nhân cũng nên nối liền với phòng ngủ để tiện đi lại… Thêm vào đó mỗi người có một phòng làm việc riêng nữa thì sẽ giống như những nhánh cây tỏa ra từ phòng ngủ của mỗi người vậy."
"À… vâng, chắc là vậy."
Chưa đầy một phút sau, trái tim đang rộn ràng của Joo Tae Hyun đã tan vỡ.
Cậu lặng lẽ nhìn sơ đồ mặt bằng ngôi nhà tân hôn được phân chia rạch ròi đến lạnh lẽo. Ngay cả bạn cùng phòng ký túc xá có lẽ cũng ít xa cách hơn thế này. Dù sao thì cũng phải cảm thấy may mắn vì anh vẫn nghĩ đến những không gian chung như phòng khách hay phòng ăn.
"Tôi thích nơi nào đó có địa thế cao một chút. Tôi không thích bãi đậu xe dưới tầng hầm lắm, nên nếu là tầng hầm về mặt cấu trúc nhưng thực tế là tầng lửng hoặc tầng một thì tốt hơn."
"…À, tôi cũng thích như vậy."
"Và nếu có điều kiện thì xây thêm phòng khách dưới tầng hầm nữa thì tốt."
Lật sang trang khác, Joo Tae Hyun thấy rõ những dấu vết Seo Baek Han đã suy nghĩ về việc bố trí không gian thừa ở tầng hầm như thế nào. Chỗ này không được phân chia rõ ràng như khi chia phòng ngủ của hai người. Có một ghi chú khoanh tròn đại khái rồi viết 'Tủ rượu?' kèm theo dấu chấm hỏi. Seo Baek Han nghe thấy chắc sẽ thấy buồn cười, nhưng Joo Tae Hyun lại thấy hai dấu chấm hỏi kia đáng yêu đến lạ.
Cảm giác như vừa bị ném vào giữa Siberia, rồi lại bị túm cổ lôi đến sa mạc Sahara vậy. Khi ở bên Seo Baek Han, cậu có thể hạnh phúc vì những điều nhỏ nhặt nhất, rồi lại đau lòng tột độ vì những chuyện không đâu. Bản thân anh thì chẳng hề gì, chỉ có Joo Tae Hyun có tình cảm với anh, là bận rộn đi đi về về giữa thiên đường và địa ngục.
Không được dao động. Phải lặng lẽ, âm thầm thích anh cho đến ngày tình cảm này tiêu hao hết… Lần nào cậu cũng tự nhủ như vậy, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Vấn đề lớn hơn là, mỗi khi Seo Baek Han hé mở lòng mình một chút, cậu lại ngây ngất đến mức không thể tỉnh táo được. Thậm chí, điều đó đang dần trở nên quen thuộc.
Trước đây, dù Seo Baek Han nói gì thì cậu cũng chỉ tự mình gán cho nó những ý nghĩa riêng, nhưng giờ đây, khi đã ngồi đối diện anh và nói chuyện về cả ngôi nhà tân hôn, cậu bất giác sinh ra tham vọng. Giờ thì cậu thậm chí còn tự mình thích thú với dấu chấm hỏi ngớ ngẩn mà ngay cả Seo Baek Han cũng chẳng hợp.
Dù cậu không hề không biết rằng Seo Baek Han chẳng hề trao cho cậu bất cứ điều gì.
"Nếu có người đang gặp gỡ, dù là bạn tình hay người yêu, thì tôi muốn em dẫn họ về nhà hơn là đến khách sạn. Như vậy an toàn hơn về nhiều mặt."
Và Seo Baek Han vẫn như mọi khi, không để Joo Tae Hyun chìm đắm trong những tưởng tượng viển vông. Cảm giác hơi phấn khích vì những suy nghĩ về ngôi nhà tân hôn của cậu lại chìm xuống vực sâu. Có lẽ anh cố ý làm vậy chăng? Như để nhắc nhở cậu đừng quên rằng giữa hai người không phải là một cuộc hôn nhân vì yêu đương say đắm, Seo Baek Han định kỳ nhắc đến chuyện gặp gỡ người khác.
Đúng vậy. Joo Tae Hyun lại một lần nữa thấm thía. Hạnh phúc không nhất thiết phải là trạng thái bình yên hay an ổn. Mỗi khi như thế này, cậu cảm thấy như có ai đó dùng bàn là nóng bỏng ủi vào lòng mình, nhưng nghĩ đến việc có thể giữ được Seo Baek Han, cậu lại cảm thấy hạnh phúc.
"…Nhưng mà, đưa người về nhà, có lẽ đối phương sẽ hơi khó xử."
"Đã chấp nhận lăn giường với người có vợ thì bên đó cũng phải chấp nhận chuyện đó thôi. Không phải sao?"
"Vâng, thì cũng đúng là vậy."
"Tôi không có ý kiến gì về việc em ra ngoài ăn một bữa cơm với người yêu. Nếu đối phương là Alpha giống em và lại là đàn ông, thì theo tiêu chuẩn của em có thể là hẹn hò, nhưng trong mắt người khác thì khó mà bắt bẻ được. Nhưng Tae Hyun à, khách sạn thì không được."
Seo Baek Han dịu dàng nói, như đang dỗ dành một đứa trẻ hờn dỗi.
"Quan hệ ở nhà thôi. Đừng cho người khác cơ hội để dùng những lời lẽ kích động như 'ngoại tình' mà bàn tán về em, không, về chúng ta ngay từ đầu. Hiểu chưa?"
"…Vâng."
"Ừ. Ngoại tình là không được."
Joo Tae Hyun nhìn xa xăm, chỉ gật đầu cho xong.
Dù cậu có bị Alpha khác đánh dấu hay đánh dấu Alpha khác, dù cậu lăn giường với bất kỳ ai, anh cũng chẳng hề bận tâm, vậy mà lại cấm cậu ngoại tình.
Joo Tae Hyun giờ đây thật sự không còn quan tâm đến địa điểm của ngôi nhà tân hôn nữa. Việc dùng phòng ngủ riêng, hay thậm chí không gian sống hoàn toàn tách biệt, cậu đều thấy ổn.
'Tae Hyun à, nếu chỉ vì lý do cỏn con như vậy mà em đòi kết hôn thì tôi đã thất vọng về em lắm đấy. Rất nhiều.'
Nhưng đến hôm nay, cậu mới lần đầu tiên cảm thấy rõ ràng rằng mình đã gây ra một chuyện tày đình. Lời nói dối rằng cậu có người đang gặp gỡ, và lời nói dối rằng anh cũng không bận tâm về điều đó, đã trở thành con dao hai lưỡi trói buộc Joo Tae Hyun. Cậu chẳng thể oán trách ai. Vì đó là cái bẫy do chính cậu giăng ra.
"À, đúng rồi. Cái 'Dirty Switch' mà em đã dùng ấy."
"Vâng? Vâng…"
"Cảm giác thế nào?"
Trước câu hỏi thẳng thắn của Seo Baek Han, Joo Tae Hyun suýt chút nữa đã ho sặc sụa. Anh không có ý định chỉ trích hay dò xét. Có vẻ như anh chỉ đơn thuần tò mò.
Nhưng mà, tự dưng lại hỏi về "Switch" để làm gì? Chẳng lẽ vì nhắc đến bạn tình nên anh đột nhiên nhớ ra?
"Ngay trong nước Mỹ thôi, có bang thì xếp nó vào loại ma túy, có bang lại không… Tôi tò mò không biết nó gây ra những triệu chứng gì. Cũng muốn biết hiệu quả của nó ra sao."
'Vậy thì đừng nói đến dương vật của người khác, ngay cả ngón tay cậu còn không ngậm nổi sao? Banh rộng ra.'
Joo Tae Hyun biết rõ mối quan tâm lớn nhất của Baek Han là "Switch". Anh từng nói mục tiêu của mình không chỉ là hợp pháp hóa loại thuốc này trong nước mà còn là cải tiến nó đến mức an toàn theo đúng mục đích ban đầu.
Vấn đề là ở cậu, khi anh chỉ đơn thuần hỏi về tác dụng của thuốc, cậu lại chồng hình ảnh Seo Baek Han mà cậu đã thấy trong cơn phê "Dirty Switch" lên người anh. Chỉ cần Seo Baek Han nhắc đến "Switch" thôi là ngày hôm đó lại ùa về, dù đã cố gắng quên đi, khiến cậu cảm thấy tội lỗi vô cớ.
Dù biết rằng anh chỉ hỏi từ góc độ học thuật, đúng như một nhà nghiên cứu đã viết vô số luận văn, Joo Tae Hyun vẫn cảm thấy nghẹn ứ ở cổ. Khi nghe Seo Baek Han nói về bạn tình hay chuyện không được ngoại tình, cậu vẫn có thể giữ được vẻ mặt bình thường, nhưng khi anh hỏi cảm giác sau khi dùng "Switch" thế nào, cậu lại tự động cúi đầu.
"Nếu bị xếp vào loại ma túy thì… có thấy ảo giác hay cảm giác khác thường không? Cụ thể là khác như thế nào?"
Còn tiếp.
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.