Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 53
"Thì, anh còn rành về các loại thuốc hơn tôi chứ? Anh là chuyên gia mà."
Joo Tae Hyun cố giấu vẻ lúng túng, tiện thể nhìn quanh nội thất phòng chờ của 〈Haechi〉. Ý cậu là ở những nơi như thế này thì tốt nhất đừng cứ nhắc đi nhắc lại chuyện "Switch". Đó là một trong những biểu hiện phi ngôn ngữ mà cậu học được từ Seo Baek Han trong thời gian gần gũi anh sau lời cầu hôn.
"Thì, nếu chỉ xét về lý thuyết thì đúng là vậy. Nhưng cái tôi đang tò mò không phải là chuyện đó."
Nhưng Seo Baek Han dường như càng thêm hứng thú với "Switch" khi Joo Tae Hyun lảng tránh. Mùi đào nhàn nhạt của anh, thứ mà nếu không ở gần thì chẳng thể cảm nhận được, bất chợt xộc vào khiến Joo Tae Hyun phải nín thở một lát.
"Trường hợp Alpha, nếu dùng 'Switch' ngay trước khi quan hệ, phía sau sẽ ướt như Omega."
Nói rồi, Seo Baek Han liếc nhìn Joo Tae Hyun. Ánh mắt như đang truy hỏi xem cơ thể cậu cũng như vậy phải không.
May mắn là nhờ đã quen với anh hơn một chút, cậu có thể giả vờ lắng nghe lời Seo Baek Han một cách bình thản.
"Đây là công dụng phổ biến của 'Switch', còn loại 'dirty' thì hình như người ta thêm cả thuốc kích dục vào."
Đương nhiên, đó chỉ là vẻ bề ngoài, bên trong Joo Tae Hyun rối như tơ vò. Chết tiệt, thuốc kích dục? Vậy ra đó là lý do cơ thể cậu phản ứng kỳ lạ đến vậy vào hôm đó. Nhìn thấy những ảo ảnh vớ vẩn, đột nhiên lại ham muốn điên cuồng muốn bị đâm vào phía sau đến mức không chịu nổi…
'Chẳng phải em muốn tôi đút vào sao?'
Với Seo Baek Han, không, với ảo ảnh của Seo Baek Han, cậu không biết xấu hổ mà ưỡn mông lên…
"Người ta nói nếu thuốc kích dục trộn với một số thành phần của 'Switch' thì sẽ có tác dụng tương tự như ma túy."
Cậu làm sao mà biết được những chuyện đó. Nhưng chắc chắn một điều là Joo Tae Hyun chưa từng cảm thấy ham muốn bị Alpha khác đánh dấu, dù chỉ một lần trong đời.
Ngay cả khi cậu nhận ra mình thích Seo Baek Han cũng vậy. Cậu chỉ có những mong muốn đơn giản như muốn thân thiết với anh hơn, muốn trò chuyện sâu sắc hơn như lần đầu gặp gỡ, muốn đuổi hết những kẻ phiền phức đi để chỉ có hai người ở bên nhau mãi, muốn biết cảm giác nắm tay anh sẽ như thế nào… Chỉ dừng lại ở những mong muốn đơn thuần như vậy thôi.
Nhưng viên "Dirty Switch" mà cậu chỉ dùng thử một lần đã đánh thức những ham muốn thấp hèn mà ngay cả bản thân cậu cũng không hề hay biết.
Seo Baek Han là ảo giác kích thích nhất mà Joo Tae Hyun đã thấy khi cậu hoàn toàn suy sụp vì thuốc, và cũng là ước muốn thầm kín, sâu thẳm nhất mà mãi đến lúc đó cậu mới miễn cưỡng thừa nhận.
'À, đúng rồi. Cái "Dirty Switch" mà em đã dùng ấy. Cảm giác thế nào?'
Ngay chính đối tượng đó lại nhắc đến "Dirty Switch" và hỏi về hiệu quả của nó, việc những cảm giác lúc đó ùa về một cách tự nhiên là điều không thể tránh khỏi.
"Vậy lúc kỳ phát tình em cũng dùng 'Switch' à? Lúc đó có khác bình thường không?"
"K-không ạ… Tôi chưa thử bao giờ."
Seo Baek Han trong ảo ảnh, người đã thì thầm rằng chẳng phải em muốn tôi đút vào sao, chồng lên hình ảnh người đàn ông trước mặt cậu.
"Rõ ràng 'dirty' có vấn đề thật. Vì là hàng lậu nên không biết người ta bỏ cái gì vào, cũng không đoán được sẽ có những triệu chứng gì."
Thật ra lúc đó cậu còn chẳng nhìn rõ mặt anh, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp thúc giục hành động, vậy mà khi nhớ lại những tưởng tượng bỉ ổi đó, cậu bất giác siết chặt mông. Cũng may là đang ngồi nên cậu không để Seo Baek Han nhìn thấy vẻ xấu hổ này.
"Vậy nên người ta mới xúm vào tìm cách tạo ra tiêu chuẩn quốc tế cho 'Switch' đấy. Có như vậy thì mới có thể dùng đúng mục đích ban đầu của nó, và… không, chuyện này không phải để nói với em."
Seo Baek Han rời khỏi lưng ghế sofa, cầm lại tờ xét nghiệm mà Joo Tae Hyun đã đưa.
"Dù sao thì, Joo Tae Hyun, cái mà em đã dùng ấy."
Ánh mắt Seo Baek Han dừng lại ở bức ảnh chụp viên "Dirty Switch" mà Joo Tae Hyun đã dùng, được đính kèm riêng ở trang đầu của tờ xét nghiệm. Ánh mắt anh liếc nhìn như muốn đọc phản ứng của cậu, cử chỉ ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn như một thói quen, tất cả gợi lại đêm vài tháng trước, cái đêm cậu đã liều lĩnh nuốt viên "Dirty Switch" đó.
"…Tôi không biết, quá…"
Nhưng Seo Baek Han lại búng nhẹ vào bức ảnh như đánh vào đầu cậu. Như thể trách mắng những tưởng tượng xấu xa của Joo Tae Hyun.
Chỉ có vậy thôi.
Seo Baek Han lại trở về dáng vẻ mà Joo Tae Hyun từng biết. Lạnh nhạt với tất cả mọi người như nhau, không còn tò mò về cậu nữa, giờ đây đã hoàn toàn mất hứng thú.
Tờ xét nghiệm bị anh búng ra nằm rải rác như thể số phận của một người đã đánh mất sự quan tâm của anh.
Khác với lúc nãy, thái độ lạnh nhạt của Seo Baek Han khiến Joo Tae Hyun nóng ruột.
Quá… cái gì?
Quá nhạt nhẽo sao? Ý là so với "Dirty Switch" thì hiệu quả quá kém, vậy tại sao cậu lại còn nhặt nó lên dùng?
Joo Tae Hyun cố gắng nuốt xuống những câu hỏi trào dâng như bọt nước. Dù sao thì những câu trả lời cậu có thể đưa ra cũng chỉ có hạn, nhưng anh làm sao mà biết được. Có lẽ Seo Baek Han cố tình ngắt lời như vậy, chờ đợi cậu không nhịn được mà xông tới.
"…Phản ứng nhanh hơn một chút ạ. 'Dirty Switch' ấy."
Vẫn như mọi khi, người đầu hàng là Joo Tae Hyun. Người mình thích lần đầu tiên chủ động đến gần mình, hỏi mình vì tò mò, làm sao cậu có thể làm ngơ?
"Phản ứng nhanh hơn?"
"Vâng. Uống vào là tâm trạng… tốt lên ngay. Và…"
Seo Baek Han không thúc giục câu trả lời. Anh chỉ lặng lẽ nhìn Joo Tae Hyun ấp úng kéo dài câu nói.
"Ngay lập tức, ướt át… cảm giác như phải làm gì đó ngay lập tức."
Có lẽ lời giải thích này có vẻ hơi cộc lốc đối với anh, nhưng không còn cách nào khác. Joo Tae Hyun chưa từng dùng "Switch" bình thường, huống hồ là chưa từng quan hệ tình dục, đây đã là giới hạn của cậu rồi. Cậu thậm chí còn không biết những từ ngữ nào có thể miêu tả chi tiết hơn cảm giác lúc đó.
"…Chỉ có vậy thôi ạ."
"Ừm."
Nhưng phản ứng của Seo Baek Han lại bất ngờ hờ hững. Anh chỉ khẽ "ừm" một tiếng như đã hiểu.
Joo Tae Hyun bối rối trước vẻ mặt thờ ơ của anh, cố gắng nghĩ xem còn chuyện gì có thể kể cho anh nghe. Đồng thời cố gắng che giấu hết mức có thể cái chuyện xấu hổ là cậu đã tưởng tượng đến anh…
"Cái…"
Joo Tae Hyun chọn đi chọn lại từ ngữ, cuối cùng không chịu nổi sự bối rối dâng trào, cậu cắn chặt môi dưới.
Anh đã nghe hết những gì muốn nghe rồi nên không còn hứng thú với chủ đề này nữa, anh cũng đâu có nói là thất vọng về cậu. Vậy mà sao cậu cứ phải nhìn sắc mặt anh rồi cố gắng nghĩ ra chuyện khác để nói chứ.
"Anh không còn gì tò mò nữa sao? Như vậy đủ chưa ạ?"
"Ừm. Cũng chỉ ở mức tôi đoán thôi."
"À…"
"Kích thích hệ thần kinh trung ương, khó kiểm soát ham muốn, tăng tiết dịch… Phản ứng quá rõ ràng. Nếu sau này dùng lúc kỳ phát tình thì kể lại cho tôi nghe nhé."
Chết tiệt, chỉ vì một viên thuốc mà mình thành ra biến thái thế này sao.
Joo Tae Hyun nuốt xuống những lời tục tĩu mà bình thường cậu còn chẳng dám nhắc đến trước mặt gia đình và Seo Baek Han, rồi vô cớ trừng mắt nhìn tờ xét nghiệm.
Seo Baek Han chỉ đơn thuần liệt kê các hiện tượng, vậy mà cái lỗ hậu chưa từng được đụng chạm của cậu lại tự động co rút, lúc anh hỏi về "Switch" thì cậu bối rối, nhưng khi anh mất hứng thú thì cậu lại nóng lòng.
Có phải yêu một người là như thế này không? Tâm trạng cứ lên xuống thất thường, ngay cả bản thân cậu cũng không hiểu mình. Không biết là do cậu đơn phương thích anh nên vậy, hay là do cậu đã trót yêu một người quá khó với tới…
Vậy ra tất cả là tại cái "Dirty Switch" chết tiệt đó. Dù không thể nào, cậu vẫn nghi ngờ rằng có lẽ thuốc vẫn còn tác dụng.
Vốn dĩ Seo Baek Han đã là một đối tượng khó khăn, nhưng sau trải nghiệm kỳ lạ đó, cậu lại càng khổ sở vì anh cứ ám ảnh cậu theo một cách kỳ lạ.
"Trước đây em nói chỉ ngủ với vài vệ sĩ thôi đúng không?"
"Vâng? À, vâng ạ…"
"Vậy thì chắc không phải đối phương yêu cầu cậu dùng loại thuốc đó… Em nói hiện tại không gặp ai đúng không? Lần quan hệ gần nhất là khi nào nhỉ? À, chắc là lúc dùng 'Switch' rồi."
Seo Baek Han trầm ngâm vuốt cằm bằng ngón cái và ngón trỏ, rồi trả tờ xét nghiệm lại cho Joo Tae Hyun.
"Trước mắt thì tôi hiểu rồi. Sau này cố gắng tránh dùng 'Dirty Switch' thì tốt hơn… Nhưng đó là chuyện của em, em tự lo liệu đi. Chỉ cần chia sẻ tình hình với tôi đúng lúc là được. Gặp ai, ăn gì."
Như sắp đứng dậy, Seo Baek Han cầm lấy máy tính bảng và điện thoại trên bàn. Hôm nay đến đây là hết rồi. Dù sao thì lần này cũng bớt giống một cuộc phỏng vấn hơn lần trước, có lẽ cũng coi như là có tiến bộ rồi.
"Vậy thì lần tới chúng ta xem xét bản thông cáo báo chí sẽ phát hành, và thống nhất nội dung hợp đồng giữa em và tôi, không liên quan đến những gì người lớn bàn bạc."
"Vâng."
Vẫn như mọi khi, Seo Baek Han định quay lưng đi trước sau khi nói "vất vả rồi", nhưng rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh khẽ vẫy tay với Joo Tae Hyun.
"Tae Hyun à."
Ngón tay dài nhưng đốt ngón tay lại khá to của Seo Baek Han khẽ chạm vào khóe môi Joo Tae Hyun, không đau chút nào.
"Em có biết ở đây, bên trong môi em có nốt ruồi không?"
"…Vâng?"
"Nếu em cắn chặt môi như vừa nãy thì nó sẽ hơi lộ ra, trông khá là gợi cảm đấy."
Ý là từ nay về sau dù có chuyện bực mình cũng đừng cắn môi nữa, Seo Baek Han nháy mắt tinh nghịch. Mắt phải và mắt trái anh khép lại lần lượt, tạo thành một nụ cười bằng mắt như trẻ con đang nghịch ngợm.
"Lần sau gặp lại nhé, gửi lời hỏi thăm đến mọi người. À, tôi sẽ gửi danh sách các bệnh viện đáng tin cậy, khi nào tiện thì cậu cứ đến đó kiểm tra."
…Gì vậy?
Sao lại dặn đừng cắn môi như thế?
Joo Tae Hyun nhìn theo bóng lưng anh khuất dần một lúc lâu. Seo Baek Han không hề chậm bước, không quay đầu lại, cũng không hề do dự.
Ngay cả sau khi Seo Baek Han rời đi, Joo Tae Hyun vẫn đứng đờ người một lúc lâu. Cậu xấu hổ vì phần dưới phồng lên rõ rệt ở một bên đùi, hoàn toàn không thể đứng dậy được.
Lời nhắc nhở tế nhị của anh rằng thói quen cắn môi và việc không thể kiểm soát hoàn toàn biểu cảm là không đẹp, lại khiến cậu cảm thấy trái tim mình như muốn nổ tung vì xao xuyến.
Và tuổi hai mươi hai.
Khoảng một tháng trước đám cưới, Seo Baek Han lần đầu tiên đến nhà chính để chào hỏi gia đình.
Còn tiếp.
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.