Dirty XX - Chương 10 - H++

Lịch update: thứ 7

Tôi khóc thút thít mà không nói gì. Tôi không còn rơi nước mắt nữa. Đây chỉ là một tiếng khóc thút thít vô thức. Giám đốc Jang hỏi tôi bằng một giọng nói âm u.

“Không thích à?”

“Không, không phải ạ.”

Tôi nhanh chóng lắc đầu khi đang ngậm cái của anh ta trong miệng.

“Hay là dừng lại nhé?”

Có vẻ như cậu không thích nhỉ. Anh ta nói thêm những lời đó. Anh ta thực sự đang cố gắng rút chim của anh ta ra khỏi miệng tôi. Tôi nhanh chóng dùng tay ôm lấy đùi anh ta rồi kéo nó sâu hơn vào bên trong miệng mình. Cái chim của anh ta đâm sâu vào bên trong cổ họng tôi. Yết hầu của tôi bị chèn ép và phát ra âm thanh khặc khặc.

“Hết cách rồi nhỉ. Cậu Seo Suwon của chúng ta.”

Giám đốc Jang cố tình nhấn mạnh “tên” của tôi. Đôi mắt anh ta khẽ cong lại.

“Thích bị địt vào mồm đến thế cơ mà.”

Giám đốc Jang tăng tốc độ nhét vào miệng tôi. Đồng thời, tay anh ta cũng tăng tốc độ chọc vào lỗ của tôi. Bên trong lỗ phát ra tiếng ướt át “chạp chạp”. Tinh dịch mà anh ta đã bắn ra văng tung tóe ra khắp nơi.

Người đàn ông cuối cùng đã bắn tinh vào miệng tôi. Anh ta nhấc cằm tôi lên và cuối cùng đã khiến tôi nuốt nó xuống. Tôi cảm thấy buồn nôn. Ọe ọe, tôi thực sự định nôn ra nhưng anh ta đã bịt miệng tôi lại khiến tôi thậm chí còn không thể làm điều đó. Anh ta dốc ngược chai nước và đổ lên mặt tôi. Tôi há to miệng ra và uống nước.

“Ra là chưa từng bị chọc vào lỗ đít.”

Cậu dám nói dối tôi sao? Giám đốc Jang lẩm bẩm bằng một giọng nói đầy tức giận.

“Không có, thực sự là không có ạ.”

“Vậy là bị phang bởi đàn bà?”

Không, không ạ. Tôi lắc đầu. Rồi tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi. Tôi không biết lý do là gì cả. Khóe miệng anh ta mở rộng ra bằng một nụ cười hài lòng.

“Giữ gìn cẩn thận vào. Nếu để nó bị rộng ra dù chỉ là một chút thôi thì.”

Tôi sẽ xé nát cái lỗ của cậu vào ngày hôm đó đấy. Anh ta cảnh cáo như vậy và dùng chim chùi đi chỗ tinh dịch còn sót lại trên mặt tôi. Rồi anh ta mặc áo choàng tắm và lục ví. Sau khi lấy tiền ra, giám đốc Jang dùng một tay giữ lấy đùi tôi và banh rộng cái lỗ của tôi ra.

“…Ư ư.”

Tương tự, một tiếng rên rỉ đầy đau đớn thoát ra. Nếu đâm thêm nữa thì cơ thể tôi chắc chắn sẽ không còn hoạt động được nữa và sẽ bị hỏng mất. Và có vẻ như giám đốc Jang cũng biết điều đó. Tinh dịch còn sót lại của giám đốc Jang chảy ròng ròng ra khỏi cái lỗ đang banh rộng. Giám đốc Jang tặc lưỡi.

“Đúng là không phải chỗ để đẻ mà vẫn cứ tuôn ra như thường.”

Giám đốc Jang nhét tiền vào cái lỗ đó. Những cạnh sắc nhọn của tờ tiền đâm vào bên trong tôi. Tôi nhăn mặt nhưng giám đốc Jang không hề quan tâm và mặc áo choàng tắm rồi đi ra khỏi phòng.

Tôi ở lại trong phòng và đối mặt với sự tĩnh lặng mà giám đốc Jang đã để lại, tôi đối mặt với trần nhà. Tôi có cảm giác như tinh dịch của anh ta đang bơi lội trong nước bọt còn sót lại trong miệng tôi. Khi suy nghĩ của tôi đạt đến mức đó, tôi không thể chịu đựng được sự ghê tởm nữa và nôn mửa. Tôi nôn ra hết cả dịch vị dạ dày.

Tôi ngơ ngác nhìn vào hư không với tinh dịch của giám đốc Jang dính trên vùng gò má và dấu vết nôn mửa trên miệng, rồi tôi đưa tay ra phía sau và lấy tiền ra. Tất cả đều là 10 tờ séc trị giá 1 triệu won. Ở cuối những tờ tiền có cả tinh dịch trắng đục và máu đỏ tươi dính vào.

Cuộc đời thật nhiều thăng trầm. Tôi đã nghĩ nó sẽ leo thang đến đâu, và cuối cùng tôi đã bị cưỡng hiếp. Rồi tôi nhận tiền bồi thường cho thể xác. Số tiền mà tôi nhận được sau khi đưa lỗ và miệng là 10 triệu won. Haha, tôi bật cười.

“…A ha ha.”

Vậy mà tôi lại đi đường vòng khó khăn đến vậy cho một việc dễ dàng như thế này. Lồng ngực tôi rung lên. Hai hốc mắt tôi dần nóng lên, vì vậy tôi dùng cổ tay che mắt lại. Tôi cảm thấy xấu hổ về khuôn mặt và cơ thể trần truồng đang phơi bày dưới ánh đèn huỳnh quang. Nước mắt chảy dài trên má và thấm ướt tai tôi. Tôi vừa khóc vừa cười như một người điên.

Mối quan hệ tàn ác với giám đốc Jang đã gây ra những di chứng khủng khiếp. Tôi ôm bụng rên rỉ và lăn lộn trên giường cả ngày, và tôi đã trải qua địa ngục khi lao vào nhà vệ sinh.

Và hai ngày sau, giám đốc Jang cùng một bác sĩ đã tìm đến phòng. Anh ta đặt tôi nằm trên giường và kiểm tra tình hình cái lỗ của tôi. Tôi phải nằm như xác chết, co hai chân lên và để lộ hoàn toàn cái lỗ cho người khác. Bác sĩ đã đưa ra ý kiến với giám đốc Jang rằng cái lỗ đã bị tổn thương nặng nề đến mức không thể xâm phạm lại trong một thời gian. Giám đốc Jang tặc lưỡi. Miệng tôi cũng đã sưng tấy đến mức tôi gần như không thể nhai thức ăn. Dù vậy, giám đốc Jang vẫn nhét vào miệng tôi và địt. Dường như việc không xâm nhập vào hậu môn là sự “ân cần” cuối cùng mà anh ta dành cho tôi.

——-

Sau một đêm bị giày vò đến kiệt quệ, tôi nằm duỗi thẳng cẳng. Giám đốc Jang đang gọi điện cho ai đó sau lưng tôi, nơi tôi đang nằm co ro như một lon rỗng bị nghiền nát. Tôi lờ mờ ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng nơi chóp mũi, có lẽ anh ta đang hút thuốc. Với khoảng cách cảm nhận được, có vẻ như anh ta đang ngồi trên chiếc ghế sofa ở chính giữa phòng.

“Là về Seo Su-won.”

Bất ngờ nghe thấy tên mình, tinh thần đang chìm dưới đáy vực bỗng trồi lên mặt nước. Ngay sau đó, một giọng khàn khàn vang lên từ chiếc điện thoại mà người đàn ông đang cầm. Đó là giọng nói mà tôi đã nghe trực tiếp vài lần.

-À, là tôi đây. Không có gì vui hơn khi nhân viên của chúng tôi phục vụ tốt.

Chắc chắn đó là giọng của Giám đốc Choi, chủ sân golf này, đang cười khúc khích.

-Vì Giám đốc Jang đã đích thân yêu cầu nên tôi sẽ hủy toàn bộ lịch trình của cậu ta, cứ thoải mái sử dụng khi nào anh muốn.

Khuôn mặt của vị giám đốc, người luôn tỏ ra hợm hĩnh, hiện lên trong tâm trí tôi. Giọng điệu vẫn ngạo mạn, nhưng kỳ lạ thay, có vẻ như anh ta không dám đối xử tệ với đối phương.

“Vâng, vậy tôi xin phép cúp máy.”

Tôi nghe thấy tiếng người đàn ông quay trở lại giường. Tôi nhắm chặt mắt, giả vờ ngủ.

Tối hôm đó, tôi nhận được cuộc gọi trực tiếp từ giám đốc. Ông ta thông báo rằng tôi sẽ được trả lương cơ bản hàng tháng và không cần phải nhận thêm bất kỳ lịch trình nào nữa. Ông ta không quên cảnh báo tôi không được mắc bất kỳ sai lầm nào vì đây là một khách hàng quan trọng. Giọng nói trầm thấp khắc sâu vào màng nhĩ tôi.

Chỗ ở của tôi được chuyển đến ngay bên cạnh phòng mà Giám đốc Jang đang ở. Tôi bị nhốt trong một phòng khách sạn sang trọng mà tôi chưa bao giờ dám mơ đến, thậm chí là trong mơ. Tôi nằm trên giường và nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định.

Cơ vòng hậu môn bị kích thích do bị cưỡng ép mở rộng suốt đêm cứ giật giật. Thuốc mà bác sĩ nhét vào tuôn ra từ lỗ hậu, từng đợt từng đợt. Vùng đùi ngày càng ẩm ướt. Bực bội, tôi đưa tay xuống xoa vùng đùi.

Một chất lỏng trắng đục dính vào đầu ngón tay. Nó thậm chí còn dính và kéo sợi. Nó trông giống như tinh dịch, khiến tôi cảm thấy kinh tởm hơn. Đúng như lời Giám đốc Jang, tôi có cảm giác như mình đang bắn ra từ lỗ đít. Tôi buông thõng tay chân. …Aaa. Tôi rên rỉ khe khẽ, nhìn chằm chằm vào trần nhà trống rỗng. Khi ánh nắng mặt trời chạm vào cửa sổ và biến thành một ngày đỏ rực vụn vỡ, cảm giác tự ti vì bị xâm phạm phía sau càng trở nên sâu sắc hơn. Sự xấu hổ ập đến như một cơn sóng thần.

Giám đốc Jang, anh ta dành phần lớn thời gian để tiếp đãi khách hàng. Vô số người đã đi qua anh ta. Tôi vẫn không biết anh ta làm gì. Chỉ có cảm giác như anh ta đang bán một thứ gì đó. Hơn nữa, nó có quy mô cực kỳ lớn.

Ầm, cánh cửa khách sạn đột ngột mở ra. Người duy nhất có thể mở cửa phòng này là Giám đốc Jang. Tôi bật dậy khỏi giường, và Giám đốc Jang đang bước vào với đôi giày da lọt vào tầm mắt tôi. Tấm thảm đắt tiền bị nghiền nát dưới bước chân anh ta. Anh ta ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa và chế nhạo tôi khi nhìn thấy bộ dạng của tôi.

“Thật là sung sướng.”

“……”

“Tôi đã trả tiền rồi mà còn không được sử dụng. Chẳng phải tôi đang quá thiệt thòi sao.”

Đúng như lời anh ta nói, Giám đốc Jang đã không thể đâm vào tôi trong hai ngày. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta và cúi đầu xuống, ngay lập tức một lời cảnh cáo sắc bén bay đến.

“Tôi cảnh cáo cậu, khi tôi nói, hãy nhìn tôi. Tôi không dung thứ cho những kẻ vô lễ.”

Tôi miễn cưỡng di chuyển ánh mắt không chịu nhúc nhích và nhìn Giám đốc Jang. Người đàn ông ngậm điếu thuốc và châm lửa ở đầu, chiếc nhẫn trên ngón tay thứ tư của anh ta lấp lánh dưới ánh đèn. Khi tôi đang nhìn nó một cách mê mẩn, mệnh lệnh được đưa ra.

“Mau banh cái lỗ ra.”

“…Hả?”

Giám đốc Jang nhíu mày trên vầng trán bóng loáng. Anh ta ghét phải lặp lại cùng một điều hai lần với bất kỳ ai.

“Tôi bảo banh cái lỗ ra.”

Sau đó, như thể anh ta sẽ không lặp lại những lời tương tự nữa, anh ta nghiến chặt răng. Tôi ngập ngừng đứng dậy trước mặt anh ta và từ từ kéo quần và đồ lót xuống. Ánh mắt tối tăm của anh ta lướt qua háng tôi.

“Quay lại.”

Tôi quay lưng lại như anh ta ra lệnh. Tôi cảm thấy ánh mắt sắc bén như dao găm đổ ập xuống mông và đùi tôi.

“Nằm sấp lên giường và banh cái lỗ ra.”

Tôi vùi đầu vào giường và nhếch mông lên. Sau đó, tôi do dự vì cảm thấy mình không thể thực hiện hành động tiếp theo, giọng nói của Giám đốc Jang vang lên từ sau đầu tôi.

“Không nghe rõ à?”

Anh ta lẩm bẩm một cách rõ ràng.

“Banh cái lỗ ra.”

Tôi dùng cả hai tay vòng ra sau lưng, nắm lấy mông và banh ra. Lỗ hậu ẩn sau mông hoàn toàn lộ ra bên ngoài. Máu dồn lên não. Nhưng má tôi đỏ bừng hoàn toàn là vì xấu hổ.

Giám đốc Jang, người đang im lặng hút thuốc, đứng dậy khỏi ghế sofa và tiến sát đến phía sau mông tôi. Tôi cảm thấy mông mình chạm vào vùng háng của anh ta và cơ vòng hậu môn co rút lại theo phản xạ vì sợ hãi.

May mắn thay, thay vì dương vật của anh ta, một ngón tay thô kệch tiến vào lỗ hậu. Ngón tay thô kệch cào xé bên trong một cách thô bạo. Đặc biệt, khi chiếc nhẫn mắc kẹt trong lỗ hậu, nó vô cùng đau đớn, và tôi vô thức siết chặt cơ đùi. Ngón tay của anh ta từ từ vuốt ve thành trong và kiểm tra tình trạng của lỗ hậu.

“Cũng lành rồi đấy.”

Lỗ hậu giật giật.

“Đàn ông con trai mà lại làm đĩ thõa bằng lỗ đít như thế này.”

“……”

“Không phải cậu đang van xin được đâm vào sao?”

Anh ta hỏi lại bằng giọng điệu mỉa mai và Giám đốc Jang đẩy hông lên. Phần háng của anh ta đập mạnh vào mông tôi. Vùng da non bị xước bởi chiếc thắt lưng da. Vùng da ửng đỏ và cảm giác nóng rát lan tỏa từ khu vực bị đánh. Giám đốc Jang nhìn xuống vết tích đó bằng ánh mắt ẩm ướt và lẩm bẩm.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo