Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
03.
Sau một thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, người đàn ông lại trở nên bận rộn. Mùa xuân và mùa thu thường là thời điểm vàng của sân golf, vì vậy người đàn ông dường như bận rộn tối mắt tối mũi. Thời gian anh ta ở bên ngoài ngày càng tăng lên, và có những ngày anh ta ngủ lại bên ngoài.
Tôi cứ nhìn đồng hồ. Việc duy nhất tôi có thể làm trong ngôi nhà lớn này là chờ đợi anh ta vô vọng. Anh ta không hề nói là sẽ về muộn, và cũng chẳng có lý do gì để anh ta phải nói với tôi. Tôi không thể giao tiếp với anh ta, không biết khi nào chủ nhân sẽ về nhà, chỉ có thể mòn mỏi chờ đợi anh ta như một con chó.
Gần 5 giờ sáng. Tôi cứ nghĩ hôm nay anh ta cũng không về, nên tôi đang ngồi gật gù trên ghếе. Cửa trước mở ra. Tôi giật mình tỉnh giấc và chạm mặt với người đàn ông đang bước vào nhà. Đây là lần trở về nhà đầu tiên của anh ta sau gần hai ngày.
Người đàn ông bước vào nhà, rút chiếc cà vạt xộc xệch trên cổ ra và rửa mặt qua loa. Khuôn mặt được trang bị vũ khí hạng nặng với vẻ mặt vô cảm. Thoạt nhìn, đó là một khuôn mặt không khác gì bình thường. Tuy nhiên, tôi, người đã quan sát người đàn ông này từ lâu, có thể đọc được những thay đổi cảm xúc tinh tế trên khuôn mặt anh ta. Làn da hơi sần sùi, hai hàng lông mày nhíu lại một cách kỳ lạ, và cằm mím chặt. Đó chắc chắn là khuôn mặt của một người đã rửa mặt vì mệt mỏi tột độ.
Tôi vội vàng đứng dậy khỏi ghếе và theo sau anh ta. Tôi cất chiếc áo khoác của anh ta vào tủ quần áo.
“… A.”
Người đàn ông đi vào phòng tắm, có vẻ như đầu anh ta đang đau nhức, anh ta cởi áo sơ mi ra và đứng chống tay lên bồn rửa mặt.
“Lại đây.”
“Chờ một chút….”
Ngay cả khoảnh khắc ngắn ngủi tôi đang cố gắng treo áo khoác lên móc áo, Giám đốc Jang cũng không thể chịu đựng được, anh ta túm lấy cánh tay tôi và kéo tôi đến trước mặt anh ta. Từ người đàn ông đang đứng sát bên tôi, một mùi đặc trưng của những buổi nhậu nhẹt bốc lên nồng nặc. Mùi rượu nồng nặc, mùi thuốc lá khét lẹt, mùi nước hoa của nhiều người khác nhau. Một mùi hỗn tạp.
“Cởi ra đi.”
Tôi tiếp tục cởi cúc áo của người đàn ông, người cứ như vừa rơi xuống từ thùng rượu. Khi tôi tháo cúc áo, cơ thể người đàn ông ẩn sau chiếc áo sơ mi dần lộ ra. Tôi nắm lấy vạt áo sơ mi, kéo nó lên khỏi quần, người đàn ông liền đè tôi xuống.
Anh ta vùi mặt vào cổ tôi, hít hà mùi hương. Tôi rùng mình vì hơi thở đang phả vào da thịt, run rẩy cả người.
“… Ưm, mùi ....”
Tôi dùng một lực yếu ớt đẩy anh ta ra và khuyên anh ta đi tắm. Người đàn ông như đá tảng không hề nhúc nhích dù chỉ một chút trước động tác của tôi. Bàn tay tôi chạm vào nhiệt độ cơ thể nóng rực, khiến tôi cảm thấy tê dại như có điện chạy qua đầu ngón tay.
“Nhanh đi tắm đi.”
“Tôi định giải quyết một chuyện trước khi tắm.”
“… Ha.”
Có lẽ lời nói của người đàn ông không phải là đùa, phần dưới của anh ta đang phồng lên rất to.
“…….”
“…….”
“Tôi không nghĩ là anh có thể nhét nó vào đâu.”
Tôi tháo thắt lưng da của Giám đốc Jang, và kéo khóa quần anh ta xuống. Người đàn ông cũng kéo quần tôi xuống. Vì là quần chun nên nó tuột xuống một cách dễ dàng. Vì tôi hiếm khi ra ngoài, nên làn da vốn đã trắng của tôi giờ còn trở nên nhạt đến mức có thể nhìn thấy cả mạch máu. Người đàn ông bắt đầu áp quy đầu vào đùi tôi và cọ xát. Anh ta dùng quy đầu ép sát vào đùi trong của tôi, coi tôi như món ăn của mình.
Cuối cùng, người đàn ông cũng bắn tinh. Anh ta phun tinh dịch loãng lên đùi tôi, dùng quy đầu cọ xát vào da thịt bên trong đùi, tống hết tất cả cặn tinh dịch cuối cùng ra ngoài.
Người đàn ông đi tắm ngay sau đó, và tôi dùng khăn giấy trong phòng lau sạch tinh dịch của anh ta trên đùi mình. Rồi tôi dọn dẹp quần áo mà anh ta đã cởi ra trước phòng tắm. Tôi định mang quần áo đi giặt khô như mọi khi, nhưng có thứ gì đó còn sót lại trên áo sơ mi thu hút sự chú ý của tôi.
Trên phần từ vai đến cánh tay có một vết bẩn màu đỏ. Đó là một vết như thể bị bôi bằng phấn. Nếu xem xét nơi mà người đàn ông đã ở, thì nói đó là vết son môi còn hợp lý hơn. Tôi áp mũi vào áo sơ mi và ngửi. Giữa những mùi hương nước hoa hỗn tạp nồng nặc, một mùi hoa hồng thoang thoảng khiến tôi khó chịu.
“…….”
Nếu vết son môi dính nhiều đến mức này, thì chắc chắn họ phải thân mật lắm. Tôi nhìn vết bẩn với một tâm trạng hơi chua xót, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Tôi vén hai bên quần lên và ngồi xổm sang một bên của ban công. Tôi lấy cục xà bông tròn trong hộp đựng xà bông và chà xát nó vào khu vực đó. Chiếc áo sơ mi đắt tiền của người đàn ông, thứ mà anh ta sẽ không mặc nếu không phải là hàng hiệu, bị kéo giãn lung tung bởi bàn tay vô tâm của tôi. Tôi vứt nó vào giỏ giặt một cách qua loa.
Tôi quay trở lại phòng, và người đàn ông mà tôi cứ nghĩ là chắc chắn đang ngủ, đang duỗi tay về phía tôi trên giường. Tôi bị bàn tay anh ta kéo xuống giường. Tôi nằm nghiêng trên giường, quay lưng lại với anh ta. Một giọng nói ẩn ý vang lên từ phía sau. Có lẽ vì vừa giải quyết một chuyện nên giọng anh ta nghe có vẻ lười biếng.
“Vì mệt nên hãy nũng nịu tôi một chút đi.”
Tôi phớt lờ anh ta, giả vờ như không nghe thấy gì.
“… Thà anh nuôi một con chó thật sự còn hơn.”
“Có em ở đây rồi, cần gì.”
Người đàn ông vùi mặt vào cổ tôi sâu hơn. Rồi hơi thở anh ta phả ra sau gáy tôi. Phù, trái tim tôi đập mạnh khi anh ta hít không khí vào, và trái tim tôi lại chìm xuống khi anh ta thở ra.
Khi tôi nhìn thấy người đàn ông lần đầu tiên, hai người phụ nữ mà tôi đã gặp trong phòng anh ta. Và những cuộc trò chuyện mà Kim Mi Ran và Park Jin Kyung đã có về anh ta hiện lên trong đầu tôi.
‘Nếu là tôi, tôi cũng sẽ cố gắng hết mình. Độc thân, quyến rũ, lại còn tiêu xài hoang phí nữa.’
Park Jin Kyung nói thêm bằng giọng khàn khàn đặc trưng của cô ấy.
‘Dương vật cũng to nữa.’
Tôi cuộn tròn người lại trong vòng tay của người đàn ông. Tâm trạng tôi lao dốc không phanh. Cảm giác như người đàn ông nhấc bổng tôi lên rồi ném mạnh xuống đất. Tôi từng nghĩ rằng tôi mong anh ta làm tình với những thằng khốn khác. Tôi không hiểu tại sao tôi lại cảm thấy tồi tệ đến vậy.
Người đàn ông lại về muộn vào ngày hôm sau. Ngày nào cũng như ngày nào, nhưng hôm nay tôi cứ cảm thấy bồn chồn không yên, và tôi cứ nhìn đồng hồ. Rồi, sau 3 giờ sáng, tôi gọi điện cho điện thoại của người đàn ông. Chuông reo, tiếng chuông chờ hôm nay bỗng nhiên kéo dài một cách đặc biệt. Vì phải tiếp khách hàng, nên người đàn ông luôn giữ điện thoại ở trạng thái BẬT. Không giống như mọi khi, người đàn ông không dễ dàng nhấc máy khiến tôi đi đi lại lại trong nhà. Rồi tiếng chuông chờ tắt ngấm.
-Alo?
Một người phụ nữ nghe điện thoại. Tôi hạ điện thoại đang áp vào tai xuống, kiểm tra màn hình. Mười ba số được xác nhận lại bằng mắt, chắc chắn là số của Giám đốc Jang. Giọng nói xa lạ truyền đến từ bên kia khiến tôi nhất thời đờ người, không thể thốt nên lời. Đối phương lên tiếng trước.
-Giám đốc hiện đang tắm ạ. Cho tôi biết là ai gọi để tôi báo lại ạ?
Đang tắm sao? Người đàn ông đang tắm, còn người đang nghe điện thoại là người thay anh ta nghe. Chắc chắn cả hai đang ở trong cùng một không gian, chỉ cách nhau một cánh cửa phòng tắm.
Tình huống hiện tại chỉ có thể suy đoán theo một hướng duy nhất. Trong khoảnh khắc, những hình ảnh về một bữa tiệc xác thịt lướt qua trước mắt tôi. Bàn tay đang cầm điện thoại từ từ siết chặt.
-Alo?
Người phụ nữ gọi tôi lần nữa vì tôi không nói gì, tôi lẩm bẩm với giọng yếu ớt như sắp đứt quãng.
“Không có gì, tôi gọi nhầm số thôi.”
-Vâng, tôi hiểu rồi.
Rồi cuộc gọi kết thúc. Tôi nhìn xuống chiếc điện thoại vừa đánh mất đối phương với ánh mắt bàng hoàng. Sau đó, tôi buông thõng tay xuống.
Đêm đó, tôi không thể ngủ được trong một thời gian dài. Vì tôi có linh cảm bất an rằng mình sẽ gặp ác mộng, đè nặng lên cơ thể tôi. Quả nhiên, ngay khi tôi vừa chợp mắt, một giấc mơ xui xẻo đã ập đến với tôi. Tôi bật dậy khỏi giường dưới ánh đèn huỳnh quang trắng xóa. Hộc, hộc! Tôi liên tục thở dốc trong căn phòng đầy không khí khô hanh.
Cơ thể tôi lạnh như băng, như thể vừa bị nhúng vào nước đá rồi vớt ra. Đầu gối tôi run rẩy. Hậu quả kéo đến mạnh mẽ hơn bình thường. Có vẻ như khả năng miễn dịch với ác mộng của tôi đã biến mất từ lúc nào không hay. Vì có người đàn ông bên cạnh nên giấc ngủ của tôi đã yên bình trong một thời gian.
Tôi cuộn tròn người lại như một cuộn giấy vệ sinh, chỉ chờ trời sáng. Mỗi giây trôi qua trong chiếc đồng hồ đeo tay như đang quất roi vào tôi.
Hôm nay mặt trời mọc thật chậm.
Người đàn ông chỉ về nhà khi trời đã sáng. Anh ta đi thẳng vào phòng và tìm đến vòng tay tôi. Tôi mềm nhũn như một con búp bê bị tuột bông, đón lấy anh ta. Hơi thở hổn hển của người đàn ông trút xuống mặt tôi. Anh ta có vẻ đặc biệt hưng phấn. Tôi chỉ thở dài thườn thượt trong lòng.
Tôi đưa tay xuống hạ bộ của người đàn ông, rút thắt lưng ra khỏi eo anh ta. Kéo khóa quần xuống, chiếc quần lót của anh ta lộ ra ngoài.
“….”
“….”
Tôi định đưa tay về phía chiếc quần lót đang phồng lên một cách thô bạo, nhưng tôi khựng lại khi nhận ra điều gì đó. Hạ bộ của Giám đốc Jang hiện đang được bao bọc trong chiếc quần lót màu đen đậm. Rõ ràng khi ra ngoài anh ta đã mặc một chiếc khác. Vì là một người đàn ông thích sự gọn gàng, nên anh ta hoàn toàn có thể tắm ở penthouse. Nhưng tại sao điều này lại khiến tôi bận tâm đến vậy?
Rõ ràng là anh ta đã tắm rồi. Mà đó chỉ là chuyện cách đây 5 tiếng. Tại sao mùi rượu và nước hoa từ người đàn ông lại nồng nặc và đáng ghê tởm đến vậy? Tôi rất ghét cái mùi đó, nhưng tôi vẫn liếm dương vật của anh ta.
Người đàn ông có vẻ thích thú, ngửa cả đầu ra sau và cảm nhận lưỡi tôi, sau đó nắm lấy tóc tôi và hạ thấp người. Người đàn ông định cúi xuống hôn tôi, nhưng tôi vội vàng né tránh. Quan hệ thể xác thì được, nhưng ít nhất tôi không muốn hôn anh ta. Bị từ chối nụ hôn, khuôn mặt người đàn ông nhăn nhó một cách dữ tợn. Có vẻ như đây là lần đầu tiên anh ta bị từ chối như thế này, nên anh ta có vẻ khá khó chịu.
“Sao lại thế?”
Giọng điệu như thể tôi phải làm theo ý anh ta, anh ta có quyền gì mà từ chối chứ. Tôi thở dài, lẩm bẩm.
“… Anh có mùi rượu.”
“Chuyện đó xảy ra một hai lần à?”
Việc anh ta có mùi rượu không phải là chuyện hiếm gặp.
“Chịch thì được, còn hôn thì không được à?”
Bị từ chối, người đàn ông cắn chặt lấy môi dưới của tôi. Bị cắn đau đến mức chắc chắn là máu đã chảy ra. Vì đau nên tôi há miệng, người đàn ông liền luồn lưỡi vào. Lưỡi anh ta lấp đầy khoang miệng nhỏ bé của tôi. Người đàn ông ra sức mút mát làn da non mềm bên trong miệng tôi. Tôi cố gắng hết sức để không phản ứng. Tôi phớt lờ lưỡi người đàn ông đang vuốt ve lưỡi tôi. Người đàn ông không bận tâm, tiếp tục tấn công.
Giám đốc Jang ngủ thiếp đi với dương vật vẫn còn trong lỗ của tôi. Tôi lắc lư hông để rút nó ra. Máu và tinh dịch tràn ra. Tôi nhúng nước vào khăn lau trước cơ thể mình. Sau đó, tôi giặt lại chiếc khăn đó và lau cơ thể cho người đàn ông đang ngủ say. Tôi cởi áo sơ mi của anh ta và lau sạch cơ thể anh ta.
Người đàn ông lại trở về với cơ thể đầy mùi nước hoa. Anh ta lại có mùi nước hoa thuộc họ hoa cỏ. Rốt cuộc cái mùi này là cái gì vậy? Đẩy anh ta đang dính chặt lấy tôi dù chưa tắm rửa, tôi cất tiếng.
“Nước hoa của Giám đốc nồng quá ạ.”
Người đàn ông nhíu mày. Cơ hàm sắc nhọn của anh ta căng cứng.
“Mùi nước hoa?”
“… Vâng, có mùi hoa hồng.”
“Tôi chưa bao giờ xịt nước hoa có mùi hoa cả.”
“….”
Tôi càng chìm sâu hơn. Tôi biết rõ rằng người đàn ông chưa bao giờ xịt nước hoa có mùi hoa. Người đàn ông đảo mắt rồi nhỏ giọng nói thêm.
“Nhắc mới nhớ, hình như cô Caddie mới đến có mùi đó thì phải.”
Có lẽ người phụ nữ đã nghe điện thoại là Caddie. Mím chặt môi, tôi thấy người đàn ông nheo mắt cười như thể đã nhận ra điều gì đó. Một linh cảm bất an cắt ngang lồng ngực tôi.
“Tôi còn thắc mắc sao em lại tỏ vẻ lạnh lùng như vậy.”
Khuôn mặt của Giám đốc Jang tràn ngập niềm vui như một kẻ chinh phục đã cắm cờ lên đỉnh cao. Người đàn ông dùng chóp mũi vuốt ve cổ tôi. Một cảm giác rùng rợn như côn trùng bò lan theo quỹ đạo mà làn da anh ta chạm vào.
“Em bảo là em muốn làm thiếp, vậy mà lại ghen tuông như chính thê thì sao chứ.”
Người đàn ông hôn lên mắt tôi. Bị nhìn thấu tâm can ngay lập tức, tôi đỏ mặt đến tận mang tai, vội vàng cất tiếng.
“Hiểu lầm thôi ạ. Giám đốc làm gì hay với ai, tôi cũng không quan tâm…”
Ánh mắt người đàn ông trở nên lạnh lùng thấy rõ. Bản năng mách bảo tôi không nên nói gì thêm nữa.
“Tôi làm gì, với ai cơ?”
Không thấy tôi trả lời, người đàn ông hỏi lại.
“Chịch?”
“….”
Người đàn ông gõ ngón giữa vào trán mình rồi lẩm bẩm.
“Chịch thì vui rồi. Nếu có thêm hai cô gái và một người đàn ông nữa thì còn vui hơn nữa.”
“Anh vốn không làm với đàn ông mà.”
Lúc đó, tên giám đốc Kim đáng ghê tởm kia đã nói như vậy. Hắn nói hắn không biết Giám đốc Jang cũng có sở thích với đàn ông.
“Đúng vậy. Vì tôi không hứng thú với những thằng cùng giống loài.”
Nhưng tôi lại không biết được. Người đàn ông nói vậy, khiến tôi hoàn toàn dựng tóc gáy. Ý anh ta là gì chứ? Tôi nuốt khan.
“Mặt thì trắng bệch như bị bóp cổ. Mặt thì cứ như là tôi không biết gì cả, nhưng miệng thì lại nguyền rủa tôi chết đi thì có lẽ.”
Người đàn ông vùi mặt vào xương quai xanh của tôi, tôi đang ngồi trên bàn trang điểm. Tôi đẩy ngực anh ta ra. Người đàn ông dễ dàng bị đẩy ra một cách lạ thường, soi gương và vuốt tóc. Anh ta cố tình cho thấy mình đang thong thả trong tình huống này. Ngược lại, tôi chỉ cảm thấy bất an khi bị lung lay bởi từng lời nói, từng cử chỉ của anh ta.
“Nhưng bây giờ tôi đang bận kiếm tiền sinh hoạt phí cho Seo Yeo Won đến mức vỡ mẹ nó họng ra rồi, nên tôi quá bận để mà chịch nữa.”
“… Áo sơ mi của anh dính son môi ạ.”
Tôi đáng lẽ nên nói rằng tôi không quan tâm, dù đó có phải là sự thật hay không. Tôi lỡ lời trong lúc nóng giận. Cằm người đàn ông nghiêng xuống. Rồi anh ta nói như thể vừa nhớ ra điều gì đó.
“Chúng tôi đã đi cùng hướng và va vào nhau. Có lẽ lúc đó nó dính vào.”
Tôi nheo mắt, nửa tin nửa ngờ lời nói của người đàn ông. Liệu những lời đó có thật lòng không? Vậy tại sao cô gái được cho là Caddie kia lại nghe điện thoại khi anh ta đang tắm chứ.
“Cô Caddie nghe điện thoại bảo là.”
“Ừm.”
Người đàn ông hào hứng nhướng mày.
“Bảo là lát nữa gọi lại vì Giám đốc đang tắm.”
Người đàn ông cười như thể không thể tin được.
“Vì cô Caddie vô tình làm đổ chai rượu nên quần áo ướt hết cả. Trong cùng không gian còn có khoảng sáu người nữa, có cả Kim Mi Ran và Park Jin Kyung.”
Tôi cảm thấy bối rối. Khi tôi nắm chặt bàn tay đang đặt trên đùi, tôi nghe thấy người đàn ông gọi tên mình. Seo Yeo Won. Giọng nói như dỗ dành trẻ con.
“Nói cho ra nhẽ trước khi tôi thực sự đi thực hiện nó.”
“….”
“Tôi có chịch với thằng nào thì em làm gì được tôi chứ?”
Tôi nhìn chằm chằm vào mép bàn trang điểm. Nó sắc bén như dao, cứ như là người đàn ông vậy. Tôi nắm chặt lấy nó.
“em có muốn thấy tôi đâm, bắn tinh, hôn hít với người khác không?”
“… Không ạ.”
Tôi khẽ lắc đầu.
“Tại sao?”
Trước mặt người đàn ông nhất quyết hỏi lý do là gì, tôi ngập ngừng môi.
“… tôi không thích.”
“Tại sao lại không thích?”
Không thích thì cần gì lý do. Chỉ là không thích thôi. Chỉ cần nghĩ đến việc người đàn ông ở bên người khác, ngực tôi đã cảm thấy khó chịu. Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đã đau khổ, thà rằng nó biến mất khỏi đầu tôi còn hơn.
Đồng thời, tôi cảm thấy cảm xúc mà mình đang cảm nhận là quá vô lý. Tôi đang ghen tuông với một người mà thậm chí tôi còn không biết mặt. Thậm chí người đàn ông còn không ngoại tình. Bởi vì chúng tôi không phải là người yêu như những người khác.
“Tôi cứ tưởng em chỉ là một đứa trẻ con, ai ngờ lớn vậy rồi, còn biết ghen nữa cơ đấy.”
“……”
Tôi không nói gì, và khi người đàn ông cố gắng áp môi mình lên môi tôi, tôi đã quay mặt đi. Người đàn ông cười khẽ rồi dùng lưỡi liếm má tôi.
“Seo Yeo Won.”
“… Dạ.”
“Nói rằng em là của tôi đi.”
“…….”
Tôi mím chặt đôi môi đang không ngừng thở dốc. Ánh mắt đối diện khép lại. Người đàn ông đe dọa tôi như khi anh ta đối xử với khách hàng của mình.
“Nếu tôi lại biến mất không một dấu vết, em sẽ làm gì?”
Máu trên mặt tôi dần dần biến mất. Nếu người đàn ông lại biến mất không một dấu vết thì sao? …Tôi không muốn nghĩ đến điều đó.
“Đừng nói những điều như vậy.”
Tôi mất hết sức lực và ôm lấy người đàn ông. Tấm lưng thẳng tắp của tôi cong lại như một sợi dây thép bị uốn cong bằng lực. Tôi lẩm bẩm bằng giọng nói mơ hồ.
“Giám đốc.”
Bàn tay ôm lấy gáy tôi siết chặt lại.
“Nói cho tôi biết Seo Yeo Won khi không có tôi bất tài như thế nào đi.”
Chỉ mới rạng sáng nay thôi mà. Khi không có anh ta, tôi gần như là một vật vô tri vô giác hơn là bất tài. Rõ ràng là tôi vẫn tồn tại ở đây, nhưng không hề có sức sống hay sự hoạt bát nào cả.
“tôi gần như không ăn và không ngủ được.”
“Ác mộng cũng tiếp tục đến sao?”
Tôi gật đầu, người đàn ông thở dài một cách khoa trương. Anh ta thở dài bằng môi như thể tiếc nuối, nhưng đôi mắt anh ta rõ ràng là đang cười. Giống như ánh mắt của một người đã biết trước tất cả. Chắc chắn là anh ta biết rồi. Bởi vì mọi hành động của tôi đều lọt vào tai người đàn ông. Anh ta không thể chịu đựng được việc sự vắng mặt của mình mang lại bất hạnh cho tôi, và anh ta hỏi lại lần nữa.
“Em đã làm gì khi sợ hãi?”
“tôi đã chờ đợi bình minh đến.”
Tôi ôm chặt lấy gối và run rẩy vì sợ hãi. Tôi lắng nghe những âm thanh từ bên ngoài, sợ rằng người đàn ông sẽ đến. Thật ra tôi đã chờ đợi anh ta đến hơn là chờ đợi buổi sáng. Đó là một sự thật tuyệt vọng. Nhìn người đàn ông đang mang nụ cười của một kẻ chinh phục, tôi quyết tâm. Tôi sẽ không cho người đàn ông biết sự thật đó. Tôi quyết tâm vững chắc.
“Hai mươi ba tuổi đầu rồi còn gặp ác mộng.”
“…….”
“Không có tôi em không làm được gì cả.”
Giám đốc Jang vuốt ve tai và vành tai tôi bằng tay, như một người đàn ông đang thì thầm những lời mật ngọt với người yêu. Anh ta dùng ngón tay cái vuốt ve và tuôn ra những lời nói bằng một giọng điệu kín đáo.
“Không ăn, không ngủ, không thể xuất tinh đàng hoàng.”
Tôi rất tức giận, nhưng tất cả những lời anh ta nói đều là sự thật. Khi không có người đàn ông, tôi không thể làm gì cả. Tôi chỉ là một xác sống mà thôi. Tôi từ từ xoay cằm về phía người đàn ông và đối diện với anh ta. Rồi tôi thổ lộ sự thật.
“… tôi là của Giám đốc.”
“Vậy sao?”
Tôi khẽ gật đầu với người đàn ông đang cười bằng cả ánh mắt và khóe miệng, như thể vui mừng. Như thể đang đối xử với một con chó cưng rất thông minh, anh ta xoa má tôi như thể khen ngợi. Đôi môi của người đàn ông nặng nề hạ xuống trán tôi.
“Vậy thì ghen tuông là điều đương nhiên thôi.”
Rồi anh ta mang vẻ hài lòng trên môi và cười. Tôi thở dài khe khẽ khi phó mặc khuôn mặt mình cho bàn tay của người đàn ông. Có phải những gì tôi đã làm thực sự là một sự ghen tuông nhỏ nhen không? Rốt cuộc tôi định đi đến đâu đây. Thật tồi tệ. Tôi trùm sự u uất lên đầu như một tấm màn che và mím chặt môi.
Giám đốc Jang thường cư xử tồi tệ một cách đặc biệt vào những buổi sáng phải đi làm, hôm nay trông có vẻ tâm trạng rất tốt. Tất nhiên, tâm trạng đó không được thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt anh ta. Chỉ là tôi có thể đoán được tâm trạng của anh ta chỉ qua hình dáng lông mày, đã đọc được sự thay đổi cảm xúc nhỏ bé đó.
Tay người đàn ông đang thắt cà vạt một cách chỉnh tề trước gương dường như có thêm một chút lực so với bình thường, và cách anh ta vuốt tóc trông đặc biệt thoải mái.
Vì điều đó mà sự u uất của tôi tăng lên gấp bội. Chỉ cần nghĩ lại tình huống ngày hôm qua thôi cũng đã khiến mặt tôi nóng bừng lên, tôi không muốn đối mặt với anh ta, nhưng nếu tôi cứ giả vờ ngủ như trước đây, tôi không biết anh ta sẽ vươn tay đến đâu. Có thể là tai tôi, có thể là giữa hai chân tôi….
“……”
“……!”
Tôi quấn tấm ga trải giường quanh người trần truồng và ngồi dựa vào đầu giường, và tôi đã vô tình chạm mắt với người đàn ông trong gương.
Tôi không muốn chia sẻ ánh mắt nên đã vội vàng quay mặt đi, anh ta khẽ bật cười và chế nhạo bộ dạng của tôi. Nụ cười khinh miệt đó khiến tai tôi nóng bừng lên, nơi người đàn ông đã mân mê một cách lờ đờ. Da gà nổi lên trên gáy và một cảm giác điện giật chạy dọc sống lưng. Tôi chỉ muốn chui vào một cái hang chuột nào đó, nên tôi đã trùm cả chăn lên mặt.
Tôi nghe thấy tiếng người đàn ông rời khỏi phòng, rồi tiếng cửa trước mở ra và đóng lại. Đến lúc đó tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Tôi đập mạnh trán vào đầu giường.
Mùi hoa lạ lẫm trên người người đàn ông, vết son môi trên áo sơ mi của anh ta, bộ đồ lót khác với lúc anh ta ra khỏi nhà đang quấn quanh hạ bộ khiến tôi bối rối. Những tưởng tượng tiêu cực không ngừng bao trùm lấy tôi. Càng ở một mình lâu, những tưởng tượng đó càng được thúc đẩy.
…Giám đốc Jang đang đề nghị tài trợ cho người khác, người đàn ông đó đang nằm đè lên người khác, khoét sâu vào giữa hai chân đang mở rộng, khuôn mặt người đàn ông đáng sợ đang đe dọa người khác hãy xuất tinh nhiều hơn nữa…….
Càng tưởng tượng, những cảm xúc xấu xí càng chồng chất lên nhau.
Tất cả chỉ là sự hiểu lầm của tôi.
Chưa đủ khi tôi đã cảm thấy những cảm xúc xấu xí với một người mà tôi thậm chí còn không biết mặt vì Giám đốc Jang, tôi còn bị người đàn ông phát hiện ra điều đó. Tôi cảm thấy xấu hổ đến mức nắm chặt một vốc chăn trong tay và vặn mạnh nó. Tôi thực sự chỉ muốn chết đi cho xong.
Người đàn ông đã rời khỏi nhà và sau khi tan làm, anh ta đã đưa cho tôi thứ gì đó tại bàn ăn tối. Đó là một chiếc hộp nhỏ màu trắng. Khi tôi mở nó ra, bên trong là một chiếc điện thoại đời mới nhất. Cái này là cái gì vậy. Người đàn ông đáp lại ánh mắt nghi ngờ của tôi.
“Mang theo người vì không liên lạc được sẽ bất tiện.”
Tôi chỉ ở nhà thôi thì làm gì có chuyện không liên lạc được. Tôi nghĩ như vậy, nhưng chỉ im lặng nói rằng tôi sẽ làm vậy. Tôi lấy chiếc điện thoại đời mới mà tôi đã quá lâu không chạm vào nên cảm thấy xa lạ ra khỏi hộp, thì thấy có thứ gì đó nữa bên trong. Một chiếc thẻ nhựa. Đó là chiếc thẻ mà tôi đã từng nhìn thấy ở nhà hàng Nhật Bản.
“Cái này là gì vậy?”
Những lời nói bất ngờ tuôn ra từ môi người đàn ông.
“Em nói là em muốn đi học lại.”
“…Dạ.”
Tôi chỉ chớp mắt trước những lời nói đột ngột đó, Giám đốc Jang nói một cách điềm tĩnh.
“Chỉ được đi học và về bằng xe của tôi.”
“……”
“Nhân viên sẽ quản lý lịch trình, hãy nhớ lấy.”
Tôi không thể tiếp nhận những lời Giám đốc Jang nói bằng đầu óc, tôi từ từ nhai đi nhai lại những lời của anh ta. Có nghĩa là anh ta sẽ cho tôi đi học sao? Đột nhiên tại sao…? Một người đàn ông đã ngoan cố cho đến tận vài ngày trước, đột nhiên thay đổi thái độ, tôi không thể hiểu được. Dù anh ta vốn đã rất tùy hứng, nhưng đây là hành động cho phép tôi có một mức độ tự do nhất định. Đột nhiên anh ta nổi hứng gì mà đưa ra quyết định này vậy. Tôi không biết lý do là gì, nhưng dù sao thì đó cũng là một tin rất tốt đối với tôi.
“Tôi nói điều này vì phòng trường hợp thôi.”
“……”
Tôi mân mê chiếc thẻ hồi lâu. Ngày tôi nói với người đàn ông rằng đừng can thiệp vào chuyện của tôi, anh ta đã định đưa chiếc thẻ này cho tôi sao. Tôi không khỏi nghĩ rằng chúng tôi thật sự rất lạc quẻ.
“Nếu em cư xử như một con chó điên cuồng vì động dục, tôi sẽ khiến em hối hận vì đã nói chuyện đi học, nên hãy tự mình cư xử thông minh vào.”
Jang Ki Joo. Tôi vuốt ve những ngón tay của mình trên chiếc thẻ có khắc tên người đàn ông một cách kỳ lạ, rồi lật chiếc thẻ lại. Chữ ký của người đàn ông được viết một cách đơn giản nhưng mạnh mẽ trên dải ruy băng bạc. Lệnh của người đàn ông giáng xuống trán tôi, tôi đang mải mê nhìn vào chiếc thẻ.
“Trả lời.”
Tôi ngẩng đầu lên, vì tôi vẫn chỉ đang nhìn vào chiếc thẻ cho đến lúc đó. Ánh mắt sắc bén như mọi khi đang hướng về phía tôi. Tôi nhếch mép và cảm ơn người đàn ông.
“… Cảm ơn anh.”
Chiếc nĩa và con dao đang bị bàn tay lớn của Giám đốc Jang giữ lấy từ từ hạ xuống, và cuối cùng chạm vào đĩa.
Người đàn ông chỉ im lặng nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Tôi không biết, nhưng đôi mắt đang khép hờ vì cười, có lẽ là vùng gò má hơi nhô lên, và đôi môi bị kéo lên được anh ta liếm từ từ. Đó là một ánh mắt rất ẩm ướt.
“… Anh làm gì vậy?”
Tôi ước người đàn ông thôi nhìn tôi. Đặc biệt là thôi nhìn tôi như vậy. Không có lời nào từ người đàn ông sau câu hỏi của tôi. Anh ta chỉ liếm môi dưới như thể đang khát nước, rồi đặt dao và dĩa xuống, vươn tay lấy ly rượu vang đựng nước.
Ực, ực.
Trước mặt người đàn ông đang uống nước, tôi cắn chặt môi dưới. Đôi mắt và vùng gò má, môi bị ánh mắt của anh ta mút mát, nóng ran. Tôi cảm thấy như vừa bị tát, má ửng hồng, và tôi bị đặt dưới ánh mắt dai dẳng, bền bỉ của người đàn ông trong một thời gian khá dài.
Ngay ngày hôm sau, tôi nộp đơn xin trở lại trường đại học. Ngôi trường sau gần 2 năm quay lại không có nhiều thay đổi so với trước đây. Những người lướt qua đều là những gương mặt xa lạ, tôi cảm thấy cả sự quen thuộc và xa lạ.
Sau khi xong việc, trên đường trở về nhà. Đang nhìn những tòa nhà trôi qua ngoài cửa sổ, tôi thấy một trung tâm thương mại nên bảo nhân viên dừng lại một lát ở phía trước. Nhân viên nhìn tôi qua gương chiếu hậu.
"Tôi sẽ đợi ở phía trước."
"Vâng."
Tôi bước vào một cửa hàng cao cấp trong trung tâm thương mại, nơi những đồ trang sức lộng lẫy khiến tôi chói mắt. Đến gần tủ trưng bày có nhẫn, nhân viên bước đến hỏi.
"Cậu đang tìm gì ạ?"
"Tôi muốn xem nhẫn."
Tôi nhìn những chiếc nhẫn được trưng bày trong tủ kính bằng cả hai mắt. Những chiếc nhẫn có đá quý quá lộng lẫy sẽ không hợp với người đàn ông, vì vậy tôi để ý đến những thiết kế càng đơn giản càng tốt. Trong số đó, có một chiếc thu hút sự chú ý của tôi, tôi hỏi nhân viên giá cả.
"1 carat, giá tốt đấy ạ. Bốn trăm tám mươi."
Tôi tròn miệng, phát ra âm thanh ahh. Đắt hơn tôi nghĩ rất nhiều. Tôi lại nhìn chiếc nhẫn một lần nữa. Trong đầu tôi vẽ hình ảnh chiếc nhẫn đó trên ngón tay thứ tư to và dài của người đàn ông. Một bức tranh khá hợp lý được tạo ra, nhưng…. Hiện tại trên ngón tay anh ta đã có chiếc nhẫn mà nhân viên mang đến. Lại còn là hàng cao cấp nhất nữa chứ. Cần gì phải cho thêm khi đã có rồi.
Tôi nên làm gì đây. Tôi đi đi lại lại trước tủ trưng bày trong một thời gian dài. Và khi bước ra khỏi cửa hàng, trên tay tôi đang cầm một chiếc túi giấy nhỏ bằng bàn tay.
Ngày hôm sau. Tôi chặn Giám đốc Jang đang chuẩn bị đi làm ở trước tủ giày. Khi tôi nói rằng tôi có thứ muốn tặng cho người đàn ông, anh ta nhướn mày. Tôi đưa cho người đàn ông thứ đã được nhân viên trung tâm thương mại gói cẩn thận. Người đàn ông nhìn xuống nó trong một thời gian dài, rồi từ từ gỡ lớp giấy gói ra.
Thứ lộ ra là một chiếc kẹp cà vạt nhỏ bằng ngón tay út.
"Cậu Seo Yeo Won lại có chuyện gì mà còn tặng quà nữa cơ đấy."
"Tôi quẹt thẻ của Giám đốc đấy."
Tôi lúng búng nói. Người đàn ông không thèm nghe lời tôi, chỉ nhìn xuống chiếc kẹp cà vạt. Vì anh ta là một người đã có nhiều thứ tốt hơn nên tôi nghĩ anh ta sẽ coi thường nó, nhưng có vẻ như anh ta khá thích nó, tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi sẽ đeo cho anh."
Tôi lấy chiếc kẹp cà vạt ra khỏi hộp và đưa nó lên cà vạt của người đàn ông. Có vẻ như nó hơi lệch nên tôi xoay qua xoay lại, nhưng hơi vụng về. Tôi cảm thấy hai mắt của người đàn ông đang dán chặt vào mình. Tôi sợ anh ta sẽ chê trách tôi vì ngay cả việc này cũng không làm được, nên tôi cố gắng hoàn thành nó bằng mọi cách, nhưng không đủ. Tôi buông chiếc cà vạt được thắt lỏng lẻo ra và lùi lại.
"Vì đây là lần đầu tiên tôi làm nên hơi kỳ quặc."
Đó là một cái cớ vụng về. Nhưng tôi nghĩ nó cũng ổn đấy chứ. Tôi nhếch mép cười một cách ngượng ngùng.
"Đây là quà đáp lễ cho chiếc nhẫn anh tặng tôi."
"Không tệ."
Người đàn ông nói không tệ rồi lại im lặng. Anh ta đang nhìn đâu đó phía sau vai tôi. Anh ta đang nhìn gì vậy. Tôi quay lại nhìn theo ánh mắt của người đàn ông. Vì không có gì đặc biệt nên tôi lại quay mặt về phía trước, và nhận ra người đàn ông đang nhìn mình. Trong hai con ngươi đang giam cầm tôi có một cảm xúc khó hiểu.
"……."
"…Chúc anh 1 ngày tốt lành."
Tôi vô cớ xấu hổ, thì thầm nhỏ. Tôi nhìn xuống đầu ngón chân và nghịch ngợm những ngón chân tội nghiệp. Cơ thể tôi bị kéo về phía Giám đốc Jang trong một khoảnh khắc. Ngay sau đó, một lồng ngực rộng lớn ập đến. Tôi như một con thú nhỏ bị bắt giữ, không thể làm gì, bị giam cầm trong vòng tay anh ta.
"Có người phải đến tận Royal để kiếm tiền sinh hoạt cho cậu Seo Yeo Won đấy."
"……."
"em sẽ cứ thản nhiên như vậy sao?"
Nếu tôi không thản nhiên thì tôi có thể làm gì được chứ. Khi tôi ngước nhìn anh ta vì không thể nắm bắt được ý định của anh ta, người đàn ông kéo dài khóe miệng và trả lời.
"Đằng nào nếu không có tôi em cũng chỉ nhìn cánh cửa thôi mà."
Anh ta nói cứ như thể đã biết tất cả mọi thứ. Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông vì cái sắc thái kỳ lạ đó. Khoảnh khắc đó, chiếc CCTV dán trên kệ sách vụt qua trong đầu tôi. Cái ngày tôi cứ mãi chờ đợi người đàn ông. Anh ta đột nhiên xông vào buổi sáng và dính chặt lấy tôi, thở hổn hển. Tôi đã nghĩ anh ta hưng phấn hơn bình thường một cách kỳ lạ.
…Anh ta đã biết tất cả. Tôi nhắm nghiền mắt lại vì cảm giác trống rỗng.
"Không đi theo tôi sao?"
Tôi mở mắt ra trước câu hỏi đột ngột. Gương mặt người đàn ông tràn ngập tầm nhìn của tôi. Nếu người đàn ông đang đi đến đó, thì đó sẽ là sân golf đó. Cái nơi nhuốm màu bởi đủ loại trải nghiệm khó chịu. Nhớ lại những ký ức đã qua, tôi ngập ngừng môi nhiều lần. Nhưng cuối cùng, tôi nói rằng tôi sẽ đi theo người đàn ông. Vì tôi muốn ở bên người đàn ông.
Trong xe di chuyển đến sân golf. Những con đường quen thuộc mà xa lạ tiếp nối nhau bên ngoài cửa sổ. Tôi quay sang nhìn Giám đốc Jang vì giọng nói phát ra từ phía sau đầu.
"Tôi cứ tưởng em ghét cay ghét đắng Royal chứ."
Tôi chớp mắt rồi lúng búng môi.
"...Sở dĩ tôi ghét sân golf là vì Giám đốc."
Môi người đàn ông cứng đờ một cách rõ rệt. Tôi nhìn sắc mặt của anh ta, rồi tập trung hai mắt vào chiếc gương chiếu hậu nơi tôi cảm thấy có ánh mắt. Người nhân viên đã đưa cho tôi danh thiếp của người đàn ông đang nhìn tôi với vẻ mặt kinh hoàng. Đôi mắt anh ta hoàn toàn đắm chìm trong sự kinh ngạc, nhìn tôi với ánh mắt làm sao có thể nói ra những lời như vậy.
Tôi lại lặng lẽ quay mặt về phía cửa sổ. Điểm cuối của con đường màu xám liên tục tiếp nối. Tòa nhà mà tôi nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại nằm đó. Và tôi chuyển ánh mắt nhìn người đàn ông. Vẫn còn những nếp nhăn giữa lông mày anh ta.
Tôi đặt tay mình lên mu bàn tay của người đàn ông một cách bí mật với nhân viên. Tình hình là chỉ có ngón tay tôi được đeo nhẫn. Nhờ có vết sẹo, có vẻ như cả người đàn ông và tôi đều đang đeo nhẫn. Nhận ra điều đó, tôi cười nhẹ, và người đàn ông không hiểu lý do hỏi tôi tại sao lại cười.
<Hết nt1>