Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Tình hình xung quanh người đàn ông luôn diễn ra theo ý muốn của anh. Lần này cũng không ngoại lệ.
Người đàn ông thu hết vào mắt quá trình người mới luồn vào giữa đùi mình, há miệng ngậm lấy dương vật của mình. Anh đã nghĩ rằng bên trong sẽ chật chội, nhưng cổ họng cậu ta còn hẹp hơn và ướt át hơn anh nghĩ.
“…Ưm.”
Khuôn mặt trắng nõn ngậm chặt lấy dương vật của anh mà ư ử rên rỉ. Đôi mắt vốn đoan trang nay đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi, khóe miệng khép hờ không kín, nước dãi chảy thành dòng. Chà, xem ra còn đáng xem hơn cả tưởng tượng. Bấy lâu nay người đàn ông buồn chán giết thời gian, giờ đây mới nhếch mép cười khẩy.
Ánh mắt đục ngầu dán chặt lên khuôn mặt cậu, liếm láp quan sát từng đường nét. Anh ta nghĩ, đây là một khuôn mặt gợi lên những cảm xúc thật kỳ lạ.
Đôi mắt ẩn sau hàng mi cong vẽ nên một đường cong yếu ớt, sống mũi cũng mềm mại nối tiếp theo quỹ đạo ấy, tạo cảm giác tinh tế. Đôi môi đỏ tươi ngậm đầy máu, dù có mở rộng đến đâu cũng không thể nuốt trọn hết của quý của anh ta.
Cơ thể trần trụi lộ ra tỷ lệ cân đối hơn cả tưởng tượng. Nghe nói là cơ thể thường xuyên vận động. Vòng eo thon gọn đến mức có thể ôm trọn trong một vòng tay, còn bắp đùi và mông lại có những thớ cơ săn chắc, trông thật gợi cảm. Nhiều mặt khiến người ta phải thèm thuồng.
Ban đầu cơ thể cứng đờ, sau vài lần dùng tay xoa nắn thì dần trở nên mềm mại hơn. Gã đàn ông nhét hết dương vật vào lỗ huyệt của cậu, ngửa cổ ra sau rên rỉ đầy thỏa mãn. Sự mềm mại và khoái cảm chưa từng được nếm trải ập đến với anh ta.
Dùng tay nắm chặt bắp chân rồi vác lên vai, vừa thúc mạnh vào sâu bên trong vừa được ngắm nhìn cơ thể thon thả, thật là mãn nhãn. Hơn nữa, cơ thể này còn tỏa ra một mùi hương da thịt kỳ lạ. Hương vị ngọt ngào ấy càng đậm đà hơn khi đổ mồ hôi. Anh ta đã nghĩ là sẽ ngon miệng, nhưng thật sự còn tuyệt vời hơn cả mong đợi.
Gã đàn ông thích vùi mặt vào gáy cậu và giao hoan từ phía sau. Khi dương vật chọc vào giữa hai bắp mông trắng ngần, thành trong co rút đến nghẹt thở. Lớp da bên trong như muốn lôi kéo dương vật của anh ta. Anh ta dùng bàn tay to như cái vung nồi ấn chặt má cậu vào ga giường. Anh ta muốn phá hủy khuôn mặt trắng mịn như bột nhào này. Anh ta thở hổn hển lắng nghe tiếng rên rỉ hấp hối của cậu. Anh ta không nhớ mình đã bao lâu rồi chưa được tận hưởng khoái cảm mê ly đến vậy.
Vào một mùa đông nọ, hơi lạnh làm tê cóng gáy, ngay cả khi mở gói thuốc vận chuyển để chống chọi với cái lạnh và thận trọng nếm thử bằng đầu ngón tay, anh ta cũng chưa từng cảm thấy tuyệt vời đến thế.
Gã đàn ông tha hồ khám phá cơ thể của cậu. Nắm chặt lấy gáy, anh ta có thể cảm nhận rõ ràng hơn sự sống đang rạo rực. Tim đập càng nhanh thì hương thơm cơ thể tỏa ra càng nồng đậm. Anh ta hít trọn lấy mùi hương ấy vào mũi.
Mối quan tâm lớn nhất của gã đàn ông dạo gần đây là làm thế nào để "nướng chín" tên nhân viên đang khoác lên mình cái tên giả (Seo Soo-won). Khuôn mặt trắng nõn cười rạng rỡ trước mặt anh ta. Đuôi mắt cong cong mềm mại, hai má phúng phính nhô cao. Đôi môi đỏ tươi, căng mọng nở nụ cười.
Gã đàn ông cảm thấy cổ họng mình khô khốc khi nhìn khuôn mặt ấy. Cơn khát cứ kéo đến một cách kỳ lạ. Anh ta liếm láp môi khô, thậm chí còn dốc ngược ly rượu để làm dịu cổ họng. Tuy nhiên, cơn khát vẫn không hề biến mất, cứ dai dẳng bám lấy cổ họng khiến anh ta khó chịu.
Gã đàn ông cầm chiếc đồng hồ mà cậu nằng nặc đòi anh ta tặng, mân mê trong tay. Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt trắng nõn dâng hiến thân mình để có được nó, máu lại dồn xuống hạ bộ. Thật đáng tiếc nếu có thể đeo nó vào mắt cá chân. Để xoa dịu sự tiếc nuối, anh ta định sẽ lột trần cậu, chỉ để lại chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay.
Vừa nghĩ vừa cho gọi người vào phòng, hình như tên cô ta là Lee Hye-won. Cậu vô tình va phải cô ta khiến những chai rượu trên khay đổ ầm ĩ xuống vỡ tan.
Và mọi chuyện diễn ra theo một chiều hướng không ngờ.
Cậu kéo Lee Hye-won ra phía sau, rồi thay cô ta quỳ xuống nhặt mảnh vỡ dưới gầm bàn. Nhìn cậu bò trên mặt đất bằng bốn chân, gã đàn ông nghiến chặt răng. Dám giở trò trước mặt anh ta. Anh ta phải kìm nén lắm mới không túm lấy cổ chân cậu lôi xềnh xệch lên giường.
Vốn dĩ tâm trạng của anh ta vốn dĩ không mấy vui vẻ. Đã chuẩn bị một món quà để khen thưởng cho sự ngoan ngoãn, nhưng cậu lại lén lút lùi bước khiến anh ta bực bội.
"Ở đâu mà quỳ gối bò lê thế hả, bò lê hả?"
Cậu đứng trước mặt anh ta như một đứa trẻ đang chịu phạt. Trên khuôn mặt sợ sệt bỗng lộ ra một nụ cười chế giễu. Ý nghĩ rằng đôi chân dài và thon thả không tì vết ấy mặc váy chắc cũng rất hợp chợt lóe lên trong đầu anh ta. Nếu mặc váy vào, lúc bò lê bằng bốn chân chắc sẽ đáng xem hơn nhiều.
"Hai người quen nhau à?"
"...Không ạ."
Cô ta là người mà dạo gần đây hay đi cùng nên anh ta đã nhớ tên, nhưng cậu lại lắc đầu phủ nhận. Gã đàn ông chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xấc xược kia, rồi đưa chiếc đồng hồ cho cậu. Dù đã có được thứ mình muốn, cậu vẫn không hề thay đổi sắc mặt. Ngay cả một nụ cười xã giao thường thấy mà nhân viên nào cũng phải có cũng không nở trên môi. Anh ta chỉ lén nhìn anh ta rồi dò xét như mọi khi. Nhìn cậu như vậy, tâm trạng của gã đàn ông trở nên xoắn xuýt như một con rắn đang cuộn mình.
Vì anh ta đã trả tiền chuộc thân nên việc cúi đầu trước mặt anh ta là đương nhiên. Thế nhưng, trong ánh mắt thoáng qua vẫn luôn ẩn chứa những ý đồ khác. Gã đàn ông vô cùng không thích điều đó. Không biết dưới lớp da trắng nõn kia đang che giấu điều gì. Càng ngày anh ta càng nghi ngờ hơn.
Rồi một nhân viên mà anh ta đã dặn dò theo dõi phía sau đã nói ra một điều bất ngờ.
"Thưa giám đốc."
Anh ta ra hiệu bảo nói, nhân viên báo cáo.
"Cậu ta đang tìm chuyến xe ạ."
Anh ta đàn ông không ngờ đến điều này. Chuyến xe... Từ đôi môi anh ta bật ra một làn khí lạnh. Rốt cuộc là đang che giấu ý đồ gì trong cái bụng mỏng manh kia. Muốn rời khỏi nơi hẻo lánh này thì nhất định phải có xe.
"Đi gọi Lee Hye-won đến đây."
"Vâng, tôi hiểu rồi."
Không lâu sau, có tiếng gõ cửa vang lên trong phòng gã đàn ông. Anh ta đáp "vào đi", nhân viên tự mở cửa. Lee Hye-won đi vào phòng với tiếng gót giày nhọn hoắt vang lên.
"Chào giám đốc. Nghe nói anh cho gọi tôi."
Gã đàn ông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang nở nụ cười dịu dàng, ngậm một điếu thuốc vào miệng.
"Nghe nói cô với Seo Soo-won hay đi cùng nhau lắm."
Lee Hye-won ngoan ngoãn đáp phải. Gã đàn ông cảm thấy một sự khó chịu kỳ lạ trước câu trả lời khẳng định từ môi Lee Hye-won. Anh ta xua tan sự khó chịu ấy bằng cách vuốt ngược tóc ra sau, rồi hỏi.
"Thằng bé có chăm sóc cô tốt không?"
"Dạ có. Chăm sóc tôi rất tốt."
Gã đàn ông im lặng quan sát Lee Hye-won. Nếu Seo Soo-won, hay đúng hơn là Seo Yeo-won thực sự có ý định bỏ trốn, thì rất có thể cậu ta đã tìm đến người này để nhờ giúp đỡ. Có lẽ cậu đã nhận ra rằng việc nhờ cậy Lee Jin-seok giúp đỡ vì vụ chứng minh thư là rất nguy hiểm.
"Có một việc muốn giao cho cô Lee Hye-won."
"Việc giao cho tôi là..."
Gã đàn ông nãy giờ chỉ im lặng hút thuốc mới lên tiếng. Từ đôi môi anh ta, cùng với làn khói thuốc, cái tên Seo Soo-won thoát ra. Seo Soo-won tuy dễ phát âm, nhưng lại không hợp với khuôn mặt thanh tú kia. Gã đàn ông nãy giờ chỉ quan tâm đến việc thúc đẩy phía sau, giờ đây lại nảy sinh một cảm xúc mới. Vậy cái tên vốn dĩ được gắn với cơ thể ấy là gì?
Anh ta gọi một nhân viên khác đến để điều tra.
Đúng hai ngày sau, nhân viên báo cho anh ta ba chữ cái mới thay cho cái tên Seo Soo-won. Gã đàn ông phát âm ba chữ cái ấy. Seo Yeo-won. Ừ, cái tên Seo Yeo-won mới thực sự hài hòa với cơ thể ấy.
Biểu cảm và cử chỉ có phần căng thẳng củaSeo Yeo-won khiến anh ta không ngừng nghi ngờ. Dường như cậu ta đang che giấu điều gì đó trong lòng, và cố tình nở nụ cười trên môi để anh ta không phát hiện ra.
Anh ta đã cho cậu ta mặc những bộ quần áo mà có lẽ cả đời này cậu ta chưa từng được mặc, cho cậu ta ăn những món ăn đắt tiền, và chỉ cần cậu ngoan ngoãn vài lần thì sẽ cho cậu bất cứ thứ gì cậu muốn. Theo quan điểm của anh ta, những gì anh ta bỏ ra là quá nhiều so với những gì anh ta nhận lại. Đây là lần đầu tiên anh ta nắm giữ một vụ làm ăn mà chi phí chìm lại lớn đến vậy. Vốn là một người giỏi tính toán, anh ta đương nhiên nhận thức rõ điều đó. Nhưng anh chẳng còn cách nào khác.
Anh ta không ngừng tìm đến cơ thể của Seo Yeo-won vì ham muốn trào dâng. Thế nhưng, ngược lại, hội chứng thèm khát lại càng trở nên nghiêm trọng hơn. Ham muốn tuôn trào, lượng bài tiết tự nhiên tăng lên, nhưng anh ta lại cảm thấy não mình đang teo lại. Đầu lưỡi khô khốc. Anh ta thực sự đang phát điên.
Anh ta là người có khả năng kiềm chế cao, đến mức còn đặt ra chu kỳ sử dụng ma túy để không bị nghiện, nhưng giờ đây anh ta đang dần mất đi khả năng tự chủ. Vì vậy, dù biết là thua lỗ, anh ta vẫn không ngừng nhúng tay vào.
Vậy mà cái khuôn mặt hiền lành ấy lại đang ấp ủ những ý đồ khác. Giờ thì anh ta đã biết được nguồn gốc của sự căng thẳng đang siết chặt não bộ và cơ thể của Seo Yeo-won. Anh ta không thể che giấu được sự khó chịu trong lòng nữa.
Vì vậy, anh ta đã đe dọa Seo Yeo-won.
Anh ta đã tháo chiếc nhẫn mà từ khi mở công ty đến giờ chưa từng tháo ra trước mặt ai, và đe dọa Seo Yeo-won. Anh ta nói rằng đây là cách mà anh ta đã học được, và nếu cậu bỏ trốn thì anh ta sẽ chặt ngón tay của cậu. Nhưng Seo Yeo-won đã cư xử như thế nào? Dù đã cho cậu hai cơ hội, cậu vẫn ngu ngốc vùi mặt vào hạ bộ của anh ta. Cậu đã phản bội anh ta, người đã lần đầu tiên ban phát lòng tốt.
Tin tức từ Lee Hye-won im hơi lặng tiếng bấy lâu nay lại đến.
"Hôm nay cậu ta đã yêu cầu tôi phục vụ phòng."
Lee Hye-won đặt vài tờ tiền giấy lên bàn trước mặt anh ta. Đôi mắt dài xếch của anh ta lướt qua những con chữ được in trên tờ tiền. Giọng nói của Seo Yeo-won yêu cầu chuẩn bị xe vang vọng trong tai anh ta như một tiếng vọng. Anh ta nhắm mắt lại, cố gắng hạ hỏa khí đang bốc lên. Cơ thể nóng bừng, nhưng đầu óc lại lạnh lẽo. Anh ta gõ nhẹ vào thái dương, suy nghĩ xem nên "chế biến" chuyện này như thế nào.
"Cô Lee Hye-won cứ làm theo những gì Seo Soo-won yêu cầu đi."
Lee Hye-won đáp đã hiểu. Anh ta trao tiền công cho Lee Hye-won. Tiếng giày cao gót rời khỏi phòng, anh ta ở lại một mình nắm chặt những tờ tiền trên bàn trong tay. Anh ta đã nói một cách bóng gió rằng nếu cậu ta bỏ trốn thì anh ta sẽ chặt ngón tay, Seo Soo-won, không, Seo Yeo-won thông minh nên chắc chắn đã hiểu. Vậy mà kết quả lại là như thế này. Anh ta cảm thấy muốn bóp chết cái con người xinh đẹp mà ngu ngốc này. Anh ta thực sự cảm thấy chỉ có làm như vậy mới giải tỏa được cơn giận đang trào dâng. Ngay khoảnh khắc cổ họng bị siết nghẹt, anh ta sẽ thúc đẩy vào trong cái cổ họng ấy. Nếu có thể mang lại khoái cảm cho anh ta dù chỉ là một chút, thì Seo Yeo-won cũng đã hoàn thành bổn phận của mình. Đang mải mê với những suy nghĩ tồi tệ ấy, thì...
Không hiểu sao Seo Yeo-won lại chủ động gõ cửa phòng anh ta. Anh ta cười khẩy trong lòng khi nhìn cái cổ cứng đờ đang cố gắng nở một nụ cười dịu dàng. Nhìn Yeo-won đề nghị anh ta dùng ma túy, anh ta chỉ muốn nắm lấy cái cổ ấy rồi bẻ gãy.
Anh ta định cho Yeo-won cơ hội cuối cùng. Nếu sau khi dùng ma túy và ngủ say, cậu ta vẫn nằm dài như xác chết bên cạnh anh ta với cái khuôn mặt xinh đẹp ấy, thì anh ta sẽ khen thưởng cậu ta.
Với suy nghĩ ấy, anh ta đã hấp thụ ma túy mà Yeo-won đưa vào qua niêm mạc miệng. Đêm đó, anh ta ôm Yeo-won trong lòng suốt đêm, rồi đến sáng thì tỉnh dậy. Anh ta phát hiện ra chỗ bên cạnh mình trống không. Không biết cậu ta đã rời đi từ khi nào. Ga giường đã lạnh ngắt.
Anh ta lạnh lùng nói.
"Tìm cậu ta về."
Anh ta nghĩ rằng dù có mất nhiều thời gian để tìm kiếm thì cũng chỉ vài tiếng thôi. Thế nhưng, tình hình lại diễn ra theo một chiều hướng hoàn toàn khác. Yeo-won đã bỏ qua chiếc xe mà lẽ ra cậu ta phải lên, chiếc xe mà anh ta đã chuẩn bị thông qua Lee Hye-won. Có lẽ cậu ta không tin tưởng ngay cả Lee Hye-won.
Nếu chỉ đi bộ thì dù sao cũng không thể thoát khỏi đây quá xa được. Vậy mà Seo Yeo-won đã biến mất không một dấu vết. Biến mất như làn khói thuốc mà anh ta vừa thở ra.
Anh ta không ngờ rằng cái đầu bé nhỏ ấy lại có thể suy nghĩ được nhiều đến vậy.
"ĐM."
Một cơn giận dữ đến rợn người bao trùm toàn thân anh ta. Anh ta đã mất đi người mà mình có thể chiếm đoạt bất cứ lúc nào, và đã bị cơn giận nuốt chửng trong vài ngày.
Chỉ chặt vài ngón tay thì có lẽ không thể tha thứ cho cái khuôn mặt xinh đẹp ấy được. Từ đầu đến chân của Yeo-won đều là do anh ta mua cho. Tương tự, nếu cởi ra thì cơ thể trắng nõn, thon thả ấy đều đầy những vết ứ máu do anh ta để lại. Tất cả đều là dấu vết mà anh ta đã trực tiếp để lại bằng răng của mình.
Anh ta băn khoăn không biết nên xử lý kẻ vong ân bội nghĩa, không biết đến ân huệ mà anh ta đã ban cho như thế nào. Chẳng lẽ anh ta nên đào một cái hố dài và thon thả như cơ thể của Yeo-won ở trước sân nhà mình sao? Không, vì không còn khuôn mặt và cơ thể nào mà anh ta thích đến vậy nữa, nên loại bỏ cậu ta đi là một sự tổn thất.
Anh ta gõ ngón tay vào tay vịn của ghế sofa, rồi gọi điện cho ai đó. Âm thanh cuộc gọi vang lên rồi tắt ngấm.
"ông Im, dạo này ông vẫn khỏe chứ?"
Giọng của Im Seon-cheol vọng đến từ chiếc điện thoại áp vào tai. Tiếng cọt kẹt mở cửa sắt cũ vang lên. Gã đàn ông cau mày khó chịu. Ngữ điệu phát ra từ đôi môi tuy rõ ràng, nhưng lại mang một cảm giác mềm mại kỳ lạ, hoàn toàn trái ngược với giọng nói khô khốc, thô ráp của Seo Yeo-won.
"Không có gì, chỉ là tôi định đến thăm ông một lát thôi."
-Bây giờ sao?
Tiếng hắng giọng vang lên.
-Để tôi xem lịch trình hôm nay đã...
Chỉ đáng là kẻ cả ngày lượn lờ quanh các ổ bạc, lấy tiền của cháu trai rồi tiêu xài phung phí. Người đàn ông cau mày trước vẻ giả vờ của Im Seon-cheol. Tiếng Im Seon-cheol khoe khoang vang lên khi được hỏi là ai: "À, dạo này tôi mới quen được một ông chủ trẻ tuổi…". Ngón tay dài của anh ta gãi lông mày. Lông mày rậm của người đàn ông vốn không mấy kiên nhẫn nhíu lại. Khi nghĩ rằng việc đối phó với tên khốn này cũng là vì Seo Yeo-won, tâm trạng của người đàn ông lại chìm sâu hơn xuống vực thẳm.
-Hôm nay tôi lại rảnh. Lát nữa gặp nhé.
"Vậy tôi đến ngay."
Tắt điện thoại, người đàn ông thả chân đang gác xuống, đứng dậy khỏi ghế sofa. Anh ta nhanh chóng khoác áo rồi rời khỏi phòng. Dù có trốn chạy thế nào thì cũng chỉ trong lòng bàn tay anh ta, việc tìm ra tung tích chắc sẽ không mất nhiều thời gian.
Tuy nhiên, người đàn ông định sẽ bắt giữ một cách từ từ. Anh ta định sẽ nắm trong tay, xoay vần, từ từ siết chặt đường thở, rồi bắt lấy khi cậu ta hoàn toàn chìm trong nỗi sợ hãi. Để khắc sâu vào đầu cậu ta rằng sẽ không bao giờ được nghĩ đến chuyện bỏ trốn thêm một lần nào nữa.
Lee Jin-seok, tên khốn ranh mãnh đó. Người đàn ông chửi thề trong cổ họng. Rốt cuộc là đã đưa cái gì vào tay anh ta vậy.