Dirty XX - Chương 108

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

"Nếu chỉ đối phó với giới thượng lưu thì làm sao tránh khỏi những chuyện phiền toái được."

Người đàn ông đan các ngón tay vào nhau và ngả người ra sau ghế.

"Tôi đã nhường lại vị trí cho chủ tịch Choi Pyeong-taek."

Ban đầu Choi Pyeong-taek đã viết giấy nợ cho người đàn ông khi ông ta đang cố gắng huy động vốn để mở rộng kinh doanh. Khi tiền lãi ngày càng tăng, người đàn ông đoán rằng không thể moi được tiền từ ông ta nữa. Vì vậy, anh ta đã đề nghị ông ta làm chủ tịch của Royal. Anh ta đã thành lập Royal vì cảm thấy rằng không có nơi nào tốt hơn sân golf để tập hợp các VIP lại với nhau, nhưng quy mô của nó đã lớn hơn anh ta nghĩ và khá phiền toái.

Choi Pyeong-taek đã từng thất bại một lần, nhưng vốn dĩ là một người có tài kinh doanh không tệ. Ông ta chỉ là một chủ tịch bù nhìn, nhưng vì là một người có lòng ham muốn danh vọng lớn nên ông ta hài lòng với vị trí bề ngoài đó. Chỉ có hai người biết sự thật này, những người ký kết hợp đồng. Điều này có nghĩa là đây là lần đầu tiên người đàn ông lộ diện trước công chúng như thế này.

"Gần đây một nhân viên mới 23 tuổi làm việc rất nhanh nhẹn và còn rất tinh ý nữa nên tôi rất quý cậu ta. Nghe nói mẹ cậu ta không khỏe. Vì vậy, tôi đã cố gắng giúp đỡ một chút."

Công tố viên chất đầy tài liệu bên cạnh mình, tiếp tục gõ gì đó trên máy tính xách tay. Cạch, cạch. Tiếng bàn phím vang lên không ngừng. Người đàn ông chỉ nhìn thẳng vào mắt công tố viên.

"Cậu ta nhất quyết không nhận không, vì vậy tôi đã nói dối rằng đó là một tổ chức từ thiện và ép cậu ta nhận."

Người đàn ông tặc lưỡi và nghiêng đầu.

"Tôi không ngờ cậu ta lại thực sự tin vào điều đó."

Công tố viên hỏi chi tiết hơn về Royal. Người đàn ông trả lời một cách trôi chảy mà không hề do dự. Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy đủ loại chuyện bẩn thỉu đang diễn ra, nhưng trên bề mặt thì đó chỉ là một sân golf cao cấp nên không có gì đáng lo ngại cả. Các VIP đều là những người cao sang nên tự biết cách che đậy mọi chuyện, nên không có chuyện bị bắt lỗi một cách nghiêm khắc. Họ đều là những người kiêu ngạo và khó tính, nhưng về mặt này thì việc có họ là khách hàng lại rất tiện lợi.

"Cảm ơn vì đã hợp tác điều tra."

Người đàn ông rời khỏi văn phòng công tố viên ngay sau đó. Đồng thời, nụ cười luôn nở trên môi anh ta cũng biến mất. Anh ta lên chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn với khuôn mặt lạnh lùng, và chiếc xe nhanh chóng rời đi. Kim Jung-deok cầm lái, liếc nhìn phía sau qua gương chiếu hậu.

"Chúng ta nên làm gì đây?"

Văn phòng công tố viên đã bám đuôi anh ta. Người đàn ông xoa xoa đôi mắt khô khốc. Mọi chuyện lại diễn ra phiền toái hơn anh ta nghĩ. Bởi vậy, người đàn ông chưa bao giờ hối hận về quyết định của mình, lần đầu tiên hối hận. Đáng lẽ anh ta nên chặt xác thằng khốn đó ra thành từng mảnh đến mức không ai nhận ra mới phải.


Vì văn phòng công tố viên đã biết về mối quan hệ giữa anh ta và Yeo-won, nên việc gửi Yeo-won đến một nơi khác là lựa chọn tốt nhất đối với người đàn ông. Anh ta không thể tránh khỏi quyết định này vì nếu dính líu đến Yeo-won thì mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp gấp đôi.

Người đàn ông theo dõi Yeo-won qua camera gắn trong nhà nơi Yeo-won tạm trú. Khuôn mặt cậu trong videongày càng mất đi sức sống. Đôi mắt cậu đen kịt. Vào những đêm giật mình tỉnh giấc, Yeo-won ôm lấy cơ thể mình và khóc nức nở.

Yeo-won rõ ràng đang tìm kiếm anh ta. Người đàn ông đã chứng kiến tất cả quá trình Yeo-won chết dần chết mòn cả bên trong lẫn bên ngoài.

Người đàn ông nhìn Yeo-won đang khóc qua video và cởi thắt lưng. Con cặc cương cứng như muốn nổ tung bật ra giữa đám lông mu đen rậm rạp. Người đàn ông nắm lấy con cặc của mình và bắt đầu lắc mạnh. Người đàn ông nhắm mắt lại và tưởng tượng mình đang nhét con cặc của mình vào miệng Yeo-won. Anh ta đưa đẩy hông mình trong cái miệng mềm mại và ẩm ướt đó. Cái đầu bé nhỏ của Yeo-won lắc lư tới lui. Mái tóc mềm mại của Yeo-won bay tứ tung. Anh ta nắm chặt lấy mái tóc ấy và túm mạnh đến mức như muốn xé toạc da đầu, ánh mắt Yeo-won méo mó vì đau đớn. Nước mắt đọng lại ở đuôi mắt dài. Gương mặt ấy thúc giục anh ta nhanh chóng bắn vào miệng cậu.

"Giám đốc."

"...Ừm, ha."

"Hãy bắn vào miệng tôi đi."

Tay của người đàn ông lắc cu nhanh hơn và mạnh hơn, tưởng tượng mình đang siết chặt giữa hai bắp đùi của Yeo-won và giật mình. Con cu của người đàn ông đang ngọ nguậy như một con rắn, đã phun ra tinh dịch. Bắn tung tóe lên mặt Yeo-won.

Vụ án kết thúc khi bệnh viện nơi Im Seon-cheol nằm chẩn đoán vết mổ trên bụng ông ta là vết mổ ruột thừa.

Lúc đó Yeo-won mới tự mình lao vào vòng tay của người đàn ông. Không có bất kỳ sự ép buộc, đe dọa nào. Người đàn ông đón lấy Yeo-won đang lao vào vòng tay mình. Anh ta dùng bàn tay to lớn của mình che đi khuôn mặt bé nhỏ của Yeo-won và chiếm lấy đôi môi cậu.

Cuối cùng cậu cũng rơi vào tay anh. Một tay anh nắm giữ sự báo thù của Yeo-won, tay kia ôm lấy Yeo-won. Không có gì có thể khiến người đàn ông hạnh phúc hơn thế.

Kế hoạch có một chút sai sót ở giữa, nhưng dù sao thì cuối cùng mọi thứ đều diễn ra theo ý muốn của anh ta. Người đàn ông muốn tận hưởng khoảnh khắc thành công này một cách từ tốn nhất. Anh ta hít một hơi thật sâu và cảm nhận mùi hương của Yeo-won. Anh ta thưởng thức niềm khoái cảm tràn vào mũi và tích tụ trong phổi.

----------------

Người đàn ông say sưa trong cảm giác say mê. Anh ta biết Yeo-won không thể rời xa mình nữa. Vì anh ta đã nhìn thấy Yeo-won sụp đổ nên anh ta chắc chắn rằng Yeo-won không thể quay trở lại vị trí ban đầu. Đó là lý do tại sao anh ta đã cho Yeo-wonđược đi học. Yeo-won hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của anh ta, không hòa nhập được với đám đông ở trường.

Vì cậu đã giật mình và lùi lại khi những người xung quanh tiếp cận quá mức. Càng đến gần thì khoảng cách Yeo-won chạy trốn càng xa. Vì vậy, người đàn ông nghĩ rằng chỉ có anh mới có đặc quyền để Yeo-won gọi tên mình và để cậu ngoan ngoãn đi theo khi anh kéo cậu lại gần. Anh ta cảm thấy cực khoái chỉ với sự thật đó mà không cần ma túy. Niềm vui tinh thần chạy dọc toàn thân người đàn ông.

Vì vậy, tin tức anh ta nghe được gần đây thật bất ngờ. Rằng cậu đã thân thiết hơn một chút với một đàn em nữ học cùng lớp làm bài tập nhóm.

Người đàn ông kết thúc cuộc họp sớm hơn bình thường và đích thân đến trường nơi Yeo-won học. Những gương mặt trạc tuổi Yeo-won lướt qua. Họ liếc nhìn chiếc sedan màu đen của người đàn ông và xì xào bàn tán về việc ai đang ngồi bên trong.

"......"

Người đàn ông không khó khăn gì để tìm thấy Yeo-won trong đám đông đó. Dáng người cao gầy mặc áo sơ mi và quần tây gọn gàng đang bước đi một cách cao ngạo.

Một khuôn mặt trẻ con chạy đuổi theo từ phía sau và giật lấy dây đeo cặp của Yeo-won. Khuôn mặt Yeo-won giật mình quay lại rồi dịu lại.

Đôi môi của cả hai người đứng cạnh nhau mấp máy. Nhìn Yeo-won đứng cùng với những người cùng tuổi, một cảm giác mới mẻ ùa đến với người đàn ông.

Đứng cạnh một cô gái như vậy thì chiều cao chênh lệch gần một gang tay. Khuôn mặt tái nhợt nhìn lên Yeo-won tràn đầy sự tươi mới của lứa tuổi đó. Đôi mắt chỉ chứa đựng sự ngưỡng mộ thuần khiết chứ không phải ham muốn nhớp nháp, và niềm vui treo trên khóe miệng đang cười. Yeo-won trong mắt đứa trẻ đó chỉ là một nam sinh bình thường. Một người có vẻ ngoài nổi bật và bầu không khí độc đáo nên thu hút sự chú ý hơn một chút....

"......"

Đột nhiên Yeo-won mỉm cười. Đuôi mắt dài cong lên uyển chuyển, đôi môi đỏ tươi vẽ lên một đường cong hướng lên. Nhìn lồng ngực mỏng manh phập phồng, có lẽ cậu đang cười thành tiếng. Gã đàn ông tưởng tượng ra những âm thanh vỡ vụn khẽ khàng mà Yeo-won bật ra. Vì có hình mà không có tiếng, nên trông cứ như đang xem một bộ phim câm hài hước.

Gã đàn ông hạ cửa kính xe xuống. Ngón tay đeo nhẫn ném mẩu thuốc ra ngoài.

Đúng lúc đó, Yeo-won bất chợt cảm thấy ánh mắt của người thứ ba. Cậu ta cứng đờ mặt, vội vàng đảo mắt nhìn xung quanh, rồi phát hiện ra chiếc xe của gã đàn ông. Đôi mắt chạm phải ánh mắt của gã đàn ông mở to như mắt thỏ vì kinh ngạc.

"tôi xin phép đi trước đây ạ", đôi môi của Yeo-won mấp máy nói. Cậu ta bỏ lại những người bạn đồng trang lứa ở phía sau, nhanh chóng tiến đến rồi lên xe ở ghế phụ. Vừa thắt dây an toàn vừa thở hổn hển, dường như cậu vẫn còn hơi khó thở, nên thở ra những hơi ngắn và nhanh.

"Sao anh lại đến đây ạ?"

Đôi mắt to tròn hướng về phía gã đàn ông. Gã đàn ông khẽ mỉm cười, nghĩ rằng đôi má ửng hồng của cậu ta thật ấn tượng. Vẫn chưa đến lúc làm tan nát cái lỗ đó.


Chiếc xe của gã đàn ông dừng lại ở một nhà hàng chuyên phục vụ món ăn Hàn Quốc truyền thống. Yeo-won thích những món ăn Hàn Quốc thanh đạm như thế này hơn là những món ăn cay nóng.

Yeo-won hé môi rồi đưa miếng thức ăn nhỏ xíu vào miệng. Hàm răng trắng đều nghiền nát thức ăn, rồi chiếc lưỡi đỏ mọng và mềm mại đưa nó về phía cổ họng. Trước kia cậu ta không chịu ăn gì nên ngày càng gầy đi. Bây giờ thì má đã đầy đặn hơn rồi.

Trong hai năm, khuôn mặt cậu ta gần như không thay đổi. Có lẽ điểm khác biệt duy nhất là đôi mắt sâu hơn một chút.

"……."

"……."

Vốn dĩ Yeo-won không phải là người nói nhiều, nên khi ăn cũng rất im lặng. Cậu ta cẩn thận đến mức ngay cả khi đặt đôi đũa xuống cũng không gây ra tiếng động lớn. Nghĩ lại thì, dùng từ "giả vờ ngoan ngoãn" có lẽ đúng hơn. Dù sao thì, đây cũng là Yeo-won mà gã đàn ông vẫn biết.

Cảnh tượng mà anh ta vừa nhìn thấy lướt qua trước mắt gã đàn ông. Tách tách. Gã đàn ông đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình gõ ngón tay lên mặt bàn, và ánh mắt nghi hoặc của cậu ta dán lên khuôn mặt anh ta.

"…Anh không ăn ạ?"

Gã đàn ông không có ý định ăn thêm nữa. Anh ta dùng khăn giấy lau miệng rồi đặt ra một câu hỏi mới thay cho câu trả lời.

"Ở trường có ổn không?"

Nghe đến chuyện trường học, bàn tay đang cầm đũa của Yeo-won khẽ siết chặt. Đôi môi đỏ tươi hơi cứng lại rồi lại dịu đi.

"Dạ, nhờ có giám đốc..."

Sau đó, cuộc trò chuyện kết thúc. Yeo-won liếc nhìn gã đàn ông dò xét. Gã đàn ông đợi Yeo-won đặt đôi đũa xuống rồi cùng nhau ra ngoài.

Chẳng trách sao cậu ta cứ liếc nhìn khiến người ta khó chịu. Chỉ còn hai người trong xe, Yeo-won mới mở miệng. Giọng nói của Seo Yeo-won xuyên qua sự tĩnh lặng.

"Tuần sau tôi có bài kiểm tra."

Dường như cậu ta muốn nói rằng cậu ta có bài kiểm tra. Gã đàn ông liếc nhìn Yeo-won. Khuôn mặt nhợt nhạt với đôi mắt trong veo. Nghe nói cậu ta học khoa Giáo dục thể chất. Chẳng lẽ cậu ta muốn trở thành giáo viên? Nếu mặc đồng phục học sinh, chắc chắn ai cũng tin rằng cậu ta là một học sinh sắp sửa thi cuối kỳ mà không hề nghi ngờ gì.

"tôi thấy em hợp làm học sinh trung học hơn là làm giáo viên đấy."

Sau khi lẩm bẩm câu nói vô nghĩa ấy, một khoảng trống xuất hiện trong cuộc trò chuyện.

"tôi sẽ tốt nghiệp, nhưng tôi định tìm một công việc khác."

Đâu cần phải nói những lời như vậy. Có lẽ vì người trả học phí cho cậu ta là gã đàn ông, nên cậu ta nghĩ rằng ít nhất cũng phải nói với anh ta.

"Tại sao?"

Bàn tay trắng và dài của Yeo-won nắm chặt dây an toàn. Không nói gì cả, cậu ta lí nhí biện minh một cách thảm hại.

"...Về mặt đạo đức thì hơi..."

Một chiếc xe đi ngang qua rọi đèn pha vào. Trong ánh sáng vàng trải dài, những sợi lông tơ nhỏ xíu bám trên má của Yeo-won phát sáng rực rỡ. Gã đàn ông cạn lời. Mang cái khuôn mặt đó mà còn nói về đạo đức.

"Sao lại về mặt đạo đức? Seo Yeo-won là người có vấn đề về mặt đạo đức à?"

"……."

"tôi không nghĩ rằng việc dang chân cho đàn ông là chuyện cần phải bàn đến vấn đề đạo đức."

Anh ta hạ cửa kính xuống một chút rồi ngậm điếu thuốc vào miệng. Vừa châm lửa ở đầu điếu thuốc vừa hít một hơi, làn khói cay nồng nhào lộn trong cổ họng anh ta.

"...Không phải vậy."

Không phải vậy?

Vừa hay đèn đỏ bật lên. Gã đàn ông xoay cằm nhìn về phía ghế phụ. Bóng tối đã che phủ một nửa khuôn mặt trắng nõn. Nỗi khổ sở đã hằn lên đôi mắt cậu ta như một cái bóng. Đôi mắt ẩn sau hàng mi cong ướt đẫm, môi dưới run rẩy. Cậu ta thường mang cái khuôn mặt ấy khi nghĩ đến chuyện đó.

Gã đàn ông nghĩ, đây là một khuôn mặt gợi lên những cảm xúc thật kỳ lạ. Thật đáng xem khi cậu ta cư xử như một con thú non bị lột da, phơi bày da thịt đỏ hỏn rồi bị ném vào giữa đám đông.

Gã đàn ông ném mẩu thuốc ra ngoài cửa sổ.

"Nếu các học sinh hỏi 'thầyơi, cái gì ở trên cổ thầy vậy? Chẳng lẽ thầy là loại dang chân cho đàn ông sao?', thì emsẽ làm gì chứ?"

Yeo-won hỏi với đôi môi ướt đẫm máu vì bị cắn chặt.

"...Chuyện đó thể hiện ra trên mặt tôi sao?"

Lần này, đôi mắt to tròn hơi sợ hãi vì một lý do khác. Đó là một khuôn mặt khiến người ta phải thèm thuồng.

"Đương nhiên là thể hiện ra rồi."

Giống như khuôn mặt của em bây giờ đang thể hiện ra một cách khốn khổ vậy. Vừa dứt lời, khuôn mặt của Yeo-won lại tái mét vì một ý nghĩa khác.

Điện thoại đột nhiên đổ chuông.

"Vâng."

-Giám đốc.

Gã đàn ông chuyển chiếc điện thoại đang cầm ở tay phải sang tay trái, rồi dùng lòng bàn tay che lên đầu gối của Yeo-won. Bàn tay to như cái quạt của anh ta che phủ hết đầu gối của Yeo-won chỉ trong một cái búng tay. Gã đàn ông nắm chặt xương bánh chè rồi ấn mạnh, chân của Yeo-won nảy lên tại chỗ.

-…….

Có tiếng ai đó đang tuôn ra một tràng dài qua điện thoại, nhưng gã đàn ông lại mải mê sờ soạng đùi của Yeo-won. Chất da mềm mại và dẻo dính khiến những ngón tay anh ta dính chặt vào cái đùi, anh ta xoa bóp nó một cách đầy quen thuộc. Bàn tay vô liêm sỉ ấy khiến Yeo-won vặn vẹo chân.

"...Á!"

Vì hành động ấy thật nhỏ nhặt nên gã đàn ông dùng tay ấn xuống. Cuối cùng thì sự vặn vẹo cũng dừng lại.

Anh ta định tiến sâu hơn vào bên trong, nhưng cổ tay anh ta bị ai đó nắm lấy. Anh ta dừng lại lời nói rồi quay mặt sang bên cạnh. Yeo-won cúi gằm mặt xuống như muốn chôn vùi khuôn mặt giữa hai chân. Mái tóc có màu hơi nhạt để lộ ra một cái tai có đầu nhọn. Nó chỉ nhỏ bằng ngón út của gã đàn ông. Đầu tai nhỏ bé ấy đỏ bừng lên.

"……."

"……."

Khuôn mặt đỏ bừng, cánh mũi cũng đỏ ửng, đôi môi như thể vừa xé xác chuột mà ăn. Ánh mắt của gã đàn ông đang dán chặt vào khuôn mặt của Yeo-won dần dần hạ xuống. Theo đó, Yeo-won siết chặt chiếc túi đang để trên đùi hơn một lần nữa.

Gã đàn ông hoàn toàn cạn lời gỡ điện thoại ra khỏi tai.

-Giám đốc?

Giọng của Kim Jung-deok vang lên từ điện thoại, nhưng,

"……."

"……."

Gã đàn ông chẳng quan tâm đến điều đó.

"Bỏ cái túi ra xem nào."

-Dạ? Vừa nãy anh nói gì ạ?...

Đôi môi dày của Yeo-won đang hé mở cắn chặt lấy môi dưới như muốn làm vỡ nó ra. Hàm răng trắng ngần chỉ nhỏ bằng ngón tay út. Trông chúng thật mỏng manh, như thể chỉ cần dùng kìm bẻ và dùng một chút lực là có thể dễ dàng nhổ ra.

Nếu thực sự làm vậy thì…

Một tưởng tượng tàn bạo xuyên qua đầu gã đàn ông. Yết hầu nhô ra giữa cổ anh ta nuốt xuống một ngụm nước bọt. Nếu thực sự làm vậy thì chỉ còn lại nướu răng mềm mại, và cậu ta có thể dùng nó để nhận của anh ta từ bất cứ đâu. Sở dĩ anh ta vẫn để yên cho đến bây giờ là vì hàm răng đều đặn kia khá dễ nhìn.

"Tôi bảo bỏ ra."

Những đường gân xanh mảnh mai nổi lên trên mu bàn tay của Yeo-won đang siết chặt chiếc túi. Nụ cười nở trên môi gã đàn ông vì cái vẻ kiên quyết ấy.

"……."

"...Hả?"

Ngay cả khi gã đàn ông dùng giọng điệu dịu dàng đến lạ thường để thuyết phục cậu, Yeo-won vẫn rụt người lại.

"Nghe lời trước khi tôi hạ cửa kính xuống có vẻ tốt hơn đấy."

Lời đe dọa đã có tác dụng, nỗi sợ hãi hằn sâu trên khuôn mặt của Yeo-won. Cậu ta đảo mắt nhìn xung quanh. Dường như cậu ta sợ rằng mọi người sẽ nhìn thấy. Gã đàn ông nheo mắt nhìn kẻ ngốc trước mặt. Đối tượng mà cậu ta nên sợ đã hoàn toàn sai rồi. Đối tượng mà cậu ta nên cảnh giác bây giờ không phải ai khác mà chính là anh ta, người đang ở bên cạnh cậu ta.

"Cởi quần ra rồi dang chân ra xem nào."

Yeo-won từ từ đẩy hàng mi cong lên rồi nhìn gã đàn ông. Khuôn mặt kiên định dường như sẽ không lùi bước một tấc nào. Cuối cùng thì Yeo-won cũng không thể thắng nổi sự thúc giục của gã đàn ông và cởi quần ra. Kéo chiếc quần vải xuống rồi khóa nó quanh mắt cá chân như một chiếc còng, cậu ta dựng một bên đầu gối lên. Yeo-won nhét ngón tay vào bên dưới mông một cách khó chịu. Trán của Yeo-won hơi nhíu lại vì không có chất bôi trơn.

"Ư…"

Ngón tay dài và trắng đâm sâu vào lỗ huyệt của cậu ta. Cái lỗ đang rung lắc phát ra âm thanh "chạp chạp" đầy kích thích. Chỉ mới đưa một ngón tay vào thôi mà khuôn mặt của Yeo-won đã méo mó như sắp khóc đến nơi. Vốn dĩ cậu ta không phải là người có nhiều biểu cảm cho lắm, nhưng lại phản ứng rất mạnh với những chuyện liên quan đến tình dục. Nếu dồn ép quá mức thì cậu ta sẽ khóc.

-Giám đốc Jang?

Nếu đây là phim, thì giờ chính là thời điểm quan trọng, cao trào sắp sửa ập đến. Gã đàn ông tắt nguồn điện thoại rồi ném nó đi đâu đó.

Anh ta áp dương vật lên vùng bẹn đầy lông tơ của Yeo-won rồi cọ xát. Lớp lông mỏng manh của Yeo-won, hoàn toàn không có một chút thô ráp nào, nhẹ nhàng bao bọc lấy đầu dương vật của anh ta. Việc đưa vào phải diễn ra một cách nhanh chóng. Bên trong vốn dĩ đã chật hẹp, lực siết lại quá mạnh nên phải dồn hết sức vào eo rồi đâm xuyên qua một lần. Khuôn mặt của Seo Yeo-won trắng bệch ra, rồi nhanh chóng đỏ bừng lên. Dương vật ra vào giữa hai bắp mông trắng ngần. Thành trong siết chặt một cách nhớp nháp khiến mỗi khi lắc hông anh ta đều cảm thấy mê ly.

“Ư ư, hức hức, a, a… a a….”

Tiếng rên rỉ phát ra mỗi khi dương vật thúc vào bên trong ngày càng lớn hơn. Nhũ hoa ửng hồng rung rinh trong không trung.

Khuôn mặt trắng nõn đẫm nước mắt, xấu hổ khóc lóc.

Nghe nói mẹ của cậu ta từng là hoa khôi của tỉnh. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt lá răm hay sống mũi cao đều giống mẹ y đúc, đúng là một mỹ nhân. Khung xương cân đối không chỗ nào lệch lạc, vì những thớ cơ săn chắc dính chặt vào cơ thể mà không có chút mỡ thừa nào, nên tổng thể trông cậu ta rất thon thả.

Đôi mắt nhìn anh ta như van xin không biết phải làm gì kia là của một con thú non vừa mới phá vỡ lớp vỏ chui ra. Thật là đáng xem khi mang đôi mắt ấy mà vẫn lắc hông để đạt được khoái cảm.

“…Hức.”

Lúc lắc hông, Yeo-won vô thức cắn chặt lấy môi dưới như muốn làm vỡ nó ra. Đôi mắt đỏ hoe như sắp sửa trào ra những giọt nước mắt  không còn tiêu cự. Khuôn mặt như thể đã mất trí phân nửa vì khoái cảm.

Gã đàn ông vuốt ve hàm răng trên của Yeo-won bằng ngón tay cái. Một ham muốn bất chính trào dâng, anh ta muốn dùng sức phá hủy tất cả. Nướu răng sau khi những chiếc răng trắng nõn bị nhổ đi chắc sẽ mềm mại và ẩm ướt như thuở ban sơ. Yeo-won không hề biết được những ý đồ đáng sợ ấy, cậu ta lè lưỡi ra rồi bắt đầu mút ngón tay cái của gã đàn ông. Khuôn mặt ngây ngất, đôi môi đỏ tươi, căng mọng liếm láp làn da thô ráp của anh ta. Gã đàn ông trừng mắt nhìn chằm chằm vào cảnh tượng cậu ta dâng hiến mình.

“…Hức.”

Tiếp theo đó, những ngón tay của Seo Yeo-won vòng qua má của gã đàn ông. Những ngón tay trắng và thon dài để lại một sức nặng nhẹ nhàng trên khuôn mặt anh ta. Đúng là may mắn vì đã không chặt ngón tay cậu ta. Gã đàn ông cũng liếc nhìn mắt cá chân đang ửng đỏ, chỉ có khu vực mắt cá chân là có màu. Thà rằng để cả hai thứ dính liền với nhau thì tốt hơn. Seo Yeo-won.

"Seo Yeo-won."

Ánh mắt của Yeo-won dán chặt lên người gã đàn ông. Mặt cậu ta đỏ ửng lên như thể bị phát ban. Gã đàn ông muốn nói rằng nếu không muốn bị chặt chân thì hãy tiếp tục ngoan ngoãn, nhưng anh ta không cố tình để những lời ấy lọt ra khỏi môi. Yeo-won đặt hai lòng bàn tay lên ngực anh ta rồi xoay hông, trông cậu ta vô cùng quyến rũ.

“…Giám đốc.”

Anh ta vui vẻ chấp nhận việc Yeo-won vòng tay qua cổ anh ta, bằng bàn tay đeo chiếc nhẫn của anh ta. Gã đàn ông đã nhận ra thế nào là đáng yêu.

"Cô nữ sinh ban nãy…."

"Hức, là hậu bối cùng khoa ạ..."

"Em giới thiệu tôi là gì?"

Gã đàn ông áp mặt lên má của Yeo-won, lẩm bẩm bằng một giọng nghe có vẻ âm u.

"Chắc chắn là người sắp sửa làm tan nát cái lỗ của em sao?"

Yeo-won lắc đầu lia lịa. Cậu ta vừa khóc thút thít vừa lắc đầu.

“…Không ạ.”

"Vậy thì?"

"Có lẽ là chú ạ?"

Trong khi dương vật đang cương cứng ra vào cơ thể mềm mại và ấm áp của Yeo-won, gã đàn ông gãi cổ rồi rên rỉ. Đôi chân dài của Yeo-won quấn quanh eo anh ta. Những lúc như thế này, gã đàn ông cảm thấy có gì đó đang sôi sục bên trong mình. Anh ta nắm lấy mắt cá chân rồi thúc mạnh vào bên trong.

Haa

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo