Dirty XX - Chương 115

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Trong khi tôi đang suy nghĩ như vậy, Kim Jung-deok và tôi đã đi qua hành lang và đến trước phòng 1104. Tôi cẩn thận nhấn chuông cửa và đợi phản hồi từ bên trong. Tuy nhiên, dù đợi bao lâu, cũng không có phản hồi nào từ bên trong.

"Có vẻ như anh ấy đang rất bận rộn."

Kim Jung-deok với vẻ mặt khó xử, cười một cách mơ hồ và biện hộ cho người đàn ông.

"Cậu có muốn gọi thử không...?"

Trước lời đề nghị của anh ta, tôi trở nên hơi thiếu tự tin và hỏi.

"Anh ấy có mở không?"

"Tất nhiên rồi."

Kim Jung-deok há miệng cười lớn trước câu hỏi thận trọng của tôi. Để lộ ra khoảng 20 chiếc răng. Tuy nhiên, tôi vẫn không chắc chắn ngay cả với câu trả lời của anh ta. Có lẽ tôi đã đến vô ích rồi. Kim Jung-deok đọc được vẻ hối hận thoáng qua trên khuôn mặt tôi và gõ cửa. Đó là một cử chỉ kiềm chế, nhưng có cảm giác như anh ta đang hành động hơi vội vàng, như thể anh ta phải ra tay trước khi tôi đổi ý.

"Giám đốc, Seo Yeowon đến rồi ạ."

Ngay cả với lời nói của anh ta, sự im lặng vẫn tiếp tục. Ngay khi tôi nghĩ rằng mình đã đến vô ích, cánh cửa dày đã mở ra vào bên trong. Người đàn ông với chiếc áo sơ mi cởi hai ba cúc, để lộ phần thân trên, đứng đó và nhìn xuống tôi. Đôi mắt sắc bén của anh ta càng trở nên hẹp hơn.

"Tại sao em lại đến đây?"

Ánh mắt của người đàn ông hướng về Kim Jung-deok sau lưng tôi. Khi đôi mắt lạnh lùng của anh ta hướng về mình, Kim Jung-deok nhanh chóng cúi gập người như tôm.

"Vậy hai người cứ vui vẻ nhé, tôi xin phép đi trước ạ."

Tiếng cửa đóng sầm lại vang lên. Người đàn ông nhíu mày và dời ánh mắt về phía tôi. Có vẻ như anh ta đã uống rượu trong lúc làm việc, có vài chai vodka trên bàn. Bên cạnh đó là một đống tài liệu. Một đống giấy tờ chứa đầy những thuật ngữ khó hiểu mà tôi không thể hiểu được. Có vẻ như những lời của Kim Jung-deok về việc anh ta bận rộn không phải là nói dối.

"...Có vẻ như em đã làm phiền anh rồi."

Tôi tiến đến gần anh ta. Người đàn ông không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi áp sát vào anh ta. Tôi nhìn chằm chằm vào những chai rượu trên bàn và nói một cách dịu dàng.

"Em cũng muốn uống rượu."

Tôi gượng gạo mỉm cười với anh ta. Tuy nhiên, cơ trên mặt tôi nhanh chóng thả lỏng, tạo thành một biểu cảm mơ hồ không ra gì. Người đàn ông nhìn tôi dò xét. Một câu hỏi như gầm gừ phát ra từ môi anh ta.

"Đột nhiên muốn uống rượu nên em mới tìm đến tận đây à?"

Không có lý do đặc biệt nào để tìm đến đây. Tôi chỉ muốn gặp anh ta. Anh ta gật đầu ngoan ngoãn, người đàn ông hướng về phía bàn và đưa cho tôi một chiếc ly mới. Tôi ngồi xuống bên cạnh anh ta, nhận lấy ly rượu mà anh ta đưa cho và uống một ngụm. Thứ rượu mạnh chưa pha loãng chút nào trôi xuống thực quản và đốt cháy bụng tôi.

Chúng tôi cứ im lặng chia nhau uống rượu như vậy một lúc.

"Hôm đó."

Tôi lên tiếng trước.

"Em đã tưởng nhầm là Giám đốc."

Nghĩ lại thì thật là vô lý. Yoon Mi-hyeon cũng khá cao, nhưng vẫn thấp hơn Giám đốc Jang rất nhiều. Sự khác biệt về vóc dáng lớn đến vậy, mà tôi lại nhầm lẫn được. Có lẽ tôi đã quá say để nhầm lẫn như vậy.

"Vì em đã đợi anh nên chắc em đã có sự nhầm lẫn vô lý như vậy."

Sau khi chìm đắm trong sự nhầm lẫn đó một lúc lâu, cô ta đã hỏi về chiếc nhẫn nên tôi đã tỉnh táo lại như bị dội một gáo nước lạnh. Tôi đã ngạc nhiên hơn về việc Mi-hyeon chạm vào chiếc nhẫn của người đàn ông, hơn là việc tôi đang dựa vào Mi-hyeon.

Tôi đã phản ứng rất nhạy cảm. Nhanh chóng rút tay lại khiến Mi-hyeon cảm thấy bối rối. Mi-hyeon đã rất ngạc nhiên trước phản ứng chưa từng thấy của tôi, nhưng người ngạc nhiên nhất là chính tôi. Tôi hiếm khi cảm thấy một cảm xúc mạnh mẽ đến vậy trong đời. Tuy nhiên, tôi không thể đảm bảo rằng mình sẽ không phản ứng gay gắt như vậy nếu chuyện đó xảy ra lần nữa.

Vào thời điểm đó, tôi không chỉ cảm thấy khó chịu. Bàn tay của Yoon Mi-hyeon đã đánh thức sự cảnh giác trong tôi. Bởi vì thứ cô ấy đang chạm vào không phải là cơ thể tôi, mà là chiếc nhẫn của người đàn ông.

Không có lý do nào khác. Tôi chỉ không muốn người khác chạm vào những thứ của người đàn ông. Khi tôi nghĩ rằng đây là sự chiếm hữu mà người đàn ông đang cảm thấy, tôi đã có thể hiểu được dù chỉ là một chút ít sự cảnh giác và thậm chí là ghê tởm của người đàn ông đối với việc người khác chạm vào mình.

"Em đã đợi anh vì nhớ anh."

Khi tôi không thể chịu đựng nổi bữa tiệc đó và trốn tránh. Tôi thoáng nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu người đàn ông ở bên cạnh tôi. Vì vậy, tôi càng mất khả năng phán đoán và dựa vào cô ấy như vậy.

Đột nhiên người đàn ông nghiêng cằm về phía mặt tôi. Tôi vô thức hé môi ra, nghĩ rằng anh ta định hôn tôi. Nhưng điểm đến của người đàn ông lại là cổ tôi. Anh ta vùi mũi vào cổ tôi và ngửi. Như thể đang kiểm tra xem tôi có mùi của người khác hay không. Sống mũi cao của anh ta cọ xát vào làn da nhạy cảm của tôi, khiến tôi rùng mình. Người đàn ông cởi cúc áo sơ mi của tôi. Anh ta kéo vai tôi xuống và vùi mặt vào xương quai xanh của tôi.

"... Ừm, mùi sạch sẽ."

Người đàn ông đưa ra phán xét và đứng dậy khỏi дhế. Phần trung tâm phồng lên của người đàn ông thu hút sự chú ý của tôi. Tôi ngước nhìn người đàn ông. Anh ta cũng đang nhìn xuống tôi với đôi mắt đỏ hơn bình thường. Tôi từ từ đưa tay ra phía trước và cởi khóa quần anh ta. Một cảm giác nóng bỏng đến mức tôi giật mình chạm vào tay tôi.

Trong sự im lặng, tôi nghe thấy một tiếng nuốt nước bọt khô khốc nhỏ.

"Lấy nó ra đi."

Theo sự thôi thúc của anh ta, tôi lấy vật đang cương cứng và đỏ bừng ra khỏi quần anh ta. Cây cột dày lấp đầy bàn tay tôi. Khi tôi lắc nó lên xuống, các mạch máu nổi lên và giật giật dưới lòng bàn tay tôi.

Anh ta nhấc tay tôi lên và nhét nó vào giữa nách tôi. Cái gì đây? Tôi bối rối ngước nhìn người đàn ông, anh ta thúc giục bằng một giọng nói hơi khàn.

"Kẹp chặt vào đi."

Cả đời chỉ nghe những lời bảo thả lỏng ra đến mức tai tôi sắp đóng vảy. Tôi đã không biết rõ anh ta định làm gì với loại lời nói mà tôi mới nghe lần đầu này, nhưng tôi đã phản xạ có điều kiện và siết chặt cánh tay lại. Người đàn ông nhét dương vật của mình vào một nơi có thể nói là kín đáo hơn cả háng, bắt đầu hành động như thể đang làm tình.

Tôi nhìn vào thứ liên tục đi vào và ra khỏi nách tôi, vẫn giữ cánh tay dính chặt vào nách. Dương vật lớn của người đàn ông liên tục cọ xát vào da tôi. Vì nó quá dài nên phần đầu dương vật cũng cọ xát vào đầu ngực tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào những mẩu thịt nhỏ đang nhăn nhúm, và một cảm giác kỳ lạ trang trí đầu tôi.

Nơi mà những người khác còn ngại nhìn. Tại sao anh ta lại hưng phấn khi làm tình với nơi này?

"...Ừm."

Tiếng rên rỉ của người đàn ông vang lên bên tai tôi. Cảm giác như toàn thân tôi đang ướt đẫm. Người đàn ông cũng biết rằng nơi này là nơi không dễ dàng cho người khác nhìn thấy. Ngay cả một người có ham muốn tình dục kỳ lạ như anh ta thì những người khác cũng sẽ không tò mò về nó.

Tôi ngửa cổ lên hết cỡ và nhìn lên người đàn ông. Tôi muốn hỏi người đàn ông. Thứ nằm dưới nền tảng của chứng nghiện phi lý này cũng là sự chiếm hữu của anh sao. Đôi mắt long lanh đầy dục vọng điên cuồng của anh ta nhìn thẳng vào tôi. Ánh mắt đó như thể đang trả lời thay tôi, "Phải". Sau đó, những hành động điên rồ tiếp tục.

Tôi ghì chặt cổ mình bằng nách. Tôi nhấc dương vật đang bị nhét vào góc hẹp lên và dùng lưỡi liếm dài đầu dương vật của người đàn ông. Người đàn ông lại cử động eo, dương vật đầy trong miệng tôi gõ vào vòm họng. Tôi cố nén cơn buồn nôn và dùng lưỡi của mình. Nước bọt chảy ròng ròng xuống dưới cằm tôi.

Tôi đã cảm thấy đầu và cơ thể của mình nóng lên cùng một lúc khi tôi liếm dương vật của người đàn ông vì anh nhét nó vào vùng kín đáo nhất có thể của cơ thể tôi. Cả người đàn ông có những ám ảnh kỳ lạ với những vùng như vậy và tôi thì  đang hưng phấn với sự thật rằng người đàn ông đang có những ám ảnh kỳ lạ với những nơi như vậy, cả hai đều không bình thường.


Thời gian trôi nhanh. Sắp đến kỳ thi cuối kỳ, và tôi phải nộp đơn xin chứng nhận tư cách tốt nghiệp, nên tôi thực sự bận rộn đến mức không có thời gian để thở. Cơ thể tôi hơi mệt mỏi, nhưng nhờ đó mà tôi không có thời gian để lo lắng về vị giáo sư mà tôi hơi khó xử khi gặp mặt hay những kẻ bị tôi phát hiện đang nói xấu sau lưng, điều đó tốt hơn là không làm gì.

Sau khi làm bài kiểm tra cuối cùng, tôi đi ra khỏi tòa nhà trường học. Trên đường đi, tôi phát hiện ra một lò đốt và vứt bỏ cuốn sách chuyên ngành của mình, và sau đó tôi mới nhận ra rằng nó đã kết thúc. Tôi đã tốt nghiệp, đáng lẽ tôi phải cảm thấy sảng khoái, nhưng tôi lại khá thờ ơ.

Tôi đá đáy bằng giày thể thao khi đi qua cổng trường.

'...Ờ.'

Xe của người đàn ông đang đậu trước cổng trường. Tôi đến gần và mở cửa sau, người đàn ông xoay cằm và nhìn tôi.

Chiếc xe chở hai chúng tôi dừng lại trước một nhà hàng. Đó là nơi Kim Jung-deok đã giới thiệu cho tôi lần trước. Nơi người đàn ông đã bực bội vì tôi đã làm hỏng bữa tối của anh ta. Tất cả các chỗ ngồi khác đều trống trơn, có lẽ anh ta đã thuê cả nhà hàng.

Ở đó, người đàn ông đã thông báo một tin bất ngờ. Anh ta nói rằng anh ta đã mua lại Royal. Lúc đầu, tôi chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào người đàn ông, tự hỏi tại sao anh ta lại nói với tôi điều đó. Người đàn ông chỉ cười một cách bí ẩn mà không có lời giải thích nào khác. Tôi cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ khi nhìn vào đôi mắt cong cong của anh ta, nhưng tôi đã bỏ qua nó và không nghĩ nhiều.

Tôi đã mất cảnh giác và bị đánh một đòn. Giám đốc Jang bận rộn đến mức không còn thời gian cho công việc kinh doanh, đã giao vị trí giám đốc của Royal cho tôi như thể anh ta đã chờ đợi điều này. Nói chính xác hơn thì là anh ta đã trút nó lên đầu tôi. Tôi chỉ nghĩ đến một công việc văn phòng nhận được vài đồng lương còm cõi, nhưng tôi đã ngồi vào vị trí giám đốc mà người đàn ông đã ép tôi vào và ôm đầu bằng hai tay.

Bộ vest mà người đàn ông đã mua cho tôi, trị giá hàng chục triệu won, đè nặng lên người tôi.


Người đàn ông đã khắc tên tôi bằng chữ vàng lên một tấm bảng hiệu màu đen tuyệt đẹp và ngồi vào vị trí giám đốc mà anh ta tùy ý chỉ định cho tôi, và lảm nhảm.

"Tin đồn sẽ lan truyền rất nhiều đấy."

Anh ta đang nói về những người mới đến vừa rời phòng. Lúc đó, tôi mới nhận ra rằng người đàn ông đã cố tình chạm vào tai tôi trước mặt người mới đến.

"......"

Người đàn ông này không thể biết được những ánh mắt bám riết lấy khuôn mặt và cơ thể tôi mỗi khi tôi đi quanh sảnh, chúng bỏng rát đến mức nào. Tôi biết rõ những nhân viên sẽ xì xào gì về tôi trong phòng thay đồ. Tin đồn đã lan truyền đến mức hầu hết mọi người đều biết rằng Giám đốc Jang là nhà tài trợ của tôi.

"Tôi ổn vì dù sao tôi cũng không còn gì để mất, nhưng Giám đốc thì..."

Người đàn ông vuốt ve cổ tôi và ân cần vuốt ve tai tôi, đột nhiên nắm lấy tóc tôi bằng bàn tay của anh ta.

Lực kéo tóc ngày càng mạnh hơn. Cuối cùng thì đầu tôi cũng ngả ra phía sau. Tôi rên rỉ nhẹ nhàng khi đối mặt với người đàn ông. Bởi vì anh ta là một người có ham muốn tình dục kỳ lạ, anh cảm thấy khoái cảm khi xem tôi giả vờ yếu đuối, tôi không ngại nhíu mày và thể hiện sự đau đớn của mình.

"...A."

Người đàn ông hài lòng mỉm cười để lộ răng. Đôi môi của người đàn ông chạm vào chiếc cổ hở hang của tôi. Cảm giác nặng nề của anh ta giáng xuống cùng với một âm thanh nhão nhoét.

Ngay cả khi chỉ nhìn vào mắt anh ta, tôi cũng cảm thấy một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ ở một góc trong tim mình.

Từ khi còn nhỏ, tôi đã luôn khao khát một cuộc sống bình thường.

Tôi nghĩ rằng tôi muốn sống một cuộc sống bình thường như những người khác khi tôi bị cha đánh vào má bằng nắm đấm và trốn vào chăn khóc sướt mướt vì mỗi lần thở ra, cái mùi rượu khó chịu lại xộc thẳng vào mũi.

Một căn hộ bình thường không có mùi, một căn bếp có mùi thức ăn ngon, những người bố mẹ bình thường yêu thương con cái mình vô điều kiện, những người bố mẹ nói yêu con mình và ôm con vào lòng.... Tôi đã từng mơ về những điều đó.

Chắc chắn rằng cuộc sống với người đàn ông không có hình thức bình thường như tôi đã mơ ước.

Có lẽ bây giờ những gì tôi muốn không phải là một cuộc sống bình thường mà là hơi ấm của một người khác sẽ xoa dịu sự cô đơn của tôi.

Chỉ cần ở bên người đàn ông, mọi thứ đã trở nên trọn vẹn.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo