Lịch update: thứ 7
“… Ức.”
Giám đốc Jang đang nhét ngón tay thứ tư vào lỗ đít của tôi, nơi đã có dương vật của anh ta. Chiếc nhẫn chạm vào thành bên trong và cảm thấy lạnh. Lỗ đít đã mở rộng đến giới hạn run lên bần bật. Giám đốc Jang đưa chiếc xúc xích đến gần lỗ đít của tôi.
“Thế này, có nên nhét cái này vào luôn không?”
“… Ư ư, hức.”
Tôi không thể nói thêm được gì nữa và chỉ phát ra những âm thanh “Ứ ư”. Có cảm giác như hậu môn của tôi sắp rách toạc ra đến nơi. Giám đốc Jang giữ lỗ đít của tôi bằng tay và di chuyển hông. Bịch bịch. Chân bàn lay động và phát ra âm thanh đáng thương do vóc dáng to lớn của anh ta.
Tôi khó khăn lắm mới nhấc được bàn tay đang nắm chặt mép bàn lên. Sau đó, tôi nắm lấy cánh tay Giám đốc Jang. Cánh tay anh ta khá dày vì có nhiều lớp cơ bắp chồng lên nhau. Tôi nén tiếng rên rỉ và gọi anh ta.
“Ưc, … giám, đốc.”
Trong khi chiếc bàn rung lắc, và lỗ đít nuốt vào nhả ra cái vật của Giám đốc Jang, ánh mắt trầm lặng của Giám đốc Jang hướng về khuôn mặt tôi. Anh ta hỏi. “Sao?”
“… C, có vẻ, sắp, rách đến nơi rồi.”
Hai con mắt đen láy của Giám đốc Jang như thể hai quả ô liu bị đóng đinh vào đó chìm sâu vào sự ham muốn. Tuy nhiên, những lời nói thốt ra từ miệng anh ta lại chỉ toàn sự lạnh lùng. Chúng chỉ chứa đựng sự lạnh lẽo mà không có nhiệt độ.
“… Hà, hừ, hà.”
Vù vù, điện thoại di động đột ngột rung lên trong chiếc áo khoác của anh ta treo trên một chiếc móc áo. Giám đốc Jang không hề bận tâm và dồn ép tôi.
“… Chẳng phải,, cậu, hức, đã, nói rồi, sao. Cậu bảo là thích, hộc, khi bị ngoáy đít bằng xúc xích mà.”
Người đàn ông rõ ràng đang sử dụng kính ngữ. Tuy nhiên, tôi không thể xua tan cảm giác mình đang bị anh ta sỉ nhục.
Vù vù, điện thoại di động tiếp tục rung lên, nhưng hiện tại tôi không có thời gian để bận tâm đến những điều nhỏ nhặt như vậy.
“… Kh, không, ạ.”
“… Vậy là bây giờ cậu đang nói dối tôi?”
Chiếc áo choàng của Giám đốc Jang dần tuột xuống do những chuyển động dữ dội. Chiếc cổ thô ráp và bờ vai rộng lớn một cách đáng sợ của anh ta lộ ra dưới ánh nắng. Điều đó khiến Giám đốc Jang trở nên đáng sợ hơn. Sự hiện diện của anh ta quá áp đảo. Tôi nhắm mắt lại vì sợ hãi đang ập đến.
“… A, ….!”
Giám đốc Jang nắm chặt lấy mắt cá chân tôi và bẻ cong eo tôi gần như làm đôi. Sau đó, anh ta vùi cơ thể mình sâu vào người tôi. Có cảm giác như cặc đã lấp đầy lỗ đít đến mức một cơ quan nào đó đang nằm song song với cột sống.
Anh ta tiếp tục đâm để thỏa mãn dục vọng của mình. Anh ta nhắm nghiền đôi mắt dài và tập trung vào hành động của mình. Tinh hoàn của anh ta đập vào mông tôi và phát ra âm thanh sền sệt.
“… A, a a.”
“… Ức.”
“… Hừ, hừ.”
Giám đốc Jang hỏi tôi với giọng khó thở.
“Ngon không?”
Anh ta dùng lòng bàn tay thô ráp xoa má tôi.
Giám đốc Jang cúi người xuống và mút cổ tôi, cắn nó nhai nhóp nhép. Anh ta cắn mạnh như thể muốn xé toạc da thịt, nhưng nỗi đau từ lỗ đít còn lớn hơn. Không, hơn cả nỗi đau, một cảm giác mới đang nung chảy đầu và cơ thể tôi như một ngọn nến đang cháy.
Tất cả các giác quan trên cơ thể tôi sụp đổ như sáp nến. Một giọng nói không phải của tôi vang lên từ trong cổ họng. … Hức, ha, hừ.
Cảm giác trở nên quá mức. Dù mắt cá chân của tôi bị anh ta nắm chặt trong tay, cơ thể tôi vẫn run rẩy. Một cái gì đó chưa được giải tỏa tiếp tục làm khổ cơ thể tôi. Một cảm giác tương tự như cảm giác buồn tiểu. Tôi nên định nghĩa cảm giác này như thế nào? Nó khó chịu đến mức không thể chịu đựng được, và nó khiến cả cơ thể và tâm trí tôi đau đớn. Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng được cảm giác nữa và vô thức thốt ra một điều gì đó.
“… A, đau, đau quá, Giám đốc, hức.”
Đúng vậy, đây chắc chắn là nỗi đau. Tôi gán cho cảm giác mang một cái tên không rõ ràng cái tên đau đớn. Rồi tôi tự hứa với bản thân rằng tôi sẽ gọi nó là nỗi đau từ nay về sau.
“… Đau á?”
Một giọng nói âm u vang lên sau một nhịp nghỉ khiến tôi chợt nhận ra. Tôi lo sợ rằng mình đã làm phật lòng anh ta, vì vậy tôi chậm rãi mở mắt ra. Giám đốc Jang đang nhìn tôi và cười, để lộ hàm răng trắng của mình.
“Hức, đương nhiên, phải, bị trừng phạt chứ, dám, nói dối, tôi.”
Giám đốc Jang đâm vào bên trong mạnh hơn trước, như thể anh ta bị kích thích bởi từ “đau đớn”. Anh ta đâm vào bên trong mạnh bạo rồi nhanh chóng rút ra sau đó tấn công một cách tàn nhẫn.
“… Hức, hừ!”
“… Hà!”
Tôi không thể khép miệng lại và chỉ có thể ho sặc sụa khi đón nhận cơ thể của Giám đốc Jang. cặc đã dựng đứng một nửa lại rũ xuống vì đau đớn. Nó vung vẩy qua lại vô lực giữa hai chân tôi như một con lắc.
“… Ức.”
Anh ta rên rỉ một cách nặng nề và cắm răng vào cổ tôi và run rẩy dữ dội. Một cảm giác ấm áp trào lên trong lỗ đít. Giám đốc Jang nắm chặt ngực tôi bằng lòng bàn tay và tiếp tục địt. Tôi cảm thấy cái vật của anh ta giảm bớt một chút kích thước bên trong lỗ đít.
Sau khi nhai nuốt cả dư âm của sự xuất tinh, Giám đốc Jang nắm lấy gốc cặc của mình và nhanh chóng rút cặc ra khỏi lỗ đít. Các ngón chân tôi tự động co quắp lại vì dư âm đó.
Giám đốc Jang dí cặc dính đầy tinh dịch nhầy nhụa của mình vào mặt tôi.
“Mút đi.”
Tôi vịn vào bàn bằng khuỷu tay và khó khăn lắm mới dựng được thân trên lên. Sau đó, tôi ngậm cặc của Giám đốc Jang và cẩn thận liếm láp. Anh ta ra hiệu bằng ánh mắt như thể muốn tôi nâng trụ cặc lên và liếm cả phía dưới. Tôi liếm láp cẩn thận khắp phía dưới háng như anh ta yêu cầu.
Chụt, chụt. Âm thanh ướt át vang vọng khắp căn phòng rộng lớn. Giám đốc Jang phát ra tiếng “Ừm” hài lòng trong cổ họng. Chỉ sau khi tôi liếm hết cả giọt cuối cùng, anh ta mới buông tha cho tôi. Giám đốc Jang lúc đó mới dùng áo choàng lau sạch háng rồi bắt đầu lấy một bộ vest mới ra mặc. Anh ta đứng trước gương mặc áo sơ mi, mặc quần âu chỉnh tề rồi đeo chiếc đồng hồ mà chỉ nhìn thôi cũng biết giá trị bằng một chiếc xe nhập khẩu vào cổ tay.
Chiếc đồng hồ bạc sáng bóng cùng với chiếc nhẫn trên ngón tay thứ tư thon dài của anh ta. Đằng sau anh ta, người đang dần dần chỉnh trang vẻ ngoài, tôi nhìn chằm chằm vào mép bàn.
Điện thoại di động của anh ta lại rung lên. Giám đốc Jang khẽ nhăn trán và lấy điện thoại ra khỏi áo khoác rồi nhấc máy.
“Ừ.”
Ừm, anh ta chỉnh lại giọng.
“Tôi nghe đây.”
Bên dưới bàn, thức ăn vương vãi bừa bãi trên sàn. Những món ăn do các đầu bếp hàng đầu cả nước chế biến từ những nguyên liệu đắt tiền. Những thứ mà tôi thậm chí còn chưa từng thấy khi sống trong một túp lều. Chúng đã trở nên lộn xộn một cách dễ dàng như vậy.
Trong khi tôi đang nghĩ như vậy, một luồng khí lạnh đột ngột ùa vào và tôi chậm rãi quay đầu lại. Sau đó, tôi khẽ run vai khi phát hiện ra điều gì đó. Anh ta đang quan sát tôi qua gương. Không chớp mắt dù chỉ một lần với đôi mắt đen láy. Giám đốc Jang lẩm bẩm vào điện thoại.
“… Tôi hiểu rồi, tôi sẽ khởi hành ngay.”
Sau khi cúp máy, anh ta quay người lại và tiến về phía tôi.
“Tôi cứ thắc mắc điều gì đó không ổn.”
“……”
“Tại sao ngực của cậu không hề cử động?”
Giám đốc Jang đến gần trong nháy mắt và ghé sát mặt vào tôi. Đôi môi được vẽ tỉ mỉ từ từ mấp máy.
“Có phải bây giờ cậu đang nín thở không?”
Tôi hít một hơi thật sâu. Một mùi hôi tanh bốc lên từ trong cổ họng. Đúng như lời anh ta nói, tôi đã nín thở và chỉ chờ anh ta rời đi. Đó là vì tinh dịch còn sót lại trong miệng. Nó tách biệt một cách khác biệt với nước bọt và đọng lại trên đầu lưỡi, khiến tôi buồn nôn. Tôi định nhổ nó ra ngay khi anh ta ra khỏi phòng.
Giám đốc Jang, người đã mặc bộ vest hoàn hảo, cúi xuống và nhặt chiếc xúc xích đang nằm trên sàn. Nó đã bị vỡ thành từng mảnh vì tôi siết chặt lỗ đít. Anh ta tháo nút thắt của chiếc bao cao su bọc quanh xúc xích. Sau đó, anh ta lấy chiếc xúc xích ra khỏi chiếc bao cao su có vẻ ngoài trơn trượt. Giám đốc Jang đứng bằng chân trần và đưa nó cho tôi, người đang đứng trước mặt anh ta.
Tôi ngửa cổ ra sau và nhìn anh ta. … Tại sao lại đưa cái này cho tôi?
“Ăn đi.”
Khác với vẻ ngoài hoàn hảo không tì vết của anh ta, tôi lúc này trông rất tồi tệ. Tôi lặng lẽ há miệng và đặt chiếc xúc xích lên lưỡi theo lệnh của anh ta. Tôi từ từ nhai nó trong miệng. Tôi cảm thấy một cơn đau khủng khiếp trong miệng đã sưng tấy lên.
Tôi không thể nhai thêm được nữa. Trong khi vẫn ngậm chiếc xúc xích chưa nuốt xuống, tôi ngước nhìn Giám đốc Jang. Anh ta dùng một tay nắm lấy cằm tôi và ngửa cổ tôi ra sau.
“Nuốt đi.”
“… Ức.”
“Nuốt hết đi.”
Cuối cùng tôi cũng nuốt thứ mà mình đang cố gắng giữ trong miệng xuống cổ họng. Yết hầu của tôi rung lên khi tôi nuốt xuống, và Giám đốc Jang ấn mạnh vào má tôi để tôi há miệng ra. Sau đó, anh ta kiểm tra kỹ bên trong miệng. Anh ta kiểm tra kỹ vòm miệng và phía dưới lưỡi. Giống như một nha sĩ đang kiểm tra sâu răng.
Chỉ sau khi xác nhận rằng miệng tôi đã sạch, anh ta mới buông cằm tôi ra.
“Nếu cậu nhổ ra, tôi sẽ bắt cậu ăn lại, vì vậy đừng làm những việc vô ích.”
Cằm tôi bị đau nhức vì di chứng do anh ta nắm lấy. Bất chợt, tôi nghĩ rằng xương hàm của mình có lẽ đã bị vỡ. Người đàn ông vuốt lại nút thắt cà vạt và lẩm bẩm.
“Ngày mai có một buổi tiếp khách, hãy đi cùng tôi.”
Anh ta đang nói đến buổi tiếp khách nào? Tiếp khách chơi golf? Hay là tiếp khách uống rượu? Tôi tò mò không biết liệu mình có nên ngồi bên cạnh một người không quen biết và rót rượu cho họ như một tiếp viên hay không, nhưng tôi đã kìm lại câu hỏi. Người đàn ông không thích những câu hỏi không cần thiết.
“… Vâng, tôi hiểu rồi.”
Giám đốc Jang lấy ví ra khỏi áo khoác. Đó là cùng một thương hiệu và thiết kế như chiếc ví mà anh ta đã dùng trước đây. Anh ta lấy ra vài tờ séc từ trong ví và đặt chúng lên bàn. Sau đó, anh ta phủi bụi ở vai áo khoác và tiến về phía cửa.
Trong khi tôi đang ngồi phía sau và nhìn chằm chằm vào những tờ tiền với đôi mắt trũng sâu, giọng nói của Giám đốc Jang đã đánh thức tôi.
“Và.”
Giám đốc Jang đã dừng bước và đang nhìn xuống tôi.
“Tôi cứ nghe nói là cậu không ăn gì cả.”
Tôi cúi gằm mặt xuống. Chuyện tôi ăn hay không thì liên quan gì đến anh ta? Chắc chắn là anh ta có ý đồ gì đó, vì vậy tôi không hề lơi lỏng cảnh giác. Giám đốc Jang từ tốn nói tiếp.
“Việc cậu không ăn gì là quyền tự do của cậu, tôi không quan tâm.”
… Không quan tâm sao?