Lịch update: thứ 7
“Nhưng nếu đến một ngày nào đó mà mông và vòng một của cậu cũng trở nên mỏng dính thì cậu sẽ phải ăn cơm bằng lỗ đít đấy.”
Rầm, cánh cửa đóng sầm sau lưng anh ta. Tôi từ từ ngước mắt lên và nhìn chằm chằm vào cánh cửa mà anh ta vừa bước ra. Cái gã chó chết đó.
Tôi cố gắng ngồi dậy khỏi bàn và loạng choạng bước xuống. Chất lỏng dính nhớp đang lấp đầy bên trong lỗ đít chảy thành dòng xuống đùi tôi. Tôi đi thẳng đến tủ đầu giường và gom tất cả số tiền đã đặt ở đó rồi bò xuống gầm giường. Khi tôi nhấc tấm thảm lên, tôi nhìn thấy chiếc ví mà mình đã giấu. Chiếc ví của Giám đốc Jang có in đầy dấu răng của tôi. Tôi nhét tất cả những tờ tiền vào bên trong rồi quay trở lại bàn.
Tôi cầm chiếc ví trên tay và ngồi bệt xuống dưới bàn. Sau đó, tôi vươn tay ra lấy những món ăn rơi trên sàn.
Tôi nhặt chúng bằng tay không và đưa vào miệng nhai ngồm ngoàm. Tôi chỉ cảm thấy một vị chát chúa trong miệng. Cứ như thể tôi đang ăn một nắm cát.
“……”
Vòm miệng của tôi đều trở nên khô ráp. Đó là vì nó đã bị lông mu thô ráp của Giám đốc Jang làm xước. Tôi cho thức ăn nhặt được vào miệng và nhai ngồm ngoàm. Rồi đột nhiên tôi cảm thấy buồn nôn và chống tay xuống sàn để nôn khan. Ọe, oe.
Chiếc xúc xích mà Giám đốc Jang đã ép tôi ăn trào ra ngoài trong tình trạng nghiền nát. Rồi vì không có gì để ăn nên tôi chỉ liên tục nôn khan. Sau khi nôn khan một hồi, tôi lau miệng bằng mu bàn tay. Những lời chửi rủa tự động bật ra khỏi miệng tôi.
“… Cái gã chó chết.”
Một lần là không đủ.
“… Thằng chó chết, cái gã chó chết.”
Hai lần cũng không thể đủ được.
Giám đốc Jang không phải là một con người. Anh ta là một kẻ cặn bã của xã hội, một kẻ háo sắc, một con quỷ sắc dục. Tôi vội vàng súc miệng bằng nước rồi bò xuống gầm giường giấu chiếc ví.
Nếu là bình thường, tôi sẽ cuộn tròn và chợp mắt một lát, nhưng bây giờ tôi đang quá mệt mỏi để làm điều đó. Vì vậy, tôi thiếp đi một lát với nửa thân trên nằm dưới gầm giường và nửa thân dưới để bên ngoài. Cuối cùng, một sự bình yên méo mó nào đó đã tìm đến căn phòng khách sạn.
***
Đã nhận được gợi ý về việc tiếp đãi, nhưng thời gian không rõ ràng. Vì vậy, tôi phải thức dậy từ sáng sớm, tắm rửa, mặc quần áo chỉnh tề và chờ đợi liên lạc.
Đó là một lịch trình hiếm hoi. Tuy nhiên, cơ thể tôi chuẩn bị ra sân như thể cuộc sống này đã ăn sâu vào tôi, chỉ có sự thành thạo.
Tiri ri, tiri ri.
Khi ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ trở nên khá ấm áp, đột nhiên tiếng chuông reo lên trong phòng khách sạn. Tôi đứng dậy khỏi cửa sổ nơi tôi đang ngồi và nhấc máy. Đó là cuộc gọi từ văn phòng đang sắp xếp lịch trình cho các nữ golfer. Họ nói rằng đã đến giờ hẹn và tôi nên xuống chuẩn bị trước.
Hôm nay sẽ có một thực tập sinh đi cùng. Chúng tôi đã nói với cô ấy vài lần để giữ khoảng cách để không làm phiền khách hàng, nhưng hãy kiểm soát cô ấy tốt nếu có chuyện gì xảy ra.
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
Tôi đặt điện thoại xuống và đi thẳng ra khỏi khách sạn đến sân golf. Tôi nói với lễ tân để nhận chìa khóa phòng thay đồ của Giám đốc Jang.
“Tôi muốn chìa khóa của Giám đốc Jang đã đặt vào lúc 1 giờ.”
“Vâng, xin vui lòng cho xem thẻ.”
Tôi đưa thẻ nhân viên cho anh ta. Chẳng mấy chốc, anh ta đưa cho tôi thẻ và chìa khóa. Tôi bước vào phòng thay đồ và đang lấy túi golf thì nghe thấy giọng nữ từ đâu đó.
“Xin chào.”
Ở đây hầu như không ai nói chuyện với tôi. Cùng lắm thì có anh chàng Lee Jin-seok, vì vậy tôi cho rằng những người khác đang nói chuyện với nhau và tiếp tục công việc của mình. Tôi vác chiếc túi golf khá nặng lên vai và đóng cửa tủ khóa lại. Một người phụ nữ đang nhìn tôi từ phía bên kia cánh cửa. Cô ấy trông khá trẻ. Đột nhiên, người phụ nữ cúi chào tôi.
“Rất vui được gặp anh hôm nay, tôi là Lee Hye-won.”
Sau đó, cô ấy đưa cho tôi một lon nước ngọt. Tôi giơ tay ra từ chối.
“Tôi ổn.”
À, người phụ nữ đảo mắt và kéo lon nước ngọt về phía mình. Sau đó, cô ấy nhét chai vào túi và đi theo tôi với chiếc túi golf to bằng cả người.
Ở một bên sảnh chờ của sân golf, Giám đốc Jang, một gã đàn ông mà chỉ cần nhìn thôi đã khiến tôi cảm thấy một vị chua xót kinh tởm trong miệng, đang ở cùng một người lạ. Và bên cạnh anh ta là một nữ golfer mà tôi chỉ gặp vài lần, đang chờ họ với túi golf trên vai.
“Xin chào, rất vui được gặp mọi người. Tôi là thực tập sinh Lee Hye-won.”
Người phụ nữ đi cùng tôi cúi chào trước. Cô ấy khá thân thiện. So với cô ấy, giọng nói dường như vô cảm của tôi vang lên sau đó.
“Xin chào.”
Người đàn ông lạ mặt vẫy nhẹ tay chào đón người phụ nữ và tôi.
“Ồ, chào mừng đến.”
Theo thẻ ghi thông tin khách hàng VIP, anh ta là Giám đốc Kim. Giám đốc Kim. Giống như Giám đốc Jang, tôi không biết tên đầy đủ của ông ta. Giám đốc Jang dập tắt điếu thuốc dài đang hút dở vào gạt tàn. Sau đó, anh ta nhìn tôi với đôi mắt sắc bén như thường lệ, nhả khói trắng qua mũi và miệng.
Sau khi nhanh chóng chuẩn bị xong, chúng tôi di chuyển. Giám đốc Jang đứng vững trên bãi cỏ xanh bằng cả hai chân và cầm gậy driver trên tay, kỹ năng của anh ta quả thực ở trình độ cao. Đặc biệt, anh ta rất mạnh trong cú phát bóng tee quan trọng đòi hỏi sức mạnh ở eo và đùi, đến mức không cần phải hướng dẫn riêng khi anh ta cầm gậy driver trên tay.
Công việc tôi phải làm trên sân không nhiều. Tất cả những gì tôi phải làm là đi theo anh ta và đóng vai trò hỗ trợ.
“Số 7.”
Giám đốc Jang, người đang đứng ở điểm phát bóng thứ hai, đang tìm gậy sắt số 7. Tôi nhanh chóng lấy gậy ra khỏi túi golf và đưa cho anh ta ngay lập tức. Giám đốc Jang nắm chặt gậy golf trên tay và tạo dáng. Chiếc quần dài bó sát để lộ những cơ bắp săn chắc ở đùi anh ta.
Bang, quả bóng do Giám đốc Jang đánh bay đi với quỹ đạo mát mẻ và đáp xuống một cách sắc bén ở một vị trí thích hợp. Tuyệt vời, một giọng nói khàn khàn vang lên.
“Giám đốc Jang hôm nay có phong độ tốt đấy.”
Giám đốc Kim, người đang đứng trên green theo lượt, hỏi nữ golfer của mình.
“Nào, ở đây tôi nên làm gì đây?”
“Địa hình ở đây có độ dốc…”
“Độ dốc như thế nào? Tôi không hiểu.”
Nữ golfer trực tiếp giơ tay ra và giải thích một cách tử tế. Giám đốc Kim nhìn lướt qua cơ thể nữ golfer thay vì hướng tay cô ấy chỉ. Ánh mắt ông ta kỳ lạ. Ông ta liếc nhìn các bộ phận quan trọng qua đôi mắt hẹp của cặp kính, sau đó lại vờ như không có gì xảy ra và đặt tay lên eo nữ golfer.
“Ý anh là tôi nên làm thế này à? Nhưng em có vòng eo thật là thon đấy.”
Nữ golfer tiếp tục hướng dẫn với vẻ mặt bình tĩnh như thể chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần. Ngược lại, người thực tập sinh mới là người bối rối. Cô lùi lại phía sau, vô tình bắt gặp ánh mắt của tôi và vội vàng cúi đầu xuống.
“Cô Hye-won, cô lấy cho tôi gậy gạt bóng được không?”
Lee Hye-won, người đang rất căng thẳng, nhanh chóng chọn gậy gạt bóng từ túi golf và đưa nó cho Giám đốc Kim bằng cả hai tay. Không, đúng hơn là cô ấy “dâng” nó cho ông ta.
“Của ngài đây ạ.”
“Ừm, cảm ơn.”
Người đàn ông tên Kim vỗ nhẹ vào vai người thực tập sinh. Cơ thể người thực tập sinh trở nên cứng đờ.
“À, cô cảm thấy khó chịu à? Tôi xin lỗi.”
Giám đốc Kim giơ cả hai lòng bàn tay lên như một người đầu hàng.
“Tôi chỉ nghĩ đến cô ấy như con gái mình thôi mà.”
Có ai lại sờ soạng cơ thể người khác như con gái mình không? Tôi im lặng rồi lên tiếng.
“Cô Lee Hye-won.”
Lee Hye-won quay đầu về phía tôi với vẻ mặt căng thẳng. Tôi nói với giọng vô cảm.
“Cô chuẩn bị đồ uống cho khách hàng được không?”
“… À, vâng, tôi hiểu rồi!”
Người thực tập sinh vội vã rời đi. Giám đốc Kim nhìn theo bóng lưng người thực tập sinh và thán phục.
“Cô ấy có thể thi Hoa hậu Hàn Quốc đấy. Cô ấy rất duyên dáng, rất duyên dáng.”
Ông ta đúng là một con rắn rết. Da gà nổi lên trên mu bàn tay tôi. Đôi mắt rắn của Giám đốc Jang khác với điều đó, chúng ghê tởm theo một nghĩa khác. Nếu đôi mắt của Giám đốc Jang đáng sợ thì ánh mắt của gã này lại rùng rợn. Tôi có cảm giác như những con sâu không chân đang bò loạng choạng dưới lớp quần áo của mình.
Điện thoại di động vù vù, rung lên trong túi golf. Đó là của Giám đốc Jang. Tôi lặng lẽ gọi anh ta.
“Giám đốc Jang.”
Giám đốc Jang quay lại nhìn tôi. Tôi đưa điện thoại di động cho anh ta.
“Có điện thoại gọi đến.”
Đôi mắt dài của anh ta hướng về màn hình điện thoại. Trên điện thoại có tên ‘Oh Sang-cheol’.
“Tôi nên nói với họ gọi lại sau không?”
Giám đốc Jang, người đã đọc tên người gọi trên màn hình, vươn tay về phía tôi.
“Không, tôi sẽ nhận cuộc gọi.”
Giám đốc Jang nhận điện thoại và nói với Giám đốc Kim.
“Giám đốc Kim, xin thứ lỗi cho tôi một lát.”
“Không có gì, cứ tự nhiên.”
Giám đốc Kim không bận tâm và vẫy tay. Giám đốc Jang tháo găng tay golf và dùng ngón tay cái vuốt màn hình điện thoại rồi di chuyển đến một nơi cách xa nơi anh ta đang đứng một chút.
“Nói đi.”
Một khoảng dừng ngắn xuất hiện. Tận dụng khoảng trống đó, tôi lấy từng cây gậy golf ra khỏi túi golf và lau chùi để chuẩn bị lại. Tôi cảm thấy một ánh mắt dính chặt vào mặt mình. Tôi cố gắng phớt lờ nó, nhưng tôi không thể làm gì để tránh khỏi sự khó chịu. Giám đốc Kim lẩm bẩm khi nhìn tôi.
“Tôi chưa từng nghe nói rằng Giám đốc Jang có sở thích với đồng tính luyến ái.”
Giám đốc Kim cười khúc khích, để lộ hàm răng vàng.
“À, anh ta có vẻ xoay hông tốt đấy.”
“……”
“Da anh ta cũng trắng bệch, trông ngon đấy.”
Giám đốc Kim thực sự nuốt nước bọt. Trong khi tôi đang giả vờ như không nghe thấy gì, Giám đốc Jang xuất hiện.
Tôi tiếp tục lau gậy golf và dọn dẹp túi golf để vác lên vai mà không thay đổi bất kỳ nét mặt nào.
Trận đấu kết thúc với chiến thắng áp đảo thuộc về Giám đốc Jang. Giám đốc Kim đề nghị uống một ly rượu để xả hơi. Giám đốc Jang từ chối lời đề nghị của anh ta với lý do đã có hẹn trước. Giám đốc Kim tặc lưỡi. Anh ta nói, “Vậy thì hôm nay tôi phải uống một mình thôi,” rồi ôm eo nữ golfer. Trên ngón tay thứ tư của anh ta cũng có một chiếc nhẫn như Giám đốc Jang. Điều đó có nghĩa là anh ta cũng có gia đình như những khách hàng khác.
Tôi cất túi golf vào phòng thay đồ và đang đi ra thì người đang đứng trước lễ tân ra lệnh cho tôi.