Lịch update: thứ 7
“Cậu muốn làm thêm một hiệp nữa à?”
“……”
“Cậu muốn bắn tinh ra phía trước trong khi đang bị địt vào đằng sau à?”
Anh ta lại bắt đầu di chuyển lần nữa. Giám đốc Jang thì thầm với giọng trầm khi lắc hông trên cơ thể tôi, người mà dư âm của sự xuất tinh còn chưa tan hết.
“…Hộc, Tôi cũng, Tôi cũng muốn, đi tiểu, liệu tôi có thể, phun nó vào, cơ thể của cậu được không?”
“…Ư hực.”
Giám đốc Jang cắn chặt tai tôi.
“Hả? Cậu có muốn tôi, đái vào ruột của cậu không, tôi đang hỏi anh đấy.”
Tôi lắc đầu nguầy nguậy. Nước mắt bắn tung tóe trên mắt và má tôi. Tôi nhấc hông lên. Tôi muốn trốn thoát khỏi anh ta. Tôi sợ rằng Giám đốc Jang sẽ thực sự đi tiểu vào bên trong cơ thể tôi và tôi muốn trốn thoát khỏi anh ta và ra khỏi phòng, nhưng Giám đốc Jang nắm lấy eo tôi và ấn tôi xuống lại trên cặc của anh ta.
“…Hừ ứt.”
Cặc của tôi, thứ đã phun ra tinh dịch một lần, lại dần dần cương cứng trở lại. Giám đốc Jang nhổ tai tôi, thứ mà anh ta đang ngậm và nhai như thức ăn, rồi bắt đầu thẩm vấn tôi.
“sợ à?”
“…Vâng, vâng, hức.”
Lần này tôi gật đầu. Gai ốc nổi lên khắp sống lưng. Giám đốc Jang hỏi lại lần nữa.
“sợ rằng tôi thực sự sẽ đái vào bên trong ruột của cậu à?”
Trong khi tay tôi vẫn đang giữ ngực anh ta, tôi không thể chịu đựng được nữa nên ngã xuống anh ta. Anh ta ôm lấy eo tôi và dao động hông, rồi đưa ra một lựa chọn khác. Hay là sự tồn tại của tôi?
Tôi không thể trả lời bất cứ điều gì. Tôi chỉ rung cơ thể mình theo sự dẫn dắt của anh ta, rồi lặng lẽ nói.
…Tôi sợ, tôi đã nói.
Ào ào, tôi thức giấc từ giấc ngủ ngắn vì tiếng nước. Tôi hé mắt ra một chút.
Ánh sáng bình minh chiếu vào từ cửa sổ đang mở. Giám đốc Jang đã lục lọi bên trong cơ thể tôi hai hoặc ba lần ngay cả sau khi tôi ngủ thiếp đi như thể đã ngất xỉu. Nhờ đó, tinh dịch mà anh ta để lại trong ruột tôi dường như đang nhảy múa bên trong bụng tôi. Chắc chắn hậu quả sẽ rất kinh khủng.
Tạch. Tiếng nước ngừng lại rồi đột nhiên tạch, tôi nghe thấy tiếng cửa nhà vệ sinh mở ra. Tôi theo phản xạ nhắm nghiền mắt lại. Vì có khả năng anh ta sẽ lại địt tôi nếu anh ta biết rằng tôi còn thức.
Tôi nghe thấy tiếng xào xạc gần đó. Có vẻ như anh ta đang chuẩn bị ra ngoài. Tôi vẫn không biết anh ta là người làm công việc gì, nhưng tôi biết rằng giờ này không phải là giờ đi làm của những người bình thường.
Tôi nghe thấy tiếng xịt, và chẳng mấy chốc, tôi ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc từ anh ta. Một mùi hương thoang thoảng nhưng sâu lắng. Sau đó, một lúc im lặng. Tôi không biết có phải vì tâm trạng không tốt không, nhưng tôi cũng cảm thấy như ánh mắt đang hướng về mặt và cơ thể tôi. Tôi muốn mở mắt ra, nhưng tôi không có can đảm để làm như vậy.
Chẳng mấy chốc sột soạt, tôi nghe thấy tiếng dép lê lê trên sàn.
Lấy được can đảm từ đó, tôi mới hé mắt ra. Tôi có thể nhìn thấy cái lưng rộng lớn đầy đe dọa của Giám đốc Jang. Anh ta đang cầm chiếc áo sơ mi lộn xộn đầy tinh dịch của tôi trên tay và đang đi về phía phòng khách. Tôi nhanh chóng gọi anh ta.
“…Giám đốc.”
Anh ta chậm rãi quay lưng lại về phía tôi vì giọng nói khủng khiếp thoát ra khỏi cổ họng tôi. Một vẻ xa lạ hiện lên trên khuôn mặt anh ta, người đã thay một chiếc áo sơ mi mới. Có vẻ như anh ta hơi ngạc nhiên trước tình huống bất ngờ.
“Có chuyện gì?”
“…Hôm nay.”
Tôi nắm lấy chiếc drap giường đã bị xé nát bằng tay. Đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi đang do dự.
“Phần của ngày hôm nay thì sao?”
Mặc dù tôi đã làm mờ lời nói của mình, nhưng người đàn ông đã hiểu rõ ý tôi. Một bên khóe miệng của người đàn ông méo mó.
“Cậu làm bẩn chiếc áo sơ mi thế này rồi mà còn nói chuyện về tiền thù lao à?”
Anh ta đưa áo sơ mi của mình cho tôi xem. Trên chiếc áo sơ mi đen, những vết loang trắng vẫn còn. Đó là một khoảnh khắc mà tôi không có gì để nói dù tôi có mười cái miệng đi chăng nữa, nhưng tôi không có ý định lùi bước trước anh ta khi nói đến tiền bạc.
“Cậu lắc hông như một con mèo động dục vậy.”
Trong khi tôi không thể nói bất cứ điều gì và chỉ mấp máy môi, anh ta nói.
“Tôi sẽ gọi cho cậu sau, vì vậy hãy chờ đến lúc đó.”
Người đàn ông thốt ra những lời nói cộc lốc rồi mở toang cánh cửa khách sạn. Khi anh ta định ra ngoài như vậy, anh ta nhăn mặt như thể nhớ ra điều gì đó rồi cảnh cáo tôi.
“Tôi chắc chắn đã nói với cậu là đừng thể hiện rằng cậu là một con điếm đã quá quen với việc đó. Cậu phải mặc quần áo chỉnh tề đấy.”
Rầm, cánh cửa đóng sầm sau lưng anh ta. Tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng lại với đôi mắt trống rỗng trong một thời gian dài, rồi ngồi dậy và mặc đại quần áo mà tôi nhìn thấy. Sau đó, tôi chuyển đến phòng bên cạnh của Giám đốc Jang.
Sau khi tắm rửa và thay quần áo sạch sẽ, tôi ngồi trên giường.
Tiri ri, tiri ri.
Đột nhiên, điện thoại trong phòng bắt đầu đổ chuông. Tôi thận trọng nhấc máy lên. Tôi nghe thấy giọng của một người đàn ông lạ mặt qua điện thoại. Anh ta giới thiệu mình là cấp dưới của Giám đốc Jang và hỏi tôi liệu bây giờ có ổn không nếu anh ta vào trong.
“Vâng, hãy cứ đến đi.”
Chẳng mấy chốc, tiếng chuông cửa reo lên. Tôi vượt qua cơn đau khủng khiếp đang vọng lại từ thân dưới và mở cửa. Một người đàn ông mặc bộ vest tối màu giống như Giám đốc Jang đang đứng trước mặt, cầm thứ gì đó trên tay.
“Xin chào.”
Tôi nhìn anh ta với ánh mắt cảnh giác.
“Tôi là nhân viên làm việc dưới trướng của Giám đốc Jang.”
Anh ta ra hiệu với thứ mà anh ta đang cầm và hỏi tôi.
“Tôi có thể để cái này vào bên trong không?”
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta. Giọng nói của Giám đốc Jang vang lên trong đầu tôi.
‘Tôi sẽ gọi cho cậu, vì vậy hãy chờ đến lúc đó.’
Khách sạn này có hệ thống bảo mật kép, vì vậy bạn không thể dễ dàng ra vào nếu không có thẻ dành cho khách. Chẳng mấy chốc, tôi gật đầu và bước vào phòng trước người lạ. Sau đó, tôi ngồi trên giường và che gầm giường bằng chân.
Người đàn ông đặt thứ mà anh ta mang đến xuống ở một góc rồi cúi chào tôi rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng lại một cách vô nghĩa, rồi quay đầu lại và nhìn vào thứ mà người đàn ông đã đặt xuống bên cạnh tủ đầu giường. Tôi từ từ di chuyển bước chân và đến gần nó. Khi tôi từ từ giơ tay lên và chạm vào nó, tôi cảm thấy một kim loại lạnh chạm vào đầu ngón tay mình. Thứ mà người đàn ông đã để lại trong phòng là một chiếc két sắt có khóa và có một mã số có đến bảy chữ số.
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc két sắt trước mặt và chìm vào suy nghĩ một lúc. Tại sao Giám đốc Jang lại gửi cho tôi thứ này?
…Không lẽ nào?
Cơ thể tôi thoáng run lên khi suy nghĩ lướt qua đầu tôi. Nếu là Giám đốc Jang. Nếu là Giám đốc Jang thì anh ta là kiểu người sẽ nhốt tôi vào cái không gian nhỏ bé này cho đến khi anh ta hài lòng. Chiếc két sắt có một kích thước khá lớn, đến nỗi một đứa trẻ có thể chui vào nếu nó co người lại.
Tôi nắm lấy tay nắm cửa với một cử chỉ đầy cảnh giác. Tạch, cửa mở ra. Bên trong chiếc két sắt khá rộng rãi, có một bó tiền giấy. Tôi thận trọng nhấc những tờ tiền giấy lên và đếm số lượng.
Tôi nuốt khan. Đây là lần đầu tiên tôi cầm nhiều tiền như vậy trong đời. Tôi ước gì mình có thể lấy số tiền này ngay lập tức và nhảy ra khỏi cửa sổ để trốn thoát khỏi nơi này. Tôi cố gắng bình tĩnh một cách khó khăn trước trái tim đang rung động. Sau đó, tôi kéo số tiền dưới gầm giường và chất nó vào trong chiếc két sắt.
“……”
Tôi lặng lẽ nhìn những tờ tiền lấp đầy bên trong. Nó trông rất ổn định, khác hẳn với việc chôn nó dưới đất hoặc giấu nó dưới gầm giường. Tôi đóng cửa chiếc két sắt lại. Sự nghi ngờ trào dâng từ sâu thẳm trong tim tôi. Tại sao người đàn ông lại đưa cho tôi thứ này?
—-
Ngày qua ngày trôi qua dễ dàng như đếm ngón tay. Lúc bừng tỉnh lại, mới nhận ra đã sát ngày cuối tháng.
Loạng choạng ngồi dậy từ chiếc giường bừa bộn. Đôi chân run rẩy như một chú nai con mới sinh, không thể giữ thăng bằng. Dịch thể trượt dài trên cơ thể trần trụi.
Lảo đảo như một thây ma, tôi tiến đến cửa sổ và mở toang nó. Để xua đi cái nóng ngột ngạt và mùi chua loét đang bao trùm căn phòng.
Tôi ngồi phịch xuống bệ cửa sổ, không chút sức lực. Trên chiếc giường hỗn độn, và hơn cả, cơ thể tôi còn tồi tệ hơn. Tất cả đều là dấu vết mà Giám đốc Jang để lại vào rạng sáng. Lơ là vì mấy ngày rồi không thấy anh ta, tôi đã thiếp đi. Trong cơn mơ màng, khi tôi đầu hàng giấc ngủ như một con quỷ.
Ai đó đã thì thầm vào tai tôi.
“… Banh chân ra xem nào.”
Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ đó là một cơn ác mộng. Dù chỉ là ảo giác trong giấc mơ, tôi vẫn bị điều gì đó thôi thúc mà từ từ mở rộng hai chân. Cái bóng phía sau tôi dường như không hài lòng, banh rộng lỗ huyệt của tôi và thô bạo đâm vào.
“Ư…!”
Đau đớn xé toạc phía sau khiến tôi bừng tỉnh. Một kẻ giấu mình trong bóng tối đang cưỡi trên lưng tôi. Hắn ta bám lấy tôi như một con chó và thở dồn dập.
“Hộc…”
Lỗ huyệt chưa giãn nở hoàn toàn kêu gào trong đau đớn.
“… Ư hừm, đau, đau quá, Giám đốc.”
“Phải nhét hai cái vào thì mới thỏa mãn, dám bảo đau à?”
Giám đốc Jang vừa nói vừa cuộn tròn vạt áo phông, vồ lấy ngực tôi. Dù phẳng lì, anh ta vẫn túm lấy da thịt, nhét vào miệng và nhai ngấu nghiến.
Ngồi bất lực bên cửa sổ, hồi tưởng lại buổi sáng kinh hoàng, tôi liếc nhìn chiếc két sắt. Tiền công nằm ở đó. Tôi vươn tay đếm số tờ, rồi mở cánh cửa két sắt mà chỉ mình tôi biết mật khẩu và cất vào trong.
Sau đó, tôi đi về phía phòng tắm. Chiếc áo phông mà lúc chưa ngủ vẫn còn nguyên vẹn, giờ đã giãn rộng đến mức lộ cả xương quai xanh. Là do Giám đốc Jang cắn xé cổ tôi và dùng sức mạnh tàn bạo để kéo giãn nó ra.
Tôi khoanh tay hình chữ X và cởi áo. Những vết bầm tím do người đàn ông để lại phủ kín toàn thân. Mỗi khi chạm vào, cơ thể tôi lại bầm dập đến mức không thể nhận ra màu da ban đầu. Những dấu vết của Giám đốc Jang gợi nhớ về sự ám ảnh tột độ của anh ta. Không khí lạnh lẽo bám vào da khiến tôi rùng mình.
Tôi mở nước và dùng một tay bám vào bức tường lạnh lẽo. Nhắm nghiền mắt một cái để trấn tĩnh bản thân. Sau đó, tôi đưa ngón tay vào lỗ huyệt và ngoáy sâu bên trong.
“Ư…!”
Cảm giác rát buốt lan tỏa dữ dội, đồng thời, tinh dịch bắn ra ào ạt trên gạch men. Cột sống tôi tê rần vì kiệt sức. Lau khô người, tôi trở lại phòng. Căn phòng lọt vào tầm mắt. Nghĩ đến việc dọn dẹp, tôi không khỏi thở dài.
“… Haa…”
Việc đầu tiên là đến bên giường và lau đi những vết tích khô khốc trên sàn. Dọn dẹp là dịch vụ cơ bản mà bất kỳ khách trọ nào cũng được cung cấp. Nhưng nhân viên không vào phòng tôi dọn dẹp. Họ chỉ đưa thức ăn cho tôi ở ngưỡng cửa.
Tôi gom hết giấy lau sàn cho vào thùng rác. Nhìn đống giấy đầy ắp với ánh mắt cam chịu. Phải tự nhủ rằng may mắn vì không phải cho ai thấy cảnh tượng này sao.
Lần này, tôi tiến đến giường và lột ga trải giường. Trên tấm ga trắng có rải rác những vết tinh dịch đã khô. Không biết có phải do cảm giác hay không, tôi ngửi thấy mùi hương đặc trưng của Giám đốc Jang trên ga giường. Mùi thuốc lá thoang thoảng, nhưng dư vị lại kéo dài.
“……”
Tôi lột ga trải giường khỏi nệm, rồi ném chăn cùng với ga trải giường ra ngoài cửa sổ. Tấm ga trắng rơi xuống đất, tạo ra một tiếng “bịch”. Tôi nhìn xuống nó với đôi mắt vô cảm. Đột nhiên, một cảm giác quen thuộc trỗi dậy.
Tôi nghe nói rằng người đàn ông mà Giám đốc Jang đã ném ra ngoài cửa sổ đã được đưa đến bệnh viện. Anh ta không bị thương nặng. Chỉ là bị gãy tay chân. Tôi đã thắc mắc tại sao không có tin đồn nào sau đó. Tôi nghe nói là do Giám đốc Jang đã bồi thường thỏa đáng.
“Thằng khốn…”
Tôi thở hổn hển, rồi mở két sắt, lấy một lượng tiền nhất định trong ví và trùm mũ hoodie lên đầu. Bộ quần áo này hơi dày so với thời tiết hiện tại, nhưng tôi không còn cách nào khác để che đi những vết tích còn sót lại gần tai. Cả hai tai đều có những vết cắn như thể bị máy may khâu vào. Tôi giấu ví tiền trong áo hoodie, rời khỏi khách sạn và đi về phía cửa hàng tiện lợi.
Khi tôi đẩy cửa bằng vai, chuông gió gắn trên đầu cửa hàng tiện lợi kêu lên một tiếng trong trẻo.
“Chào mừng quý khách.”
Tôi đi thẳng đến máy ATM ở một góc.
“Vui lòng cho tiền vào khe nhận tiền.”
Vì có giới hạn số tiền có thể gửi trong một ngày, tôi phải chia ra gửi trong hai ngày. Tôi lấy số tiền mang theo hôm nay ra khỏi ví và nhét vào khe nhận tiền.
Trong mục tên người gửi, tôi nhập “Seo Su-won”. Sau đó, tôi cố gắng nhập số đăng ký thường trú mà tôi nhớ được. Chẳng mấy chốc, dòng chữ “Gửi thành công” xuất hiện trên màn hình.
Tôi đi dạo quanh các kệ hàng, lướt nhìn các món ăn với ánh mắt vô hồn. Tôi định mua thứ gì đó để lấp đầy bụng khi đã ra ngoài. Thành thật mà nói, gần đây tôi thậm chí còn không muốn uống nước. Tuy nhiên, tôi vẫn không bỏ bữa. Vì lời nói của Giám đốc Jang vẫn văng vẳng bên tai.
“Nếu cứ như vậy, đến ngày mông và vòng ngực xẹp lép thì sẽ phải ăn bằng lỗ đít đấy.”
Không biết nên mừng hay nên lo. Hiện tại, tôi vẫn lọt vào mắt xanh của anh ta. Tất nhiên, sở thích của anh ta có thể thay đổi bất cứ lúc nào, vì vậy tôi cần phải chăm sóc cơ thể để duy trì vị thế của mình.
Cuối cùng, thứ tôi nhặt được chỉ là một mẩu bánh mì và một hộp sữa. Giờ tôi đi về phía quầy tính tiền. Trước mặt nhân viên bán hàng, mọi người đang xếp hàng chờ thanh toán.
Một cô gái đứng ở hàng đầu thu hút sự chú ý của tôi. Một cô gái quen mà lạ. Đó là Lee Hye-won, người đã tự giới thiệu mình là thực tập sinh.