Lịch update: thứ 7
Tiền hoa hồng. Tôi đối với Giám đốc Jang là tiền hoa hồng sao. Thật là một lời nói vô lý. Tôi định xua tay giải thích, nhưng Giám đốc Jang đã củng cố sự nghi ngờ của mình thành sự thật.
“…Hèn gì ngoan ngoãn thế. Tôi còn đang nghĩ không biết cậu định vơ vét bao nhiêu.”
Anh ta giơ tay lên và vuốt ve đôi lông mày rậm rạp của mình.
“…Đến đây để đối xử với tôi như một thằng đĩ.”
Giám đốc Jang lẩm bẩm một cách đáng sợ đến mức khiến tôi lạnh cả sống lưng, rồi ném chiếc ví đang cầm về phía két sắt. Tôi vội vàng thu mình lại. Chiếc ví đập vào két sắt rồi bật ra ngoài.
“Cho dương vật vào lỗ rồi lắc lư, thế là cậu nghĩ cậu và tôi ngang hàng à?”
Anh ta ném cho tôi một lời nói sắc bén như mũi tên.
“Đừng có xấc xược.”
Rầm, Giám đốc Jang bước đi nặng nề và rời khỏi phòng.
Chỉ còn lại sự im lặng lạnh lẽo trong căn phòng mà anh ta vừa rời đi. …Có lẽ. Phải, có lẽ lời của Giám đốc Jang là đúng. Có lẽ tôi đã có ý nghĩ phải trả ơn vì đã nhận ân huệ của anh ta. Không, tôi đã ngoan ngoãn đáp ứng những yêu cầu khó chịu của người đàn ông đó, chắc chắn là vì lý do đó.
Tôi không thể làm gì cho anh ta cả. Anh ta là người đàn ông có mọi thứ, còn tôi lại là kẻ không xu dính túi, thậm chí còn không có tên tuổi. Vì vậy, đối với tôi, việc phục vụ cơ thể là điều tốt nhất có thể làm.
“……”
Vậy mà tại sao anh ta lại hiểu lầm rằng tôi đang đưa tiền hoa hồng cho anh ta chứ. Đúng là Giám đốc Jang là một kẻ khó hiểu. Chỉ cần nhìn vào cái cách anh ta dính lấy một người đàn ông bình thường như tôi như một kẻ phát cuồng, cũng có thể thấy rằng anh ta không được bình thường cho lắm. Thật ra thì anh ta cũng có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Tính cách hoàn toàn được hình thành bởi di truyền và môi trường. Từ khi còn nhỏ, anh ta đã lớn lên trong một gia đình giàu có, nên việc được người khác nâng niu là điều hiển nhiên.
Tôi đi chân trần đến chỗ chiếc ví đang rơi. Bàn chân chạm vào đá cẩm thạch và phát ra tiếng lộp cộp.
Chiếc ví đang nằm ngổn ngang trên sàn với miệng há hốc. Tôi cúi người xuống và nhặt nó lên khỏi sàn. Chiếc ví chứa đầy những chiếc thẻ và tiền giấy, có một trọng lượng khá nặng.
“Ực”, tôi nuốt nước bọt đang đầy trong miệng.
Sẽ là nói dối nếu tôi nói rằng tôi không có chút tham lam nào khi nhìn thấy số tiền lớn này. Tôi muốn lấy hết số tiền giấy ra và nhanh chóng nhét vào túi quần sau. Rồi tôi sẽ trốn khỏi nơi này. Lúc này, khi người đàn ông đã rời đi, là thời điểm tuyệt vời để thực hiện kế hoạch….
Tôi siết chặt chiếc ví trong tay. Tôi đã nắm chặt đến mức cánh tay tôi bị chuột rút. Bên trong là giấy tờ tùy thân của người đàn ông, thẻ, séc. Người đàn ông chưa từng đưa tiền cho tôi mà không có lý do. Tôi không thể dễ dàng gạt bỏ ý nghĩ rằng người đàn ông đang thử thách mình.
“…Haa.”
Cùng với tiếng thở dài khe khẽ, tất cả sức lực trong cơ thể tôi đều tan biến. Tôi tiến đến két sắt, ấn mật khẩu và bỏ chiếc ví vào trong đó. Khi tôi dùng mu bàn tay gõ vào cánh cửa sắt, cánh cửa két sắt đóng lại với một tiếng “tang”.
Tôi ngồi xổm xuống, dựa lưng vào két sắt. Sự cô đơn bao trùm lấy cơ thể tôi. Chiếc máy tính đang bận rộn hoạt động trong đầu tôi. Ngay cả khi tôi gom hết số tiền trong két sắt lại, nó vẫn còn thiếu rất nhiều để trả nợ. Ngay cả khi tôi có rất nhiều tiền giấy mà tôi chưa từng được chạm vào trong đời trước mắt, tôi chỉ cảm thấy bất lực hơn.
Vì tôi nghĩ rằng dù sao thì nó cũng không phải là của mình, nên tôi chỉ cảm thấy trống rỗng.
Tôi trằn trọc suốt đêm trên giường. Khuôn mặt lạnh lùng đã nguội lạnh của anh ta cứ lởn vởn trước mắt tôi, khiến tôi không thể chợp mắt. Anh ta là một người đàn ông làm tôi đau khổ theo nhiều cách khác nhau, dù ở trước mặt hay sau lưng.
Tôi mặc quần áo vào và ra ngoài để đến cửa hàng tiện lợi. Trước khi rời khỏi khách sạn, tôi ghé qua phòng chờ của khách hàng được bố trí ở sảnh và lướt web một lát. Tôi gõ từ “Làng Woljung” vào ô tìm kiếm, nơi con trỏ chuột đang nhấp nháy. Đôi mắt tôi lướt nhanh qua kết quả tìm kiếm.
“……”
Những bức ảnh với phong cảnh quen thuộc thường xuyên xuất hiện. Làng Woljung. Đây là ngôi làng mà tôi đã từng sống. Những ngôi nhà tạm bợ được dựng sát nhau trên những ngọn đồi được tạo ra bằng cách san bằng những ngọn núi cao. Toàn bộ ngôi làng nằm giữa mặt trăng, nên nó được gọi là Woljung, và cái tên đó đã trở thành tên địa danh.
May mắn thay, không có bài báo đặc biệt nào thu hút sự chú ý của tôi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Sau khi tắt nguồn, tôi trùm áo hoodie lên đầu và bước đến cửa hàng tiện lợi.
Hôm nay, thực đơn bữa trưa của (nhà ăn)nhân viên không được ngon miệng cho lắm, nên không giống như bình thường, có khá nhiều người ở đó. Sau khi gửi hết số tiền mà tôi chưa gửi được hôm qua, tôi mua đồ ăn để lấp đầy bụng và ngồi vào chiếc bàn trống duy nhất còn lại. Tôi lo rằng nếu Giám đốc Jang nhìn thấy, anh ta sẽ lại làm ầm lên, nên tôi định ăn xong rồi vào. Trong khi tôi đang xé vỏ (cơm nắm tam giác).
“Leng keng”, chuông gió reo lên. Đôi mắt tôi vô tình hướng về phía cửa. Lee Hye-won, người đang bước vào, phát hiện ra tôi và tỏ vẻ vui mừng.
“Chào anh!”
Tôi miễn cưỡng gật đầu chào hỏi qua loa. Rồi tôi cố tránh ánh mắt của cô gái và cắn thêm một miếng nữa. Tôi vội vàng nuốt thức ăn để nhanh chóng ăn xong và đứng dậy, dù không cố ý, tôi vẫn cảm thấy mọi người xung quanh đang liếc nhìn mình.
‘Đang làm ăn phát đạt mà sao lại ở cửa hàng tiện lợi này?’
Ai đó khẽ cười khúc khích.
“Có khi Giám đốc Jang chán rồi không chừng? Người đó vốn không giữ ai lâu mà.”
“Tôi nghe nói anh ta đã trả tiền thay cho tiền bồi thường), tôi cứ tưởng anh ta thật sự bị điên rồi chứ.”
“Đẳng cấp khác nhau mà, sao có thể.”
Tôi nhìn chằm chằm vào mép bàn và cắn thêm một miếng nữa. Dù mọi người xung quanh đang xì xào bàn tán về tôi, tôi cũng không cảm thấy tức giận. Trong mắt họ, tôi trông như một con điếm là điều đương nhiên. Thật nực cười. Trao thân cho một người đàn ông để đổi lấy tiền bạc. Trong khi tôi đang tự giễu cợt mình như vậy. Một lon nước đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.
“Anh uống đi ạ.”
Tôi chuyển ánh mắt và xác nhận khuôn mặt của đối phương. Lại là Lee Hye-won.
“Không, tôi không sao đâu.”
Dù tôi đã nói không sao, Lee Hye-won vẫn tự tay mở nắp và đặt nó trước mặt tôi. Rồi cô ấy ngồi xuống đối diện tôi.
“Vì không có chỗ nào khác ạ. Tôi ngồi đây nhé.”
Một nụ cười vô hại lan tỏa từ khóe môi của cô gái đến khuôn mặt. Dù cô ấy có khuôn mặt hiền lành, tôi vẫn cảm thấy ánh mắt của cô ấy khó chịu hơn những người đang xì xào bàn tán xung quanh. Tôi cảm thấy lồng ngực mình bức bối như thể có gì đó mắc nghẹn ở cổ. Tôi cầm lấy những món ăn đang ăn dở và đứng dậy.
Lee Hye-won hơi há miệng và tỏ vẻ bối rối.
“…A.”
“Tôi định đứng dậy rồi ạ, tôi ăn xong rồi.”
Tôi cảm thấy ánh mắt của Lee Hye-won đang nhìn theo mình. Không hiểu sao lòng tôi lại quặn đau. Thà rằng cô ấy chửi rủa sau lưng tôi như những người khác còn hơn. Vì cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt vô hại ở cái nơi điên rồ này, tôi cứ có cảm giác mình đang gợi lại một điều gì đó mà tôi đã quên. Chẳng hạn như cảm giác xấu hổ, nhục nhã của một con người.
Tôi vứt những thức ăn thừa vào thùng rác và rũ tay như thể muốn rũ bỏ cảm giác khó chịu. Tôi ra khỏi cửa hàng tiện lợi và đi vào buồng điện thoại bên cạnh. Tôi nhập số và bấm gọi, đối phương bắt máy như thể đã chờ đợi. Tôi lẩm bẩm như một cái máy.
“Chú, cháu đã gửi tiền rồi ạ.”
“Tao nhận được rồi.”
Có tiếng người đàn ông hít sâu vào như thể đang hút thuốc.
“Hình như phải gửi thêm tiền thì phải.”
Đó là một giọng nói vô cùng thản nhiên. Tôi lặng lẽ nhắm mắt lại, rồi lại mở ra trước những lời nói mà không hề cảm thấy chút tội lỗi nào. …Vừa nãy chú nói gì cơ.
“Vài ngày trước, lũ chủ nợ đã tìm đến.”
Chủ nợ đã tìm đến sao? Tôi siết chặt bàn tay đang cầm ống nghe. Tôi nhấn mạnh từng chữ.
“Chú chưa trả tiền lãi ạ?”
Không có câu trả lời nào. Tôi tựa trán vào tường của buồng điện thoại, nói như van xin.
“Chú đã hứa là sẽ trả một phần tiền lãi rồi mà.”
“Phù. Chúng đã hứa là sẽ cho tao thêm chút thời gian đến tuần sau.”
“…Lẽ nào chú lại đụng vào cờ bạc nữa rồi?”
“Khạc, pì.” Lần này, thay vì trả lời, tôi nghe thấy tiếng người đàn ông khạc nhổ. Tôi nhìn chằm chằm vào khoảng không với đôi mắt trống rỗng. Tôi lặng lẽ cất lời.
“Nếu chú làm vậy.”
“……”
“Nếu chú làm vậy thì cháu sẽ không gửi tiền nữa đâu.”
Chú tôi đã nổi điên lên như dự đoán.
“Bây giờ lũ cảnh sát đang ngốc nghếch khoanh tay đứng nhìn đấy. Mày có biết nếu ta hé răng ra thì cuộc đời mày, cuộc đời mẹ mày sẽ nát bét không hả, thằng ngu?”
“……”
“Đến tuần sau đấy. Đến lúc đó thì phải gửi tiền đến đấy.”
Tút, rồi cuộc gọi kết thúc. Tôi đánh rơi ống nghe khỏi tay. Ống nghe lủng lẳng trên dây điện thoại và lắc lư qua lại như con lắc, phát ra tiếng bíp bíp. Cứ như thể nó đang gửi một lời cảnh báo đến chính bản thân tôi vậy. Tôi có thể tiếp tục cái trò này được bao lâu nữa. Ngay từ khi lần đầu tiên tôi chui vào giữa hai chân Giám đốc Jang, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ rời khỏi nơi này ngay khi trả hết nợ.
Giám đốc Jang là một người đàn ông tiêu xài hoang phí như lời đồn. Số tiền mà tôi đã nắm giữ trong tay cho đến nay đã lên đến hàng ngàn rồi. Đó là số tiền mà tôi phải làm việc cật lực vài năm mới có thể kiếm được nếu không ở đây. Tiền cứ ùn ùn kéo đến trong tay, nhưng tại sao tương lai lại có vẻ ảm đạm đến vậy.
“……”
Tôi nhặt ống nghe lên và bấm số lại. Tút tút, lần này tín hiệu kéo dài khá lâu. Có lẽ anh ta sẽ không bắt máy những cuộc gọi đến từ số lạ. Tôi định cúp máy thì đột nhiên. Âm báo kết nối dừng lại và một giọng nói rất trầm vang lên qua ống nghe.
“Alo.”
Chủ nhân của giọng nói khàn khàn này là Giám đốc Jang. Với giọng nói trầm thấp như khoét sâu vào tim tôi, tôi nhắm nghiền mắt lại. Anh ta hỏi tôi là ai. Tôi không thể nói gì nên cứ lắp bắp, cuối cùng cũng thốt ra được một câu.
“…Giám đốc.”
Rồi im lặng. Lệnh của người đàn ông vang lên qua ống nghe. Lên phòng tôi.
Tôi đặt ống nghe về chỗ cũ và hướng về phía Giám đốc Jang, tự nhủ rằng cuộc đời mình thật khốn khổ. Tôi không còn ai để bấu víu ngoài tên khốn này.
**
Giám đốc Jang vùi mình sâu vào chiếc ghế da lớn, nhìn chằm chằm vào chiếc TV treo trên tường phía trước. Rõ ràng anh ta biết tôi đã đến, nhưng người đàn ông vẫn im lặng trong một thời gian. Anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào TV như muốn xuyên thủng nó bằng ánh mắt.
Từ chỗ của tôi, không thể nhìn thấy màn hình TV. Cũng không nghe thấy âm thanh gì. Tôi lặng lẽ đứng sang một bên, chờ đợi mệnh lệnh của anh ta. Chẳng mấy chốc, anh ta cầm điều khiển từ xa lên và tắt màn hình. Một âm thanh điện tử “titi” vang lên.
“Sao lại mò đến đây nữa?”
Đột nhiên, anh ta đứng dậy khỏi ghế , vuốt ve chiếc gậy(gậy gôn)đặt ở một bên. Tôi giật mình run rẩy. Thay vì tiến về phía tôi, Giám đốc Jang cầm gậy(gậy gôn)đứng trên tấm thảm xanh lá cây. Rồi anh ta vào thế.
“Đến để bị tôi đâm à?”
Tuk, quả bóng mà Giám đốc Jang đánh lăn trên thảm và lăn vào lỗ. Lúc đó anh ta mới quay đầu lại nhìn tôi.
“Cậu Seo Su-won lúc nào cũng phát cuồng, đến nỗi phải dùng góc két sắt để tự nhét vào hậu huyệt cơ mà.”
Người đàn ông có thể nói những lời tục tĩu mà không hề nhếch mày. Giữa những lời nói thô tục trần trụi đó, Giám đốc Jang ra hiệu cho tôi nhìn vào lỗ. Tôi vội vàng tiến đến chỗ anh ta và nhặt quả bóngbóng golf lên. Tôi khéo léo tránh ánh mắt của anh ta và hỏi.