Dirty XX - Chương 20

Lịch update: thứ 7

“Với cái bộ mặt này mà cậu đánh nó hả?”

Giám đốc Jang, người đang đứng ở một góc thang máy, nhìn xuống mặt tôi và lẩm bẩm.

“…Dạ?”

Khi tôi hỏi lại, một gợn sóng lăn tăn xuất hiện trên khóe mắt người đàn ông. Người đàn ông dùng ngón tay cái xoa xoa khóe mắt, rồi lặp lại lời nói như thể ban cho tôi một ân huệ.

“Tôi hỏi là với cái bộ mặt thảm hại này mà cậu đi đánh người hả.”

Tôi không thể hiểu ngay những lời anh ta nói. Anh ta nói thêm ngay.

“Trước khi cậu Seo Su-won kiện cáo thì phải chịu trách nhiệm đi, nó làm ầm lên đấy. Nhờ vậy mà tôi phải khổ sở bịt miệng nó lại.”

“……!”

Một câu nói của người đàn ông đã khơi dậy ký ức mà tôi đã lãng quên. Chuyện tiền chôn trên núi bị mất, tôi đã truy tìm và trừng trị tên trộm. Lạ là sao mọi thứ im ắng đến vậy, thì ra đã có chuyện này. Sau chuyện đó, tôi không còn gặp lại tên kia nữa, nên ký ức về lúc đó dần phai nhạt.

“Tại sao lại đánh nó?”

Tôi đã trả giá rồi, nên tôi cũng có quyền biết lý do chứ? Người đàn ông lẩm bẩm như nói một mình.

“Thằng đó đã trộm tiền của tôi.”

Ánh mắt của Giám đốc Jang hơi nghiêng đi. Ừm, anh ta khẽ rung cổ như thể vừa nghe thấy điều gì bất ngờ. Rồi hỏi lại.

“Sao cậu chắc chắn như vậy?”

“Mỗi khi lên núi, tôi đều cẩn thận kiểm tra chỗ ở)của mình. Khi đi chôn tiền, tôi cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình, nên tôi đã quay lại nhìn. Bóng người đã xuất hiện từ cửa sổ phòng của hắn.”

Hình ảnh cái bóng vội vã di chuyển sau tấm rèm cửa lay động thoáng qua trước mắt tôi. Giám đốc Jang nhìn chằm chằm vào tôi và tiếp tục nói.

“Vào ngày tiền biến mất. Trên đôi giày đặt ở tủ giày của hắn có dính bùn ẩm ướt. Mưa đã rơi từ hai ba ngày trước, nếu đến lúc đó mà bùn vẫn chưa khô thì tôi nghĩ đó chỉ có thể là bùn trên núi.”

Người đàn ông đồng tình với giọng điệu đều đều.

“Ừm, vậy thì chắc chắn rồi.”

“Ting.” Cửa thang máy mở ra. Giám đốc Jang bước ra khỏi hành lang trước, tiến vào căn phòng tôi đang ở. Tôi bước theo người đàn ông vào trong, nhưng bị thân hình to lớn như cánh cửa của anh ta chặn lại trước tủ giày.

Hai con ngươi của người đàn ông chặn trước mặt tôi đang tập trung vào một chỗ. Ánh mắt của anh ta hướng về phía bánh mì và sữa đổ ra từ chiếc túi đen nằm lăn lóc trên sàn. Do vội vã ra ngoài khi bị anh ta gọi, tôi đã không kịp dọn dẹp chúng. Mặt tôi nóng bừng lên. Không hiểu sao gáy tôi cũng nóng ran lên, tôi vội vàng định dọn dẹp.

Nhưng Giám đốc Jang đột nhiên bước về phía đó và nghiền nát bánh mì. Anh ta chà xát gót giày lên sàn như thể đang dập tắt điếu thuốc. Chiếc bánh mì vô tội trở thành đống bầy nhầy dưới chân anh ta.

“Sao lại ăn thứ này?”

Giám đốc Jang quay lại nhìn tôi với vẻ mặt không khác gì ngày thường.

“Tôi tưởng tôi đã cho cậu đủ tiền rồi chứ.”

“……”

“Cậu tích góp lại rồi định dùng vào việc gì?”

Rồi anh ta thốt ra một câu cảm thán như thể vừa nhận ra điều gì đó.

“Hay là cậu đang nuôi trai bao?”

“……”

“Đồ khốn nạn.”

Hành động tàn nhẫn của anh ta cũng đổ lên hộp sữa. Hộp sữa đáng thương bị đá văng ra khỏi chân anh ta, bị thủng một bên và rỉ nước trắng xóa.

“Người yêu thì bị lũ chó đẻ chơi đùa, còn bản thân thì đi rót rượu cho chúng nó.”

Giám đốc Jang lấy bao thuốc từ túi áo vest ra, gõ gõ vào phía sau bao thuốc rồi ngậm một điếu vào miệng.

“Cái lũ chó đẻ đó rồi cũng sẽ bảo cậu nhìn tụi nó làm thôi.”

Anh ta xoay bánh xe bật lửa, châm lửa vào điếu thuốc và lẩm bẩm.

“Vừa hút thuốc vừa nhìn.”

Phù, Giám đốc Jang nhả khói. Anh ta đưa ra tối hậu thư cho tôi.

“Cởi hết ra rồi trèo lên đùi tôi.”

Tôi trở về trạng thái trần truồng, tiến đến Giám đốc Jang đang ngồi yên trên ghế. Tôi nắm lấy tay vịn của ghế và trèo lên đùi anh ta. Cơ bắp đùi săn chắc của anh ta do tập luyện đã được truyền đến hông tôi một cách rõ rệt.

Phù, anh ta nhả khói thuốc lên mặt tôi. Tôi nâng một bên đầu gối lên, đưa ngón tay vào lỗ huyệt đã được bôi trơn. Lỗ huyệt đã được nới lỏng ẩm ướt hút vào và co bóp một cách tinh tế như muốn đẩy ngón tay tôi ra.

“…A!”

Ừm, Giám đốc Jang khẽ rên lên và xoa nắn hai đầu vú của tôi bằng cả hai tay. Khi người đàn ông dùng móng tay cào vào đầu vú, thứ vốn mềm mại ngay lập tức dựng đứng lên. Nó thể hiện sự tồn tại của mình như thể muốn nhanh chóng được vuốt ve hơn nữa.

“Đỏ ửng thế kia, mút vào có khi ra sữa đấy.”

Vùng gò má của tôi nóng bừng lên như thể vừa bị người đàn ông tát vào mặt. Trên cơ thể tôi không có sắc tố nào đáng kể. Đầu vú của tôi, giống như làn da, có sắc tố nhạt, có màu hồng khác với đàn ông trưởng thành bình thường.

“Đầu vú, đã từng bị ai mút chưa?”

“Chưa ạ.”

“Bản thân đã từng tự mút chưa?”

“…Chưa ạ.”

“Vậy thì giờ mút thử đi.”

…Cái gì chứ. Giám đốc Jang không giải thích gì thêm mà túm lấy gáy tôi và ấn mạnh xuống. Nhìn xuống, tôi thấy vùng kín của mình lấp ló trên chiếc quần âu. Lông mu của tôi cũng có màu nhạt, hơi khác biệt so với màu quần âu sẫm. Giám đốc Jang dùng bàn tay đang rảnh rỗi vạch đám lông mu của tôi ra. Hành động này hơi khác với việc túm lấy tóc tôi. Anh ta xoắn lại và chơi đùa với nó, rồi lại thúc giục tôi.

“Mút đi.”

…Chết tiệt. Nuốt lời nguyền rủa vào trong, tôi thè lưỡi ra theo lệnh của Giám đốc Jang. Nhưng dù có cố gắng kéo dài lưỡi ra đến đâu, tôi cũng không thể chạm tới ngực.

Thấy vậy, Giám đốc Jang tự mình dùng lòng bàn tay nâng ngực tôi lên. Nhìn thứ trước mặt, tôi nhắm nghiền mắt lại. Rồi tôi đặt đầu lưỡi lên đầu vú theo lệnh của anh ta. Tôi không thể chạm tới phần giữa, chỉ có phần quầng vú mềm mại chạm vào đầu lưỡi. Nhìn phần quầng vú bóng loáng vì ướt đẫm nước bọt của mình, mặt tôi nóng bừng lên. Tôi vội vàng nuốt nước bọt đang đọng lại trong miệng.

“Cả đằng sau nữa.”

Tôi cũng bắt đầu cử động ngón tay đang đặt trong lỗ huyệt. Tôi vừa dùng lưỡi mút ngực, vừa dùng ngón tay ngoáy lỗ huyệt. Tất cả đều diễn ra trước mặt Giám đốc Jang. Dù không muốn nhận ra, tôi vẫn phải nhấm nháp sự thật đó mỗi giây. Ánh mắt của anh ta dồn lên cơ thể tôi quá nóng bỏng.

“…Aaa.”

“……”

“Hừm, haa, hức.”

“……”

“…A, đau.”

Giám đốc Jang lẩm bẩm một cách âm u.

“Thế nào, cảm giác lỗ đít thế nào. Chật và ẩm ướt à?”

Vâng, vâng, tôi vừa nói vừa gật đầu. Cả người tôi như bốc hỏa. Lỗ huyệt ngứa ngáy. Có vẻ như có một chỗ nào đó cần được gãi, nhưng tôi không biết chính xác đó là chỗ nào.

Tôi cảm thấy đau ở da đầu. Cổ tôi bị bẻ ngược ra sau, tôi giật mình mở mắt ra.

“Đừng có nhắm mắt một cách xấc xược.”

Tôi thì thầm với anh ta trong khi vẫn mở mắt.

“Haa, hừm, chật và, ẩm, ướt ạ.”

“Xẹt”, tôi nghe thấy tiếng khóa kéo quần bị kéo xuống. Giám đốc Jang chỉ kéo khóa quần âu xuống, rồi dùng tay nắm lấy dương vật của mình và bắt đầu lắc nhanh. Đó là một cử chỉ vô cùng nhanh và thô bạo. Tôi nhận ra rằng việc tôi nắm lấy dương vật của anh ta và lắc chỉ là một trò chơi trẻ con. Anh ta thở dốc, nhuộm đỏ vùng gò má rám nắng một cách đẹp mắt.

“Haa.”

Khi tôi ấn vào một chỗ nào đó trong lỗ huyệt, eo tôi vặn vẹo.

“…Hừm!”

Các ngón chân tôi co rút lại, và hông tôi cũng căng lên. Tôi dùng hông cọ xát vào đùi anh ta, dùng ngón tay khuấy động bên trong lỗ huyệt. Mặc dù vậy, tôi vẫn không thể dễ dàng đạt được cực khoái. Khi trạng thái đau khổ tiếp tục diễn ra. Giám đốc Jang ra lệnh với một tiếng rên rỉ kìm nén.

“…Chết tiệt, úp mặt xuống.”

Tôi loạng choạng đứng dậy khỏi người anh ta và hướng về phía giường. Nhưng trước khi đến được đích, tôi đã bị Giám đốc Jang túm lấy gáy và đập thẳng xuống sàn. Tôi phải cho anh ta đâm vào lỗ huyệt của mình trong trạng thái đó.

“…Haa, hừ, hức!”

“Hừ, hừm…”

“…A hự, hự, hức!”

“Haa!”

Mặt tôi úp xuống tấm thảm, chỉ có mông là dựng ngược lên cho người đàn ông thỏa mãn.

Tudududuk. Một chất lỏng lạnh lẽo rơi xuống mu bàn tay tôi. Tôi mở to mắt, đang nhắm nghiền. Vài giọt chất lỏng trong suốt đang rơi trên mu bàn tay tôi. Có vẻ như đó là mồ hôi rơi từ trán của Giám đốc Jang.

Trong tầm nhìn đang rung lắc lộn xộn, tôi nhìn thấy mu bàn tay gân guốc của Giám đốc Jang. Và chiếc nhẫn đeo trên ngón tay thứ tư của anh ta. Chắc hẳn là anh ta đã có vợ. Tôi méo mó khuôn mặt vì cảm giác tội lỗi với người mà tôi thậm chí còn không biết mặt, cuối cùng lại nhắm mắt lại và rên rỉ.

Tiếng nước chảy vọng ra từ phòng tắm. Tôi ôm chặt cơ thể và ngồi xổm trên giường, chờ đợi người đàn ông đi ra. Như mọi khi, người đàn ông tắm rửa xong xuôi và mặc quần áo chỉnh tề, định lấy ví tiền ra thì tôi vội vàng nói lắp bắp.

“Hôm nay anh không cần trả tiền đâu ạ.”

Giọng nói khàn đặc của tôi nghe thật đáng xấu hổ. Giám đốc Jang dừng tay lại và quay lại nhìn tôi. Anh ta đang tỏ vẻ không hiểu chuyện gì. Tôi đánh mắt xuống và nói tiếp.

“…Vì anh đã giúp tôi giải quyết chuyện đó rồi ạ.”

Đôi mắt của Giám đốc Jang dần trở nên lạnh lùng. Tôi rụt người lại vì sợ mình đã làm điều gì sai. Nếu biết rằng anh ta không cần trả tiền, tôi nghĩ anh ta sẽ không tỏ ra thích thú, nhưng ít nhất cũng sẽ không ghét bỏ. Nhưng anh ta lại phản ứng hoàn toàn ngược lại. Anh ta lẩm bẩm một cách âm u với âm vực thấp.

“Vậy ra chuyện đó hôm nay là tiền hoa hồng)à?”

“…K, không phải vậy.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo