Dirty XX - Chương 24

Lịch update: thứ 7

Cuối cùng, Giám đốc Jang đã bắn thêm một phát nữa vào chiếc quần lót của tôi. Thật điên rồ, không còn gì điên rồ hơn nữa. Anh ta dùng tay lau quần áo của tôi rồi ném nó xuống sàn như một cái giẻ rách.

Giám đốc Jang, người có gò má đỏ ửng vì nhiệt, ra lệnh bằng hình dáng miệng. Đi ra. Một bên lông mày của anh ta nhăn nhó lại khi nói vậy. Có vẻ như anh ta sắp nổi giận đến nơi rồi. Anh ta không phải là một người đàn ông có nhiều kiên nhẫn.

“……”

Tôi khoác chiếc áo choàng tắm màu đen đang treo trên một bên tường gạch. Nó lớn so với tôi, có lẽ là do nó được may theo số đo của Giám đốc Jang. Chiều dài tay áo cũng khá dài. Có sự khác biệt so với việc tôi phải để lộ cổ tay và mắt cá chân vì quần áo tôi mua thường hơi ngắn. Tôi khoác chiếc áo choàng lớn lên người và ngượng ngùng tiến đến chỗ (ghế )nơi anh ta đang ở.

Người đàn ông vừa thủ dâm xong đang châm một điếu thuốc mới. Tôi nhìn chằm chằm vào đôi môi của Giám đốc Jang, người đang cảm nhận khoái cảm chậm rãi của việc xuất tinh và liên tục nhả khói trắng như đầu máy hơi nước. Người đàn ông nhả một làn khói dài và hỏi.

“Muốn thử không?”

“…Tôi chưa hút thuốc bao giờ.”

“Giám đốc Jang nâng người lên khỏi tư thế cúi thấp, vòng tay ôm lấy phần đầu tựa của ghế sofa. Những đường cơ bắp từ cổ đến vai của Giám đốc Jang giãn ra một cách mềm mại. Anh ta nở một nụ cười giả tạo rồi nói với tôi:

“Cho ngậm một hơi cũng được, nhưng phải trèo lên đùi tôi.”

Nói thêm “mau lên”, anh ta liếc mắt ra hiệu về phía đùi mình. …Đương nhiên tôi muốn từ chối. Tôi không phải là một con chó cưng ngồi trên đùi chủ nhân để cầu xin tình cảm. Tôi nắm chặt phần áo choàng quanh đùi, Giám đốc Jang trừng mắt nhìn tôi như muốn đâm thủng mặt tôi bằng một cây lao. Anh ta lặp lại bằng giọng khàn đặc:

“Tôi bảo trèo lên đây.”

Đó rõ ràng là một mệnh lệnh ngụy trang dưới hình thức một lời mời. Giám đốc Jang là một người đàn ông có thể thốt ra những lời lẽ kính trọng như những lời chửi thề tục tĩu. Tôi thở dài thườn thượt trong lòng. Nếu còn do dự nữa, anh ta sẽ túm lấy cổ tay tôi và kéo tôi vào lòng anh ta bằng vũ lực.

Tôi ngồi lên đùi anh ta bằng mông. Vòng tay rộng lớn của người đàn ông dễ dàng ôm trọn lấy tôi. Thân hình to lớn của anh ta khiến tôi, một người cao trên 1m80, cảm thấy mình như một món đồ chơi trong tay anh ta.

Cứng đờ trên người anh ta, tôi nhìn chằm chằm vào màn hình TV đã tắt. Một người đàn ông nhợt nhạt không cảm xúc như một con búp bê đang nhìn lại tôi. Cái dáng vẻ ngồi trên đùi một người đàn ông khác trông thật thảm hại.

“Này.”

Giám đốc Jang phà một hơi thuốc, rồi đưa điếu thuốc đang ngậm trên môi mình đến môi tôi. Tôi ngậm lấy đầu lọc thuốc một cách vụng về. Anh ta lẩm bẩm bằng khẩu hình miệng: “hút đi.” Tôi khẽ nhăn mặt. Tôi ghét cái cảm giác rợn người của từ “hút” mà anh ta phát âm.

Tôi hít một hơi thật sâu. Khói thuốc hăng nồng xộc thẳng lên mũi, trào ngược lên như đồ ăn cay. Khụ, khụ. Tôi ôm lấy cổ, khó khăn thở ra. Người đàn ông tặc lưỡi, nhìn tôi với vẻ mặt khinh bỉ.

“Ngậm không xong, hút thuốc cũng không xong.”

Khi cơn ho của tôi, như thể một người đang lên cơn co giật, bắt đầu có dấu hiệu dịu đi, giám đốc lại đưa một điếu thuốc mới đến trước môi tôi.

“Hãy nghĩ là đang giữ hơi trong phổi.”

Tôi ngập ngừng một lúc, rồi lại ngậm điếu thuốc vào miệng. Tôi đã thành công mút lấy đầu lọc, nhưng không thể chịu được vị đắng nên nhanh chóng thổi khói lên không trung.

Tôi cảm thấy vị đắng chát trên đầu lưỡi. Mặc dù hơi khó chịu, nhưng vị của nó không tệ như tôi tưởng. Giám đốc Jang lách cách bật lửa, rồi xoa xoa cổ tôi. Những vết bầm tím mà anh ta để lại dường như bắt đầu sưng lên, tôi cảm thấy rát buốt ở mỗi nơi đầu ngón tay anh ta chạm vào.

Anh ta ấn mạnh vào một chỗ. Chỗ đó có lẽ đã bị bầm tím, nên tôi cảm thấy đau đớn. A… Tôi rên rỉ trong đau đớn và rụt cổ lại, làm hở ra một chút khoảng trống giữa áo choàng. Giám đốc Jang nheo mắt nhìn vào khoảng trống đó. Anh ta nhìn chằm chằm vào hai nhũ hoa đang căng phồng lên rồi lẩm bẩm:

“…Đồ đĩ.”

Bàn tay nóng rực của anh ta xâm chiếm vào bên trong áo choàng của tôi. Anh ta thô bạo cưỡng đoạt cơ thể tôi, mở rộng lãnh địa của anh ta trên cơ thể tôi. Như thể anh ta đã trả tiền nên có quyền sở hữu cơ thể tôi, tôi hoàn toàn phó mặc cơ thể mình cho anh ta.

Tôi lại ngậm lấy đầu lọc thuốc và hút một hơi. Khói chua chát xoay vòng trong miệng tôi, rồi từ từ thoát ra qua đôi môi khép hờ. Giám đốc Jang vùi mặt vào sau gáy tôi. Hừ, ha. Tôi rùng mình trước hơi thở thô ráp của anh ta.

Bảo đi tắm rồi đến cuối cùng vẫn là cái này sao.

Tôi giống như một nguyên liệu được chế biến kỹ lưỡng, nằm dưới bàn tay của anh ta và bị “nấu” chín. Anh ta vùi dương vật của mình vào lỗ huyệt đã được nới lỏng và bắt đầu di chuyển hông. Đó là một hành vi thô bạo, rõ ràng là chỉ để thỏa mãn dục vọng của anh ta như mọi khi. Phần thân dưới của tôi bị kéo lê theo ý anh ta, và bộ ngực phẳng lì của tôi bị vặn vẹo trong tay anh ta như thể một bộ ngực đầy đặn.

“…Giám đốc.”

Đôi mắt đục ngầu vì dục vọng của Giám đốc Jang hướng về phía tôi.

“…Nhẹ, hức, nhẹ nhàng thôi, đau quá.”

Giám đốc Jang, như một con ngựa đua bị đốt cháy, lại càng lắc hông nhanh hơn. Trần nhà quay cuồng chóng mặt. Những suy nghĩ vẩn vơ lấp đầy đầu tôi nhanh chóng biến mất. Ở đây, với anh ta, chỉ có khoái cảm và đau đớn tồn tại.

Tôi đưa bàn tay đang bị lắc lư lung tung lên miệng và ngậm điếu thuốc. Khói, được tạo ra bởi kỹ năng vụng về, phồng lên che khuất tầm nhìn, rồi từ từ tan biến.

Đột nhiên, tôi bị chói mắt. Tôi ngồi dậy khỏi giường, co ro như một con tôm. Ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu sáng khuôn mặt tôi một cách lờ mờ.

Như mọi khi, số tiền “hoa hồng” mà Giám đốc Jang để lại nằm trên chiếc bàn cạnh giường. Hôm nay, ngoài tiền giấy, còn có ba điếu thuốc và một chiếc bật lửa Zippo. Tôi khoác tấm ga giường lên người trần truồng, đứng dậy và đưa tay về phía chúng.

Ban đầu, tôi đã cố gắng tìm hiểu lý do tại sao mọi người lại cuống cuồng muốn hút cái thứ này đến vậy, nhưng bắt đầu từ điếu cuối cùng, tôi dần dần thích cái cảm giác cay đắng trôi xuống cổ họng.

Tôi mặc quần áo vào người, che đi cái mùi thuốc lá bám đầy trên cơ thể, và đi xuống cửa hàng tiện lợi. Đứng trước máy ATM, tôi gửi tiền vào tài khoản mà chú tôi đã gửi.

Tôi không thấy ngon miệng. Những điếu thuốc lá được xếp sau nhân viên cửa hàng tiện lợi mới toanh lọt vào mắt tôi. Giám đốc Jang thường hút loại gì nhỉ, tôi đảo mắt nhìn khắp quầy. Rồi tôi phát hiện ra nhãn hiệu thuốc lá mà anh ta thích hút. Quả nhiên giá rất đắt.

Thay vì vậy, tôi nói với nhân viên tên một loại thuốc lá mà tôi đã nghe vài lần và đưa ra một tờ năm nghìn won.

“Cho tôi một điếu Mévive.”

Nhân viên cửa hàng tiện lợi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi, thứ mà tôi đã che đi bằng chiếc áo hoodie. Tôi bối rối né tránh ánh mắt của anh ta. Như thể anh ta sẽ nhận ra những dấu vết mà Giám đốc Jang để lại trên khắp cơ thể tôi.

Nếu là nhân viên cũ ở đây, chắc hẳn anh ta đã nhận ra khuôn mặt tôi ngay lập tức vì tôi thường xuyên đến mua thuốc. Nhân viên mới này có vẻ không quen với những quy tắc ở đây, nên anh ta yêu cầu tôi xuất trình chứng minh thư vì thấy tôi có vẻ đáng ngờ.

“Xin lỗi, nhưng tôi có thể xem chứng minh thư của anh được không?”

Đương nhiên tôi không có chứng minh thư. Chứng minh thư giả của tôi đã bị Giám đốc Jang đốt thủng, còn cái thật của tôi thì…đã bị vứt bỏ từ lâu. Tôi không cảm thấy cần thiết phải làm lại, nên tôi đã định lấy lại tiền từ nhân viên. Nhưng đúng lúc đó, một cô gái xen vào.

“Cho tôi một điếu Mévive và một điếu Malboro.”

Lee Hye-won chen lên trước tôi, đưa cho nhân viên một tờ tiền rồi đưa thẻ của cô ấy cho anh ta. Lee Hye-won, sau khi thanh toán cả hai điếu thuốc, bất ngờ đưa cho tôi điếu thuốc Mévive có ghi chữ tiếng Anh. Tôi đã nói “không sao đâu” vài lần, nhưng Lee Hye-won nói “loại này có vị chát ở hậu vị nên không ngon lắm” rồi mở cửa phòng hút thuốc và bước vào.

Lee Hye-won ngồi vắt chéo chân trên ghế trong phòng hút thuốc, lục lọi trong túi áo rồi hỏi tôi:

“Anh có bật lửa không?”

“…”

Tôi lấy chiếc bật lửa Zippo của Giám đốc Jang ra khỏi túi và đưa cho Lee Hye-won. Lee Hye-won nghịch ngợm chiếc bật lửa Zippo, dường như đây là loại bật lửa mà cô ấy chưa từng chạm vào trước đây.

Tôi lấy lại chiếc bật lửa từ cô ấy, mở nắp bật lửa như Giám đốc Jang đã từng làm. Lửa bùng lên với một tiếng “vút” và nhanh chóng lan rộng.

Lee Hye-won, nhìn tôi bóc vỏ thuốc và ngậm một điếu thuốc trên miệng, đột nhiên hỏi:

“Anh không phải là người thường hút thuốc đúng không?”

“…”

“…Tôi cũng học hút thuốc ở đây đấy.”

Lee Hye-won cười khi dụi tàn thuốc. Khuôn mặt trẻ con của cô ấy khi cười trong lúc hút thuốc trông có chút cay đắng. Tôi im lặng ngậm điếu thuốc.

Tôi lăn lộn trên giường đến tận khuya. Tôi cuộn tròn người ở một góc giường, như những hạt bụi bám đầy trên giường, rồi đột nhiên nhớ lại cảm giác cay đắng của điếu thuốc. Tôi cầm chiếc bật lửa Zippo mà Giám đốc Jang đã đưa cho trong tay và vô nghĩa dùng móng tay cào vào bánh xe lửa để bật lửa.

Tôi đói. Thay vì nghĩ đến đồ ăn, tôi muốn lấp đầy cái bụng trống rỗng của mình bằng khói thuốc chua chát.

Tôi lấy vài tờ tiền và đi về phía cửa hàng tiện lợi. Nhân viên cửa hàng tiện lợi dường như đã thay đổi, một người đàn ông hoàn toàn xa lạ đang đứng trước quầy. Tôi đưa thẻ nhân viên của mình cho anh ta.

“…Thẻ này không có ảnh và không có số chứng minh thư.”

Lần này, tôi bị từ chối vì thẻ nhân viên không có ảnh.

“……”

Không còn cách nào khác, tôi trả lại thẻ nhân viên và mua một mẩu bánh mì rồi ngồi xuống một góc bàn. Lee Hye-won bước vào cửa hàng tiện lợi.

Tôi và Lee Hye-won thường xuyên gặp nhau như thế này. Phạm vi hoạt động của tôi chỉ là đi đi lại lại giữa khách sạn và cửa hàng tiện lợi, và Lee Hye-won thường xuyên lui tới một trong số đó, cửa hàng tiện lợi. Tôi rất muốn chuyển đến một nơi khác, nhưng tiếc là ở sân golf này chỉ có duy nhất một cửa hàng tiện lợi này.

Lee Hye-won, bất cứ khi nào nhìn thấy tôi, đều vui vẻ chạy đến bắt chuyện. Cô ấy nói rằng cô ấy đã từ quê lên Seoul học đại học, nhưng vì không đủ tiền học phí nên đã đến đây làm việc. Ngay cả khi tôi tỏ ra thờ ơ, Lee Hye-won vẫn nói chuyện không ngừng như thể đã cả ngày cô ấy không được nói chuyện với ai khác.

Hôm nay, Lee Hye-won vẫn nhận ra tôi như mọi khi. Lee Hye-won cầm một chiếc bánh mì cùng nhãn hiệu trên tay và giơ lên cho tôi xem.

“Tôi mới ăn cái này hôm nay, thấy ngọt và ngon đấy.”

“…Vâng.”

Tôi trả lời qua loa bằng một giọng điệu thờ ơ, nhưng không may là cô gái không nhận ra.

“Gần đây văn phòng sắp xếp cho tôi rất nhiều lịch trình, nên tôi gần như ngày nào cũng phải đi phục vụ trên sân golf.”

Cô gái như chợt nhớ ra điều gì đó, kêu lên “a” rồi hạ thấp giọng.

“Hôm qua tôi đi phục vụ cùng một người mà tôi thường thấy trên tin tức đấy.”

Đây là chuyện thường thấy ở sân golf này. Chỉ những người thuộc top vài phần trăm giàu có nhất Hàn Quốc mới có thể có tên trong danh sách thành viên của sân golf này. Vì vậy, nơi đây có thể được coi là giao điểm, nơi tập hợp những nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị, kinh tế, tài chính và văn hóa.

Cô gái che miệng lại và tự mình cười khúc khích.

“Người đó đánh hụt rất nhiều đấy.”

Tôi không nói gì, chỉ im lặng nhai bánh mì. Hôm nay, bánh mì có vị như giấy.

“Nhưng sao dạo này anh không có lịch trình nào vậy?”

“……”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo