Lịch update: thứ 7
Giám đốc Kim đã nói rõ rằng ông ta không thích quan hệ tình dục đồng giới. Tôi đã vô thức nới lỏng cảnh giác một chút chỉ vì nghe lời ông ta nói. Ngay cả khi ông ta sờ soạng đùi, sờ soạng ngực, thì số tiền mà tôi nhận được cứ liên tục khiến tôi thỏa hiệp.
“……”
Ừ, có lẽ tôi đã từng nghĩ rằng, ít nhất thì thằng cha này cũng không làm cái trò đó như Giám đốc Jang, nên có lẽ còn tốt hơn.
Bây giờ nghĩ lại thì, đó là một suy nghĩ quá ngây thơ và ngu ngốc. Ông ta cũng chỉ là một loại người giống như Giám đốc Jang thôi. Cả hai đều là lũ chó chết, và đều là những kẻ biến thái chỉ biết đâm vào lỗ đít của người khác.
Thậm chí, Giám đốc Jang đã không xuất hiện suốt một tuần nay rồi. Có lẽ điều ước mà tôi mong muốn đã trở thành sự thật rồi cũng nên. Biết đâu điều ước “Ước gì anh ta chết đi” đã thành hiện thực rồi cũng nên.
…Nhưng, vậy thì bây giờ tôi phải kiếm tiền ở đâu đây? Tôi siết chặt tay, những tờ tiền trong lòng bàn tay tôi kêu soạt soạt vì bị nhàu nát.
Ting ting, tiếng chuông điện thoại bị ngắt quãng một lúc lại tiếp tục vang lên. Tôi vén ga giường và chậm rãi ngồi dậy khỏi chỗ nằm. Tôi đặt chân xuống sàn, nhưng không tài nào bước đi được, nên tôi lại ngồi xuống mép giường và lại thỏa hiệp lần nữa.
Ừ, cả hai đều là những thằng khốn như nhau mà. Tôi đã từng dang rộng cho Giám đốc Jang, vậy thì tại sao tôi lại không thể dang rộng cho thằng cha kia được chứ? Hơn nữa, gương mặt của Lee Jin-seok nằm dưới thân Giám đốc Kim cứ liên tục hiện lên trong đầu tôi. Nếu không phải là tôi, thì anh ta đã không phải chịu đựng chuyện đó… Tôi không muốn gây thêm tổn hại cho anh ta nữa.
Tôi như một bóng ma đứng dậy khỏi chỗ ngồi và tiến về phía tủ đầu giường. Tôi nhấc chiếc điện thoại đang reo inh ỏi lên và trả lời rằng tôi sẽ đến văn phòng ngay. Tôi cởi bộ đồng phục nhớp nháp mặc suốt đêm và thay vào bộ đồ thường phục.
Tôi đang đi trên hành lang hướng về phòng 420, thì những gã đã chơi đùa với Giám đốc Kim đi đến từ phía đối diện. Tôi dựa lưng vào tường và cúi đầu xuống. Tôi chờ đợi một lúc để họ có thể đi qua hành lang trước.
Một người đàn ông dùng mu bàn tay ấn vào gò má sưng húp của mình.
“Ghét cái thằng chó chết đó kinh khủng. Chỉ đùa một chút thôi mà đã ném ly rượu vào mặt người ta?”
Anh ta nói với giọng tức giận như đang cố kìm nén, rồi khạc nhổ. Một bãi đờm có lẫn máu bắn tung tóe trên hành lang.
“Kiếm được chút tiền nên lên mặt, vênh váo ấy mà. Cứ chiều chuộng ông ta vừa phải thôi, bọn mình dù sao cũng được uống rượu và chơi golf miễn phí, cũng có lợi mà.”
“Hùm mất thì cáo làm vua, đúng là cái loại đó mà. Trước mặt Giám đốc Jang thì ngoan ngoãn vẫy đuôi, đúng là xui xẻo.”
Hai người đó coi tôi như người vô hình mà đi lướt qua. Cả hai đều là những kẻ nịnh bợ Giám đốc Kim. Tôi đứng im nghe tiếng giày tây xa dần rồi quay lưng lại tiến về phía căn phòng.
Cốc cốc, tôi gõ cửa và chờ đợi, không lâu sau cánh cửa mở ra. Khuôn mặt của người mở cửa lọt vào mắt tôi. Đó là một người không nên ở trong này. Tôi cố gắng hạ thấp giọng hỏi.
“…Lee Hye-won.”
Đúng là Lee Hye-won.
“Sao cô lại đến đây?”
Lee Hye-won giật mình vì khuôn mặt cứng đờ của tôi và thì thầm lại.
“Jin-seok oppa bảo tôi vào thay ca.”
…Lee Jin-seok bảo vào thay ca? Khuôn mặt Lee Jin-seok của ngày hôm qua, đang quỳ gối dưới thân Giám đốc Kim và mút lấy cái bìu của ông ta, hiện lên trước mắt tôi. Tôi nhắm chặt mắt. Chẳng lẽ anh ta vẫn chưa đứng dậy được sao?
“Không mau vào đây mà còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Tiếng quát lớn vang lên từ bên trong phòng. Tôi vội vã bước vào. Hôm nay căn phòng trở nên bừa bộn khác thường. Chai rượu lăn lóc khắp nơi, và những mảnh vỡ thủy tinh vương vãi trên sàn. Lee Hye-won theo sau tôi bước vào, quỳ xuống và nhặt từng mảnh vỡ thủy tinh trên sàn bằng đôi tay run rẩy.
“Đến đây uống với anh một ly.”
Tôi không nói một lời nào, tiến lại gần và nhận lấy ly rượu. Giám đốc Kim đặt tôi ngồi lên tay vịn của một chiếc ghế, rồi kéo tay Lee Hye-won lại.
“Cô cũng lại đây.”
Khuôn mặt Lee Hye-won thoáng hiện lên vẻ bối rối khi bị kéo tay đột ngột, nhưng nó nhanh chóng biến mất.
“Tôi xin phép. Trong giờ làm việc không được phép uống rượu ạ.”
Lee Hye-won cố gắng mỉm cười và từ chối. Khóe miệng đang cố gắng kéo lên run rẩy. “Trong giờ làm việc không được phép uống rượu.” Đó là những gì được viết trong hướng dẫn cho người chơi golf khi khách hàng đưa ra những yêu cầu khiếm nhã.
Giám đốc Kim cứ khăng khăng kéo tay Lee Hye-won. Cô ấy bị kéo đi, đảo mắt nhìn quanh dò xét phản ứng của các nhân viên. Những nhân viên đã ngồi vào chỗ lần lượt tránh ánh mắt của cô.
Lee Hye-won bị lôi đi và đập mạnh đùi vào bàn. Khuôn mặt mà nếu không trang điểm sẽ trông trẻ hơn rất nhiều, méo mó vì đau đớn và xấu hổ. Tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn, rồi uống cạn ly rượu trên tay.
Cồn đốt cháy thực quản một cách nóng rực và quét thẳng xuống cơ thể tôi. Tôi lau nhanh khóe miệng bằng mu bàn tay rồi lặng lẽ gọi Giám đốc Kim.
“Giám đốc.”
Giám đốc Kim, người đang vươn tay về phía một người đáng tuổi con cháu, quay đầu về phía tôi. Tôi đưa cho ông ta chiếc ly rỗng.
“Cho tôi thêm một ly nữa.”
Ánh mắt ông ta híp lại. Có lẽ ông ta đã nhận ra ý đồ của tôi chăng, tôi nuốt khan một ngụm nước bọt. Giám đốc Kim mở to mắt như có chút ngạc nhiên rồi ôm lấy eo tôi kéo lại.
“Không muốn, không muốn, còn làm bộ ra vẻ, giờ mới lộ nguyên hình à.”
Ông ta cười rạng rỡ như thể rất hài lòng, rồi mắt sáng lên rót đầy rượu vào ly của tôi. Tôi chạm môi vào ly và ngửa cổ uống, ông ta ra hiệu bằng mắt với Lee Hye-won đang bối rối không biết phải làm gì. Lee Hye-won ngập ngừng tại chỗ, nhìn tôi mấy lần rồi rời khỏi phòng.
Tôi liên tục nghiêng ly rót rượu để chiều theo tâm trạng của Giám đốc Kim. Tôi uống nhiều đến mức cảm thấy cồn đang lẫn lộn với nội tạng và nhảy múa bên trong cơ thể. Những câu tôi buột miệng thốt ra thỉnh thoảng lại lẫn lộn với nhau. Lưỡi tôi bị líu lại. Tầm nhìn dần trở nên mờ mịt, và ngay sau đó, một vòng xoáy lớn cuồn cuộn trước mắt tôi.
Đột nhiên tôi cảm thấy ngực mình khó chịu. Đầu đau nhức vì hơi men, tôi không thể mở mắt và vung tay vung chân lung tung. Nhưng tôi không đạt được kết quả gì. Tôi không thể nhúc nhích, như thể bị đè bẹp bởi một vật rất nặng. Tôi cảm thấy có côn trùng bò trên cơ thể mình. Tôi đoán trong lòng là Giám đốc Jang đang cưỡi lên người tôi. Tôi thả lỏng phần thân dưới và nằm như một xác chết, vì việc cản trở nữa chỉ làm tôi mất sức mà thôi.
Sau đó, ngực tôi bị bóp mạnh. Tôi đau đớn mở to mắt.
“…A!”
Điều đầu tiên tôi bắt gặp là bóng tối. Và sau đó, tôi chạm trán với ánh mắt đang phát ra ánh sáng lờ mờ trong bóng tối. Tôi nheo mắt để điều chỉnh tầm nhìn lờ mờ. Đầu tôi lắc lư như thể có gắn máy giật điện, cơ thể tên quái dị đó trông như có nhiều cái.
“…ai, là ai.”
Rồi cơ thể tôi co rút lại vì căng thẳng. Đó không phải là Giám đốc Jang. Ông ta ta cũng có cơ thể khá to lớn, nhưng nhỏ hơn Giám đốc Jang. Một ai đó không rõ danh tính lẩm bẩm bằng giọng không rõ ràng. Mùi rượu ghê tởm phả ra từ miệng ông ta.
“Sao lại chống cự dữ vậy.”
…Người đang cưỡi lên người tôi không phải là Giám đốc Jang, mà là Giám đốc Kim. Tôi chợt tỉnh táo. Tôi cố gắng nâng người lên, nhưng Giám đốc Kim đã dễ dàng đè cổ tay tôi xuống ga giường.
Tôi sờ soạng trên tủ đầu giường bằng đầu ngón tay. Tôi cầm lấy chiếc đèn bàn và đập vào đầu Giám đốc Kim. Ông ta ta kêu lên một tiếng “Á” và ôm lấy đầu.
“…Thằng chó chết!”
Tôi nghĩ là sẽ ổn thôi, nhưng không phải vậy. Không phải là tình huống khốn nạn này, nếu không phải là do cái loại như Giám đốc Jang, không, nếu cái thằng khốn nhân viên đó không ăn trộm tiền của tôi, nếu tôi không gây ra chuyện phải trốn khỏi nơi mình đang sống ngay từ đầu.
Nước mắt tuôn rơi. Nhưng hối hận thì đã quá muộn. Aaaa, tôi hét lên điên cuồng. Không, thằng chó chết, không! Tôi không phải là trai bao!
Giám đốc Kim dùng gối bịt miệng tôi lại để ngăn tôi gào thét.
“…Ưm, ưm!”
Tôi cảm thấy bàn tay ông ta đang sờ soạng đùi mình, rồi chiếc quần bị cởi ra ngay lập tức. Một ngón tay tuy to hơn nhưng ngắn hơn ngón tay của Giám đốc Jang chui vào giữa hai lỗ. Cảm giác ớn lạnh nổi da gà khắp người vì cái chạm không quen thuộc đó. Tôi điên cuồng đá chân.
“…Ư, hức! Aaaa!”
Tôi cố gắng hết sức đến mức mạch máu ở thái dương phồng lên. Tôi cố gắng hết sức để vung vẩy tay chân và đập mạnh xuống ga giường. Nhưng tôi ở thế bất lợi. Dù có vùng vẫy đến đâu đi chăng nữa, tôi cũng không thể phát huy hết sức mạnh của mình khi bị ông ta đè lên.
Ông ta vừa sờ soạng bên trong đùi tôi vừa lẩm bẩm.
“Tao cứ tưởng da trắng và bóng loáng như này thì chắc sẽ ngon lắm, chạm vào da tay dính dính. Đúng là Giám đốc Jang có con mắt tinh đời.”
“…Ưm, hức!”
“Lúc đó còn thích đến chết đi được cơ mà.”
“Lúc đó” mà Giám đốc Kim nói đến là đêm mà Giám đốc Jang và tôi quan hệ với nhau trong phòng điều khiển. Quả nhiên Giám đốc Kim là người đã lén nghe lén những âm thanh quan hệ ở ngoài cửa.
…Thằng lợn dâm dục này! Tôi nổi giận, cố gắng bóp cổ ông ta bằng cách vươn tay dài hết mức có thể. Nhưng tôi vẫn không thể với tới. Đầu ngón tay tôi không chạm được vào ông ta, mà chỉ lơ lửng trong không trung rồi lại bị Giám đốc Kim đè xuống ga giường. Ông ta ta trói hai tay tôi lại và giữ chặt, còn tay kia thì vuốt ve hông mình.
Một âm thanh kim loại vang lên trong bóng tối. Ông ta ta ngọ nguậy cơ thể rồi nhanh chóng cởi hết quần áo. Cái dương vật có đầu cong queo kỳ dị bật ra ngoài.
“Chắc Giám đốc thông cho mày kỹ lắm nhỉ.”
“…Aa, hức, Giám đốc….”
Tôi gọi Giám đốc Jang, người không có mặt ở đó, như là thành trì cuối cùng. Chính lúc đó, ánh mắt Giám đốc Kim lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
“Thằng nhóc hỗn láo chết tiệt đó.”
“…Hức, hức.”
“Mày là cái thứ không biết sợ trời đất, nhưng dương vật của tao vẫn ngon hơn về mặt kỹ thuật đấy, đồ ngu ngốc.”
Tôi điên cuồng phản kháng, phát tác. Một nắm đấm giáng xuống gò má tôi. Bốp, một âm thanh vang lên và má tôi quay ngoắt sang hướng ngược lại. Trước cú sốc tê tái như sét đánh, mắt tôi hoa lên.
“Thằng chó chết! Uống rượu xong còn làm nũng trên đùi người ta, giờ lại giở trò gì đấy hả?”
Giám đốc Kim khạc nhổ rồi lại đè lên người tôi. Tôi nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh trong bóng tối. Trên tủ đầu giường mà tay tôi có thể với tới, chiếc đèn bàn đang phát ra ánh sáng lờ mờ. Tôi vươn tay dài về phía đó. Suýt chút nữa là không chạm tới, tôi nghiến răng và dồn sức vào đầu ngón tay một lần nữa. Nhanh chóng nhặt lấy chiếc đèn bàn và đập vào đầu Giám đốc Kim.
“Aaaa!”
Bốp, từ phía trên vang lên âm thanh đầu bị vỡ ra. Giám đốc Kim ôm lấy đầu và cơ thể đồ sộ của ông ta ngã xuống bên cạnh giường. Tôi chạy bán sống bán chết. Trên đường chạy, chân tôi mất sức suýt ngã, nhưng tôi cố gắng dồn sức vào bắp chân và mở cửa phòng. Ngay cả khoảnh khắc ngắn ngủi khi chốt cửa mở ra, tôi cũng cảm thấy như một thời gian dài vô tận.
Ting rích.
Cuối cùng chốt cửa cũng đã mở. Khi tôi xoay tay nắm cửa mở ra, ánh sáng đang bật ở hành lang chiếu thẳng vào mắt tôi. Và sau đó, người đang đứng ở ngoài cửa lao vào mắt tôi. …Đó là Giám đốc Jang!