Lịch update: thứ 7
Tách, tách, tách. Đèn cảm biến trong hành lang liên tục bật sáng theo bước chân của người đàn ông. Bây giờ đến lượt đèn cảm biến ngay phía sau đầu tôi bật sáng.
Thình thịch. Tiếng bước chân vang lên, và đèn cảm biến trên đầu tôi sáng lên. Một cái bóng khổng lồ xuất hiện và nuốt chửng cái bóng đang bám vào chân tôi trong tích tắc. Tôi hơi sợ hãi và từ từ quay đầu lại.
Sau lưng tôi. Giám đốc Jang đang đứng ở đó.
“…”
Ánh mắt của Giám đốc Jang dừng lại ở dấu vết mà tên kia để lại. Người đàn ông nheo mắt và ước lượng dấu vết đó. Sau đó, anh ta hỏi tôi như thể đang thẩm vấn.
“Đã làm cái trò gì thế?”
Ánh mắt anh ta nhắm vào tôi như một mục tiêu. Đôi mắt đen láy của anh ta sáng lên một cách sắc bén và bắt đầu đoán mò về tôi. Càng tập trung vào hành động này, góc cằm sắc nhọn như gọt dũa của anh ta càng trở nên méo mó.
Một khoảnh khắc trôi qua. Cuối cùng người đàn ông cũng mở miệng. Anh ta chẩn đoán tình trạng của tôi trong một từ.
“Trông có vẻ bối rối nhỉ.”
Đó là một giọng điệu đầy chắc chắn. Tôi không nhìn thẳng vào anh ta nữa và hạ mắt xuống. Bắp chân và gót chân tôi cứ giật giật không ngừng. Tôi vô tình bị cuốn vào cảm giác đó. Cảm giác như phải mở cánh cửa mang tên người đàn ông và chạy trốn đến một nơi nào đó.
“Ai đã làm cậu lung lay như vậy?”
Giám đốc Jang bước lên một bước, và tôi theo phản xạ lùi lại một bước. Tất nhiên, người đàn ông có tính khí xấu không cho phép tôi lùi bước.
Anh ta nhanh chóng chộp lấy cánh tay tôi. Tôi không kịp kêu lên một tiếng và bị người đàn ông kéo đi. Một từ ngữ vang lên trong đầu tôi như thể máu không lưu thông. Đau!
“Tôi đang hỏi cậu đấy.”
Đôi mắt của Giám đốc Jang thúc giục câu trả lời. Ai, đã, làm cậu lung lay như vậy? Tôi không thể đưa ra câu trả lời cho câu hỏi của anh ta. Mặc dù tóc gáy tôi dựng đứng đến ớn lạnh, nhưng tôi không thể biết cảm xúc sợ hãi này bắt nguồn từ đâu.
Đôi mắt lạnh lẽo của người đàn ông làm mát mồ hôi đang chảy trên gáy tôi. Tôi rùng mình và môi dưới run lên.
“Nhìn kiểu gì thì đây cũng là khuôn mặt sợ hãi mà, đúng không.”
Lần này người đàn ông tự hỏi chính mình.
“Tại sao Su-won của chúng ta lại sợ hãi nhỉ.”
Chiếc lưỡi có vẻ trơn tru của anh ta uốn éo và tạo thành một câu văn. Khoảnh khắc đó, tôi có cảm giác như đầu lưỡi của người đàn ông được cắt thành hình tam giác như lưỡi rắn. Tôi lắc đầu và nhìn lại thì lưỡi của người đàn ông đã trở lại bình thường. Nhanh nhẹn và trơn tuột như đuôi thằn lằn… Người đàn ông lẩm bẩm bằng chiếc lưỡi ma quái ba tấc đó.
“Tôi đáng sợ lắm sao?”
“…Không, không phải vậy ạ.”
Tôi theo bản năng phủ nhận lời nói của người đàn ông. Tôi rụt vai và cố gắng hết sức để tránh ánh mắt của anh ta. Như thể đó là sự phòng thủ tốt nhất mà tôi có thể thực hiện. Người đàn ông cười toe toét. Tất nhiên, đôi mắt anh ta vẫn giữ nguyên vẻ ớn lạnh. Đôi mắt sâu thẳm đến mức không thể biết được độ sâu của nó, không hề lộ ra một chút dấu hiệu của sự hài hước nào. Tôi sợ hãi đến tận xương tủy vì khoảng cách đáng sợ mà đôi mắt và miệng của anh ta đang tạo ra.
“Lại nói dối rồi.”
Giám đốc Jang tự mình tìm ra câu trả lời cho câu hỏi mà ngay cả tôi cũng không biết.
“Lúc nào cậu cũng sợ hãi mà.”
…Ai đã làm cậu lung lay như vậy? Người đàn ông đã tự chỉ đích danh mình như một câu trả lời cho câu hỏi mà anh ta đã đặt ra.
“Tôi biết về Su-won nhiều hơn những gì mà Su-won đang nghĩ đấy.”
Tôi mím chặt môi như một người đã quên cách nói chuyện. Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong trạng thái đông cứng như băng. Giám đốc Jang đột nhiên dùng lưỡi liếm môi dưới. Như thể anh ta đang thèm thuồng.
Anh ta đột nhiên nghiêng người và cúi mặt xuống. Anh ta dùng răng cắn mạnh vào dái tai tôi. Anh ta nhai nghiến mảnh da nhỏ hơn cả ngón tay đó như thể muốn xé nát nó. Cảnh người đàn ông bóc da và ăn thịt ức gà tái hiện trước mắt tôi. Người đàn ông đã bóc sạch thịt và ném chiếc xương lên đĩa mà không để lại một chút nào. Tôi nghĩ chắc đây là ý nghĩa của câu nói không chừa lại cả xương.
“…Ư, hức.”
Môi của người đàn ông men theo đường viền cổ đi xuống phía sau tai. Môi của người đàn ông dần mở rộng lãnh thổ. Tôi bị dồn vào tường như một con chuột nhắt và nhìn vào bóng tối qua vai anh ta.
Sau đó, tôi nhắm chặt mắt. Giọng nói của tên kia văng vẳng bên tai tôi. “…Không phải tao!”
“…Ư ức.”
Giám đốc Jang dùng ngón tay ấn mạnh vào hai má tôi như thể muốn làm chúng nổ tung. Tôi kêu lên một tiếng rồi anh ta nhét ngón tay vào miệng tôi đang há hốc. Ngón tay dài khuấy động bên trong miệng tôi. Anh ta dùng vân tay lau sạch nướu răng, và kéo lưỡi tôi ra.
“Cậu không trả lời câu hỏi của tôi.”
“…”
“Tại sao cậu lại mang theo cái đống thịt này?”
Người đàn ông lẩm bẩm một cách rợn người.
“Hay là cắt nó đi nhỉ.”
Anh ta siết chặt tay và kéo mạnh. Như thể anh ta sắp rút cái lưỡi của tôi ra thật vậy.
“…Ư ức!”
Tôi cảm thấy một cơn đau rát ở gốc lưỡi. Tôi nhìn anh ta với đôi mắt ngấn lệ. Khuôn mặt anh ta méo mó. Đó là vì trước mắt tôi mờ đi vì nước mắt. Những giọt nước mắt đọng lại trên đầu lông mi cuối cùng cũng rơi xuống thành giọt. Tách, một giọt chất lỏng lạnh rơi xuống má tôi.
Lúc đó tôi mới nhìn rõ người đàn ông. Đôi mắt của người đàn ông đầy rẫy sự điên cuồng hiện ra trong tầm mắt tôi. Anh ta dường như mất kiểm soát nhanh hơn bình thường vì say thuốc.
Ngay khi anh ta chạm mắt tôi, anh ta túm lấy cằm tôi và nuốt lưỡi tôi. Lưỡi anh ta đâm sâu vào trong miệng tôi như thể sắp chạm đến cuống họng. Anh ta hung bạo đến nỗi tôi có cảm giác như lưỡi anh ta sắp đâm xuyên qua má tôi theo đúng hình dạng của nó. Anh ta dùng miếng thịt trơn tuột của mình quấn lấy cái lưỡi mà anh ta đã cố gắng rút ra bằng tay. Mà không hề nhắm mắt.
“…Ư ức!”
Giám đốc Jang lật ngược người tôi ra phía sau. Bàn tay thô ráp rộng lớn của anh ta ấn mạnh má tôi vào cửa sổ. Những hạt mưa va vào cửa sổ lạnh lẽo một cách tê tái. Trong khi tôi đang cảm nhận nó một cách xa lạ thì…
Tôi nhanh chóng cảm thấy trống trải ở dưới. Người đàn ông đã kéo quần và đồ lót của tôi xuống đến đầu gối.
“…Giám đốc, có thể có ai đó đến đấy.”
Người đàn ông chế nhạo lời nói của tôi một cách lạnh lùng.
“Vậy nên tôi mới cố tình làm ở đây đấy.”
Anh ta cười khẩy như thể thấy buồn cười rồi không ngần ngại cởi quần của mình. Anh ta tháo chiếc thắt lưng rối bời, kéo khóa quần xuống rồi lôi dương vật của mình ra. Đầu khấc của người đàn ông phồng to, và cái cột sừng sững ngẩng cao đầu.
“…”
Người đàn ông nắm chặt lấy dương vật có thể được sử dụng làm vũ khí trong một tội ác ghê tởm. Anh ta nhếch má lên. Anh ta hé môi và để nước bọt chảy ra từ kẽ răng. Một sợi chỉ bạc rơi xuống dương vật của anh ta. Anh ta dùng tay xoa đầu khấc và thân dương vật như thể đang nặn đồ gốm. Có vẻ như anh ta đang bôi nước bọt thay vì chất bôi trơn.
Giám đốc Jang đưa tay ra phía sau tôi. Bàn tay anh ta nắm lấy một bên mông tôi và xé nó ra. Trong sự im lặng bao trùm, cái lỗ nhỏ xíu phát ra một tiếng tách nhỏ. Đó là khoảnh khắc tôi tự xấu hổ vì âm thanh ướt át.
Người đàn ông thở dài.
“Thật sự cái này…”
Anh ta đánh mạnh vào mông tôi như thể đang đo độ đàn hồi. Sau đó, anh ta dùng ngón giữa khoét vào lỗ của tôi.
“thèm được đụ đến mức chảy cả nước rồi đúng không.”
Người đàn ông tuôn ra một tràng dài trong một hơi thở.
“bỏ chạy vì sợ tôi sẽ van xin cậu cởi quần ra và địt à?”
“Hức…”
Sau đó, anh ta dùng ngón tay đâm vào lỗ của tôi như thể đang đụ và hỏi lại tôi.
“Ừ?”
Người đàn ông vung dương vật của mình như một chiếc roi và đánh vào mông tôi. Thình thịch, âm thanh dứt khoát vang vọng trong hành lang trống trải.
“Vì Su-won của chúng ta muốn như vậy, nên tôi đương nhiên phải làm thế rồi. Vì tôi là một người tốt bụng mà.”
Có lẽ vì cuối cùng tôi cũng mất trí nên anh ta mới nói những điều điên rồ như vậy, rồi bất ngờ nhét nửa cái dương vật của mình vào cái lỗ chưa được nới lỏng của tôi. Bên trong chật cứng vì của anh ta. Anh ta ghì sát vào tôi rồi nhắm mắt lại và lười biếng cảm nhận sự siết chặt. Vừa rên rỉ khe khẽ như thể đang đắm chìm vào nó.
“…Siết chặt đến mức phát điên lên được.”
Đùng, sấm sét vang lên bên ngoài cửa sổ. Người đàn ông nắm chặt cằm và cổ tôi cùng một lúc. Đó là ngòi nổ báo hiệu sự khởi đầu của mối quan hệ. Người đàn ông bắt đầu đụ vào bên trong tôi như một con thú. Anh ta lắc lư eo và vùi mũi vào sau gáy tôi và thở hổn hển.
“Ư hừm, hộc!”
“…Ừm.”
“…Hức, hừ hừ, ha!”
Khuôn mặt và môi tôi bị chà xát lung tung vào cửa sổ đã mờ đi vì chênh lệch nhiệt độ bên trong và bên ngoài. Khuôn mặt tôi trở nên mờ ảo vì hơi thở phù, phù! Rồi hình ảnh khuôn mặt tôi lại được khắc lên trên đó.
“…Hức, haa, haát! Ư ưm, ưt!”
“…Haa, phù.”
“Hừ ưức, hựt!”
Giám đốc Jang vốn thích đổi tư thế hai ba lần. Vì anh ta là người dồn ép quá mức nên tôi chỉ có thể thở phào nhẹ nhõm nhân lúc anh ta đổi tư thế. Anh ta đặt tôi đứng trước cửa sổ như thể để triển lãm rồi đụ tôi không ngừng nghỉ. Anh ta tàn nhẫn đến mức như thể sẽ ăn tươi nuốt sống tôi mà chỉ để lại xương.
Tôi chịu đựng cái của người đàn ông với cảm giác như vách trong của mình sắp rách toạc đến nơi. Có lẽ vì thiếu chất bôi trơn. Hôm nay, cái của người đàn ông lại càng trở nên sống động hơn. Hình dạng đầu khấc của anh ta tự động hiện lên trước mắt tôi. Nghĩ đến việc cái thứ tục tĩu đó, vừa có màu đỏ sẫm vừa to lớn, đang khuấy đảo bên trong tôi, tôi như muốn phát điên.
“Nào, đổi. Đổi tư thế đi nào.”
Người đàn ông đưa tay xuống dưới đùi tôi rồi đặt lên bệ cửa sổ. Tôi quỳ xuống và đón nhận cái của người đàn ông. Tôi đặt tay lên cửa sổ và lắc lư hông để giúp người đàn ông làm tình. Tôi siết chặt đùi và giúp anh ta đâm vào.
Tôi lắc mông một cách vô hồn như một người phát điên. Nơi đây quá thiếu cảm giác thực tế. Đây là một không gian chỉ tồn tại để làm tình.
Người đàn ông nắm lấy dương vật của tôi và chà mạnh vào cửa sổ. Một vòng tròn trong suốt được tạo ra trên hơi nước đọng lại. Tôi rùng mình vì cảm giác lạnh lẽo. Chất nhờn trong suốt rỉ ra từ niệu đạo dính vào cửa sổ.
Người đàn ông vừa nhai tai tôi vừa lẩm bẩm.
“…Phù, bên trong. Bảo tôi, đụ và xuất bên trong đi.”
“…Hức, hừ hừ, hộc!”
“Hừm, tôi sẽ xé toạc cậu ra cho mà xem.”