Dirty XX - Chương 49

Lịch update: thứ 7

Trong chiếc ví có dấu răng cắn sâu vào da, có một tờ năm mươi nghìn won và vài tờ nghìn won còn sót lại sau khi mua thuốc lá. Tôi không muốn đưa cho hắn ta dù chỉ một tờ nghìn won, nhưng tôi không còn cách nào khác.

“…”

Má của hắn ta nhất thời hóp sâu lại, có lẽ là do hắn ta đang cắn chặt vào bên trong má. Sự sỉ nhục hiện lên trên khuôn mặt mà chỉ có tôi mới nhìn thấy được rồi nhanh chóng biến mất.

Có vẻ như hắn ta không thể chịu đựng được tình huống phải đứng trước mặt tôi và chờ đợi tiền mà tôi đưa cho. Đến lúc đó, tôi mới nhận ra ý đồ của Giám đốc Jang. Khi tôi nhận ra điều đó, tay tôi tự động hướng về phía tờ tiền vàng úa. Tôi lấy ra một tờ năm mươi nghìn won và đưa cho hắn ta.

“…Cảm ơn anh.”

Hắn ta nhận lấy tiền từ tôi bằng cả hai tay. Một mạch máu mỏng nổi lên trên mu bàn tay đang nắm chặt tờ tiền rồi biến mất. Hắn ta cúi chào tôi rồi rời đi.

Nhìn theo bóng lưng ngày càng xa của hắn, tôi từ từ chớp mắt. Tôi đang ngơ ngác thì Giám đốc Jang trách mắng tôi một cách nhẹ nhàng như thể không có chuyện gì xảy ra.

“…Cậu không nên xấu tính như vậy chứ?”

“…”

Người đàn ông nhún vai như thể không có chuyện gì xảy ra và rót đầy rượu vào ly của tôi. Tôi nắm chặt ly rượu và đổ vào miệng. Rượu mạnh cay xè làm ướt đẫm đầu lưỡi. Rượu khủng khiếp như thể thực quản đang bị đốt cháy, nhưng không giống như mọi khi, hậu vị của nó hơi ngọt.

“Uống ngon đấy chứ.”

“…Chắc tôi sắp say rồi.”

Giám đốc Jang không quan tâm.

“Điều đó cũng không tệ.”

“Tôi đang nói rằng nếu tôi uống nhiều hơn nữa, tôi có thể làm điều gì đó sai trái đấy ạ.”

Người đàn ông lẩm bẩm bằng một giọng khô khan không phù hợp với thời tiết.

“Cậu nghĩ nhiều quá trước rượu đấy, với cái đầu bé tí của cậu.”

Không phải anh là người vừa khiến một người tụt hết cả hứng hay sao. Người đàn ông trơ trẽn không gì sánh bằng cười bằng đôi môi ướt đẫm rượu.

“Vấn đề gì mà không giải quyết được khi say chứ.”

Người đàn ông đưa tay vào ví của mình và lấy ra một chiếc hộp nhỏ. Kích thước chỉ nhỏ hơn một chút so với chiều dài ngón áp út của người đàn ông.

Cái đó là cái gì vậy? Thay vì tò mò, tôi nhìn chằm chằm vào thứ đang bị giữ trong bàn tay to lớn của người đàn ông với ánh mắt đầy nghi ngờ. Giám đốc Jang là một người đàn ông bí ẩn, và công việc kinh doanh của anh ta cũng bí mật như vậy. Tôi không muốn biết số tiền của anh ta đến từ đâu. Điều đó không liên quan gì đến tôi cả.

Tuy nhiên, tôi có vẻ như phải biết về chiếc hộp nhỏ đó. Không hiểu sao tôi cảm thấy nó sẽ có ích ở đâu đó.

“Tò mò hả?”

“…Vâng ạ.”

“Xòe tay ra xem nào.”

Tôi cẩn thận đưa tay ra theo lời Giám đốc Jang. Người đàn ông vặn nắp hộp và nắm lấy cổ tay tôi. Anh ta lật ngược hộp trên lòng bàn tay tôi và vẽ một đường. Xoẹt. Bột trắng rắc ra từ miệng hộp.

Bột lấp lánh một cách rời rạc dưới ánh đèn điện. Nhìn thoáng qua thì nó giống như những mảnh thủy tinh vỡ. Trong khi tôi đang ngắm nghía bột như thể bị mê hoặc thì Giám đốc Jang kín đáo hỏi.

“Màu sắc thế nào?”

“Trông rất đẹp ạ.”

Lần này người đàn ông cười bằng mắt. Nó tương tự như biểu cảm mà anh ta đã thể hiện khi anh ta nói rằng ‘Tôi biết khen xinh đấy, cứ tưởng là cậu ngốc cơ’.

“Cảm giác thì sao?”

Tôi do dự vươn tay ra chạm vào bột. Các hạt nhỏ hơn đường, nhưng cảm giác khi chạm vào đầu ngón tay lại thô ráp hơn muối.

“…Mềm mại ạ.”

“Đây là hàng đắt tiền đấy.”

Người đàn ông đột nhiên cúi mặt xuống lòng bàn tay tôi. Tôi theo phản xạ rụt tay lại, nhưng vô ích. Anh ta nắm chặt tay tôi và vùi chiếc mũi cao của mình sâu vào đó. Anh ta hít một hơi thật sâu qua mũi để lấy thuốc, rồi thở ra. Theo đó, lồng ngực dày của anh ta phồng lên rồi lại xẹp xuống.

“Ừm.”

Người đàn ông nhắm mắt và cảm nhận năng lượng của thuốc lan tỏa khắp cơ thể. Một tiếng rên khẽ phát ra từ đôi môi của anh ta. Vết chân chim nhỏ trên trán. Mắt và gò má ửng hồng. Nó khá giống với biểu cảm mà anh ta thể hiện ngay trước khi đạt cực khoái.

“Ngọt ngào quá.”

Anh ta từ từ hài lòng. Một làn sóng nhẹ nhàng âm ỉ vang vọng trong xương cụt của tôi. Không hiểu sao tôi cảm thấy giữa hai chân mình ngứa ngáy nên tôi liên tục khoanh chân rồi lại bỏ ra. Những phản ứng khó hiểu đang xảy ra trong cơ thể tôi.

Có phải tôi say rồi không?

Dù lý do là gì đi nữa thì tôi vẫn muốn thoát khỏi tình huống này. Tôi muốn đến một không gian không có anh ta và thở một hơi thật sâu. Vừa hay tôi phát hiện ra trong chai rượu còn lại không nhiều nên tôi cẩn thận gọi Giám đốc Jang.

“Giám đốc.”

Anh ta đang nghiêng ly thì nhìn tôi.

“Tôi sẽ đi lấy thêm rượu ạ.”

Người đàn ông bảo tôi cứ đi đi. Tôi đứng dậy và đi về phía phòng khách bên trong tòa nhà, người đàn ông uống rượu vào miệng và nói thêm một câu.

“Bây giờ tâm trạng của tôi đang rất tuyệt vời đấy.”

Tôi biết điều đó mà không cần anh ta phải giải thích. Người đàn ông đang thong thả tận hưởng tình huống này, ly rượu và cả tôi đang lạ lẫm với những cảm giác không tên đang bao trùm lấy mình. Anh ta cảnh cáo bằng ánh mắt lấp lánh.

“Đừng làm gì khiến tôi phải phá hỏng tâm trạng này đấy.”

Anh ta đang nói đừng hòng trốn thoát. Tôi từ từ gật đầu. Sau đó, tôi quay lưng và thoát khỏi tầm mắt của anh ta với tâm trạng như đang chạy trốn.

***

Chỉ có tiếng mưa rơi khe khẽ vọng lại trong hành lang dẫn đến phòng khách. Tôi dừng bước khi phát hiện ra một thứ gì đó đang chậm rãi bước đi. Ở cuối hành lang, ai đó đang dựa vào cửa sổ và hút thuốc. Bên cạnh cái bóng đó là một chiếc túi golf quen thuộc. Màu đen đậm đó chắc chắn là của Giám đốc Jang.

“Này.”

Tên kia đang rít thuốc liên tục gọi tôi. Tôi lặng lẽ nhìn hắn. Cảm giác như máu trong tay tôi đang lạnh đi.

Hắn ném một thứ gì đó nhàu nhĩ vào mặt tôi. Tốc độ đủ để tôi né tránh, nhưng tôi vẫn cứ để nó chạm vào. Bịch, cục giấy đánh vào mặt tôi rồi rơi xuống đất.

Đó là tờ năm mươi nghìn won. Tờ tiền mà tôi đã đưa cho hắn. Hắn chửi thề.

“Tao không nhận tiền bẩn thỉu của mày đâu, con mẹ nó.”

Khạc, nhổ! Hắn nhổ nước bọt xuống chân tôi. Sau đó, hắn ta bỏ tay vào túi và quay lưng đi như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu.

Bình thường tôi sẽ cho qua chuyện này. Nhưng muộn màng, cơn say ập đến, khiến tôi tỉnh táo một cách kỳ lạ. Môi tôi run rẩy không kiểm soát được. Những từ ngữ tuôn ra khỏi miệng tôi mà chính tôi cũng không nhận ra.

“Tất cả cũng là do tôi làm cái trò đó mà có được thôi.”

Giọng tôi vang vọng trong hành lang. Rõ ràng là hắn sẽ nghe thấy, nhưng hắn vẫn làm như không nghe thấy và tiếp tục đi. Nhưng đến câu tiếp theo, hắn dừng bước.

“Số tiền mà mày đã trộm.”

Hắn ta nhăn nhó mặt mày như tờ giấy lộn rồi bước nhanh về phía tôi. Tiếng bước chân của hắn ta vang vọng ầm ĩ trong hành lang.

“…Lại cái điệp khúc đó nữa à, con mẹ nó.”

Tôi không né tránh ánh mắt của hắn và đáp trả.

“Đã từng trộm mà.”

Hắn ta im lặng nhìn tôi rồi dùng lưỡi liếm dài vào bên trong má. Phù, hắn thổi một hơi rồi nghiến răng nghiến lợi nói.

“…Được thôi, con mẹ nó, nói thẳng ra là tao đã thấy mày thu gom tiền rồi bò vào núi đấy.”

Hắn ta cay nghiệt nói thêm.

“Mày không biết tin đồn mày làm đĩ cho Giám đốc Jang lan truyền khắp nơi rồi à? Ngay cả lũ chuột nhắt ở đây cũng biết cái lỗ của mày bẩn thỉu như thế nào đấy.”

“…”

“Một đứa như mày lại cứ lén lút bò vào núi mỗi đêm? Ai mà không tò mò chứ? Thẻ căn cước cũng đi làm giả một cách vụng về ở đâu đó.”

Tôi không chớp mắt và nghe lời thú tội của hắn ta. Tôi cảm thấy kinh tởm đến mức muốn rùng mình.

“Tao nghĩ nếu may mắn thì sẽ kiếm được một món hời nên đã đi vào, nhưng con mẹ nó.”

Hắn ta dừng lại một nhịp rồi hạ giọng.

“Tao đã lật tung cả ngọn núi nhưng không tìm thấy một xu nào cả.”

Hắn bước thêm một bước rồi áp sát mặt vào mặt tôi. Chỉ còn một khoảng trống nhỏ bằng một ngón tay, hắn ta lẩm bẩm.

“Hiểu chưa, con mẹ nó?”

“…”

“Không phải tao.”

Hơi thở hổn hển của hắn ta phả vào mặt tôi. Vì hắn ta liên tục nhả ra mùi thuốc lá khó chịu nên nắm đấm đang buông thõng bên hông tôi tự động siết chặt lại. Tôi muốn túm lấy cổ áo của hắn và đánh cho hắn thành một đống bầy nhầy như ngày hôm đó.

“Mày tin hay không thì tùy mày. Nhưng nếu mày còn dám lọt vào mắt tao lần nữa thì liệu hồn đấy.”

“…”

“Đồ bẩn thỉu, xui xẻo.”

Hắn ta gom hết những thứ dơ bẩn trong lòng rồi nhổ ra. Hắn ta nhếch má lên để tạo ra một hình dạng nào đó rồi nhổ nó xuống sàn. Nước bọt bắn ra như ong đốt để lại một dấu vết rõ ràng trên sàn đá cẩm thạch. Ánh mắt khinh miệt chạm vào mặt tôi rồi rời đi.

Thình thịch. Hắn ta rời đi như thể đã xem xong mọi thứ. Còn tôi thì chỉ đứng lại phía sau, nhìn theo bóng lưng ngày càng nhỏ dần của hắn ta. Giọng nói làm tôi bực mình của hắn ta vang vọng trong đầu tôi như tiếng sấm. ‘Không phải tao.’

“…”

Tôi cắn chặt vào bên trong má.

Tôi sẽ tin lời đó sao? Có bao nhiêu tên trộm sẽ thừa nhận tội ác của mình chứ? Nếu hắn ta có thể làm như vậy thì hắn ta đã không trộm ngay từ đầu rồi.

Cảm biến cứ tắt rồi bật, rồi cuối cùng tắt hẳn. Mặc dù vậy, tôi vẫn đứng trong bóng tối, trừng mắt nhìn vào hành lang mà hắn ta đã biến mất.

Tách. Đột nhiên đèn cảm biến ở cuối hành lang bật sáng. Ngay sau đó, tiếng bước chân vang lên. Thình thịch. Gót giày dẫm lên mặt đất với một nhịp điệu nhất định. Nhịp điệu đó không hề vội vàng hay chậm trễ dù chỉ một lần.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo